Chap 5:Là con gái của chúng ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông cúi đầu muốn chạm vào đôi môi non mềm kìa..

Nhưng Jennie liền né tránh, môi liền trượt vào má phấn hồng của nàng..

Đúng lúc này tiếng xe ai vừa về, Kim Joon Lim liền biết Park Jen Hyun trở về..

Ông vội vàng buông Jennie ra, vuốt lại tóc cho nàng..

- Được rồi con nghỉ ngơi đi_nói rồi rời khỏi phòng rất nhanh, Jennie nhìn cánh cửa vừa đóng.

Nàng cầm lấy khăn giấy ướt trên bàn,lau đi những nơi Kim Joon Lim vừa chạm đến..

Đôi mắt to tròn nhìn xuống,cũng chẳng rõ cảm xúc thế nào...

Lúc Park Jen Hyun tắm rửa xong,đi ra đã thấy Kim Joon Lim ngồi trên giường..

Lấy khăn lau tóc,ông ta hỏi..

- Em về sớm thế..?

Park Jen Hyun nhìn ông,nở nụ cười khó hiểu..

- Em về sớm phá chuyện tốt của anh sao...?

Kim Joon Lim không vui nhíu mày..

- Lại say à, em đang nói bậy bạ gì thế..

Park Jen Hyun đứng dậy đi đến gần ông..

Cầm chiếc áo khoác trên bàn ném vào người ông ta..

- Nói bậy, đây là gì? vừa về đến nhà đã qua phòng nó.Anh tưởng tôi không biết anh có tư tưởng gì với nó.

Nhìn chiếc áo khoác lúc vừa rồi ông bỏ quên bên phòng Jennie, có chút ảo não..

Hạ giọng..

- Jennie là con gái chúng ta,em quên năm đấy chính em là người muốn giữ con bé ở lại à..Bây giờ em lại kiếm chuyện là sao.Có phải em cố tình gây chuyện hay không?

Park Jen Hyun mím môi,nhìn chằm chằm ông ta, qua mấy giây cô ta mới nói..

- Đúng...ngày ấy vì Tôi mới mất con,Tôi yếu lòng mới nhận nuôi nó.Nhưng anh nhìn vào mắt Tôi mà nói đi.Từ khi Jennie lớn lên, anh đã có suy nghĩ khác với nó. Không phải tình cảm ba con ngày nào..Nói, anh nói đi...có phải không..Tôi hỏi anh, anh đã làm gì nó rồi..?

Linh cảm phụ nữ không thể sai được, năm ấy lúc gặp Jennie, cũng là lúc Park Jen Hyun  vừa mới sảy thai.Nên lúc vô tình chạm mặt đứa trẻ xinh xắn như thiên thần kia,tấm lòng người mẹ liền trỗi dậy.

Mặc sự can ngăn của ba mình và Kim Joon Lim, cô ta vẫn muốn giữ Jennie lại, còn lấy tên lót mình đặt cho cô bé..

Nhưng năm tháng trôi qua nhất là khi Jennie tròn mười tám tuổi..Năm ấy khuya đến Park Jen Hyun đã vô tình thấy Kim Joon Lim từ phòng Jennie lén lút đi ra..

Từ ấy trong lòng Park Jen Hyun liền trỗi dậy sự đa nghi, và căm phẫn..

Tình cảm thương yêu gì đấy không cánh mà bay..

Nhiều lúc Park Jen Hyun rất muốn xuống tay với Jennie chỉ là khi nhìn cô bé quá yếu ớt, khuôn mặt thiên thần ấy khó mà gây ra tội lỗi gì..Với lại Jennie lại không thể nói chuyện càng khiến cho Park Jen Hyun nghĩ nếu có thể gây tội chỉ là Kim Joon Lim, nhưng hôm nay cô ta không thể chấp nhận được nữa..

Nhất là lúc Chaeyoung buông lời trêu chọc về Jennie cũng có thể khiến Kim Joon Lim tức giận đến vậy..

Chỉ sợ rằng nó không nằm ở sự trăng hoa thèm muốn mà là...

Park Jen Huyn bước đến, đưa tay vuốt khuôn mặt Kim Joon Lim nhếch môi..

- Tốt nhất, anh nên yên phận.Đừng bước quá giới hạng của Tôi...

Kim Joon Lim đẩy cô ta ra, lạnh giọng mắng.

- Em điên rồi,con cái trong nhà cũng có thể nghi ngờ, ghen tuông mù quáng đến lú lẫn_nói rồi tỏa ra giận dữ cầm lấy áo khoác, hậm hực rời đi...

Park Jen Hyun xoay người, nắm chặt bàn tay,móng tay sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay đến đau nhói..

Jennie đứng từ trên cao,nhìn qua tấm rèm thấy xe Kim Joon Lim rời đi, quay đầu vào trong bàn tay vẫn còn cầm khăn ướt lau đến tay chân đều đỏ ửng..Đôi mắt đẹp không thể hiện cảm xúc, hờ hững đến lạnh nhạt..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net