Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tiếp nói: "Danh Tỉnh Nam rất không đơn giản. Lúc trước cô ta là bạn thân của Kim Vi - Nhị tiểu thư Quang Ảnh, khi biết chị của Kim Vi, cũng chính là Kim Trí Tú có lão. . . . Có đối tượng, cô ta còn có ý đồ câu dẫn Kim Trí Tú."

Kim Trân Ni thiếu chút nữa là nói chuyện Kim Trí Tú có lão bà ra, ý thức được không ổn vội sửa lại lời nói.

"Em không rõ ràng lắm hiện tại chị cùng cô ta đã phát triển đến bước nào." Kim Trân Ni tiếp tục nói: "Nhưng em muốn nhắc nhở chị, phải đề phòng người này."

Lâm Diệc Ngôn trầm ngâm.

Kim Trân Ni nói xong, khoác áo khoác đi đến xe bảo mẫu.

"Diệc Ngôn, khát không?" Danh Tỉnh Nam cười tươi cầm cái bình giữ nhiệt lại gần.

Nhìn trên mặt cô vừa hồn nhiên vừa vô hại, nghĩ đến những lời vừa rồi Kim Trân Ni nói, tâm tình Lâm Diệc Ngôn có chút phức tạp, tiếp nhận bình giữ nhiệt, lại không uống luôn.

"Tỉnh Nam, em cùng Trân Ni có xích mích?"

Trong lòng Danh Tỉnh Nam hoảng hốt, nhanh chóng rớt vài giọt nước mắt, lắp bắp mà nói: "Trước kia chị ta thường xuyên bắt nạt em."

Lâm Diệc Ngôn nhíu mày thật sâu.

Nửa tháng sau khi vào đoàn phim, Tết Âm Lịch tới rồi.

Tối hôm giao thừa tuyết rơi dày đặc, đoàn phim cho nghỉ nửa ngày, để toàn bộ diễn viên cùng nhân viên về nhà ăn tết.

Bên ngoài phim trường có một chiếc xe Lincoln màu đen đang đỗ, Kim Trân Ni nhìn biển số xe phía sau, nhận ra đó là xe chuyên dụng của Kim gia.

Mấy giờ trước, Kim lão phu nhân gọi điện thoại cho nàng nói đã bảo tài xế tới đây đón nàng, nàng lập tức mở cửa xe sau ra.

Lên xe, phát hiện người phía trước không phải là tài xế Kim gia, mà là Kim Trí Tú, Kim Trân Ni ngẩn người, nghĩ thầm: Hẳn là bà nội bảo cô ấy tới đi.

Hai người tựa như người xa lạ, dọc đường đi không có nói chuyện.

Đây là Tết Âm Lịch đầu tiên Kim Trân Ni đón từ sau khi xuyên qua tới đây, tuy rằng nơi này không phải là nhà chân chính của nàng, nhưng nơi này rất náo nhiệt.

Ăn xong bữa cơm tất niên phong phú, Kim Trân Ni ngồi ở phòng khách cùng xem chương trình ngày tết với Kim lão phu nhân.

Xem được hai giờ, Kim lão phu nhân không chịu nổi cơn buồn ngủ, Kim Trân Ni đẩy bà về phòng ngủ.

Lúc sắp rời đi thì bị một bàn tay khô gầy kéo lại.

"Làm sao vậy bà nội?"

"Tú Tú nói, con không muốn công khai chuyện hai đứa đã kết hôn. Vì sao?"

". . . ." Vấn đề này tới quá đột ngột, Kim Trân Ni cân nhắc trong lòng hồi lâu, nói: "Bà nội, nếu công khai, có khả năng sẽ có rất nhiều lời đàm tiếu nói ra nói vào, như vậy thì con sẽ không có cách nào an tâm đi đóng phim."

Kim lão phu nhân hết sầu, nói: "Hóa ra là như thế này. Bà còn tưởng rằng con không yêu Tú Tú, cho nên mới không muốn công khai."

Yêu?

Thật là một cái từ xa lạ.

Lúc Kim Trân Ni đang hoảng hốt, lại nghe thấy Kim lão phu nhân nói: "Ngày hôm đó Tú Tú nói là con không muốn công khai, bà thấy biểu tình của con bé rất ủy khuất. Con có giải thích với con bé bao giờ chưa?"

Cần thiết phải giải thích sao?

Từ từ, ý tứ những lời này của bà nội là, Kim Trí Tú bởi vì nàng không muốn công khai chuyện các nàng đã kết hôn, cho nên mới cảm thấy ủy khuất?

Sao có thể?!

Kim Trí Tú hẳn là so với nàng càng không muốn công khai hơn chứ?

Kim Trân Ni cảm thấy Kim lão phu nhân nhất định là suy nghĩ quá nhiều.

. . . . .

Đêm giao thừa Kim Chấn Nam cũng không buông tha Kim Trí Tú, gọi cô đi vào thư phòng nói chuyện công việc.

Kim Trí Tú đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Kim Trân Ni đang ngồi xổm trên mặt đất lục đồ.

"Cô đang tìm cái gì?"

"Tìm chăn để đắp a."

Kim Trân Ni tìm nửa ngày cũng không phát hiện ra cái chăn nào, cái chăn trước kia giờ cũng không thấy nữa.

Là ai lấy đi cái chăn bông mà nàng giấu kỹ như vậy? Nàng muốn đi hỏi a di.

Kim Trí Tú duỗi tay ngăn nàng lại, nói: "Không cần tìm nữa."

"Không tìm thì đêm nay tôi ngủ kiểu gì?"

"Cô. . . . Ngủ trên giường đi."

Người nọ tựa hồ không quen nói những lời nhẹ nhàng này, mấy chữ đơn giản cũng nói lắp bắp.

Đối với thỉnh cầu của Kim Trí Tú, Kim Trân Ni cảm thấy rất ngoài ý muốn.

Kim Trí Tú là đang quan tâm nàng sao?

Mặt trời mọc phía tây rồi?

Kim Trân Ni nhìn về phía cái giường lớn động lòng người kia, lại nhìn về phía Kim Trí Tú, không xác định hỏi: "Tôi ngủ trên giường, cô ngủ sô pha?"

Kim Trí Tú thấp giọng khụ một tiếng, nói: "Tôi cũng ngủ trên giường."

Từ "Cũng" này rất vi diệu.

Nhìn khuôn mặt trắng nõn của người kia hơi hơi đỏ ửng, Kim Trân Ni thầm nghĩ: Cô ấy đang thẹn thùng sao?

Kim Trí Tú biết thẹn thùng???

Chuyện này quá thần kỳ.

Kim Trí Tú thấy nàng do dự, lại nói: "A di mấy hôm trước mang chăn đi phơi rồi."

Kim Trân Ni nghĩ nghĩ, hình như là vậy.

Lúc trời nóng không có chăn thì không sao cả, hiện tại trời lạnh rồi, tuy rằng có máy sưởi, nhưng Kim Trân Ni vô cùng sợ lạnh, không có chăn nàng ngủ không được.

Kim Trân Ni nhìn nhìn trên giường lớn có duy nhất một cái chăn tơ tằm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net