#10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tớ cả chị Chi nói chuyện suốt hơn 1 tiếng đồng hồ. Con Ngọc thì nó vừa trượt pa tin vừa đi giao lưu với tụi ở đấy. Chị Chi bảo nếu crush không thích tớ thì bỏ đi, trên đời thiếu gì đàn ông cơ chứ! Phải, chị ấy nói rất đúng, nhưng chị ấy đâu biết quên crush là một chuyện khó khăn như thế nào. Cực kì khó ý chứ! Chị Chi nhìn tớ, chị ấy bảo thương tớ vì tớ trải đời khi còn nhỏ quá. Trải đời nghĩa ở đây là chịu tổn thương đó các cậu! Tớ bảo con Ngọc cũng đang crush anh bạn thân của crush tớ thì chị ấy gạt đi. Chị ấy bảo Ngọc thì mạnh mẽ rồi. Tớ chỉ cười. Cái Ngọc, thực ra nó không mạnh mẽ như chị Chi hay mọi người nghĩ đâu! Nó, có chăng chỉ là quá giỏi che đậy cảm xúc? Nó đánh lừa mọi người rằng nó mạnh mẽ, nó ổn với mọi chuyện. Nhưng, sự thật lại không phải vậy! Kể ra chỉ  có tớ mới hiểu được nó thôi!
...
Hôm nay là chủ nhật! Ừ! Chủ nhật. Tối hôm qua sau khi tâm sự chán chê thì chị Chi chở tớ cả con Ngọc về. Chị ấy dặn tớ, từ nay, phải sống thật tốt, giờ mình xinh, mình có quyền. Tớ chỉ cười gượng. Xinh thì làm gì? Crush có thích tớ đâu cơ chứ?
Chán quá, chủ nhật ở nhà chả có gì vui. Facebook thì toàn sì ta tút thả thính của các anh các chụy, tivi thì chả có gì xem. Haizz, chán cực kì chán luôn! Đôi khi trong những phút giây chán nản như này người ta lại nghĩ linh tinh. Như tớ chẳng hạn! Tớ nghĩ về crush... Nhật... cái tên nghe như là mặt trời. Đối với mọi người,  Nhật chỉ là một cái tên rất bình thường, nhưng với tớ, Nhật là ánh nắng của tớ, là ngọn đèn soi sáng những ngày u tối trong tớ. My Sun? Cái tên trịnh trọng mà tớ đã đặt cho crush- Nhật! Còn tớ... thì là Star. Star? Sao? Mặt trời? Tớ và crush, không thể đến với nhau được, vì có một khoảng cách quá lớn. Có nói các cậu cũng chả hiểu được đâu! Thôi dẹp!
Nhưng... tớ nhớ crush, nhớ lắm luôn í!
Làm sao đây? Tớ cũng chẳng biết nên làm sao cả!
Thôi seo phì cho đỡ buồn vậy! Con Ngọc kêu giờ phải thay đổi tất cả. Mỗi lần seo phì tớ đều phải trát tí phấn vớ tí son vào mặt. Tớ ban đầu ứ nghe đâu nhưng nó bảo nhỡ làm vậy crush lại thích tớ thì sao nên đành đồng ý. Tớ seo phì một cái ảnh tớ cười tươi roi rói. Snow chụp đẹp rồi nên tớ chẳng cần phải chỉnh sửa ảnh nữa. Lấy ảnh này làm avt facebook luôn. Tớ cập nhật avt kèm theo cáp sừn : " Avt mới... Tym đi ạ!"
Đăng avt xong thì tớ đi nấu cơm cả làm thức ăn. Nhìn tớ vậy thôi chứ chăm chỉ lắm á! Tớ biết làm hơi bị nhiều món nha! Hơi bị đảm đang đấy chứ đùa!
Lúc cơm nước xong thì cũng hơn 11h. Lên facebook xem dân tình ra sao. Lúc mở face thì sốc... 22 tin nhắn ib làm quen, 80 thông báo. Sặc. Cái gì đang diễn ra vậy? Cái avt của tớ... hơn 300 like, con số đáng mơ ước của tớ. Gần 70 cmt. Vào xem, đại loại, người quen thì đều hỏi tớ có thật là Vi không, người lạ thì thả tim với ib làm quen. Tớ trả lời tin nhắn mỏi rã cả tay. Ngày xưa cứ ước ao được nổi một lần, bây giờ nổi rồi thì lại muốn chìm! Hichic
Tối. Tớ nằm cày phim ngôn tình. Phim hay quá, không thể bỏ lỡ. Thế nhưng không yên ổn như mọi hôm, hôm nay đặc biệt ở chỗ cứ 5' 1 lần là facebook thông báo có người cmt với ib cho tớ. Huhu! Thay đổi rồi tưởng sướng như nào, ai dè... thế này tao ứ cần nhá.

Điên tiết, tớ mở facebook rồi đăng xuất. Thế là xong. Tha hồ cày phim! Tớ thâu phim đến 11h rồi tắt máy định đi ngủ. Cơ mà không ngủ được chúng cậu ạ! Lăn qua, lăn lại, rồi chợt nghĩ đến crush. Crush không biết đang làm gì, có nhớ tớ không? Sao tớ suy nghĩ thừa thế nhờ? Tất nhiên là không rồi! Cảm giác thật là vi diệu. Ui dùi, loại bỏ crush ra khỏi đầu tớ ngay và luôn thôi! Đi ngủ cũng bị ám ảnh cơ mà! Câu chuyện của tớ mang tên: Crush! Em lại nhớ anh rồi!
Tớ thích crush vào đầu năm lớp 8
Điều tra rõ thông tin về crush. Và ngay lúc này đây tớ đang mờ ám vào nick crush do nhớ quá. Để rồi tớ biết được sự thật là crush đặt avt cái chị hôm nọ nắm tay.
Ok Im Fine. Rất hạnh phúc...
Đau...
Nhói...
Đắng...
Buồn...
Cảm xúc nó cứ hình thành lên trong tớ. Crush tớ hành hạ tớ chưa đủ hay sao? Sao lại nỡ lòng nào...
Cái gì đây? Cáp sừn kèm theo tấm ảnh...
" Cô gái à... Anh yêu em, không phải vì em đẹp, em giàu, hay em học giỏi, mà anh yêu em vì bêm em có một thứ cảm giác gì đó bình yên, gọi tắt: Em là nhà!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net