#19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói nó thế thôi chứ tớ khác gì? Tớ cũng đau vì crush, cũng buồn vì crush đấy thây! Tuy rằng không cắt tay như con Ngọc, nhưng tớ đã thức nguyên đêm đó để gặm nhấm nỗi đau, để khóc sưng cả mắt, và để giờ đây, tớ đang sốt li bì, phải nằm liệt giường và húp cháo!
Khá may mắn cho tớ, tớ sốt đúng vào sáng chủ nhật. Oài, còn 1 ngày nữa cơ mờ, thừa sức khỏe chán!
Nhưng mà... chán quá!
Chả được đi trà sữa cùng lũ bít phờ ren(BFF) nữa!
Cũng chả được ăn bánh tráng trộn nữa!
À, còn phô mai que nữa!
Ting!!!
Tiếng mess phá tan dòng suy nghĩ về đồ ăn của tớ.
Con Ngọc! Nó gửi cái gì đây? Nhấp vô xem đã!
Và ngày hôm ấy, tớ đã sai lầm khi xem tấm ảnh con Ngọc gửi.
Trong ảnh, tràn lan đại hải, nào là phô mai que, bánh tráng trộn, trà sữa...
Con Ngọc được ha! Đã rủ 2 con kia đi ăn mảnh rồi còn chụp gửi cho tớ thèm nữa chứ! Con chó được lắm! Mai tao sử đẹp mày!
Đang chán, lại thèm đồ ăn, tớ rảnh rỗi sinh nông nổi đăng cái tút lên face:
- Đang bị sốt các man ạ -.-Thèm đồ ăn cá!
Chỉ đăng chơi chơi vậy cho vui thôi chứ tớ chả mong có ai ship cho tớ cả. Đơn giản tớ đủ trưởng thành để hiểu, đời nó không phải ngôn tình, vậy nên quên cái giấc mơ viễn vông là ai đó sẽ ship đồ ăn cho mình. Mà có ship thì cũng không đến lượt đâu! Thế nên là dẹp cái ước mơ công chúa ấy đi!
Vì quá chán, tớ lôi Hóa ra làm. Cô dạy ở lớp học rồi, giờ chỉ làm bài tập thôi. Hôm nay học bài " Điều chế hiđro- Phản ứng thế" à?
Rồi thì làm!

Đang hí hoáy lập phương trình, cân bằng cả tìm số mol thì có tiếng còi xe ở ngoài cổng. Bố mẹ tớ đi làm hết rồi, chỉ còn mình tớ ở nhà. Cô chú nào có tâm ghê á! Cứ nhè cái lúc người ta ốm rồi đến bít còi xe bấm chuông inh ỏi. Tớ loạng choạng bước ra mở cổng. Đau đầu quá! Cổng đượng mở, cái bản mặt lạnh như băng của nó đập vào mắt tớ. Thằng Lâm!!! Đúng là nó!!! Hay tớ sốt nên ảo tưởng nhì? Tớ vả đến phát bốp mấy cái rồi mà khuôn mặt đáng ghét đó vẫn đập vào mắt. Vậy là không mơ hả? Thằng Lâm hôm nay mặc áo hoodie màu đỏ rực (* Tác giả* xin lỗi độc giả vì đã chen ngang nhưng cái áo Lâm đang mặc nhìn xấu vãi chưởng), quần vải ngố màu đen, đi con xem đạp điện đỏ chói. Tớ vẫn choáng nên không để ý đến phong cách ăn mặc của nó. Rồi, chưa để tớ kịp nói gì thì nó đã vứt cái túi đen đen gì đó vào tay tớ rồi phóng xe chuồn mất. Tớ ngỡ ngàng lắm nhưng thôi cũng kệ, tính nó vốn dở hơi vậy mà, cầm cái túi đen nó vứt cho, đóng cổng rồi đi vào nhà.

Vào đến nhà, mở cái túi ra. Ôi thật bất ngờ. Bên trong là trà sữa vị matcha tớ thích, còn cả bánh tráng trộn và phô mai que nữa nài! Ôi thằng này sao hôm nay có tâm ghê dữ ta! Hí hí, bắt đầu quý bạn Lâm rồi đới.Lục hết túi thì có một tờ note nhỏ gắn trên hộp trà sữa.
" Đồ ăn tao mua cho con ki nhà tao nhưng bố tao cho ăn rồi! Vứt đi thì tiếc nên đem sang cho mày!"
Có cần phải sỉ nhục nhau như vậy không hả Lâm. Mày mua cho tao thì nhận đi lại còn viện cớ này nọ! Chó gì mà ăn sang thế! Mà thôi kệ đi, không chấp nhặt thằng hâm ý! Bình tĩnh tạo nên sự quý tộc!
Tớ chọc ống hút,ăn thử bánh tráng và phô mai que. Vẫn quán ý, quán tớ thích, nhưng sao tớ lại có một cảm giác gì đó rất đặc biệt!

Trà sữa, sao hôm nay trân châu mềm thế? Sao vị matcha béo ngậy thơm phức thế?

Bánh tráng, sao hôm nay nhiều bánh thế? Nhiều bò khô, trứng cút, xoài, lạc... thế?

Phô mai que, sao hôm nay giòn thế?

Nói chung, đồ ăn hôm nay, thực sự... rất ngon!

Phải chăng là do cảm xúc?

Là do lần đầu tiên có người ship đồ ăn cho nên vậy? Nên mới cảm giác vị đồ ăn ngon hơn?

Hơ hơ! Tớ bị hâm! Hâm nặng rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net