11b

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


gã cứ vậy mà giương đôi mắt vô hồn, nhìn lấy em gái bé bỏng của mình đang bị cưỡng hiếp tập thể. jungkook xót lắm, gã muốn chạy ra đâm chết từng kẻ nhưng vốn dĩ lúc bấy giờ gã không đủ năng lực để làm điều đó.

- jungkook..cứu em

từng kẻ một, từng thứ gậy guộc bẩn thỉu cứ đua nhau đâm sâu tra tấn cơ thể bé nhỏ. những dòng tung trình nhầy nhụa lần lượt bắn lên gương mặt, lên bụng, trong lỗ nhỏ chảy đặc sệt quyện cùng vệt máu trinh. vốn không thể làm gì, bọn chúng khốn nạn tới mức chơi hội đồng, cưỡng bức một đứa nhỏ trung học.

- sướng như này mà cứu thế nào bé ơi?

một tên trong đám hội đồng ấy cất lời, kẻ ấy vừa nắm tóc vừa đẩy thứ kinh tởm ấy vào miệng nhỏ vô tội. đôi mắt trong veo cứ trợn tròn, cả mình mẩy tanh nồng mùi tinh dịch.

từng lượt từng lượt một đủ loại nồng mùi khắp căn thự. một kẻ vẫn ngồi chôn chân tại góc khuất, gương mặt tím tái cắt không một giọt máu, mọi cử chỉ từng giây phút ấy dường như đã ăn sâu vào trong thân tâm. gã ngồi co ro trong góc ấy, tay bỗng nắm chặt thành quyền, nghiến răng cắn môi như muốn bật máu thầm thì ngầm rủa.

...

- không ổn rồi, lại có án mạng nữa!
một tên viên cảnh sát đập bàn quát lớn

- một tên oắt con thôi mà cả đám không bắt nổi..chả được tích sự gì - tên quan to chức thậm cầm lấy cây xì gà rít lên ra vẻ hãm tài

- sếp à, đến tổ trưởng lee còn không bắt nổi thì chúng tôi là thá gì? - một cảnh vệ ưu tú đặt từng chồng sấp án dày cộp lên trước mặt, chán nản đáp hắn

- ây nhức đầu quá, mấy cậu đúng rách việc. nhanh chân nhanh tay lên, ta cần tới khám nghiệm hiện trường đấy! tổ trưởng lee, anh cũng phải đi đấy..

tên viên cảnh sát cho gọi vài người đi cùng, cả tổ xì xáo tay chân lia lịa soạn đồ đạc vụt tới hiện trường. độ khoảng ba chiếc cấp tốc vụt khỏi trụ sở kêu còi cảnh sát inh ỏi

từng chiếc lao thục mạng tiến sâu trong khu ngoại ô hẻo lánh. nơi diễn ra án mạng cùng một kẻ tội phạm, đây là nạn thân thứ tám trong vòng ba tuần

tổ trưởng lee cầm thẻ cảnh sát đưa lên trước vài cảnh vệ đang quây vùng hiện trường. vừa giơ thẻ, tất cả đều khôn khéo tránh qua một bên, kẻ cầm lấy dây giăng phong toả nhấc lên bước vào.

- chắc chắn rằng chưa có ai chạm tới hiện trường?

- vâng thưa tổ trưởng! - người này cũng bước vào trong theo cậu lee, đi quít theo sau

trưởng lôi một cuốn sổ từ trong túi áo ngay ngực kèm cây bút chuyên dụng ghi ghép, bắt đầu quan sát xung quanh. từng nơi một được trưởng thăm dò kĩ càng, thật khó hiểu khi hở chút trưởng ta phải cắn bút vò tóc với cách giấu diếm hành tung

cặp lông mày dần dính chặt lại với nhau, trưởng đăm đăm khó hiểu với cách xoá vết án lần này. tổ trưởng lee buốt óc mà chống tay lên bắp đùi đứng dậy, đi sang bên nạn nhân được đắp khăn trắng. tay trưởng chưa kịp chạm lên chiếc khăn ấy, một cảnh viên lên tiếng hỏi

- tổ trưởng..anh có chắc muốn mở lên không?

trưởng lấy làm lạ, tay cũng khựng lại mà ngước lên
- tại sao lại hỏi như vậy?

cảnh viên dè chừng từ từ trả lời trưởng, không biết kẻ ấy đã nói gì khiến lee lập tức lật chiếc khăn trắng mướt ấy nhìn trông thật ngỡ ngàng

- chó thật, rốt cuộc cái thằng nhãi ấy...chết tiệt

tên cảnh viên non nớt đứng kế bên gà mờ hỏi lee:

- trông..không giống là bị ám s—

nạn nhân là một nữ sinh độ tuổi cập kể gần trăng tròn, trên người vẫn mặc bộ đồng phục trắng mướt trông không có gì lạ mấy. nhưng đến khi lướt tới từng cúc áo, lee khẽ nói như lời xin lỗi với nạn nhân. từng cúc từng cúc một được gỡ phăng ra nhờ tay trưởng, một đôi gò bông bị cắn nham nhở được phô trước mắt.

- ôi mẹ ơi, tổ trưởng lee..tôi nghĩ phần này nên dành của tổ khám nghiệm tử th—

lee đưa tay lên cắt ngang lời cảnh viên
- cậu có muốn xem hành tung gây án không?

tên cảnh viên ấy nuốt nước bọt ừng ực, miệng lẩm bẩm trước tổ trưởng và thi thể trước mắt. không để cậu trả lời, lee lập tức vén thẳng váy nạn nhân lên.

cả hai lần lượt tới cú này qua cú sốc khác, thú thật trông thật phát tởm với cách gây án của tội phạm.

- đó là quỷ rồi..quỷ rồi

phía dưới lớp vùng kín ấy không còn là bộ phận nhạy cảm của nữ nữa. thay vào đó là một hình ảnh âm đạo bị biến dạng đến méo mó khó mường tượng. từ sâu bên trong lộ hờ ra một thanh sắt dài độ khoảng hơn 12 phân, trên ấy dính kèm vài chút tinh dịch đục trắng còn đó. cảnh tượng ấy trông thật phát tởm, thật phát nôn cả lên. lee không chịu được cũng vội thả khăn trắng xuống mà ôm miệng chạy ra khuất góc mà trào ngược dạ dày.

...

sau khi trở về từ hiện trượng vụ án, lần đầu tiên lee ám ảnh với cái cách hành tung lần này. cậu ta ngả mình trên chiếc ghế nóng mà nhắm nghiền mắt lại, đôi lông mày thanh tú cũng cứ thế theo phản xạ mà dính chặt lại với nhau. lee vắt tay lên trán bắt đầu ngẫm về những sự việc vừa nãy, rất nhức đầu và khó chịu khi để cho tên nhãi ấy lởn phởn quanh cái đất hàn này.

- tổ trưởng lee, đây là thông tin đầy đủ về nạn nhân lúc chiều. tôi xin phép!

lee vội vã rời tay khỏi tập hồ sơ, mau chóng mở nguồn máy tính lên gấp rút chọn vào thư mục tệp nào đấy rồi mắt trờ ra nhìn

- có chuyện gì sao thưa tổ trưởng?

- tôi nghĩ..tôi biết ai là kẻ gây án rồi.

...

- cái gì!?! jeon thiếu á!?!
cả một tổ trinh thám đứng há hốc mồm nhìn phán đoán của tổ trưởng lee

- các cậu nhìn xem, tất cả các nạn thân thuộc án mạng lần này đều mang họ lee phải không?

tất cả đều trầm trồ trước phán đoán cơ bản ấy

- lee thì lee, liên quan gì tới jeon thiếu chứ!? cẩn thận lời nói của cậu tổ trưởng lee.
tên quan to chức thậm cất giọng khàn đặc chửi rống lên

- mọi người ở đây đều quên vụ thảm sát ẩn tiếng của hai tập đoàn nhất nhì rồi à? jeon thị bị cả lee thị chơi xấu giết hại hết tất cả chỉ lẩn trốn một mình con trai duy nhất còn sống. và tổng hợp các nạn nhân đấy đều là họ hàng và con cháu xa của lee thị còn gì

một tên nhãi con đứng ấy cất tiếng ngán ngẩm:
- tóm lại là nếu có án mạng nữa lại là họ lee phải không?

- câu hỏi rất thông minh! "lee nháy mắt với tên lính mới vào nghề" - chính xác là như vậy, kiểu này chúng ta đã biết được động thái của jeon thiếu rồi

một tổ đội đang bàn về vụ án nhức óc nhất về thảm sát dòng tộc lee. lại thêm một tên canh trực cổng hắt hắng chạy vào, mặt vội vàng đi báo cáo với lee

- tổ trưởng lee, có người..muốn gặp anh

ai ai cũng đều bất ngờ lần lượt cả lên, lee đứng thẳng dậy nhìn ra phía cửa cuốn nhỏ thấy đúng là jeon thiếu thực sự. cậu ta đang ngồi mỉm cười rất soái trai ở dưới bàn trao đổi báo cáo

- cậu đến để cần báo cáo gì ư? "người tra viên nghiêng đầu hỏi"

- tôi muốn đầu thú. "kẻ ấy nở một nụ cười thật đẹp trai và ma mị"

- tên? ngày tháng năm? gia đình? tới đây báo án việc gì?

- jeon jungkook. 09.01.97. chết cả rồi. mỗi tuần giết 4 người "gã nở nụ cười quỷ dị"

còn tiếp...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net