39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khẽ trở mình để có lấy một tư thế thoải mái hơn, Jisoo mò lấy em Pikachu màu vàng yêu thích của mình mà ôm lấy. À đây rồi! Thoải mái thật! Đúng là không đâu bằng ở nhà cả!

Khoan đã!!!

Ở nhà???

Nhớ đến đây cô liền tung chăn ngồi bật dậy mà nhìn xung quanh, đây là phòng cô chứ ở đâu nữa. Nhưng rõ ràng là...hôm qua cô đã ở quán bar của chị Joohyun cơ mà? Nghĩ đến đây bỗng cô đau đầu quá đi mất, biết gì hôm qua đừng có mạnh miệng gọi hết đống rượu đắt tiền và quý nhất của "bà chị" em họ của cô, chỉ sợ là khi mà chị ấy biết được chắc không đập cô một trận nhừ tử thì là chuyện lạ đó, tới nỗi mà trong lúc say, cô còn mập mờ nhìn thấy Joohyun đang ngồi nói chuyện với mình, đã vậy còn tốt bụng băng bó tay lại cho cô nữa, mọi ngày bà chị này làm gì mà động tay động chân vô ba việc này chứ? Tới nấu cơm thôi còn nhõng nhẽo đòi cô người yêu cùng tuổi làm tất thì...chắc là cô say quá nên hóa gà đó thôi.

"Em không có hóa gà gì đâu!" 

"Ôi mẹ ơi giật mình!" 

Cô xanh mặt nhìn Joohyun tỉnh bơ ngồi xuống dãy ghế sofa bên cạnh giường mình, và thêm một lần tỉnh bơ nữa khi tự lấy nước tự uống một cách tự nhiên mà chẳng cần phải đợi chủ nhà phục vụ.

"Chị Joohyun??? Chị...chị vào phòng em khi nào? Mà...chị về nước khi nào thế?" 

"Trong lúc em còn đang tự nghĩ bản thân chắc là ảo tưởng do bia rượu nên mới tưởng là nhìn thấy chị". Joohyun bình thản nói với cô, tuy là chị em họ nhưng chị hiểu cô còn rõ hơn hiểu người yêu ngơ của mình nữa.

Tối qua khi xác định cô đã ngoan ngoãn nằm ngủ mặc kệ sự đời, Joohyun đã tận tình đưa cô về tận nhà, đưa vào tận phòng, chỉ thiếu cái là chưa có thay đồ ra cho cô thôi. Ta nói mới về Hàn được có một hôm đã phải chạy đôn chạy đáo lo cho cái tên "chị họ" này rồi.

"Cũng may là ba mẹ em không có nhà, chị cũng đã dặn quản gia Kwon không được kể chuyện này cho họ nghe rồi". Joohyun từ tốn nói thêm với cô, chị biết ba mẹ cô mà thấy cảnh này chắc sẽ chẳng vừa lòng đâu.

"Cảm ơn chị, chị chu đáo thật" 

"Chị em trong nhà hết mà, không cần khách sáo. Mà em đi tắm dùm cái! Hôm qua chị để em y nguyên như vậy luôn không có thay đồ gì cho em hết đó". Joohyun nhắc nhở cô, sau đó lấy điện thoại của mình ra nhắn tin cho ai đó.

"Nhắn tin với chị Seulgi à?". Jisoo có chút tò mò, trong lúc bước lại tủ quần áo để tìm bộ mới thì tranh thủ hỏi Joohyun.

"Chứ còn ai nữa, con gấu ngơ đó đang trên đường đến đón chị" 

"Sao lại nỡ gọi người yêu mình như thế?" 

"Thưa chị họ của tôi, không ai có thể chê người yêu của tôi ngoài tôi ra, được chưa?". Joohyun trề môi tỏ vẻ không vừa lòng.

"Vậy hai người còn định đi đâu chơi nữa không?". Jisoo hỏi tiếp, vì cô biết bà chị này sẽ không bao giờ chịu ở Hàn Quốc quá một tháng đâu, từ khi bước chân qua tuổi hai mươi là đã xách mông lên và đi khắp nơi rồi.

"Có chứ, đợt này tụi chị sẽ sang Việt Nam, ẩm thực Việt Nam đỉnh lắm đó!" 

"Thế khi nào về nhớ mua quà cho em". Cô đã chuẩn bị quần áo xong và bước vào nhà vệ sinh, thú thật thì cô cũng thấy bản thân mình hơi dơ rồi đó, cần được tắm gội ngay "Em tắm một chút, chị đợi em nha?" 

"Cứ thoải mái đi nhóc! Nếu lát nữa tắm xong mà không thấy chị đâu thì có nghĩa Seulgi đã đến rồi, còn nếu thấy chị vẫn ngồi một đống ở đây thì hiểu rồi ha" 

"Rồi rồi, vậy nha". Cô cười với Joohyun và đóng cửa phòng tắm lại.

Sau khoảng nửa tiếng ngâm mình trong dòng nước ấm thật thoải mái, cô mở cửa phòng tắm bước ra với hy vọng sẽ vẫn thấy Joohyun vẫn ngồi đó. Nhưng có lẽ Seulgi đến nhanh thật, Joohyun thì chả thấy đâu, bù lại cô thấy được một đống quà to có, nhỏ có được đặt gọn gàng trên bàn phía trước. Bước lại gần kiểm tra thử, thì ra là đống quà mà Joohyun đã mua cho cô trong lúc du lịch khắp nơi. Xem thử nào...những món quà này khá đậm chất Châu âu, chắc là chị ấy vừa mới đi khắp Châu âu rồi đây. Châu âu có năm mươi mốt quốc gia, và hiện giờ trên bàn cô có đủ năm mươi mốt món quà khác nhau. Thiệt chứ nghĩ đến đây cô mém sặc mất ly nước đang uống, bà chị đó đi cái gì mà trâu dữ thần??? Mà cũng đúng...đã gần chín tháng rồi cô mới gặp lại Joohyun, thì ra là dành chín tháng đó để đi khắp Châu Âu à? Cũng hay đó chứ?

Và điện thoại cô nhận một tin nhắn được gửi đến, là của Joohyun.

"Hey nhóc! Nhóc tắm lâu quá đi nên chị phải đi trước rồi, có gì thì cứ liên lạc với chị. Quà chị để trên bàn đó, mong là em thích.

À với lại, mạnh mẽ lên nhé! Mọi việc rồi sẽ ổn thôi"

Mỉm cười trước tin nhắn của Joohyun, cô đoán rằng chắc hẳn chị ấy đã biết chuyện của mình rồi, vội nhắn lại tin nhắn cảm ơn rồi chuẩn bị đến bệnh viện xem Joo Ah thế nào.

Và cô nhanh chóng nhận lại hồi âm từ Joohyun.

"Không có gì đâu nhóc! Chỉ cần nhóc đền lại cho chị mấy chai rượu quý hôm qua là được rồi"

Bó tay...

.

"Jennie! Không phiền nếu như chị vào chứ?"

"Dạ không sao đâu, chị cứ vào đi"

Jennie đang khoác lên mình chiếc áo khoác mỏng, nàng dự định sẽ đi ra ngoài một chút sau khi đã dùng xong bữa tối cùng gia đình. Và người vừa gõ cửa phòng nàng chính là Naeun, chị cả của nàng và Minho. Phải nói là hai chị em nàng nhìn rất giống nhau, đến nỗi nhiều khi Minho đang có việc gấp không chú tâm vào mọi người cho lắm thì sẽ luôn nhìn nhầm người này thành người kia, chỉ có điều những đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp của Naeun là những đường nét trưởng thành, mang đậm chất một người phụ nữ đã được ba mươi mùa xuân, nếu như Jennie mang nét đẹp của sự sắc sảo có phần dễ thương, thì Naeun lại mang nét quyến rũ và trưởng thành.

"Em đang tính đi đâu à?". Naeun ngồi xuống bên mép giường của nàng, ân cần hỏi han em út của mình.

"Em cũng không gấp đâu, mai cũng là chủ nhật, chị có gì muốn nói với em sao?". Nàng ngồi xuống bên cạnh chị của mình, khi nãy từ trường trở về nhà với một tâm trạng ủ rũ, hôm nay Jisoo lại không đến lớp nữa rồi. Về đến trước cửa nhà thì gặp Minho vừa trở về từ công ty, thế là hai anh em cùng vào nhà và bị một phen tá hỏa khi thấy cô chị cả hơn hai năm trời không gặp, chỉ nói chuyện qua điện thoại, nay đang ngồi trò chuyện vui vẻ cùng ba mẹ của mình.

Đã vậy còn có thêm một bé trai siêu dễ thương nữa, Jennie và Minho giờ đã là dì và cậu rồi nha! 

"Chị chỉ muốn tâm sự với em vài câu thôi mà". Naeun trìu mến nhìn cô em của mình, vuốt nhẹ lên mái tóc mượt mà của nàng.

"Jihoon đã ngủ chưa chị?". Nàng vui vẻ hỏi Naeun.

"Jihoon đã sang phòng ba mẹ ngủ rồi, tối nay chị vẫn phải giải quyết hồ sơ bên công ty, sợ thằng nhóc sẽ không ngủ được". Naeun thành thật với nàng, công việc của chị may ra cũng đã ổn định với mức lương phù hợp, nhưng việc bận rộn ngày đêm là điều không tránh khỏi, chị cũng tính ghé qua tâm sự với Jennie một lúc thôi sau đó tranh thủ làm nốt công việc dang dở.

"Công việc dạo này bận rộn quá chị nhỉ?" 

"Ừ, nhưng công việc này rất tốt, chị đã có thể phụ ba Jihoon trong việc trang trải cuộc sống rồi". Naeun hài lòng bày tỏ với nàng, chị đang sống ở tận Busan, thời gian rảnh cũng chỉ có thể gọi điện về cho gia đình hỏi thăm vài câu vì chị đã phải vất vả lắm mới tìm được công việc như ý muốn. Và sau khi mọi việc đã dần ổn định rồi thì đã cố gắng sắp xếp được vài buổi về nhà mà thăm mọi người, tiếc một điều rằng chồng của chị không thể về cùng được do tính chất công việc.

"Em rất mừng cho chị, thật đó! Thấy chị và anh Minho có một công việc ổn định và tốt như thế, em càng có động lực để mà phấn đấu". Jennie nắm lấy bàn tay gầy guộc của Naeun, nàng cảm thấy thương anh chị mình nhiều lắm.

"Mọi người vẫn luôn tự hào về em mà, em đã làm rất tốt rồi còn gì? Làm như muốn là có thể vào BP High School học ấy!"

"Chị này...ngại quá!"

"Mà Minho ấy có thể vào được JS làm, chị bất ngờ thật đó, hai đứa em của tôi giỏi quá đi!" 

Nghe đến tên tập đoàn JS nhà cô, lòng Jennie lại chùng xuống, cũng nhờ Jisoo mà Minho mới được nhận vào JS mà, từ đó anh mới có dư dả để mà phụ giúp ba mẹ, ơn này nàng không biết phải cảm ơn cô thế nào nữa. Thấy tâm trạng của em mình đột nhiên đi xuống, Naeun lo lắng hỏi.

"Em đang gặp chuyện gì phải không?". Naeun khá chắc chắn về việc này, chị đã để ý từ lúc dùng cơm rồi, Jennie cứ hay mất tập trung, gọi ba bốn lần mới chịu tỉnh ra, ngay cả món yêu thích của nàng cũng không ăn nhiệt tình như mọi lần nữa. Kiểu này đích thị là có chuyện không vui rồi!

"Không sao đâu chị, em sẽ tìm cách giải quyết mọi thứ". Nàng cũng không muốn giấu Naeun làm gì nữa nên đã thành thật nói với chị của mình.

"Thôi được, mặc dù chị không biết vấn đề em đang gặp phải là gì, nhưng chị tin em của chị chắc chắn sẽ giải quyết được mọi thứ theo hướng tích cực nhất. Nhưng em hãy nhớ, chị và Minho vẫn luôn sẵn sàng ở bên cạnh em, được chứ?" 

"Cảm ơn chị nhiều lắm, em biết mọi người vẫn luôn thương em mà". Jennie sà vào lòng Naeun, trao cho chị một cái ôm thật chặt, đúng là không đâu bằng gia đình của mình cả.

"Mà cũng sắp trễ rồi, em đi đâu thì về sớm nhé kẻo ba mẹ đợi đó". Naeun nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường đã điểm chín giờ, cũng đã đến lúc chị phải đi làm nốt đống giấy tờ để nộp cho công ty rồi, chị tin em gái của mình sẽ đủ bản lĩnh để vượt qua mọi việc.

"Em biết rồi, chị cứ làm việc rồi nghỉ đi nhé! Em sẽ đem theo chìa khóa cửa, không sao đâu". Nàng sau khi nhận được cái gật đầu từ Naeun, liền rời khỏi nhà nhanh chóng.

.

Kiểm tra chiếc đồng hồ đeo tay của mình, đã gần mười một giờ đêm, Lisa thở dài nghĩ về đống tài liệu xếp chồng ở nhà mà chủ tịch Manoban đã giao cho nó, từ ngày nó chấp nhận sẽ thay ba mình thừa kế tập đoàn trong tương lai, nó đã phải tập làm quen với nhiều cách làm việc của một người chủ tịch thật thụ, khá là bận rộn đó, giờ thì nó đã hiểu cảm giác của Jisoo rồi. Nhưng nó vẫn cố dành thời gian cho Chaeyoung của nó, cả hai vừa mới đi ăn tối về và nó sau khi đưa nàng về tận nhà thì hiện đang trên đường quay về nhà của mình, cũng may ngày mai là chủ nhật nên nó vẫn còn chút thời gian nghỉ ngơi.

Đèn giao thông phía trước đã chuyển sang màu xanh, nó nhấn chân ga cho xe chạy đi, đưa tay nhấn nút hạ cửa sổ xe của mình xuống, tận hưởng một chút cái bầu không khí bắt đầu trở lạnh khi về đêm, khi mà xe cộ đã thưa bớt không còn khói bụi nữa. Bỗng nó thấy hơi khát nước, bèn dừng lại ở một cửa hàng tiện lợi để mua một chai nước.

Nốc cạn lon bia trên tay mình, Jennie đã bắt đầu bị men rượu làm chủ lấy tâm trí, nàng chẳng quan tâm nàng đã uống bao nhiêu lon rồi, nàng chỉ biết là nàng muốn tạm thời vứt bỏ đi cái tâm trạng chết tiệt này một chút! Nàng cần được say! Vì lúc nào hình ảnh Jisoo cũng quanh quẩn trong tâm trí nàng, không một giây phút nào được yên ổn, tạm quên nó đi một chút chắc sẽ ổn hơn.

Mặc cho cái lạnh của mùa đông bắt đầu kéo đến giày xé da thịt nàng, nàng cũng chả quan tâm. Số vỏ bia trên bàn hiện giờ chắc đã được bốn năm lon, nhưng không hiểu sao đầu óc nàng nó vẫn còn có chút tỉnh táo thế này? Vẫn còn một lon cuối cùng, mong nó sẽ khiến cho nàng chìm đắm trong cơn say mềm này.

Đã mở xong lon bia cuối cùng, nàng quyết định sẽ tu một hơi dài hết cả một lon, định đưa lên miệng để uống thì.

Có ai đã giật phắt lon bia từ nàng, và đặt vào tay nàng một chai nước khoáng. Mọi việc diễn ra quá nhanh, đến độ nàng chỉ biết bất ngờ nhìn Lisa đang ngồi bên cạnh mình và uống cạn lon bia vừa rồi.

"Yah! Trả cho mình!". Nàng chồm tới như muốn lấy lại lon bia từ tay nó.

"Uống nước suối đi, nó tốt cho sức khỏe của cậu hơn là những lon bia này". Lisa nhanh chóng giơ lon bia ra xa, khỏi tầm với của nàng. Những cửa hàng tiện lợi ở Hàn Quốc thường có những dãy bàn ghế được đặt bên ngoài cửa tiệm để tránh việc bàn ghế bên trong bị quá tải, vì thế khi nãy lúc chuẩn bị bước vào cửa hàng, Lisa đã bắt gặp phải cảnh tượng nàng đang chật vật khui nắp lon bia, thế là nó quyết định bước tới mà cản nàng lại trước khi lon bia cuối cùng trở nên rỗng tuếch.

Sau một hồi chật vật, Jennie đành chịu thua vì nàng đã đang say rồi thì làm sao đủ sức mà giành bia với Lisa được chứ, với lại nó cũng uống cạn lon bia đó rồi...thế là đánh ấm ức ngồi uống chai nước khoáng mà nó đưa cho vậy. Chứng kiến cảnh tượng này, Lisa không thể kiềm được mà bật cười thật lớn, và việc này khiến cho Jennie có chút quê độ.

"Cười cái gì mà cười?". Nàng dùng chất giọng đặc trưng của một người say ra mà hỏi tội nó.

"Thì...lúc này trông cậu hài hước thật" 

Và nàng cũng bật cười sau câu nói của Lisa, và nó cũng cười cùng với nàng, nhưng sau đó cả hai lại im lặng và ngồi cạnh nhau như thế...hai phút...năm phút...vẫn chưa có ai nói câu nào với nhau.

"Cậu...đang không hề ổn đúng chứ?". Lisa cuối cùng đành lên tiếng trước, chứ nếu không cả hai sẽ ngồi đây đến sáng cũng có khi.

"Đơn nhiên là mình...chả ổn tí nào rồi". Nàng nhìn về hướng xa xăm trước mắt, cảm nhận sống mũi mình bắt đầu cay xè đi "Có phải...tất cả lỗi là tại mình đúng không?" 

"Cậu...có thể kể cho mình nghe việc gì đã xảy ra không?". Lisa trở nên bối rối vì nó không biết phải an ủi nàng như thế nào, vì từ đầu đến giờ, nó và Chaeyoung có ai biết được nguyên nhân dẫn đến sự chia cắt giữa hai người đâu...

Bỗng nó cảm nhận được sức nặng đè lên vai mình, quay sang thì thấy nàng đang gục đầu trên vai nó mất rồi, mắt thì đã nhắm nhưng miệng vẫn lèm bèm. 

"Buồn ngủ...quá đi...". Ơ kìa? Một phút trước còn tâm trạng lắm mà, hình như giờ bia nó mới thấm hay sao í. Chắc là Lisa sẽ đợi dịp sau để hỏi nàng về chuyện này vậy, giờ thì tìm cách đưa nàng về cái đã, nhiệt độ sắp xuống thấp rồi, không đưa nàng về thì nàng sẽ bị bệnh mất.

"Về thôi nào, mình sẽ đưa cậu về. Cậu tự đứng lên được chứ?" 

"Được! Soo xem thường mình quá!". Có người đã bắt đầu say thật sự rồi đây, nhầm tưởng Lisa thành Jisoo luôn rồi, cơ mà vừa hùng hổ đứng lên thì chân này đá vào chân kia, loạng choạng ngã nhào về phía trước.

"Cẩn thận!". Lisa theo quán tính, chạy đến dùng hai tay đỡ lấy nàng vào lòng, đã vậy con người kia còn rất biết tận dụng thời cơ, choàng tay ra sau ôm chặt lấy nó. Hình ảnh này...có hơi gây hiểu lầm. Ơn trời, Chaeyoung không có ở đây!

"Cảm ơn Soo...đã đỡ mình..." 

"Này...này! Mình không phải Jisoo đâu nha! Ra xe thôi...". Lisa khó nhọc, vừa phải kéo rê cái con người đang dính chặt lấy nó vì nhầm nó thành người khác, vừa phải luôn miệng giải thích rằng nó không phải là Jisoo! 

Sau khi đưa Jennie yên vị vào trong xe rồi, nó mởi trở về vị trí ghế lái của mình, chợt thấy một chiếc xe chạy vụt qua nó thật nhanh, cái tốc độ đó mà để cảnh sát bắt được có khi bị tước bằng lái như chơi. Nhưng sao nó thấy chiếc xe này quen quá nhỉ? À đúng hơn là biển số chiếc xe này quen quá, nhất thời nó không thể nhớ được. Mà thôi kệ đi, giờ nó phải đưa Jennie về nhà cái đã.

.

Hello mọi người ^^

Mình không có ý định phá thuyền đâu nha đừng lo :))

Với lại mình muốn thông báo cho mọi người là có thể tuần sau mình không up chap được 😭😭😭 vì mình sẽ hơi bận, tuy là không up được nhưng trong thời gian đó sẽ tranh thủ viết để mà ngay sau khi rảnh rồi sẽ up lên cho mọi người xem nhé ^^

Cảm ơn




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net