Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi tới ký túc xá bên trong đã có một tóc ngắn, mang kính gọng đen, một nữ sinh vẻ ngu đần đang trầm mặt thu xếp hành lý.

Thanh Thủy lần đầu tiên thấy ký túc xá dùng giường hai tầng trên và dưới, trong mắt tràn ngập vẻ hiếu kỳ, tay chạm chạm sờ sờ, trong lúc Thanh Thủy đang thử tìm hiểu thì hai bên trái phải liền truyền đến tiếng cười nhạo.

"Giường tầng mà cũng chưa nhìn thấy qua sao? Có gì đâu mà sờ mó"

Một nữ sinh tóc dài mang theo hành lý đi vào phòng thấy vẻ mặt hiếu kỳ của Thanh Thủy liền nhìn Thanh Thủy bằng ánh mắt xem thường.

Thanh Thủy bị nói liền có chút ái ngại, sờ sờ đầu nhỏ giọng ý xin lỗi, sau đó liền chạy về phía Thoa Thương và Tiểu Vy các nàng. Tiểu Vy nghe nữ sinh cười nhạo Thanh Thủy, cũng nhịn không được mà phản khán.

"Sờ sờ đó rồi có sao không? Chưa từng thấy qua cũng không được hay sao? Giường đó là của nhà cô à, chạm vào tý có mất miếng thịt nào của cô không?"

"Được rồi, không cần đôi co với họ"

Thoa Thương bên cạnh cũng lên tiếng.

"Các người... Hừ!"

Nữ sinh kia muốn phản bác nhưng chính là tìm không ra lý do.

Lúc này lại một giọng khác truyền đến.

"Haizz, giường như thế này làm sao mà ngủ, vừa cũ, vừa cứng, sớm biết sẽ không đến nơi này chịu khổ"

Một cô gái mặc váy màu trắng mang theo túi nhỏ nhìn gian phòng cũ mà phàn nàn.

"Khó tính"

Nữ sinh tóc dài nhỏ giọng nói thầm.

Sắp xếp xong hành lý, mọi người liền đi đến thao trường tập hợp, chính thức nhận quân phục, bắt đầu cuộc sống quân huấn trong vòng bảy ngày.

Lưu Hoàng gần đây rất chán nản, quen nhau cùng bạn gái đã bảy năm, bởi vì chịu không nổi bản thân làm trong quân đội, mỗi tháng chỉ có vài ngày gặp nhau, vừa vặn lại có một đội tân sinh viên mới mà bản thân phải tiếp nhận giáo huấn, vì vậy người đầy lửa giận toàn bộ phát tiết lên người sinh viên.

"Đứng thẳng lên, các người là sinh viên luôn được nuông chiều sung sướng, nắng mới một chút liền chịu không nổi. Đứng nghiêm, không được nhúc nhích, bất kỳ ai nhúc nhích cả đội liền bị phạt đứng bốn tiếng"

Dưới trời nắng, mọi người đều đứng thẳng tắp, Thanh Thủy các nàng cũng trong số đó, đột nhiêu một giọng kêu to.

"Huấn luyện viên, có người ngất xỉu, mau đưa bạn ấy đến phòng y tế"

Nữ sinh té xỉu chính là cô gái tóc dài khi sáng cười nhạo Thanh Thủy, lúc này vẻ mặt tái nhợt mà té trên mặt đất.

"Té xỉu, cái gì té xỉu? Sinh viên các người chịu không nổi thì giả bộ bất tỉnh, hàng năm đều có những người như thế này mà trốn tránh huấn luyện, đặc biệt là những nữ sinh, mệt một chút liền chịu không nổi, vô dụng. Đứng lên, đừng giả bộ bất tỉnh..."

Lưu Hoàng nhìn nữ sinh té xỉu kia làm bản thân không khỏi nhớ tới bạn gái, liền một trận tức giận.

"Được, không dậy phải không, cứ để cô ta ngất, còn lại tiếp tục đứng cho tôi, đứng đến thời gian nghỉ ngơi thì mang nàng đi đến phòng y tế"

Các sinh viên nhìn vẻ mặt dữ tợn của huấn luyện viên, giận mà không dám nói gì.

"Huấn luyện viên, người nói nữ sinh chúng tôi vô dụng, vậy xin hỏi như thế nào thì mới gọi là hữu dụng?''

Thanh Thủy nghe Lưu Hoàng nói, có chút tức giận hỏi.

Những ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía Thanh Thủy, Lưu Hoàng cũng là một trận kinh ngạc nhìn nàng, có chút khinh bỉ nói.

"Được, có lá gan, muốn biết thế nào là hữu dụng sao, đánh ngã tôi, chỉ cần đánh ngã tôi cô sẽ không cần quân huấn"

"Vậy huấn luyện viên, nếu như tôi có thể đánh ngã người, như vậy tôi liền có thể đưa nàng ấy đến phòng ý tế chứ?"

Tiểu Vy bên cạnh nhẹ nhàng kéo kéo góc áo, ý bảo nàng không nên, nhưng Thanh Thủy vẫn là kiên định nhìn chằm chằm Lưu Hoàng nói.

Lưu Hoàng cười khinh bỉ, còn nghỉ rằng nữ sinh nghe thế liền rút lui, không nghĩ tới nàng thực sự muốn khiên chiến.

"Được, chỉ cần cô đánh ngã tôi, cô muốn thế nào liền như thế ấy"

"Được"

Thanh Thủy đi ra khỏi đội ngũ cùng Lưu Hoàng bắt đầu đấu.

"Tới đây, tôi nhường cô động thủ trước"

Bĩu môi, Thanh Thủy không nói nhiều, liền một bước xông lên, xoay người một cái, "phanh" một tiếng Lưu Hoàng ngã xuống đất, tất cả mọi người chứng kiến há hốc mồm kinh ngạc.

"Huấn luyện viên, xin hỏi nữ sinh chúng tôi hiện tại đã hữu dụng chưa?"

"Cô..."

Lưu Hoàng lắc lắc đầu đứng lên, vẻ tức giận hướng Thanh Thủy nói.

"Tốt, rất tốt, tôi còn nói làm sao cô dám thách đấu với tôi, thì ra là đã có học qua, vừa rồi là tôi bất cẩn, làm lại lần nữa, lần này tôi sẽ không nhượng cô''

Lời nói của hắn tất cả chỉ là mượn cớ, điều này làm cho toàn bộ sinh viên ở đây đối với hắn thật sự chán ghét.

Cũng có người không khỏi lo lắng, vì nếu thật sự là huấn luyện viên bất cẩn, vậy khi hắn tập trung thì nữ sinh kia có thể thắng được dễ dàng vậy sao, thừa lúc có chút hỗn loạn không ai chú ý, một người len lén rời đi tìm giáo viên chủ nhiệm chủ trì công đạo.

Đối diện Lưu Hoàng đang tức giận, Thanh Thủy không hề trả lời, chỉ là học hắn hành động khi nãy, một ngón tay hướng hắn ngoắt ngoắt, cái này càng chọc giận Lưu Hoàng, là nữ nhân này đang cười nhạo hắn sao? Lưu Hoàng lòng tự nghĩ.

Hắn xông thẳng về phía Thanh Thủy, nắm đấm hướng mặt Thanh Thủy đánh tới, Thanh Thủy nghiêng người tránh ra, liền nhanh quay sang phía sau hắn, một cước tiến thẳng vào cái mông, đem Lưu Hoàng té nhào úp toàn thân về phía trước hướng các sinh viên.

"Wow, không cần hành lễ như vậy, chúng tôi không kham nỗi đâu''

Tiểu Vy ban đầu còn lo lắng cho an nguy Thanh Thủy, thấy Thanh Thủy khí thế như vậy, nàng cũng không sợ gì mà không trêu chọc Lưu Hoàng, nghe Tiểu Vy nói, tất cả sinh viên đều cười, làm bầu không khí căng thẳng liền trở nên thoải mái.

"Xảy ra chuyện gì? Sao lại thế này?"

Thùy Tiên và một nam sinh viên từ xa chạy tới, nhìn các sinh viên đều cùng nhau cười, huấn luyện viên thì té trên mặt đất nghi hoặc hỏi.

Tiểu Vy từ trong đội ngũ đi ra, tức giận nhìn Thùy Tiên nói.

"Cô Nguyễn, huấn luyện viên này không chỉ không cho chúng em mang bạn nữ kia đến phòng y tế, còn dùng lời lăng mạ tất cả nữ sinh, Thanh Thủy chỉ là thấy bất bình nói vài câu, không nghĩ đến huấn luyện viên liền muốn cùng bạn ấy thách đấu, kết quả chính hắn bị đánh ngã. Cô Nguyễn, chúng em cương quyết muốn đổi giáo viên, huấn luyện viên như vậy là không xứng đáng để dạy, các bạn nói đúng hay không?"

"Đúng, không sai, cô Nguyễn chúng em muốn đổi huấn luyện viên''

Tất cả sinh viên đều đồng thanh ý kiến, có thể thấy rõ Lưu Hoàng không vừa lòng mọi người.

"Cái này... Cô Nguyễn, sự tình là không phải như thế, tôi chỉ là...."

Lưu Hoàng từ trên mặt đất gấp gáp đứng lên hướng Thùy Tiên giải thích, thế nhưng lập tức bị Thùy Tiên cắt đứt.

"Được rồi thầy Lưu, thầy không cần phải nói, sự tình này tôi sẽ phản ánh lên cấp trên trường, thầy đợi lãnh đạo trường xử lý. Bạn kia theo tôi mang bạn học té xỉu lên phòng y tế, còn lại giải tán nghỉ ngơi"

Thùy Tiên vừa chỉ Tiểu Vy vừa nói, nhờ nàng hỗ trợ khiêng nữ sinh cùng đi về hướng phòng y tế, hoàn toàn không để ý đến Lưu Hoàng.

Tất cả sinh viên chứng kiến sực việc, kết quả tất cả đều vây xung quanh Thanh Thủy, khen khợi sự dũng cảm của nàng, một bên Lưu Hoàng sắc mặt thảm hại, hắn nghĩ, có lẽ cuộc sống quân ngũ của hắn cũng là sắp kết thúc rồi.

End chap.

********************


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net