Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy nàng giảm bớt cơn giận, Thanh Thủy liền nhắc tới muốn cùng Tiểu Vy tham gia hội diễn văn nghệ.

"Vợ, vợ, cô giáo Nguyễn nói trường muốn tổ chức hội diễn văn nghệ, Tiểu Vy lại muốn em cùng tham gia với bạn ấy, Tiểu Vy là bạn học mới của em, cậu ấy tên Trần Tiểu Vy. Vợ xinh đẹp, em có thể tham gia không? Tiểu Vy còn nói nếu đạt giải sẽ nhận được tiền thưởng, còn nói tiền thưởng có thể mua được rất nhiều đồ ăn, Tít thắng có thể lấy tiền thưởng mua đậu không?"

Thanh Thủy mở to mắt nhìn Ngọc Thảo chờ mong, nếu như nàng phía sau còn có cái đuôi nhỏ lắc lư, vậy liền giống y như cún con đòi thức ăn.

"Được, tham gia đi, nhưng tiền thưởng không phải để dùng mua đậu" 

Ôn nhu cười cười, không muốn đứa trẻ này yêu thương ai khác ngoài bản thân, Ngọc Thảo chỉ muốn chính mình mình là bầu trời riêng của nàng.

Nghe đến không thể mua đậu, Thanh Thủy có chút thất vọng, nhưng thất vọng cũng mau chóng bị phá vở bởi sự phấn khích khi tham gia hội diễn văn nghệ, có chút thấp thỏm hướng Ngọc Thảo nói.

"Vợ, vậy chị có thể đến xem chúng em biểu diễn không? Tiểu Vy nói để em hát tình ca, em muốn hát cho vợ xinh đẹp nghe"

"Được, chị nhất định tham gia, Tít có thể hát cho chị nghe, chị rất vui"

Ngọc Thảo ôn nhu nhìn Thanh Thủy, vươn tay nắm lấy tay nàng, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Thanh Thủy chôn đầu ở cổ nàng, cảm giác hạnh phúc liền nở nụ cười e thẹn. Một lát sau như nhớ ra cái gì đó, bật đầu dậy nhìn lên nói.

"Vợ, vợ, một tuần rồi a"

Bên kia Thanh Thủy mỹ mãn tiến vào mộng đẹp sau khi hoàn tất xong hoạt động chu kỳ theo hàng tuần, mà bên này Tiểu Vy nằm trên giường cầm điện thoại nhìn đờ đẩn, chỉ mới vừa không gặp vì sao lại nhớ đến như vậy? Cuối cùng là gọi hay không gọi? Trễ như vậy rồi mà gọi có thể hay không là quá đường đột.

Trên mặt tràn ngập sự rối rắm, đột nhiên lăn qua, mặc kệ, gọi đi.

"Beep..."

Sau khi chờ đợi khá lâu, Tiểu Vy dự định gác máy, điện thoại bên kia được nhấc lên.

"Alo, xin chào, cho hỏi là ai?"

Giọng nữ nhẹ nhàng băng lãnh từ trong điện thoại di động truyền đến, Tiểu Vy một trận kích động, nàng có chút khẩn trương, nói năng lộn xộn trả lời.

"À, Cô Nguyễn... Là em... Tiểu Vy cái mà... Cô... Cô ngủ chưa? Không làm phiền cô chứ?"

"A, Tiểu Vy, không có, không có, em tìm tôi có chuyện gì sao?"

Ngữ khí chính là như bình thường nhàn nhạt, nhưng qua tai Tiểu Vy lại trở thành không kiên nhẫn, nàng có chút xấu hổ, bất quá vẫn kiên trì nói.

"A, cô Nguyễn em muốn hỏi vấn đề về hội diễn văn nghệ, có vài chỗ không rõ lắm"

"Oh, vậy à"

Thùy Tiên giọng điệu chút do dự, nhưng vẫn nói.

"Vậy bây giờ em rãnh thì đến ký túc xác tìm tôi, thuận tiện giúp tôi một chút"

"À, được, được, em lập tức đến. Khoan, cô Nguyễn, cô sống tầng mấy?"

Trên đường chạy đến nơi Thùy Tiên, Tiểu Vy nghĩ giống như đang nằm mơ, bước đi đều có chút phiêu phiêu, trên mặt lộ rõ vẻ cười, lòng nghĩ rốt cuộc cũng có thể tiến thêm một bước, bất quá chỉ là bản thân còn chưa rõ lắm vì sao lại muốn tiến thêm một bước rồi một bước.

Đi đến công viên nơi ký túc xá, tìm được tầng nơi Thùy Tiên ở, hít vào thật sâu, tâm tình mang theo chút khẩn trương đứng trước cửa.

"Cô Nguyễn em đến rồi, cô có nhà không?"

Không nghe một tiếng bước chân truyền đến.

"Cạch..."

Một tiếng mở cửa.

"Tiểu Vy, mời vào"

Thùy Tiên tay ôm một tiểu hài tử mấy tháng tuổi, thái dương mồ hôi thẳng tấp tuông còn dính trên mặt, rõ rãng là biểu hiện chật vật, mà tiểu hài tử kia trong lòng nàng chính là nhăn mặt khóc lớn.

Nhìn thấy cảnh tượng, Tiểu Vy thân thể nhất thời cứng ngắc, khóe miệng hơi giật, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào tiểu hài tử bé bỏng mũm mĩm đang khóc kia nói.

"Cô Nguyễn, đây là con của cô?"

Tiểu Vy hy vọng câu trả sẽ là không, nhưng thực tế lại phủ phàng, nghe Tiểu Vy hỏi đến đứa trẻ, Thùy Tiên hưng phấn trả lời.

"Đúng vậy, rất dễ thương a"

Nàng nhìn tiểu hài tử trong tay Thùy Tiên đang khóc đến nước mắt nước mũi chảy liên tục.

"Đúng vậy... Rất... Rất dễ thương"

Tiểu Vy miễn cưỡng trả lời.

Đi vào trong phòng, Tiểu Vy vẫn là khó chấp nhận việc cô giáo xinh đẹp trước mặt mình đã là nữ nhân của người khác. Vì sao trong lòng thấy đau, như là bị đoạt thứ gì đó trân quý, các nàng hẳn nên là bạn bè tốt, thấy bạn bè hạnh phúc không phải nên vui vẻ sao? Vì do gì bản thân như vậy mà muốn khóc? Tiểu Vy khóc không ra nước mắt.

Không chú ý đến vẻ buồn bã của Tiểu Vy, Thùy Tiên rốt cục cũng vỗ về được tiểu hài tử trong lòng nín khóc, thở phào nhẹ nhõm liền rót nước mời Tiểu Vy.

"Ở đây tôi không có nhiều đồ uống, em dùng tạm nước lọc nhé"

"Cám ơn cô"

Giống như vừa bị trút hết khí lực, Tiểu Vy yếu ớt trả lời.

"Làm sao vậy?"

Cảm giác có chút không ổn, Thùy Tiên lo lắng nhìn nàng hỏi.

"Không có việc gì, không có việc gì"

Không muốn tâm tình bị bại lộ trước mặt Thùy Tiên, Tiểu Vy nói sang chuyện khác hỏi về tiểu hài tử.

''Cô Nguyễn, đứa nhỏ của cô dễ thương như vậy, chắc nam nhân của cô rất tuấn tú, thật hạnh phúc nha''

Giọng nói cuối cùng cũng khó nén thương tâm nên âm thanh càng ngày càng nhỏ.

''Nam nhân của tôi? A, em hiểu lầm rồi"

Ánh mắt ngạc nhiên nhìn tiểu hài tử, Thùy Tiên đoán tình hình che miệng cười.

"Đứa trẻ này là do tôi nhận nuôi, tháng trước tại cổng lớn trường đại học G tôi nhặt được nó, không biết vì sao lại có cha mẹ như vậy, cư nhiên vứt bỏ đứa bé khải ái như thế này"

Ánh mắt thương tiếc nhìn đứa trẻ trong lòng, Thùy Tiên trên người tản ra một loại tình thương của người mẹ, làm cho người khác cảm thấm một loại ấm áp an tâm.

Không phải sao? Haha, không phải là tốt rồi, trong lòng vô thức nghĩ như vậy, Tiểu Vy không biết vì cái gì bản thân lại như vậy.

"Vy, Vy, em làm sao vậy?"

Thấy Tiểu Vy khóe môi nhếch cười khúc khích, miệng lẩm bẩm Thùy Tiên chút khẩn trương hỏi nàng.

"A, không việc gì, được rồi cô Nguyễn, cô cần em hỗ trợ cái gì?"

Tiểu Vy phục hồi tinh thần, nàng lần thứ hai nói sang chuyện khác.

"Ơ, em không phải có chuyện muốn hỏi tôi về hội diễn văn nghệ hay sao?"

"A, cái đó không vội, ngày mai em lại đến cũng được, chuyện của cô quan trọng hơn"

Tiểu Vy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng chính là đang nhảy múa, ngày mai lại có thể đến, Yeah!

"Như vậy thì..."

Thùy Tiên có chút ngượng ngùng, gương mặt hơi phiếm hồng, ngại ngùng cuối đầu.

"Đứa nhỏ này lúc nào cũng muốn tôi ôm, nới lỏng tay một chút liền khóc, đã trễ thế này rồi tôi còn phải giữ nó. Sau đó, cái kia lại tới, mà cái đó dùng hết rồi, cho nên em có thể hay không giúp tôi đi mua cái kia được không?"

Đoạn lời nói này làm Tiểu Vy mơ hồ, cái gì cái này, cái kia rồi cái đó?

"Cô Nguyễn, mua cái kia là cái gì?"

"Haizz, thì là cái kia a"

"Cái kia?"

"Thì là.... Thì là..."

"Băng vệ sinh đúng không?"

"..."

End chap.

********************


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net