#5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tớ đang ngồi giải bài tập toán trên lớp. Đang giờ ra chơi, cô bảo tí vào rồi cô trò cùng giải. Nhưng tớ cứ làm trước, có gì tí giơ tay lấy điểm.
Hừm, câu này là hằng đẳng thức. Rồi, để phân tích đã
- Vi... Vi ơi! Vi...
Con Nhài hớt ha hớt hải vào gọi tớ. Tớ giật bắn mình
- Cái gì? Mày làm tao giật mình đó!
- Con Ngọc đang cãi nhau với thằng nào lớp 9 í! Sắp xô xát rồi!
Tao với con Hồng khuyên mãi không được! Mày ra giải quyết đi!
Ôi trời ôi anh nào mà dám đụng vào chị Ngọc nhề? Kinh! Không biết tiếng chị Ngọc sao? Thôi, tốt nhất là tớ nên ra giải quyết, chứ con Ngọc bốc đồng vậy, chỉ khổ thân anh kia bị nó đánh cho thì mệt!
Con Nhài dắt tớ qua chỗ sân cỏ. Hiện giờ đang tụ tập rất đông các anh các chụy hóng hớt. Tớ phải lách mãi mới chen được vào. Và gương mặt đầu tiên tớ trông thấy là crush. Tại sao? Why? Tớ đang trong thời kì tịnh dưỡng vết thương mà, sao gặp nhiều vậy?
Rồi tớ thấy con Ngọc. Đối diện lại chính là bạn thân của crush tớ.
Ối giồi ôi lại nữa hử? Sao 2 người này như chó với mèo vậy? Mới ban trưa giải quyết xong mà. Hiu hiu! Cô Toán ơi em xin lỗi! Điểm miệng ơi bái bai. Hằng đẳng thức, phân tích thành nhân tử, quy đồng... ôi các em ơi...
- Lại có gì nữa đây?
Tớ đứng ra chỗ con Ngọc và anh Nam ( tên bạn crush tớ).
- Thằng này trêu tao trước- Em ý trêu anh trước- hai anh chị đồng thanh
- Vậy tóm lại ai trêu trước?
- Nó
- Em ấy
Hừ! Cáu rồi nha!
- Mày kể rõ đầu đuôi cho tao nghe xem nào!
- Tao đang cùng đàn em đi xử lí cái tụi trẻ nghé thì thằng này tự dưng chen vô,làm lỡ việc của tao!
- Anh không thích ai đánh nhau trong trường.
- Đờ mờ! Anh thích hay không kệ con mẹ anh chứ! Liên quan!
- Anh nghĩ em nên sửa cách ăn nói chút đi, thô tục quá. Mai sau thằng nào yêu em chắc cảnh giới nhẫn nhịn của nó phải đạt đến lever max
Con Ngọc đứng hình một lúc. Có lẽ động trúng lòng tự ái rồi chăng?
- Tôi éo cần anh dạy đời. Đờ mờ, anh nghĩ anh to tát lắm à mà dạy đời tôi?
Ối giời ôi điếc hết cả tai! Crush thì đứng cạnh anh Nam, ú ớ chả biết nói sao. Crush, hôm nay em giúp anh nha!
- Thôi! Chung trường với nhau, cãi nhau ích lợi gì đâu. Ơ chết cha thầy giám thị kìa mấy đứa!Chuồn thôi!
Tớ vờ đánh trống lảng. Đám đông nghe tưởng thật nhanh như cắt chạy vèo vèo về lớp. Kể cả anh Nam cũng kéo crush tớ chạy
- Nhật! Chạy thôi! Không bị lập biên bản cả lũ bây giờ!
Riêng con Ngọc do tớ chơi thân với nó nên nó biết thừa là tớ đang muốn tản giái đám đông.
Nó bực dọc
- Sao lúc nào tao cãi nhau với thằng đấy là y như rằng mày chen vào ý nhì?
- Thôi! Mày cứ thích con kiến xé con voi thế! Tao là tao lo cho mày nên mới làm vậy!
- Mày lo đéo gì cho tao? Mày lo cho crush của mày ghét mày thì có.
- Tao.. í cô lên rồi kìa mày! Chạy mau!
Thực ra cũng một phần tớ kiếm cớ để đánh trống lảng đó mà.
Tớ cả con Ngọc phi như bay vào lớp. Cũng may là kịp. Tớ với nó ngồi vào chỗ, bắt đầu lấy sách ra học bài.
- Cho phép tính: x bình cộng 2x cộng 1. Các em hãy phân tích cho cô. Nào bạn...
Í! Cô gọi hỏi kìa! Giơ tay phát! Dễ mà! Kia là hằng đẳng thức á!
- Bạn... Ngọc nào!
Tớ nhìn sang Ngọc. Nó ngồi kế tớ mà! Con này mọi hôm nó nhanh lắm, mấy phút là nó quy đồng xong rồi. Vậy mà hôm nay, sao nó cứ đăm chiêu gì gì vậy ta? Con này lạ ghê á! Tớ phải húych vai nó thì nó mới nhận ra, đi lên bảng làm bài. Lúc nó đi lên hình như rơi ra mẩu giấy gì á. Tớ tò mò cầm lên đọc thử
Có lẽ, em đã lỡ thích anh rồi! Thích anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Anh nhẹ nhàng như nắng, vô cùng thầm lặng đi vào cuộc đời em. Nhưng em biết, chúng ta không thể đến được với nhau, vì có rào cản. Em sẽ giữ tình cảm đơn phương này vào trong lòng và không để cho ai biết đâu!
Thân gửi anh chàng trai tên #HDN
HDN???
HDN là ai cơ chứ?
Ai nhỉ?
HDN?
HDN?
HDN?
Có phải là...

Hàn

Dạ

Nhật?

Có phải như vậy không?
Rào cản?
Là tớ ư?
Phải chăng, bạn thân tớ kết crush tớ?
Tớ...
Cảm giác biết bạn thân nó thích crush mình, nó đau lắm các cậu ạ!
Tớ nên vui? Hay nên buồn?
Vui...
Vì nó có crush! Con nhỏ bạn thân tớ cuối cùng đã biết yêu.
Buồn...
Vì người nó crush, không ai khác, chính là người mà tớ cũng đang crush đây!
Bị bạn thân đâm cho một nhát dao, nó đắng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net