Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối, Ngọc Thảo từ Huỳnh thị sắp xếp ổn định mọi thứ thì cũng đúng giờ tan tầm, về nhà cũng là 6h, Thanh Thủy cơ bản muốn chờ nàng về cùng xem CD, nhưng hôm nay nàng lại không về đúng giờ. Thanh Thủy ngồi xổm tại ban công tầng hai nhìn những ngôi nhà dọc theo con đường, lòng nghĩ về chuyện ngày hôm qua, vợ chính là không thích cùng mình cái kia sao? Vợ là ghét mình sao? Lòng càng nghĩ càng cảm thấy chán nản.

Thoa Thương nhìn Thanh Thủy dáng dấp thương tâm có chút yêu thương, liền nói.

"Được rồi Thủy, chị Ngọc Thảo có thể có chuyện nên về trễ tý, chúng ta xem trước đi''

Thanh Thủy yếu ớt gật đầu.

"Thủy, nhà có máy tính không?"

Lúc này Minh Kiên cũng đi đến, đưa máy tính xách tay của mình.

"Mình có, dùng của mình đi, mình cũng muốn xem chị Thủy hát"

"Được''

Minh Kiên thời điểm mở máy tình để chuẩn bị cho CD vào, đột nhiên...

''Ưm... A..."

Âm thanh liền phát ra toàn phòng, một thân hình lõa thể trắng bóng đập ngay vào mắt Thoa Thương. Minh Kiên chính là mắt chữ A mồm chữ O, nói năng lộn xộn hướng Thoa Thương giải thích.

"Cái này... Cái này... Cậu tin mình đi, chỉ là tư liệu dạy học mà thôi a"

Thoa Thương ngực phập phồng vài cái, liền tắt đi máy tính, hai tay nắm lại hét lên.

"Đừng, cậu không cần nói nhiều, tôi đã biết rồi''

"Thật ra mình rất trong sáng"

Minh Kiên quay sang nàng cười lấy lòng, chân cún dáng dấp hèn mọn đến miễn bàn.

"Kỳ thực, kỳ thực cậu chính là hèn mọn, lưu manh''

Đem máy tính quăng lên người Minh Kiên, Thoa Thương liền bỏ đi.

Minh Kiên khóc không ra nước mắt, còn đâu hình tượng của nàng? Kỳ thực, cái này đúng chỉ là tài liệu dạy học thôi mà.

Cứ như vậy, hai người một người tránh một người chờ, Ngọc Thảo kể từ sau đêm đó tựa hồ bắt đầu lại sinh hoạt như thời gian trước, mỗi ngày trước khi Thanh Thủy thức dậy liền rời đi, mà Thanh Thủy chỉ có buổi tối chết cũng không ngủ mới có thể đợi Ngọc Thảo trở về nhìn nàng một cái.

Đối với việc Ngọc Thảo tránh né, Thanh Thủy cũng chỉ cho rằng nàng là đang tức giận, vì vậy cũng ngoan ngoãn mà chịu sự lạnh nhạt, tuy rằng rất buồn nhưng chỉ cần nàng nguôi giận là được.

Ai ngờ Ngọc Thảo đối với việc tránh né không thuyên giảm mà càng ngày càng nghiêm trọng.

Không những chuyển đến phòng khách nghỉ ngơi, đối diện với Thanh Thủy cũng không còn vẻ ôn nhu như đã từng, thay vào đó là vẻ lạnh lùng, biểu tình xa lạ, thái độ toàn phần làm tổn thương Thanh Thủy, mà Minh Kiên thấy tình hình không ổn chỉ lưu lại hai ngày liền rời đi.

Thanh Thủy vô cùng oán niệm, thời gian gần đến sinh nhận lần thứ 21 của nàng, đối với 12 năm trước của Thanh Thủy mà nói, sinh nhật chẳng khác nào là buổi tiệc xa hoa cùng với rất nhiều người xa lạ xã giao như có lệ, sinh nhật 12 năm trở về sau của Thanh Thủy, sinh nhật chính là cùng với ông ở nhà dùng cơm, nhận được quà tặng từ ông.

Hai người trong nhà, bỏ hai người ra thì người xuất hiện nhiều nhất chính là bảo mẫu chăm sóc Thanh Thủy, lòng tràn đầy muốn làm Ngọc Thảo nguôi giận, Thanh Thủy nghe dì bảo mẫu nói, muốn nắm giữ được tâm của một người, nhất định phải nắm bắt bao tử người đó trước. Vì vậy nàng liền từ dì bảo mẫu học nấu ăn, muốn đến ngày sinh nhật sẽ tự mình làm bữa ăn phong phú, mong điều này có thể làm Ngọc Thảo tha thứ.

Mối quan hệ hai người tại thời điểm có thể gọi là đang đi vào bế tắc, mà con đường học nấu ăn của Thanh Thủy không hề dễ dàng, có thể gọi là đẫm máu, cắt thịt lại cắt trúng vào tay, tuy rằng thái độ lạnh lùng của Ngọc Thảo làm nàng rất buồn nhưng cũng chính điều này giúp Thanh Thủy có thêm động lực.

Thanh Thủy bên kia có mục tiêu, Ngọc Thảo bên này cũng rơi vào rắc rối.

Đã là mấy ngày, bản thân hoàn toàn không thể tập trung tinh thần, muốn yên tĩnh làm việc, nhưng hình ảnh Thanh Thủy cứ hiện ra trước mắt. Mỗi khi nhớ tới ánh mắt ủy khuất của nàng, lòng ngực cũng không nhịn được cảm thấy áy náy, thái độ đối với nàng như vậy có phải là hơi quá đáng? Rõ ràng được Thoa Thương nói cho nàng biết chính Minh Kiên cho nàng xem những thứ linh tinh đó mới làm cho nàng như vậy, nhưng vẫn là đối với nàng lạnh nhạt, chỉ là sợ, sợ nàng đối với chính mình có cảm tình. Nàng rõ ràng là người thuần khiết, xinh đẹp như một công chúa, tương lai có phải hay không sẽ có hoàng tử đến mang nàng đi, mang lại cho nàng hạnh phúc.

Nghĩ đến đây trong lòng Ngọc Thảo không rõ vì sao đau xót, nếu nàng hạnh phúc không phải là nên vì nàng mà vui vẻ hay sao? Vì cái gì lại cảm thấy khổ sở như vậy?

Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ, Ngọc Thảo lấy ra điện thoại di động, màn hình hiện lên người gọi đến là Thanh Thủy.

Ánh mắt phức tạp, điện thoại từ lúc nàng mua cho Thanh Thủy đến nay, đây là lần đầu tiên Thanh Thủy gọi, bản thân cũng từng hỏi qua Thanh Thủy có điện thoại di động vì sao lại không sử dụng, nàng lại nói là không muốn bản thân bị làm phiền, nghĩ tới đây Ngọc Thảo trong lòng cảm thấy ấm áp, rắc rối gì đều ném sang một bên, Ngọc Thảo tiếp điện thoại mà ngữ khí cực kỳ ôn nhu đến chính bản thân mình không nhận ra.

"Alo, Thủy, thế nào lại gọi điện thoại cho chị, có chuyện gì sao?"

Điện thoại truyền đến tai Thanh Thủy là âm thanh nhu nhuyễn, mà đầu dây bên này Ngọc Thảo chính là giọng lo âu thấp thỏm.

"Vợ, chị hôm nay có thể về nhà dùng cơm không?''

Ăn cơm sao? Từ lúc hai người xảy ra chuyện cũng đã không ăn cùng nhau, Ngọc Thảo trong lòng thấy xót vì vậy liền đồng ý.

"Được, tối chị sẽ trở về cùng ăn"

"Thật không? Vậy em sẽ chờ chị về, chị đã nói là phải nhớ nha"

Nghe Ngọc Thảo đồng ý, Thanh Thủy chính là lời nói đều không che dấu được sự vui vẻ.

"Ừm, chờ chị trở về"

Ngọc Thảo tựa hồ cũng có thể tưởng tượng ra Thanh Thủy bộ dạng vui vẻ nhảy nhót, khóe miệng bất giác nở ra nụ cười quyến rũ.

Mới vừa vào cửa, thư ký Ngọc Hân nhìn thấy Ngọc Thảo cười liền không khỏi kinh ngạc, nàng là vừa thấy cái gì?

Ngàn năm băng lãnh tổng tài, nay cư nhiên nở nụ cười, mà còn là nụ cười cực kỳ ôn nhu đến như vậy, chắc hẳn là vì người nào đó. Ngọc Hân nhìn đến điện thoại di động Ngọc Thảo liền đưa ra kết luận, nam nhân trong công ty dù rằng có e ngại so với chức vụ tổng tài là thấp cũng không dám theo đuổi, nguyên nhân tất cả đều là bởi vì chiếc nhẫn nàng đeo trên tay, nguyên lai mỗi ngày đều thấy tổng tài một mình đi làm không có ai đưa đón, Ngọc Hân còn cho rằng chiếc nhẫn trên tay nàng bất quá chỉ là để ngụy trang mà thôi, hôm nay lại nhìn thấy Ngọc Thảo một dạng như vậy, nàng rốt cuộc cũng tin lời đồn tổng tài đã lập gia đình là thật.

Cất điện thoại sang bên Ngọc Thảo rốt cục cũng phát hiện Ngọc Hân vào phòng làm việc, liền thu hồi vẻ ôn nhu mà khôi phục vẻ mặt không biểu cảm, lạnh lùng hỏi.

"Ngọc Hân, có chuyện gì sao?"

Ngọc Hân nhịn không được mà rùng mình một cái.

"Nguyễn Tổng, có vị tiểu thư Lương Linh tìm cô, có cần cho cô ấy vào không?"

Nhíu nhíu mày nghi hoặc, Lương Linh đến tìm, nàng có chuyện gì sao?

"Mời cô ấy vào đi"

Lương Linh một thân trang phục đỏ, với tính cách hấp tấp, vừa vào đến cửa nàng liền vọt tới trước mặt Ngọc Thảo.

"Thảo, cậu nhất định là phải giúp mình"

''...''

End chap.

*******************


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net