16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn hai ngày nữa mới đến sinh nhật của Jisoo, nhưng Jennie, Chaeyoung và Lisa đều muốn tổ chức riêng cho cô một bữa tiệc riêng tư, vì khi đến lúc đó, nhà cô sẽ không khác gì một hội thảo với hàng trăm người ra vào, cùng ngồi nói chuyện hơn năm phút còn khó chứ huống gì yên tĩnh tâm sự cùng nhau trong một thời gian dài.

Chaeyoung và Lisa đã đến nhà chung của cả nhóm, giờ cũng còn khá sớm nhưng vài nhân viên nấu nướng đã có mặt để chuẩn bị cho bữa ăn.

"Ơ Jisoo đã đến rồi à?". Chaeyoung thắc mắc khi nhìn thấy xe của Jisoo đã đậu trong garage.

"Hôm nay Jennie có việc nên sẽ đến sau, chắc cậu ấy tranh thủ đến trước". Lisa đóng cửa xe mình lại rồi tay trong tay với Chaeyoung tiến vào trong nhà.

"Jisoo!". Vừa vào trong Chaeyoung đã gọi tìm Jisoo nhưng không nghe thấy cô trả lời, gọi điện cũng không thấy cầm máy.

"Bác ơi! Bác có thấy Jisoo đâu không ạ?". Lisa lễ phép hỏi một người nhân viên nấu nướng lớn tuổi đang cẩn thận bưng một chồng đĩa cao.

"Thưa cô Lisa, khi nãy tôi thấy cô Jisoo đã vào phòng ngủ rồi ạ, trông cô Jisoo có vẻ không được khỏe". Người nhân viên này khó khăn trả lời.

"Cậu vào phòng tìm cậu ấy đi nhé, mình phụ bác một chút. Bác ơi để cháu phụ bác". Lisa tốt bụng nhấc chồng đĩa khỏi tay bác nhân viên.

"Xin đừng làm vậy, lỡ có ai thấy thì tôi sẽ gặp rắc rối mất!". Bác nhân viên tỏ vẻ bối rối ngập ngừng.

"Bác đừng nói vậy, là cháu tỏ ý muốn giúp bác mà". Lisa cười với bác nhân viên rồi nhanh nhẹn bưng chồng đĩa xuống bếp khiến bác ấy trong lòng cảm kích vô cùng, so với những vị tiểu thư đỏng đảnh khinh thường người khác mà bác đã từng làm việc cho thì bộ ba tiểu thư danh giá này quả thật rất lễ phép, tốt bụng và đáng yêu nha.

Chaeyoung không biết từ khi nào đã đến phòng ngủ tìm Jisoo.

"Cốc cốc"

Nàng lịch thiệp gõ cửa, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng, không lẽ cô đang ngủ?

"Jisoo? Cậu có trong đó không?"

"..."

"Mình vào đấy nhé!". Chaeyoung từ từ mở cửa bước vào.

Bên trong rất tối, đã vậy còn im lặng đến đáng sợ. Thứ ánh sáng duy nhất có trong phòng chính là từ phía cánh cửa đã được nàng mở ra

"Hahaha..."

Bỗng có một giọng cười yếu ớt vang lên giữa không gian tĩnh lặng này, nó khiến Chaeyoung có chút rùng mình. Và men theo ánh sát ít ỏi từ bên ngoài, nàng nhìn thấy trên chiếc ghế sofa ngay giữa phòng có người đang ngồi trên đó, ngửa đầu lên và cười thỏa mãn.

"Jisoo? Cậu đang làm gì thế? Cậu ổn chứ?"

Nhưng Jisoo không hề đáp lại Chaeyoung, chỉ quay sang nhìn nàng với một ánh mắt hoàn toàn khác lạ, loạng choạng đứng dậy tiến thẳng về phía nàng.

Sợ hãi lùi về sau, chẳng mấy chốc lưng nàng đã chạm vào tường, có thể hiểu theo cách khác là không còn đường lui nữa rồi, định mon theo bức tường để chạy ra cửa nhưng không kịp nữa rồi...nàng đã bị Jisoo ghì chặt hai tay lên tường và bị ánh mắt đục ngầu của cô làm cho sợ hãi mà chuẩn bị khóc tới nơi.

"Jennie à...cậu đẹp lắm". Jisoo đưa tay mình vuốt lấy má của Chaeyoung, rồi dần dần trượt xuống cổ rồi đến xương quai xanh.

"Mình không phải là Jennie...bỏ mình ra đi Jisoo". Chaeyoung cố gắng vùng vẫy, nhưng càng vùng vẫy thì Jisoo càng ghì mạnh hơn.

"Cậu thật quyến rũ nha". Cô nở một nụ cười đầy nguy hiểm rồi mạnh bạo hôn Chaeyoung.

Bị Jisoo hôn bất ngờ, Chaeyoung chưa kịp trở đã bị chiếm lấy môi, lắc mạnh đầu để tránh né nhưng không thể, có lẽ hiện giờ trong mắt Jisoo lúc này, Chaeyoung chính là Jennie. Những giọt nước mắt bắt đầu trải dài trên khuôn mặt của nàng, lỡ như Lisa mà thấy cảnh này thì sẽ suy nghĩ thế nào đây? Nhưng nàng đã hoàn toàn rơi vào thế bị động rồi, bất lực mím chặt môi mặc cho Jisoo đang ngấu nghiến lấy đôi môi mình. Chưa dừng lại ở đó, bàn tay cô bắt đầu di chuyển xuống vùng eo thon gọn của nàng mà mân mê quanh đó. Xui thêm một cái là do hôm nay Chaeyoung nghe lời Lisa mặc crop top khoe vòng eo thon gọn, điều này chỉ làm cô kích động thêm thôi.

Vẫn tiếp tục chiếm lấy môi Chaeyoung, tay cô bắt đầu trượt vào bên trong áo sau khi đã thỏa mãn ở vòng eo quyến rũ của nàng, nơi mà chỉ có mỗi Lisa mới có thể đụng đến. Sự bất lực và sợ hãi đã chiếm lấy nàng, nàng gần như buông xuôi và để bàn tay ranh mãnh của Jisoo tiến lên vòng một của nàng.

Và rồi...

Đèn trong phòng vụt sáng...

Jisoo bị ai đó kéo mạnh khỏi nàng, mạnh đến nỗi cô té ngã ngửa xuống sàn.

"Kim Jisoo!!! Cậu đang làm cái quái gì vậy hả?!?". Lisa tức giận quát lớn, ôm lấy Chaeyoung đang sợ hãi vào lòng, khi nãy vừa mới vào phòng đã thấy cảnh tượng này, cũng hên là nó còn bình tĩnh được một chút chứ không thôi đã tặng Jisoo một đấm rồi.

"Lisa à...hức...cậu ấy nhanh quá mình không trở kịp...". Chaeyoung run rẩy ôm chặt lấy Lisa.

"Mình hiểu". Lisa lau vội giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt nàng, rồi lại quay sang hỏi Jisoo vẫn còn đang nằm bệt ra sàn "Kim Jisoo! Cậu mau giải thích ngay!"

"Haha...A! Lisa! Người bạn tốt của tôi...". Jisoo liền ngồi dậy, toan đứng lên nhưng rồi lại nằm ngửa xuống sàn mà cười tiếp.

"Yah cậu bị cái gì vậy?". Lisa mất kiên nhẫn bước đến kéo Jisoo ngồi dậy mà lay lay vai cô mặc cho cô vẫn ngã ngửa ra mà cười sảng khoái.

Nhưng rồi có một thứ đã thu hút sự chú ý của Lisa, nó đã nhìn thấy những thứ đang nằm ngổn ngang trên chiếc bàn gần đó, những thứ tinh thể màu trắng li ti vương vãi trên chiếc dĩa bạc, bên cạnh lại là chiếc bật lửa. Kèm theo một thứ mùi hương thoang thoảng khá nhẹ, nếu như không để ý sẽ bị bỏ lỡ ngay.

Chết tiệt!

Lisa gần như không thể tin vào những gì mình đang thấy nữa...

Cái đống chất trắng vương vãi kia là cái thứ mà nó luôn phải giữ bản thân thật tỉnh táo giữa những cuộc vui để mà không phải dính phải chúng, bởi vì chúng chính là...

"Là Ketamine...". Lisa thất thần nói với Chaeyoung.

"Cái gì...không lẽ cậu ấy...". Đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, Chaeyoung cũng kinh ngạc không kém khi nhận được cái gật đầu công nhận của Lisa

Ketamine thật ra thường được sử dụng trong y học khoảng nửa thế kỉ trước dưới tác dụng gây mê, nhưng rốt cuộc chúng lại bị lạm dụng quá đà và việc này làm dấy lên phong trào sử dụng Ketamin như một chất kích thích.

Nói đúng hơn, đây chính là một dạng ma túy có tính chất gây nghiện, dễ dàng đưa người dùng lên đỉnh cao của sự khoái cảm. Nhưng trong sự khoải cảm ấy, nó lại còn khiến người dùng bị ảo giác, hưng phấn, rối loạn nhân cách và kích động. Thêm một điều nữa đó chính là càng dùng thì cảm giác đem lại sẽ càng giảm, vì thế người dùng sẽ tăng liều lượng theo thời gian.

Khi nãy chắc hẳn Jisoo đã gặp phải ảo giác, tưởng rằng người trước mắt chính là cô người yêu bé bỏng của mình và chỉ muốn lao đến chiếm lấy, nhưng xui xẻo thay người đó lại là Chaeyoung, một người bạn mong manh dễ vỡ không những mỗi Lisa nâng niu chìu chuộng mà cô cũng rất cưng chiều người bạn này, chưa bao giờ dám lớn tiếng, chưa bao giờ táng vào đầu nhau bôm bốp giống như khi giỡn với Lisa.

Và không biết từ khi nào Jisoo đã ngủ trên sàn nhà rồi. Chỉ một cái nhấc, Lisa đã nhấc bổng cô lên và nhẹ nhàng đặt cô lên giường, tự tay mình cẩn thận dọn dẹp đống tàn dư còn sót lại trên bàn mà đem vứt hết.

"Cậu ổn chứ?". Lisa lo lắng nhìn Chaeyoung, hiện giờ cả hai đã ra ngoài phòng khách ngồi.

"Mình xin lỗi...". Chaeyoung cúi đầu cảm thấy có lỗi với Lisa, nhưng nhanh chóng bị hai tay của nó áp vào má mà nâng lên.

"Nhìn mình này, cậu không có lỗi, mình hiểu cậu mà nên đừng tự trách bản thân nữa". Lisa ôm trọn nàng vào lòng mình, xót xa nhìn đôi môi sưng tấy của nàng, đôi môi mà nó luôn trân trọng gìn giữ...

Cảm xúc của hai người hiện đang thế nào? Chaeyoung vẫn còn sợ nhưng cũng đã vơi đi phần nào, có điều sẽ thấy khó xử nếu gặp Jisoo lúc này. Lisa thì có phần tức giận trong lòng vì Jisoo dám đụng đến Chaeyoung của nó, nhưng cũng lo lắng cho người bạn này. Và còn một điểm chung trong cảm xúc của hai người nữa đó chính là sự kinh ngạc khi biết được Jisoo lại vướng vào những thứ không mấy sáng sủa này...nếu lọt đến tai chủ tịch và phu nhân Kim, thật tình không dám nghĩ đến kết quả.

Vậy còn Jennie...nếu nàng biết chuyện này thì sao...liệu nàng có bỏ rơi cô không...

Hàng loạt câu hỏi lần lượt xuất hiện trong đầu Lisa và Chaeyoung.

"Lisa...tại sao cậu ấy..."

"Mình không biết, cũng không ngờ là cậu ấy lại liên lụy đến những chất cấm đó"

Bỗng Lisa chợt nhớ ra gì đó, lôi điện thoại ra bấm vài chữ rồi thực hiện cuộc gọi.

"Mình nghe đây Lisa"

"Hani, cậu là người gặp Jisoo ở nhà nhiều nhất, cậu có khi nào thấy cậu ấy hành động gì bất thường không?". Lisa vào thẳng vấn đề.

"Sao...sao cậu lại hỏi vậy?". Hani ở đầu dây bên kia liền ngập ngừng.

"Thì cứ trả lời mình đi"

"Chuyện này..."

"Cậu biết rồi đúng chứ?"

"Mình..."

"Tại sao biết rồi mà lại không nói với tụi này?!? Bộ cậu không hề coi tụi này là bạn sao?"

"Xin...xin lỗi cậu, vì Jisoo không cho phép mình nói với ai cả, vì mình cũng chỉ tình cờ phát hiện ra thôi"

"Cậu ấy như thế lâu chưa?". Lisa hạ giọng xuống, bình tĩnh hỏi tiếp.

"Đã được gần nửa năm rồi...cứ vài ba hôm thì cậu ấy lại sử dụng chúng"

"Cái gì???"

"Cậu bình tĩnh lại một chút...mình cũng đã cố khuyên ngăn cậu ấy nhưng không thể"

"Thôi được rồi, có gì gặp rồi sẽ nói sau"

"CỐP!"

Và chiếc điện thoại trên tay Lisa bị ném bay ra xa và vỡ tứ tung, không hiểu sao nó lại tức giận đến mức như vậy. Cứ cho là Lisa và Chaeyoung không đến mức là con ngoan trò giỏi hay là thanh niên nghiêm túc gì đi, cả hai thỉnh thoảng vẫn chìm đắm trong những cơn tiệc tùng thâu đêm, vẫn để rượu bia làm thú vui của bản thân nhưng tuyệt đối nói không với những chất kích thích.

Bạn sẽ không lường trước được hậu quả mà chúng đem lại một khi bạn đã đi vào con đường nghiện ngập đâu, cơ thể bạn sẽ bị chúng phá hủy từng ngày một cho đến không còn gì để chúng phá hủy nữa, và bạn sẽ phải chịu những cơn đau đớn vào những ngày cuối đời trước khi về cõi ông bà. Cùng Chaeyoung đến bệnh viện của tập đoàn RS nhà nàng nhiều lần, cả hai đã từng chứng kiến nhiều ca cấp cứu liên quan đến những chất chết người này mà không khỏi rùng mình, tự hứa với bản thân sẽ tránh xa những thứ này càng xa càng tốt.

Nhưng chính hai người lại không ngờ rằng người bạn thân nhất của họ lại sa vào con đường này, phải tìm cách ngăn chặn việc này lại trước khi mọi thứ quá muộn. Cũng may rằng cô chỉ mới dừng lại ở Ketamine, chứ cô mà sử dụng Cocaine thì thật không dám tưởng tượng nổi.

"Haizz...tối nay lại phải ghé cửa hàng điện thoại rồi". Chaeyoung thở dài nhìn chiếc điện thoại bị vỡ tan tành trên sàn nhà của Lisa, đúng là một khi nó trở nên nóng tính thì khó mà kiểm soát được.

Đột nhiên Jisoo từ trong phòng mệt mỏi bước ra, những việc khi nãy, đơn nhiên là cô có nhớ nhưng nói chung lại rất mờ ảo và không thể kiểm soát được bản thân.

"Lisa...Chaeyoung...". Và đơn nhiên khi thấy ánh mắt đầy vẻ không hài lòng của hai người bạn đang ngồi khoanh tay trên ghế nhìn mình, cô đoán chắc họ đã biết, vậy không lẽ người khi nãy cô hôn là...là Chaeyoung sao???

"Kim Jisoo! Cậu ngồi xuống đây nói chuyện với tụi mình ngay lập tức!". Lisa ra lệnh cho cô.

"Chaeyoung...về chuyện khi nãy...mình xin lỗi...mình không cố ý đâu". Vừa ngồi xuống cô liền xin lỗi Chaeyoung tới tấp.

"Chuyện đó bỏ qua một bên đi đã, trước mắt cậu phải trả lời thành thật mọi thứ với tụi mình". Chaeyoung vốn không muốn nhắc lại việc khi nãy nữa.

Nhận được cái gật đầu của Jisoo, Lisa liền hỏi

"Ngoài Hani ra thì còn ai biết không?"

"Không, giờ có thêm hai cậu"

"Tại sao cậu lại sử dụng thứ đó? Cậu biết nó rất gây nghiện đúng chứ?"

"Mình xin lỗi...". Cô cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng vào hai người bạn của mình, không khí lúc này không khác gì một cuộc tra khảo trong đồn cảnh sát cho lắm.

"Là vì căng thẳng phải không?". Chaeyoung bất ngờ hỏi cô.

Jisoo không nói gì, chỉ ngạc nhiên ngước lên nhìn Chaeyoung rồi gật đầu xác nhận. Tuy không nối dõi nghề nghiệp bác sĩ như chị Alice của mình, nhưng do sinh sống trong gia đình mà tất cả thành viên đều là bác sĩ như vậy nên những kiến thức cơ bản về y học nàng nắm vô cùng rõ.

Như đã nói thì Ketamine đã được sử dụng rộng rãi ở bệnh viện với chức năng như thuốc an thần và gây mê, nhưng nó chỉ thật sự có tác dụng hiệu quả khi sử dụng đúng liều lượng theo chỉ định. Có người còn sử dụng chúng để giải tỏa căng thẳng và giảm nhẹ mức đồ trầm cảm nữa. Mật bí một điều là những ngành nghề đòi hỏi lịch làm việc dày đặc thường rất hay có người tìm đến hóa chất này để giải tỏa, đem lại hiệu quả làm việc tốt hơn.

Chắc hẳn Jisoo cũng vậy, cô đã phải làm quen với công việc của ba mình từ sớm nên việc cô đối mặt với áp lực căng thẳng là việc không thể tránh khỏi. Bên cạnh đó còn phải duy trì kết quả học tập tốt nữa. Thử hỏi một nữ sinh mới lớn sắp tròn mười tám tuổi như cô có thể gồng gánh nổi những thứ đó trên vai?

Nhưng dù gì hậu quả chắc chắn sẽ là các viễn cảnh không tốt đẹp nếu cô cứ tiếp tục đưa cái chất kích thích đó vào cơ thể, Jisoo cần phải cai nghiện!

"Mình hiểu cậu căng thẳng thế nào mới dùng đến chúng, nhưng cậu phải từ bỏ chúng ngay vì càng về sau chúng sẽ chỉ hại cậu mà thôi"

"Mình đã thử...đã thử rất nhiều lần, nhưng không thể...". Cô ủ rũ nói.

"Rất nhiều người có thể làm được vậy tại sao Kim Jisoo bản lĩnh mạnh mẽ như thế này thì lại không làm được?"

"Mình..."

"DING DONG"




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net