Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
có thể nghĩ ra là nhanh chóng đưa em tới bệnh viện. Thế nhưng đáp lại chị chỉ là sự im lặng khiến Yeji càng thêm hoảng.

"Em mau trả lời chị đi, đừng làm chị sợ mà."

"Em...Em mệt quá... Em không đi nổi nữa...Chị mau rời khỏi đây kẻo... Kim Jongin quay trở lại."

Ryujin nằm trong lòng Yeji khó khăn mở mắt, hơi thở đã bắt đầu đứt quãng. Em đau lắm lại chẳng còn chút sức lực, bản thân cũng không biết có thể qua khỏi hay không.

"Không, chị cõng em đi khỏi đây. Em cố chịu đau một chút."

Yeji không đợi Ryujin trả lời liền khó khăn kéo em lên lưng mình mà cõng. Bước chân không vững vàng, Yeji lảo đảo cõng Ryujin xuống cầu thang và rời khỏi căn nhà hoang.

"Sao chị lại cố chấp như vậy?"

Ryujin lờ mờ thấy được Yeji khổ sở cõng em, em không đành lòng nhìn chị như vậy. Vả lại Kim Jongin có thể sẽ trở lại bất cứ lúc nào, một mình Yeji sẽ dễ dàng trốn chạy hơn là khệ nệ cõng theo em.

"Bởi vì...Chị yêu em. Chị không muốn mất em, vĩnh viễn không muốn mất em thêm một lần nào nữa."

Yeji nghẹn ngào trả lời Ryujin. Chị khóc rồi, nước mắt rơi đầy trên mặt, em sẽ chẳng biết được giờ phút này chị đang sợ hãi đến nhường nào. Không phải sợ Kim Jongin quay lại, không phải sợ bản thân bị giết mà là sợ kết cục lại như kiếp trước, chị vĩnh viễn mất đi em.

Ryujin im lặng chăm chú nhìn Yeji, nhìn từng giọt nước mắt đang lăn dài trên má, nhìn chị từng bước khó khăn cõng em trên con đường gồ ghề sỏi đá, nhìn chị mấy lần ngã khụy xuống vì kiệt sức, thế nhưng chưa một lần chị để em rời khỏi lưng mình. Cổ họng Ryujin nghẹn đắng, trái tim như bị ai siết chặt đau nhói. Bỗng đâu có thứ gì đó lành lạnh rơi trên mu bàn tay em, hoá ra là một bông hoa tuyết. Tuyết đầu mùa lại rơi rồi, Ryujin yếu ớt xoè bàn tay ra hứng một hoa tuyết. Hoa tuyết trắng xóa rơi lên bàn tay đầy máu của em, bỗng chốc màu trắng tinh kia bị nhuộm thành đỏ tươi. Ryujin ngắm nhìn hoa tuyết đã thấm máu trong lòng bàn tay mà thều thào hỏi Yeji.

"Ye! Tuyết lại rơi rồi, chị không mang dù sao?"

Bước chân Yeji khẽ khựng lại, chị ngẩng đầu nhìn bầu trời, dưới ánh trăng vẫn có thể thấy rõ hàng nghìn hoa tuyết đang tung bay trong gió, trong lòng lan tràn cảm giác sợ hãi.

"Chị không mang. Nếu không có em,chị cũng không cần mang dù để làm gì."

Yeji nhỏ giọng thì thầm. Nếu không có em trái tim chị cũng sẽ trở nên lạnh lẽo, cái lạnh của hoa tuyết thì có là gì so với cái cảm giác kia chứ.

"Yeji! Em không có thất hứa...chỉ là em thực hiện nó hơi muộn một chút...đáng tiếc lại không thể cùng chị tiến vào lễ đường."

"Chị biết. Chị biết em luôn yêu chị. Em sẽ không sao mà. Chị sẽ cùng em tổ chức một lễ cưới thật lớn mà."

Yeji gấp gáp đáp lời em, nỗi sợ hãi ngày một lớn hơn trong lòng, bước chân vẫn không ngừng trên con đường đồi khó đi.

"Ye! Em buồn ngủ quá...cho em tựa vào vai chị một chút nha."

Ryujin mệt mỏi nghiêng đầu tựa vào vai Yeji, hơi thở ngày một yếu dần.

Câu nói của em càng khiến Yeji thêm hoảng loạn hơn, chị vội ngăn cản em.

"Ryu! Em không được ngủ. Có nghe chị nói không hả?"

"Nhưng mà em mệt quá...có lẽ là không...qua khỏi rồi."

Giọng nói Ryujin nhỏ dần, nhỏ dần. Yeji vẫn như cũ lớn giọng đe doạ em để em cố tỉnh táo hơn.

"Shin Ryujin! Em không được chết. Nếu như em chết, kiếp sau chị gặp em ở đâu liền đánh ở đó."

"Nếu có kiếp sau...em nguyện ý để chị đánh cả đời."

Ryujin nằm trên vai Yeji khẽ mỉm cười, thế nhưng nước mắt lại liên tục rơi ra. Trên đời này...thật sự sẽ có kiếp sau sao? Nếu thật có như vậy em vẫn mong được gặp lại Yeji, một lần nữa yêu chị, dù có đau khổ như kiếp này em vẫn sẽ yêu. Đời này dùng cả sinh mệnh để yêu chị là điều em chưa bao giờ hối hận, chỉ tiếc không còn cơ hội ở bên cạnh chị nữa. Giá như em ngủ một giấc đến khi tỉnh lại vẫn có Yeji ở bên cạnh thì hay biết mấy. Ryujin mơ màng nhìn Yeji, thật may rằng ánh trăng hôm nay rất sáng, để em có thể nhìn rõ người con gái em yêu một lần cuối cùng.

"Shin Ryujin! Em là không nghe lời chị nữa phải không? Chị nói em không được ngủ có nghe rõ chưa?"

Yeji vừa đi vừa nói, thế nhưng lần này không còn tiếng đáp lại nữa rồi, chỉ có tiếng gió thổi bên tai.

"Ryu!...Ryu!...Shin Ryujin!"

Yeji gọi mãi vẫn không có tiếng trả lời, đáp lại chị cũng chỉ có sự im lặng đến đáng sợ. Bước chân Yeji dừng hẳn, nước mắt lại tuôn ra nhiều hơn, chị nhẹ nhàng đỡ Ryujin ngồi xuống đất, đến khi quay đầu lại chị liền như chết lặng. Đôi mắt Ryujin nhắm chặt, cả thân thể vô lực nằm trên đất, gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc, trên miệng từ lúc nào đã chảy ra rất nhiều máu, hơi thở yếu đến mức gần như không còn cảm nhận được. Yeji chậm rãi ôm lấy em vào lòng, thân thể em đã lạnh đi nhiều. Chị nắm lấy bàn tay đầy máu của em áp lên má mình, hy vọng nó sẽ ấm lại như trước, nhưng dù có áp chặt thế nào nó cũng vẫn lạnh lẽo như vậy.

"Ryu...đừng bỏ chị mà...cầu xin em đừng bỏ chị ở lại... Mau mở mắt ra nhìn emchị đi!"

Yeji ôm lấy Ryujin khóc nức nở. Giữa ngọn đồi hoang vu, chẳng có ai nghe thấy, cũng chẳng có ai hiểu thấu được chị đang đau đớn nhường nào. Yeji điên loạn ôm lấy em, cố lay người em để em tỉnh dậy, chị không cho phép em rời xa chị.

Từng cơn gió lạnh lẽo lùa qua, tuyết rơi mỗi lúc một nhiều. Yeji đau khổ nhìn hoa tuyết đỏ thẫm trong lòng bàn tay Ryujin. Cảm giác đau đớn này sao quá quen thuộc, cái cảm giác như hàng ngàn mũi dao đâm vào trái tim chị, nó đau đến không thở nổi. Ngày em vì chị mà mất ở kiếp trước chị cũng thống khổ thế này, cho đến bây giờ sống lại một kiếp chị vẫn không giữ được em. Kết quả cuối cùng vẫn là đau đớn, bất lực nhìn em chết trong vòng tay mình. Nhưng lần này có lẽ sẽ không may mắn được trọng sinh nữa, thật sự chị đã vĩnh viễn mất đi em rồi.

Hoa tuyết vẫn cứ tung bay trên đỉnh đầu, Yeji đan tay mình chặt vào tay em, hoa tuyết đỏ thẫm giữa hai lòng bàn tay tan ra thấm vào da thịt Yej. Chị cúi đầu nhìn em, nhẹ đặt một nụ hôn lên giọt nước mắt còn đọng trên khoé mi của em, xong lại âu yếm hôn lên đôi môi đã đỏ tươi vì máu, Yeji dịu giọng thì thầm.

"Em chờ chị một chút. Đừng đi nhanh quá nhé!"

"Tuyết đầu mùa năm đó chị để em lạnh lẽo rời đi. Tuyết đầu mùa năm nay chị sẽ nắm chặt lấy tay em, cùng em rời khỏi thế giới này."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net