Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau sự việc băng vệ sinh, mối quan hệ giữa cả hai gần hơn, gần đến mức trên cả mức giáo viên học sinh, trên bằng hữu.

Trong thời gian này Tiểu Vy mượn cớ khác nhau tiếp cận Thùy Tiên, có khi thì hỏi về vấn đề gì đó, khi lại là đến thăm tiểu mũm mĩm, mà Thùy Tiên của chúng ta lại chẳng thấy gì sai, phần Tiểu Vy, bản thân lại không nói ra được mục đích vì gì.

Kết quả đáng lẽ ban đầu còn cùng muốn Thanh Thủy công khai tham gia hội diễn văn nghệ với việc đánh đàn kết hợp Thanh Thủy hát tình ca, liền giục nàng luyện hát và yêu cầu Thanh Thủy giữ bí mật.

Vì vậy Ngọc Thảo phát hiện gần đây tiểu nha đầu nhà mình có chút thần bí, bản thân khi trở về lại không thèm ôm mình một cái, liền trốn trong phòng ôm máy tính gắn tai nghe rồi rên rỉ, hơn nữa bản thân nhìn thấy nàng liền khẩn trương nhanh chống tắt đi, giống như bản thân rất sợ bị phát hiện.

Ngọc Thảo chính là oán niệm, đứa trẻ nhà mình làm sao vậy?

Rốt cục, trước đêm hội diễn một ngày, hai người cùng đến phòng âm nhạc của trường, chuẩn bị hợp nhất tình ca, âm thanh tiếng nhạc phát ra từ đầu ngón tay Tiểu Vy đổ xuống, này từ lâu nghe qua khúc dạo nhạc n lần, làm Thanh Thủy liền hòa nhập trạng thái, không giống bình thường giọng nói non nớt nhưng khi cất hát lại là âm thanh khàn khàn, tựa hồ như một thân thương đang thì thầm bên tai lời tình yêu, giọng hát cùng tiếng nhạc ăn ý kết hợp, có thể nói bản thân hai người đều chìm đắm.

Một lần đi qua...

"Quá tuyệt vời, Thủy, cậu hát thật là hay quá đi mất. Haha, nếu xếp về trình độ của chúng ta không phải là chiến thắng rất cao sao"

Hưng phấn Tiểu Vy ôm Thanh Thủy biểu đạt vui vẻ hiện rõ điều muốn của mình.

Bị ôm chặt có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu Thanh Thủy vui vẻ nói.

"Tiểu Vy cậu đàn cũng rất tốt mà"

"Đó là mình nhớ khi mình... Khụ khụ, thôi đi không nói, đi về chuẩn bị tốt tinh thần cho hội diễn ngày mai"

"Ngày mai v... à, chị của mình cũng đến xem"

Nhớ tới Ngọc Thảo dặn, vừa định thốt ra tiếng vợ, liền chuyển nhanh thành chị.

Rơi vào mắt Tiểu Vy cũng không phát hiện ra lời nói Thanh Thủy có vấn đề.

"Không thành vấn đề, không thành vấn đề, đến xem thời khắc huy hoàng của chúng ta"

Ngày hôm sau Ngọc Thảo lái xe đi đến đại học G, nhớ tới ngày hôm qua Thanh Thủy biểu tình nói cho nàng biết về hội diễn văn nghệ, nàng nhịn không được muốn cười, chính là biểu tình muốn ta đi cổ vũ, thật là...

Dừng xe xong, Ngọc Thảo đợi nửa ngày, rõ ràng tiểu nha đầu còn nói sẽ đến đón mình, thế nào hiện tại không nhìn thấy? Nhìn đồng hèo đeo tay, nàng có chút nghi hoặc, quên đi tự bản thân đi vào, có thể là do nàng bận.

Dọc theo đường đi hỏi rất nhiều sinh viên đi ngang qua, Ngọc Thảo rốt cục cũng đi đến lễ đường của hội diễn văn nghệ, bởi hội diễn còn chưa bắt đầu nêu bên ngoài rất là náo nhiệt, ân, có người thổ lộ sao? Nhất ban học sinh làm thành một vòng tròn, vây quanh hai người trung tâm không ngừng hò hét.

"Đồng ý đi, đồng ý đi...."

Nhìn cảnh tượng hạnh phúc này Ngọc Thảo mỉm cười, không khỏi trong lòng cảm thán, sinh viên đúng là tuổi trẻ. Ngọc Thảo ánh mắt nhìn hai người đứng trung tâm, ánh mắt tập trung trên người nữ sinh kia, vì sao người kia nhìn quen mắt như vậy? Tóc quăn màu nâu... Chính là Thanh Thủy.

Thảo nào không đi đón mình, cơ bản chính là ở đây nói chuyện yêu đương, ngực liền toát ra một cổ hỏa không rõ, ánh mắt u lạnh nhìn phía người nam sinh, khóe miệng nhếch cái cười lạnh, chậm rãi đi đến.

Bên kia...

"Thủy, em đồng ý làm bạn gái của tôi đi, tôi thật sự rất thích em"

Phan Huy quỳ một gối xuống đất, trên tay giơ lên 99 đóa hoa hồng, hắn tin tưởng chỉ cần là nữ nhân ai cũng sẽ cảm động với chiêu này.

Riêng ở chỗ này bài tỏ cũng chính là muốn Thanh Thủy bị áp lực mọi người mà đáp ứng mình, như thế một cái cực phẩm khẳng định sẽ thuộc về bản thân hắn.

Mà Thanh Thủy có chút phiền não, đoàn người này vây bắt nàng không cho nàng đi, còn có một nam sinh cứ một mực muốn nàng đáp ứng, đáp ứng gì vậy? Làm trễ thời gian đi đón vợ, nếu không phải vì vợ không cho nàng đánh nhau, nàng nhất định dẹp hết những người chặn đường này.

Hai bên đang giằng co, một thân ảnh trong trẻo, giọng nói lạnh lùng truyền đến.

"Thật ngại quá, Thủy nhà chúng tôi đã có chủ rồi, vị bạn học này cậu tìm người khác đi nhé"

"A, mỹ nhân này, xin hỏi cô là?"

Phan Huy vừa định quay sang phía âm thanh phát ra mà chửi cho một phen vì dám phá đám, nhưng khi nhìn thấy là một mỹ nữ, vì vậy lập tức chuyển hẳn thái độ.

Bên kia Thanh Thủy thấy nàng liền bật người chạy tới.

"Chị"

Chị? Mặc kệ thân phận là chị hay không, trước tiên nên thiết lập mối quan hệ tốt, chị em đều đẹp như vậy, nói không chừng có thể có hai chị em cùng nhau. Phan Huy môi nhếch lên cười, trong lòng vui vẻ.

Tự như nam nhân không hiểu được nữ nhân, chúng ta cũng không hiểu rõ những nam nhân kia, không biết họ lấy đâu ra mà tự tin, hắn tưởng hắn là quan trọng sao.

"Xin lỗi, tôi là đến xem em ấy biểu diễn, không biết chúng tôi có thể đi không?"

Ngọc Thảo hướng Phan Huy ôn nhu cười nhẹ, làm cho hắn tâm tình mê đắm, miệng vô thức mà trả lời.

"Được, được"

Lòng thầm nghĩ, thật đẹp, nhưng khi hắn hồi phục lại tinh thần mới phát hiện người đâu?

Thoát khỏi sự phiền phức của đám nam nhân kia, Ngọc Thảo nắm tay Thanh Thủy đi hội trường, sờ sờ nhẹ đầu Thanh Thủy, trong mắt hiện lên tia cảm giác mất mát.

"Tít, bình thường các nam sinh đều đối với em như vậy đúng hay không?"

"A, có lúc, có lúc bọn họ viết thư cho em"

Thanh Thủy trong mắt tràn ngập vẻ nghi vấn, vì sao nàng cảm thấy trong ánh mắt vợ nàng có chút lạnh lùng?

"Vậy sao?"

Cắn răng cố gắng thốt ra hai chữ này.

"Tít có thích mấy nam sinh đó không?"

"Không thích, bọn họ rất phiền, Tiểu Vy nói bọn họ chính là con ruồi"

Thanh Thủy nghiêm mặt, có chút tức giận khi nói.

"Vậy Tít có muốn loại bỏ bọn họ không?"

Thanh Thủy trong ánh mắt hiện ra tia tính toán.

"Muốn"

Không chút nào cảm kích, Thanh Thủy liền trả lời, có thể thoát khỏi phiền phức đó mà cảm thấy vui vẻ.

"Vậy thì em nên... Cứ nói như vậy, hiểu không?"

"Oh... Oh..."

Lúc này, đến tiết mục của Thanh Thủy và Tiểu Vy thì...

Thanh Thủy: ''Bài hát này mình muốn hát tặng một người, cảm ơn tình yêu người đó đối với mình, ủng hộ mình, cảm ơn mọi người"

Tiểu Vy: "Không phải chứ, hóa ra còn có cả đoạn này sao?''

Ngọc Thảo: "Nhìn em xem chừng còn dám trêu hoa ghẹo nguyệt"

End chap.

*******************


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net