#12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang ngồi rung đùi nghĩ liên thiên là thế, chợt tớ tia được bọn con trai lớp tớ. Ừ, cái lũ nhây nhây điên điên ý sẽ không bao giờ lọt vào tầm chú ý của tớ nếu như tớ không thấy vật thể lạ. Vật thể lạ này tròn xoe, bằng nhựa và màu xanh. À vâng đó là bóng. Là BÓNG!!! Tụi con trai lớp tớ đang đá bóng đấy!
Từ sau khi bị lây nhiễm đam mê từ U23 Việt Nam thì tớ đã không còn ham hố mấy cái trò vớ vẩn dành cho con gái nữa. Mà tớ bây giờ chỉ mê đá bóng mà thôi! Tớ chỉ ước ao bằng một góc đá hay như Quang Hải là tớ vui rồi! Tớ chỉ là ước đá hay như anh Hải thôi chứ idol của tớ vẫn là anh Dũng nhé! Cơ mà ước mơ chỉ là ước mơ~ Tớ đã ngu! Ngu kinh khủng luôn! Hôm nọ tụi tớ chán nên cả trai lẫn gái rủ nhau ra đá penaty. Kết quả là lũ chúng nó đứa nào cũng sút được, trừ tớ! Là như này nhá. Tớ đặt quả bóng rồi lấy đà định sút. Chạy gần tới nơi thì tớ nhắm tịt mắt vào. Hậu quả là bóng nó không bay mà người tớ bay! Và thế là bị tụi bạn cười cho sờ mờ lờ. Cơ mà càng như vậy tớ lại càng mê!
Đang suy nghĩ, tự nhiên con Nhi rủ tớ đi đá bóng với tụi con trai không. Tớ đương nhiên là có. Cũng chả phải tụi con trai rủ gì cho cam nhưng tụi tớ thích!
Ra đến nơi thì thấy thằng Trung cả thằng Trọng làm thủ môn. Tớ, đi theo chủ quyền, cứ bên nào có trai đẹp là tớ đội ý. Vậy là tớ bên đội thằng Trung. Số gái còn lại bên đội Trọng. Tụi con trai thì cứ xua đuổi tụi con gái chúng tớ. Bóng nó cũng không chuyền cho. Ức chế! Chả nhẽ lại ra tranh? Cơ mà lạnh... nên thôi!
Đang đứng bán dáng chợt tớ thấy quả bóng của mấy anh lớp 9 đang lăn rất gần tớ. Và tớ theo bản năng, lấy chân sút cơ mà... trượt. Rồi tớ nghe thấy tiến thằng nào cười ý! Tớ đang nhục nên kệ. Rồi gì mà tao thích quả sút của em ý vãi! Nghe mà tớ chỉ muốn vả thằng phun ra câu ý sấp mặt lờ thôi! Lộn tiết! Tớ tức nên đi vào lớp. Lúc đi qua thấy crush với lại một vài thằng lớp crush đang đá cầu. Cũng chẳng biết còn là crush tớ hay không? Chắc là không... Thế sao hôm nọ crush cập nhật avt cái chị người yêu tớ lại khóc? Có lẽ, tớ vẫn không quên được crush...

Lũ bạn của crush nhìn thấy tớ khác nên cứ liếc hoài. Chắc nghĩ tớ là học sinh mới. Tại tớ lột xác quá mà! Cơ mờ... crush đá cầu ở phía đối diện? Vậy crush có nhìn thấy tớ đá bóng hụt không? Trăm phần trăm là... có rồi! Cảm giác thiệc là vi diệu! Không có cái nhục nào bằng cái nhục này!
Tớ đem theo nỗi nhục không hề nhỏ đi vào lớp. Con Ngọc thì đã về rồi. Nó vẫn cười, vẫn lầy với cái lũ BFF đấy! Nhưng sao, nụ cười nó nhạt? Tính cách lầy sao nhàm chán? Vậy mà con Nhài, con Hồng vẫn cười sặc sụa kia? Có lẽ, không ai nhìn ra tâm trạng nó, ngoài tớ. Tớ cũng chả buồn ra chơi với chúng nó, vì hiện tại tớ đang rất là... dơ nhục!
Tớ về bàn  xả sì chét bằng cách vẽ. Tớ vẽ một cô dâu xinh thật là xinh, lung linh trong bộ váy trắng dài và e lệ trong chiếc khăn chùm đầu bé nhỏ. Đây cũng không phải lần đầu tiên tớ vẽ cô dâu. Tớ vẽ lâu rồi! Thậm chí vẽ rất là nhiều! Nhiều đến nỗi mà con Đặng Trang bàn trên quay xuống phải gắt lên:
-Đ** mẹ con này thích lấy chồng hay sao mà suốt ngày vẽ cô dâu! Vẽ mẹ thêm thằng chú rể vào cho tròn đôi!
- Kệ mẹ tao!
Tớ phản bác.
Thực ra không phải như nó nói đâu. Mà là tớ thấy con gái chỉ đẹp nhất khi mặc váy cưới. Nhất là váy trắng tinh khôi, vừa to, vừa dài, thế mới phê! Mai sau tớ mà lấy chồng là tớ sẽ thuê cái váy nào mà vừa bồng bềnh, vừa to, vừa đẹp, và đương nhiên là màu trắng. Kiểu giống mấy con công chúa trong phim hoạt hình ý! Và rồi, chồng tớ là phải mặc áo vét lịch lãm, và nắm tay tớ đi vào lễ đường. Cơ mà ai? Ai là chú rể cơ? Ai chịu lấy một con thần kinh có rất nhiều tiền sử mà có thể nói là bôi nhục dòng dõi gia đình chồng như tớ cơ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net