Chương 29 : Chuyện về Giải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Dương- Sư Tử
Bạch Dương ngồi vào ghế phụ, anh cũng như Thiên Yết với tâm trạng rất bực. Đóng cửa xe rất mạnh, khiến Sư Tử ngồi kế bên còn phải bất ngờ. Sư Tử khởi động xe rời khỏi nhà kho, anh để khoảng vài giây để Bạch Dương bình tĩnh lại rồi mới bắt chuyện.

"Cậu không xót xe, nhưng tớ thì có đấy"-Sư Tử nói vui với Bạch Dương, anh biết không khí xung quanh con người bên cạnh rất nóng.

Bạch Dương lục hết túi áo khoác bên trái rồi phải, để kiếm thuốc hút nhưng không có. Khiến anh buột miệng chửi bậy một câu:"Con mẹ nó", liền ngã đầu ra đằng sau.

"Lý do gì? Cậu lại tức giận đến vậy, người nên khó chịu chẳng phải là Yết hay sao. Dù sao Giải nó có người yêu, thì cậu cũng nên mừng đi chứ"-Sư Tử lại càng khó hiểu hơn, khi Bạch Dương tức giận chuyện vừa rồi.

Bạch Dương nhắm mắt lại trong vài giây, anh đã bình tĩnh hơn và nói chuyện với Sư Tử:"Cậu biết tớ đã làm bao nhiêu chuyện, để Giải nó như hôm nay không?"

"..."- Sư Tử im lặng không trả lời, anh đợi Bạch Dương nói. Sư Tử nhìn điện thoại anh, bấm gì đó để kết nối với đầu bên kia.

Thiên Yết lạnh lùng nói:"Alo"

"Cậu không phiền nếu có thêm người nghe chuyện này chứ"- Sư Tử quay qua nhìn Bạch Dương, cười mỉm vì anh biết chuyện này.

Bạch Dương im lặng nhìn Sư Tử vài giây, rồi anh cũng lên tiếng:"Được thôi! Cả tớ và Thiên Yết hiện giờ, tâm trạng không ai tốt hơn ai". Sau đó, Bạch Dương liền nói với Thiên Yết:"Cả hai cậu chắc nhớ cậu nhóc Hàn Giai chứ, người chúng ta đã từng nhận nhiệm vụ bảo vệ"

"Chẳng phải lúc đó, Bảo Bình cũng là người bị đưa hay sao"- Sư Tử trả lời Bạch Dương, rồi anh đánh lái vào một bãi đỗ xe. Tắt máy xe, Sư Tử đùa thêm một câu vui:"Mà sao cái con bé Bảo Bình đó, cứ bị người mà cậu quen bắt đi hoài vậy"

Bạch Dương hạ tí cửa xe xuống để hút thuốc, anh nhìn Sư Tử đáp:"Chắc do cậu dở khoảng đó, dẹp chuyện đó qua bên đi. Các cậu vẫn nghĩ nhóc Hàn Giai, là con trai riêng của Gỉai và Hàn Dư đúng không?"

"Đúng"- Thiên Yết bình thản trả lời qua điện thoại.

Sư Tử ngồi kế bên cũng thừa nhận lời Bạch Dương nói:"Chuyên đó đương nhiên, nhưng sao cậu lại hỏi vậy?"

"Đúng! Là Hàn Giai là con trai riêng của cả hai, nhưng Gỉai không phải là mẹ ruột thằng bé"- Bạch Dương gỉai thích với Sư Tử và Thiên Yết.

Thiên Yết đầu bên kia, anh nghe thấy có chút không tin vào lời Bạch Dương nói. Nên đã nhanh chóng lên tiếng:"Nếu Hàn Giai không phải con của Giải, lý do gì mỗi khi thằng bé có việc gì. Em ấy gần như điên lên, ngay cả với cậu con bé gần như chẳng màng tới"

"Tớ cũng chẳng tin nổi lời cậu"-Sư Tử đã nhìn thấy điều đó, qua nhiệm vụ lần trước.

Bạch Dương thờ dài, anh không biết bắt đầu phải kể từ đâu cho họ biết:"Khi tớ biết con bé có ý định quay lại Nhật, đã mướn một bác sĩ tâm lý để chăm sóc con bé"

"Như vậy chẳng phải quá tốt"-Sư Tử lên tiếng nói khi nghe Bạch Dương kể.

Thiên Yết đầu kia bất ngờ lên tiếng hỏi:"Cậu đã nhúng tay vào việc điều tra tâm lý, đúng không?"

"Làm sao cậu biết điều đó, Yết"- Sư Tử liền hỏi lại Bạch Dương nhanh chóng.

Thiên Yết dựa lưng anh vào ghế, nhìn qua tập hồ sơ mà anh nhận được từ Ma Kết:"Cái đó cậu nên hỏi Dương, người đã chặn và làm giả mọi thông tin trước đây tớ muốn điều. Rồi một ngày, lại dễ dàng đưa tất cả thông tin cho tớ"

"Chẳng phải cái tên này, luôn luôn cười nói vui vẻ nhưng trong lòng chẳng biết tính toàn gì"-Sư Tử quay qua Bạch Dương, nói xéo vài câu.

Bạch Dương bật cười trước lời của Sư Tử, nhưng rồi phục hồi lại và nói:"Nếu các cậu giống như tớ, thì sẽ hiểu mình muốn làm gì"

"Mau nói tiếp đi"-Thiẻn Yết nhắc nhẹ Bạch Dương.

Bạch Dương cười nhẹ, nói với Thiên Yết trong điện thoại:"Cứ từ từ, tớ sẽ kể hết mọi việc cho các cậu biết mà". Bạch Dương dập điếu thuốc anh nói:"Đúng ! Ban đầu, việc điều trị tâm lý của Giải diễn ra rất bình thường. Cả bố và tớ rất mừng,không như hy vọng cứ tới ngày mẹ tớ mất. Con bé càng gây ra các vết thương nhiều và sâu hơn lên cơ thể mình, lại ở những chỗ bố và tớ không thể nhìn thấy"

"Vậy sao cậu có thể phát hiện ra được"-Thiên Yết thắc mắc hỏi.

"Vô tình tớ có việc đi ngang qua phòng con bé, ngay lúc Giải thay quần áo tớ đã đi vào và nhìn thấy. Từ vết thương đằng sau lưng, bên vai,vv.. những nơi mà áo khoác có che thấy"-Bạch Dương kể đến đây, mắt anh hiện lên một chút tức giận và lo lắng.

Sư Tử liền nhìn Bạch Dương và nói:"Dù sao con bé cũng là thiếu nữ, cậu không nên xông vào phòng nó mà không gõ cửa chứ"

Thiên Yết im lặng vài phút, nói với Sư Tử:"Đó là sở thích của ông anh tồi tệ này đấy"

"Các cậu thôi sốc tớ được không?"- Bạch Dương nói với Thiên Yết và Sư Tử. Sau đó, mắt anh tối sầm lại trong ít phút, khiến Sư Tử ngồi kế bên cũng thấy nặng nề.
.............
........ Hai năm trước
Một ngày chủ nhật bình thường, Bạch Dương vừa ra ngoài về cùng với A Hoàn.Anh không thấy xe của bố, định hỏi quản gia Hán vì anh có chút chuyện cần bàn. Nhưng khi vừa ra khỏi xe cùng A Hoàn, Bạch Dương thấy bác sĩ điều trị của Giải cũng vừa về. Thế là anh tiến tới để hỏi một chút chuyện.

"Chào cậu"-Bác sĩ cuối đầu nhẹ chào Bạch Dương.

Bạch Dương lịch sự, anh gật đầu đáp lại rồi nói:"Em gái tôi đã ổn chưa ạ?"

"Tôi nghĩ đã ổn một chút, vẫn phải tiếp tục điều trị trong thời gian dài. Mất đi người luôn bên cạnh mình, điều đó còn xảy ra trước mắt. Nó như một cú sốc với cô ấy khi còn quá trẻ, nên cậu thông cảm cho tôi ít thời gian"-Bác sĩ nói rõ tình hình của Giải cho Bạch Dương biết.

Bạch Dương cũng không ép bác sĩ, vì anh việc điều trị của ông:"Ông cứ làm mọi thứ có thể trong khả năng của mình". Sau đó, Bạch Dương nhìn thấy tập hồ sơ trên tay bác sĩ, anh liền nhanh chóng lên tiếng hỏi:"Cái đó là bản báo cáo về tình trạng trị liệu của em gái tôi, đúng không vậy?"

"Đúng rồi, thưa cậu"- Bác sĩ nhìn tập hồ sơ, xong ông nhìn lại Bạch Dương và trả lời.

"Ông định đưa cho bố tôi, phải không?"

"Vâng"

Bạch Dương thấy vậy, anh liền đề nghị với bác sĩ:"Hiện tại, ông ấy không có ở đâu nên cứ đưa cho tôi. Tôi sẽ đưa lại cho bố giúp ông, được không?"

"Vì tôi được dặn chỉ đưa nó cho ông ấy, hoặc quản gia Hán mà thôi"- Bác sĩ nhanh chóng đáp lại lời cửa Bạch Dương.

Bạch Dương nhìn về A Hoàn trong nhà, xác nhận là cả bố và quản gia Hán không có ở đâu. Anh biết chắc có việc gì, nhưng trước tiên phải lấy được tập hồ của Giải:"Không sao đâu! Tôi sẽ không xem nó đâu, ông cứ việc đưa nó cho tôi"

"Tôi không thể! Xin phép cậu tôi về trước"-Bác sĩ từ chối thẳng, ông nhìn sơ qua Bạch Dương từ lúc đầu. Một con người sẵn sàng làm mọi thứ, để đạt được mục đích mình muốn. Khi đến đây để điều trị, ông chấp nhận đặt tính mạng của mình trong tay gia đình họ. Cả ông ấy và cậu nhóc này, sẵn sàng trả nhiều tiền chỉ để ông điều trị cho cô bé kia. Về cuộc điều trị này, không một ai bên ngoài hay báo chí biết và ngay cả sự tồn tại của cô bé. Nếu có bất cứ thì gì, ông sẽ bị truy đuổi bởi họ.

Bạch Dương biết rằng, mình không thể ép ông ta được. Anh đành nhường một bước và nói:"Tôi xin lỗi! Vì đã cư xử không đúng với ông, để tôi kêu người của mình đưa ông về"

"Không cần đâu ạ! Tôi đi bộ ra tới đường lớn, rồi tự lái xe về cũng được"- Bác sĩ từ chối Bạch Dương một lần nữa.

Bạch Dương dùng nụ cười thân thiện với bác sĩ:"Vậy tôi không phiền, bác sĩ nữa à! Ông về cẩn thận, kì sau gặp lại"
...
...
Khi bác sĩ vừa đi ra khỏi cổng, Bạch Dương thay đổi thái độ của mình nhanh chóng. Anh tiến vào nhà nơi A Hoàn đang đợi, với một tinh thần rất bực bội. Rốt cuộc, bố muốn nhúng tay bao sâu vào chuyện của anh.

Bạch Dương gần như nổi điên, quay lại nói với A Hoàn:"Cậu đi lấy tập hồ sơ đó về đây"

"Cậu biết mà"- A Hoàn chỉ trả lời Bạch Dương nhiêu đó.

Bạch Dương nổi điên hơn, anh tức giận hét lớn A Hoàn:"Cậu là người của tớ đấy, tớ mặc kệ cái suy nghĩ chết tiệt trong đầu cậu. Đi lấy tập hồ sơ về cho tớ, cho dù ông ấy là người cậu tôn trọng. Thì lệnh của người mà mình bảo vệ, tuyệt đối không được cãi"

"Cậu bình tĩnh đi"- A Hoàn lần đầu tiên, thấy cậu chủ của mình nổi nóng thật sự. Đó giờ việc gì về Giải, nếu có sự nhúng tay của Triệu Minh. Anh chẳng tham giao vào, tên nhóc này cũng chẳng nổi điên. Hôm nay, sao lại không kìm chế được tính khí của mình.

Bạch Dương vẫn tức giận, anh nói tiếng lòng mình với A Hoàn:"Cậu nghĩ tôi có bình tĩnh, được không? Ông ấy gọi cậu về, chỉ để trong chừng và báo cáo mọi việc thằng con trai ông ấy ghét, đúng chứ?"

"Ông chủ không có ghét cậu, mà chỉ lo lắng cho cậu nên mới gọi tôi về"- A Hoàn giải thích với Bạch Dương.

Bạch Dương chẳng bỏ vào tai lời A Hoàn nói, anh vẫn nói suy nghĩ của mình:" Tôi mặc kệ hành động và lời nói của cậu, bao lâu tôi biết và nhìn được. Cậu biết Giải là đứa em gái ngốc nghếch, luôn bên cạnh an ủi cho dù tôi có làm gì sai đi nữa. Con bé vẫn luôn đứng về phía tôi cũng chẳng giận anh hai mình, dù trước đây tôi đã từng rất ghét con bé. Chỉ vì lúc con bé được sinh ra nhận được tình yêu rất nhiều từ bố, nó khiến tôi ganh tị rất nhiều. Nhưng Giải chẳng bao giữ cho riêng mình, mỗi khi có ông ấy nó đều kéo tôi theo.Cho đến khi con bé đánh cược mạng sống của mình, chỉ để cứu tôi khỏi cuộc bắt cóc năm nào. Nên cho dù có giết hay chà đạp ai đi nữa, chỉ cần con bé an toàn tôi sẽ làm. Nó cũng là người thứ hai mà tôi muốn bảo vệ nhất, sau cái chết của bà ấy"

"..."- A Hoàn không biết nói gì, khi nghe Bạch Dương nói.

"Anh hai"- Cự Giải từ trong nhà ăn đi ra, cô ôm lấy Bạch Dương từ đằng sau.

Bạch Dương đang tức giận với A Hoàn, nhưng khi em gái ôm lấy mình. Anh biết em gái mình đang muốn làm gì, nên anh nắm cổ tay của Giải và nói:"Cái con bé này, em là người đi hoà giải hay sao vậy?"

"Em có làm gì đâu"-Cự Gỉai cứng đầu ôm chặt lấy Bạch Dương. Sau đó, cô nhướng người qua tí nhìn A Hoàn cười:"Anh không có việc gì bận, đúng không ạ?"

A Hoàn nhìn thấy được Giải đang giúp mình, nhưng anh cũng không thể rời đi được:"Tôi phải giải quyết đống giấy tờ trên công ty của cậu ấy, thưa cô"

"Anh đừng trả lời lịch sự nữa mà, mọi người cứ gọi em bằng tên là được rồi. Mà nếu anh có việc thì cứ đi đi, bố cũng không có nhà nên không sao đâu ạ"-Cự Giải nói xong nhéo nhẹ vào bụng Bạch Dương. Sau đó,

Bạch Dương đợi Giải nói xong, anh liền hét lên:"Đau anh, cái con bé này". Nhưng Bạch Dương vẫn cứ để Giải nhéo anh, cho đến khi chịu không nổi anh liền nói:"Được rồi! Anh hai thua em được chưa, tính cách gì đâu mà...".

"Thưa cậu"- A Hoàn cố tình ngắt lời, anh hiểu rõ về tính cách của bà chủ.  Bà lúc nào cũng đối xử thân thiện với mọi người, ngay cả anh bà đối xử rất tốt. Mặc dù, biết rõ công việc mà ông chủ làm, nhưng bà chưa bao giờ ép ông phải rời khỏi nó. Dù với một lý do gì nữa, bà cũng không lấy con cái ra để uy hiếp ông ấy. Bà theo đuổi việc trở thành bác sĩ, để có thể trị thương khi ông từng bước tạo nên sự nghiệp của mình. Có thể thấy, tình thương bà dành cho ông rất lớn, và ngược lại ông ấy cũng vậy.Dương và Giải mới được sinh ra, có thể do quan điểm của ông chủ hơi khác nên không yêu chiều cậu chủ như bà ấy. Điều đó chỉ có anh và bố biết, ông đã cố gắng để Bạch Dương có mọi thứ tốt nhất khi về già.

Bạch Dương ngừng lại kịp lúc khi A Hoàn gọi, nếu anh nói nữa nó sẽ tổn thương Giải mất:"Cậu cút đi cho khuất mắt tớ"

"Em muốn đi mua sắm, anh hai đưa em đi đi"- Cự Giải muốn kéo anh hai mình ra ngoài, để Bạch Dương thư giãn đầu óc.

A Hoàn cuối đầu chào Dương và Giải:"Tôi đi trước vậy"

"Anh hai không đi, con bé này nhéo anh đau muốn chết. Sao em cứ bênh mọi người hoài, bố và anh hai không thích đâu. Từ bác Hán, A Vinh,vv.. em sẽ làm mọi người không sợ và có thể vị lợi dụng đó"-Bạch Dương giả bộ hờn dỗi Giải, anh tiến tới ghế sôfa ngồi xuống.

Cự Gỉai biết điều đó, nhưng cô không thích họ bị như thế tí nào:"Em có làm gì đâu, mà anh hai với bố không thích". Cự Giải lấy cuốn tạp chí mới trên bàn, mở ra vài trang liền lảm nhảm nói:"Muốn mua những bộ quần áo này quá"

"Em thôi giả bộ với anh đi, tháng nào mà bố chả chất đầy chúng trong phòng chứa đồ của hai anh em mình"-Bạch Dương biết tỏng chiêu bài của Giải, con bé muốn đòi anh chở ra ngoài chơi. Vì hiện giờ, nếu đi ra ngoài thì phải có người đi theo, nhưng phải được sự đồng ý từ bố. Ngày ấy sắp tới, cả bố và anh sợ cái điều mà từng đến với mẹ anh sẽ đến Giải.

Cự Giải biết mình không thể làm nũng với Bạch Dương, cô liền đổi thái độ nhanh chóng:"Anh hai và bố cứ bắt em ở nhà hoài, không chịu được nữa. Qua nhà Xữ Nữ và Song Tử cũng không cho, đi đâu cũng có người đi theo chẳng thích tí nào"

"Thế em gọi ông ấy đi và nói như em nghĩ"- Bạch Dương giờ vờ chỉ vào điện thoại ở nhà và nói.

Cự Giải không thèm nhìn lại,cô bỏ lên phòng và nói:"Em đi ngủ đây"

"Alo! Bố hả"- Bạch Dương đã lấy điện thoại của anh điện, chưa được một phút đầu kia bắt máy.

Cự Giải nghe thấy liền chạy đến chỗ Bạch Dương giựt điện thoại, nhưng đã bị anh lấy tay chặn đầu lại. Cô hét lớn khiến Bạch Dương bên cạnh, muốn lũng màng nhỉ:"Sao anh hai gọi bố liền trả lời, trong khi con gọi bao nhiêu cuộc cũng không nhấc máy. Cái ông già này, thật đáng ghét"

"Ồn quá Giải à"- Bạch Dương đứng dậy, khiến Cự Giải ngã về phía trước. Nhưng anh đã chống nắm lấy cổ áo cô lại, bật loa điện thoại và nói:"Con đưa nó ra ngoài nha, nó quậy muốn banh mọi thứ rồi"

"Được! Bác sĩ về chưa Dương"- Triệu Minh nhanh chóng đồng ý và hỏi con trai mình.

Bạch Dương nhìn lại em gái mình, Cự Gỉai đang ở trong tư thế rất xấu. Khiến anh không nhịn được cười trả lời Triệu Minh:"Về lâu rồi bố". Sau đó, anh quay sang nói với Giải:"Cái con bé này, lớn rồi ở nhà toàn đàn ông sao không chịu mặc đồ trong vô hả?"

"Anh hai! Thả áo em ra mau lên"-Cự Giải hét lớn, cô không mặc có lý do nhưng không để anh hai và bố biết.Sau đó, Cự Giải liền hét lớn trong điện thoại:"Bố! Ông già đáng ghét, cho con tiền xài"
....
...
Triệu Minh đầu bên kia cười mỉm, ông vui vì Bạch Dương đã không còn ghét em gái mình. Bây giờ, trong mắt thằng bé chỉ là tình thương, nếu ai gây ra gì cho Giải ngay cả ông. Thằng nhóc này, sẽ trả đủ từng thứ một hoặc gấp đôi lên người đó, cho dù thủ đoạn như thế nào nó cũng dùng.Ông biết, Bạch Dương luôn âm thầm điều tra về cái chết của bà ấy. Nó cũng chặn mọi thông tin mà Gỉai muốn biết, và ai đó muốn biết về em gái nó.

Quản gia Hán ngồi bên cạnh, thấy Triệu Minh lòng ông cảm giác tốt hơn rất nhiều. Theo ông ấy từ khi còn trẻ cho đến giờ, nụ cười hạnh phúc rất ít khi xuất hiện. Một lần khi ông kết hôn với bà ấy, khi cậu chủ Dương và Giải ra đời. Cuối cùng là cậu chủ và cô chủ trốn ông đi xe đạp, trượt ngã xuống tuyết bị ông bắt gặp. Cậu chủ Dương thì gãy chân lần đó, Gỉai thì trầy trước và ôm chặt lấy cậu chủ khi bị thương mà chẳng màng tới ông chủ.

"Bố! Còn nghe không vậy"-Bạch Dương thấy quá lâu mà bố không trả lời, anh liền xác nhận lại.

Triệu Minh giật mình, ông nhanh chóng trả lời Dương:"Ta nghe rồi! Con bảo Giải nó mặc áo vào đi, thật hết biết mà nói. Còn con thì sao Dương, vẫn đủ chứ?"

"Con đủ bố"-Bạch Dương từ chối ngay, sau câu nói của bố. Vì hiện tại, anh đã mở công ty nên tiền để xài anh vẫn có. Anh không muốn xin ông vì muốn tự lập, đôi khi công ty khó khăn anh không mở lời. Nhưng bố vẫn luôn chuyển tiền cho anh mỗi tháng, anh cũng không đụng vào nó dù chỉ một lần. Chỉ có cái con nhóc này, đôi khi kẹt quá lấy thẻ của anh mà xài. Thế là anh phải làm cật lực, để trả lại khoản đó nhưng Giải lại vui trên mỗi đau của anh.

Triệu Minh vừa cười lúc nãy, khi nghe Bạch Dương nói ông liền thở dài. Thằng nhóc này, vẫn cứng đầu không bao giở mở miệng xin tiền ông dù chỉ một lần. Ông nhìn qua bác Hán, lấy thêm một chiếc điện thoại và nói:"Ta sẽ chuyển tiền qua tài khoản con, rồi con dắt nó đi chơi đi. Ở nhà nữa, nó sẽ quậy quanh biệt thự của ta mất"

"Còn của con đâu?"- Cự Giải đã đứng lại bình thường, cô đá vào chân Bạch Dương một cái thật mạnh. Khi Bạch Dương ôm chân, Cự Giải đã nhanh chóng lấy điện thoại để nói chuyện.

"Em có tin anh hai không chở em đi nữa chứ"-Bạch Dương ôm đầu gối, nhìn Cự Giải mà nói.

Cự Gỉai lè lưỡi chọc Bạch Dương nói:"Không tin, anh hai luôn làm ngược lại lời nói". Sau đó, cô chạy ra sân và nói với bố:"Quà con nhờ bố mua, đã mua giùm cho con chưa á?"

"Ta chưa mua"-Triệu Minh đùa với Giải.

Cự Giải biết rằng, Triệu Minh đang đùa với mình nên cô giả bộ trách ông:"Bố là ông già đáng ghét, chiều bố nhờ A Hoàn đưa qua cho anh hai giùm con nha"

"Sao con không tự nhờ, mà lại kêu ta nói giùm"-Triệu Minh biết tòng lý do, nhưng ông vẫn cứ giả bộ như không có gì.

Cự Gỉai hận không thể giết ông, cô liền nói:"Con không biết! Bố kêu A Hoàn mang qua chỗ chung cư của anh hai đi, không mang kịp trong hôm nay con giận bố luôn"

"Ta biết rồi, hết Dương rồi tới con luôn uy hiếp ta. Trong khi ta nói thì chẳng ai dám cãi, lại sợ hai đứa trời thần ở nhà này giận chứ"-Triệu Minh giận hờn trách móc, nhưng trong đó là niềm vui không tả.

Cự Giải nói nhanh với Triệu Minh, khi Bạch Dương vừa ra:"Vậy con nhờ bố! Con với anh hai đi chơi đây"

"Em nhờ gì bố vậy Giải"- Bạch Dương vừa ra nghe liền hỏi em gái mình.

Cự Giải giả vờ như không biết gì, cô trả điện thoại cho anh hai mình và chạy vào trong nhà:"Anh hai chở em đi mua đồ, rồi đi bộ xuống khu phố ăn cơm nha"

"Không! Anh hai chỉ chở em đi mua đồ, còn ăn thì anh chở em đến nhà hàng của bố gần đó"- Bạch Dương thẳng thừng từ chối, và điều anh thắc mắc là Giải nhờ gì bố mà không nói cho anh.

Cự Giải đang vui vẻ, mặt liền yểu xìu khi nghe Bạch Dương nói:"Em không chịu đâu, em muốn đi ăn ở chỗ đó à"

"Con cứ chở nó đi đi"- Triệu Minh đề nghị với con trai mình.

Bạch Dương quên nãy giờ, anh vẫn chưa tắt điện thoại. Thấy vậy, Bạch Dương liền nói:"Bố biết đồ ăn đó không tốt tí nào, xuống đó lại nhiều người phải chờ đợi. Con không thích tí nào, cũng sẽ rất khó mà quản được Giải nó ăn mọi thứ"

"Vậy con cứ đưa nó đến nhà hàng đi"- Triệu Minh biết rõ nguyên nhân đằng sau, Bạch Dương sợ Giải sẽ gặp nguy hiểm. Thằng bé ít khi chở Giải đi chơi, vì nó được mọi người biết đến. Còn Giải là đứa con/ em gái mà cả ông và Bạch Dương đều giấu đi sự tồn tại. Giải càng xuất hiện nhiều ở nơi cùng nó, sự nguy hiểm sẽ tăng lên. Vì công việc của ông và Dương, bao nhiêu kẻ sẵn sàng nhòm ngó khi cơ hội.

"Con biết rồi! Vậy chúng con dùng nhà hàng bố không trả tiền đấy"-Bạch Dương nói xong thì tắt máy.

"Anh hai là đồ keo kiệt, đáng ghét"- Cự Giải đứng từ trong nhà hét ra chỗ sân.

Bạch Dương liền đi nhanh và nói:"Anh hai keo kiệt nhất nhà, vậy em lấy thẻ mình thanh toán mọi thứ hôm nay đi. Trả lại anh hai những thứ mà em đã quẹt từ thẻ anh, trả đây vì anh hai là đồ keo kiệt mà"

"Anh hai đừng có mơ, em không có tiền đâu. Anh hai thích thì đi đòi bố á, anh hai keo kiệt"-Cự Gỉai nói xong liền nhanh chóng chạy lên phòng của mình.

Bạch Dương như đang giả bộ đuổi theo, nhưng sau đó là nụ cười của anh:"Cái con bé này, lo thay đồ đi anh hai chở em đi"
...
  ...
...
Bạch Dương ngồi dưới nhà đợi Giải thay đồ, một phần anh lười phải thay đồ. Nên chỉ mặc quần jean và áo thun đơn giản đi ra ngoài, đang mải nghịch điện thoại. Bạch Dương nhớ xe anh đã đưa cho A Hoàn lấy đi, nên anh phải lên phòng bố để lấy chìa khoá nhà để xe. Khi đang ngang qua phòng Giải, con bé đang thay đồ nhưng không đóng cửa. Bạch Dương tiến tới để đóng cửa, anh vô tình nhìn thấy những vết thương ngay cổ, hai bên hông, rồi cánh tay. Khiến Bạch Dương quên việc mình làm, anh đi thẳng vào phòng Giải với thái độ lo lắng và hỏi em gái mình.

"Những vết thương sau lưng em là sao Giải?"

Cự Giải giật mình, cô liền khoác nhanh áo sơ mi trắng vào và nói:"Sao anh hai vào phòng em mà không gõ cửa"

"Anh hai không nói nhiều, những vết thương do ai gây ra. Có phải tên bác sĩ điều trị cho em, làm những việc đó không?"-Bạch Dương nắm lấy người Giải xoay cô lại và

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net