#31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi là Lâm.

Ngày ấy, tôi chỉ biết vùi đầu vào sách vở, không kết bạn, không chơn thân với ai cả. Vì tôi thấy họ không cùng thế giới với tôi, chả ai hiểu được tôi hết. Tôi coi bạn là những công thức, là những con chữ dày đặc hay những quyển khoa học viễn tưởng. Miễn là liên quan đến học.

Tôi có một đám fan hùng hậu trong trường. Một lũ con gái, phiền phức. Tôi nghĩ họ chỉ hâm mộ tôi về vẻ bề ngoài và cái gia tài kếch sụ của nhà tôi thôi.

Suy nghĩ của tôi về bọn con gái rất tiêu cực. Chúng nó là một lũ lâu la, lề mề, và phiền phức! Mẹ tôi cũng như vậy đấy! Ngoại trừ mẹ và bà nội tôi ra, tôi chả thích đứa con gái nào hết.

Cho đến một ngày, tôi lập một tài khoản facebook để vào xem lũ fan của tôi đăng cái ảnh dìm tôi. Lũ này, không những phiền phức mà lại còn vô duyên nữa! Sở dĩ tôi biết được là do tụi nó đồn đại ý mà, vô tình lọt tai thôi!

Vào xem, cũng không phải là dìm, chỉ là chụp lén thôi. Cơ mà tôi thì lúc nào chả đẹp trai. Thế nên tụi nó chụp đúng lúc tôi đang đọc sách. Mà lúc nào tôi chả đọc sách -.- Cũng không đến lỗi lắm, vào xem coment, một đống cmt khen tôi soái, đẹp trai...

.... Tôi không có phản ứng!

Vì tôi biết tôi đẹp trai mà!

Vô tình thế nào mà ảnh tôi được post lên Blog Tâm Sự. Tôi cũng chả mấy quan tâm lắm đâu, chỉ là ngày nào cũng mò vào xem dư luận coment thôi. Đa số đều khen tôi đẹp trai. Vì chụp góc nghiêng, lại có ánh nắng hắt vào, còn bận trên người áo sơ mi trắng với quần vải đen, nên tôi được cái chị các em đặc ân cho cái tên: Oppa của mị. Đúng là lũ con gái!

Duy chỉ có đúng một cái cmt làm tôi nhớ nhất. Người đó đã làm tôi thay đổi hẳn suy nghĩ của tôi về lũ con gái.
- Nè! Các bà các thím mắt bị đui hả? Thằng kia mà đẹp trai? Nhìn dị ý! Cũng đú áo sơ mi quần vải đen như ai! Chả đẹp trai bằng crush mị đâu à nha!

Từ cách nói chuyện đó làm tôi thấy mình thật ngốc. Không phải lũ con gái nào cũng phiền phức. Mà cũng có những đứa con gái rất dễ thương... như đằng này chẳng hạn. Tôi add nick nhỏ đó rồi inbox làm quen. Nhỏ đó dễ dãi thật, trả lời lại luôn. Tôi đặt biệt hiệu cho nhỏ đó là Star, còn tôi là Sun. Sau đó thì chúng tôi trở thành bạn thân. Sau đó nữa thì tôi dần dần có cảm tình với nhỏ đó. Và cuối cùng là tôi chuyển đến trường nhỏ đó học.

Gia đình tôi có thế lực rất lớn, vậy mà tìm mòn mắt vẫn không ra trường nhỏ đó học. Từ quản gia cho tới người làm, ai ai cũng đều lo lắng khi ngày nào tôi cũng bỏ bữa nằm trong phòng tìm thông tin nhỏ đó. Cuối cùng thì tôi cũng tìm thấy. Trường nhỏ nằm ở một vùng quê hẻo lánh nên rất khó để tìm ra.

Bao nỗ lực, tôi phải từ bỏ ngôi trường chuyên đang học, để tới một ngôi trường Quốc Tế bình thường, thử hỏi là vì ai? Tôi phải đấu tranh với bố mẹ để tới được nơi này sinh sống, là vì ai? Chẳng phải vì nhỏ hay sao?

Vậy mà, thứ tôi nhận lại được, lại là sự xua đuổi và chửi rủa từ nhỏ.

Nhỏ rất giống trong hình, nhưng cách cư xử lại rất khác.

Trong face, nhỏ rất hài và hiền

Ngoài đời,nhỏ rất đanh đá và dữ dằn

Tất cả những cô gái đều gặp tôi, đều đeo bám tôi như đỉa.

Chỉ trừ nhỏ!

Chả lẽ nhỏ không nhận ra tôi ư? Sun của nhỏ ư?

À quên, tôi không có đăng ảnh lên mạng mà!

Vậy tôi đẹp trai như này, sao nhỏ không nhìn, lại đi nhìn cái thằng lạ hoắc lạ hươ. Đây có phải là cái thằng mà nhỏ kể là crush nhỏ không?

Cũng không tệ, nhưng không đẹp trai bằng tôi!

Tôi tìm cách thân với nhỏ. Nhỏ cũng khá dễ gần, cũng không bà chằn như trên lớp. Nhỏ xưng hô với tôi là tao - mày. Tôi cũng học nhỏ thôi. Lúc đó, đột nhiên tôi cảm thấy rất vui!

Rồi tôi đèo nhỏ về. Không biết nhỏ cảm giác gì không nhưng tôi hồi hộp lắm. Lần đầu tiên tôi đèo gái mà!

Khi đèo nhỏ về nhà, tối đó tôi có qua nhà nhỏ định cho nhỏ trà sữa. Tôi biết nhỏ ghiền lắm mà!
Nhưng khi đến nơi thì tôi thấy nhỏ đang nói chuyện với thằng nào đó, rồi còn ôm ấp các kiểu. Chả hiểu  sao tôi khó chịu ghê lắm, quăng thẳng hộp trà sữa vào gốc cây vẹn đường rồi đạp xe về.

Ngày hôm sau, nhỏ bắt chuyện, tôi không tiếp. Tự cảm thấy mình nhỏ mọn ghê gớm. Tuy tôi không tiếp chuyện với nhỏ trực tiếp nhưng là nói chuyện gián tiếp qua mạng.

Đôi giày là tôi tặng nhỏ.

Và đúng hôm đó, nhỏ làm người yêu thằng khác.

Tâm trạng tôi lúc đó, rất khó chịu. Có gì đó tê rát trong tim.

Ngoài mặt cứ mỉa nhỏ vậy thôi chứ thực ra tôi cũng chẳng sung sướng gì!

Cái hôm nhỏ inbox với tôi đó, tôi tức lên không thèm nói chuyện, nói nhỏ phiền. Chỉ là tức thôi mà, vậy mà nhỏ dỗi, không nhắn tin cho tôi luôn!

Cơ mà tôi tức vì điều gì chứ?

Tức... vì nhỏ có người yêu ư?

Thực sự, tôi đã cảm nắng nhỏ thật rồi.

Vì cảm nắng nhỏ nên tôi không thể chịu được cảnh nhỏ đang nhìn thằng người yêu nhỏ đắm đuối.

Nhỏ với thằng đó, một đứa dắt xe, một đứa cứ lè nhè bên cạnh, thật đáng ngứa mắt!

Thế là tôi ra, do không kiểm soát được mình, tôi đạp thẳng chiếc xe đó xuống đất.

Nhỏ với thằng đó ngỡ ngàng. Rồi nhỏ chạy ra, tát tôi:

- Lâm! Cậu điên rồi hả? Những chuyện cậu chửi mắng tôi còn chưa đủ hay sao? Tôi có làm gì cậu đâu mà cậu đối xử với tôi như vậy? Tôi ghét cậu!

Nhỏ tát tôi đó!

Nhỏ thay đổi cách xưng hô với tôi đó!

Nhỏ nói nhỏ ghét tôi đó!

Tôi cười, mà lòng quặn thắt!

Đâu rồi?

Tường Lý Ngọc Vy online đâu rồi?

Star của tôi đâu rồi?

Nhỏ... thay đổi thật rồi!

Còn tôi?

Sự lạnh lùng vốn có đâu rồi?

Sự kiêu hãnh vốn có đâu rồi?

Tôi cũng đã thay đổi thật rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net