Cực Phẩm Gia Đinh 151~200

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
việc rèn luyện tinh binh này cũng nhất trí đồng ý.

Nhìn mấy vạn nhân mã thao luyện, giáo tràng tiếng đao thương chan chát, khói bụi cuồn cuộn, Lâm Vãn Vinh nhịn không được cười nói:

- Thiết tưởng lão tử sau này có thể làm sinh ý trong quân đội, cho thuê quân sĩ chắc sẽ lời to.

Cao Tù đi theo phía sau hắn, cả người nổi da gà. Chiến tranh nằm trước mặt mà vị tiểu huynh đệ này còn nghĩ tới việc sinh ý.

Từ Vị hạ lệnh, ba ngày sau xuống Tể Trữ, nam bắc hai phương đại quân cùng tiến quân, làm chiến thuật vây quanh tầng tầng lớp lớp, khiến quân tinh nhuệ của Bạch liên quân mất đường lui, không thể không lùi co cụm lại trong thành Tể Trữ.

Lâm Vãn Vinh suất lĩnh hữu lộ quân, truyền đạt tôn chỉ của Lâm tướng quân, binh sĩ phải chăm chỉ rèn luyện thể chất cũng như tài nghệ, bất kể sớm muộn gì cũng luyện binh, ban đêm đi đường, nghỉ ngơi đúng giờ giấc, quả thật là tiêu diêu tự tại hành quân.

Chỉ là càng đến gần Tể Trữ, Lâm Vãn Vinh trong lòng càng thấp thỏm không yên, mấy ngày nay đánh nhau, tả lộ quân cùng trung lộ quân liên tục truyền đến tin tức, Bạch Liên quân đều đại bại, bắt buộc phải trở về thành Tể Trữ. Chỉ là hắn nghe ngóng như thế nào, cũng không bắt được tin tức gì về Tiên Nhi, chẳng lẻ nàng còn ở trong Tể Trữ thành? Nếu như vậy thì phiền toái đây.

Chương 196 Công thủ diễn luyện

Cả đội ngũ hành quân, không tới hai ngày, đã nghe thấy phía trước tiếng nổ pháo ầm ầm, liền muốn tăng tốc để đến thành Tể Trữ cho mau. Lâm tướng quân còn đang nhàn nhã thảo luận cùng Cao Tù về gái lầu xanh của Kim Lăng cùng Hàng Châu, mông của cô nào lớn hơn, đã thấy Hồ Bất Quy vội vã chạy đến trước mặt báo cáo:

- Bẩm tướng quân, hai mươi dặm phía trước, đã là thành Tể Trữ. Tả lộ cùng trung lộ hai lộ đại quân, đã vây kín hai cửa Bắc và Đông thành Tể Trữ, thủy sư cũng đã phong bế cửa Nam phòng ngừa bọn chúng chạy theo đường Vi Sơn hồ, ba đạo nhân mã đã giao tranh cùng thủ thành Bạch Liên quân. Bọn họ chỉ đợi chúng ta tới nới, vây nốt cửa Tây, là coi như có thể hoàn toàn bao vây Bạch Liên quân ở trong thành không thể động đậy.

Thành Tể Trữ nằm nương bên hồ Vi Sơn, ở phía cực Bắc của hồ, hiện giờ đã có thủy sư phong tỏa, Bạch Liên quân tự nhiên không còn đường đào tẩu. Lâm Vãn Vinh cười lạnh nói:

- Thủy sư phong tỏa? Có thể tin hay không ? Ngày trước chúng ta ở Phái Huyền, khi đó chẳng phải cũng nói là đã phong tỏa sao, rốt cuộc bọn chuột nhắt Bạch Liên giáo cũng dọc theo mặt hồ mà đến, thần không biết quỷ không hay đánh lén chúng ta.

Đỗ Tu Nguyên đi bên cạnh hắn nói:

- Tướng quân có điều không biết, từ ngày Phái Huyền bị đánh lén, Từ đại soái đã triệt để tra xét Vi Sơn hồ kĩ càng, thay thế một đô đốc khác. Lúc này bảo đảm tặc khấu không có khả năng bỏ chạy bằng đường thủy được nữa .

Nguyên lai lão Từ đã lo liệu việc việc này, làm sao ta lại không biết, xem ra lần trước lão nhân này quả thật không phải cố ý đem ta ra chỗ nguy hiểm , Lâm Vãn Vinh gật đầu nói:

- Nếu như thế, phân phó các huynh đệ giảm bớt tốc độ, cứ năm dặm đóng trại nghỉ ngơi, sau mười dặm đốt lửa nấu nướng, mọi người đi chậm một chút.

Hồ Bất Quy cả kinh nói:

- Tướng quân, sao làm thế được. Lúc này ba lộ đại quân đang công thành, đều chờ chúng ta tới để bao vây mà.

- Bao vây? Bao vây cóc khô.

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Bao vây xong rồi sao ? Công thành chiến ư?

Hồ Bất Quy nghi hoặc hỏi:

- Chẳng lẽ không công thành chiến?

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Hồ đại ca, ta tuy chưa từng tới Tể Trữ, nhưng Bạch Liên giáo đã đóng chiếm Tể Trữ nhiều năm nay, nếu thành này mà có thể dễ dàng công hạ, chả lẽ Từ đại suất còn phải tự thân suất lĩnh mười vạn đại quân thảo phạt sao?

Hồ Bất Quy là người Tể Trữ, gật đầu nói:

- Tướng quân nói rất đúng, Bạch Liên giáo chiếm cứ Tể Trữ nhiều năm, đã xây dựng tu bổ thành Tể Trữ rất vững vàng. Thành trì chắc chắn, dễ thủ khó công. Huống hồ đây lại là cứ điểm cuối cùng của Bạch Liên giáo, tất cả tinh nhuệ đều tụ tập trong thành, tuyệt sẽ không dễ dàng thất thủ, nếu là muốn ngạnh chiến công thành, nhất định sẽ gặp phải chống cự cực kỳ mạnh mẽ. Quân ta tất nhiên sẽ tổn thất trầm trọng.

Đỗ Tu Nguyên cười nói:

- Lão Hồ, ngươi lần này phân tích thật ra rất có lý. Xem ra gần đây học hỏi sáng tỏ không ít.

Hồ Bất Quy đắc ý nói:

- Đó là tự nhiên, đi theo Lâm tướng quân, có thể không thông minh lên sao?

Lâm Vãn Vinh cười mắng:

- Các ngươi giỏi vỗ mông ngựa lắm. Mau giảm tốc độ hành quân, để cho các huynh đệ ăn no uống đủ, nghỉ ngơi cho mạnh khỏe.

Đỗ Tu Nguyên vẫn cẩn thận hỏi:

- Phía trước ba lộ nhân mã đều cũng đang đợi chúng ta tới để bao vây Tể Trữ, vì sao tướng quân lại muốn các huynh đệ giảm tốc độ lại?

Hồ Bất Quy cũng nói:

- Tướng quân, chẳng lẽ người đã quên, Từ đại soái có nói qua, ai đó nếu công nhập thành Tể Trữ trước tiên, thì sẽ được Từ đại soái trước mặt hoàng thượng xin thưởng công cho.

Xin thưởng công? Lão tử hoàn toàn không quan tâm, bất quá Hồ Bất Quy, Đỗ Tu Nguyên mấy người bọn họ cần phải lập chiến công mới có thể tấn thăng, Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Đỗ đại ca, ta lại hỏi ngươi một vấn đề. Nếu ngươi là chỉ huy đứng đầu quân thủ thành Tể Trữ, thấy ba mặt đều có đại quân vây công, chỉ có phía Tây không có động tĩnh, ngươi sẽ có cảm tưởng gì?

Đỗ Tu Nguyên tinh tế tự hỏi một hồi, mới nói:

- Nếu là ta tất nhiên không dám khinh thường, không có động tĩnh không có nghĩa không có nguy hiểm. Ngược lại, càng không động tĩnh, càng cần phải đề cao cảnh giác, ta nếu là chỉ huy, tất nhiên sẽ để dành quân lực, cảnh giác phía Tây. Oh, ta hiểu được ý tứ của tướng quân rồi, chúng ta ở phía Tây, chỉ bao vây mà không đánh, không chỉ có giảm bớt hy sinh quân ta, lại làm cho địch nhân khắp nơi bị bó buộc, không dám đem tất cả binh lực ra ba mặt còn lại.

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Ngươi mới chỉ nói đúng một nửa. Chúng ta chỉ vây mà không đánh, đối với Bạch Liên quân mà nói, sẽ tạo ra một áp lực thật lớn, tâm lý đầu tiên sẽ bối rối, chiến lực tự nhiên yếu đi. Đương nhiên, huynh đệ ba lộ còn lại có thể đối với chúng ta có chút oán hận, nhưng một vạn huynh đệ chúng ta, có một nửa là kỵ binh không thích hợp công thành, mặt khác năm ngàn bộ doanh nếu đem đi công thành, Bạch Liên quân tất nhiên sẽ phải điều động quân ra phòng ngự, mặc dù có phá thành, quân ta cũng sẽ thương vong thảm trọng. Loại sinh ý này, không có lời gì cả. Không bằng chúng ta chỉ canh giữ cửa Tây, thỉnh thoảng lại tổ chức diễn luyện công thủ, để cho đám tặc khấu không dám coi thường vọng động, như vậy cũng có thể làm giảm bớt áp lực cho ba mặt còn lại . Khổ tâm của chúng ta, cũng không phải ai có thể giải thích.

- Công thủ diễn luyện?

Đỗ Tu Nguyên nói:

- Công thủ diễn luyện ra sao ?

Lâm Vãn Vinh cười thần bí, không có đáp lại, nhưng Hồ Bất Quy lại nói:

- Vậy vạn nhất nếu địch quân lựa chọn phá vòng vây thì sao?

- Phá vòng vây thì tốt a.

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Chúng ta còn có năm ngàn kỵ binh chưa có sử dụng, chuyện lấy nhàn đối khổ, tĩnh chế động như vậy, ta muốn mỗi ngày đều làm. Bọn chúng nếu có gan đột phá vòng vây, kỵ binh bao vây, bộ binh công thành, cả hai không chậm trễ. Hắc hắc, như vậy việc vào thành trước tiên, không trả là phần của huynh đệ chúng ta sao?

Đỗ Tu Nguyên lúc này mới lĩnh ngộ triệt để, Lâm tướng quân quả nhiên có cách tiếp cận vấn đề sâu xa a, thật sự là diệu kế.

Theo lệnh của Lâm Vãn Vinh, hữu lộ binh mã cứ tà tà mà hành quân, chỉ có hai mươi dặm lộ trình, mà phải tới buổi trưa mới đến, lúc này từ chỗ ba đạo nhân mã kia, trống trận đang thình thình, tiếng hô hoán công thành vang khắp nơi. Nhìn từ xa, thành Tể Trữ quả nhiên chắc chắn dị thường, quân thủ thành Bạch Liên binh mã đầu cột lụa trắng, tay cầm đao thương cùng với quan binh công thành bắc thang chiến đấu kịch liệt. Đám Bạch Liên binh mã này đã được huấn luyện rất tốt, mặc dù chỉ có một vạn người, nhưng dựa vào thế thành cao tường hiểm, có thể ngang nhiên đẩy lui quan binh công thành

Lâm Vãn Vinh nhớ tới lúc ở quân doanh Từ Vị có nói qua, rằng Bạch Liên giáo chỉ có chừng năm ngàn nhân mã, tất cả đều là bọn ô hợp, hiện tại mà nói, hoàn toàn ko chính xác chút nào, Bạch Liên giáo binh mã đông đúc, sợ là còn nhiều hơn một vạn người, hơn nữa cũng không phải là loại ô hợp , không biết bọn chúng đưa binh mã tới từ nơi nào nữa.

Bạch Liên thủ quân thấy Tây lộ đại quân tới, lập tức khẩn trương, mấy ngàn quân sĩ căng thẳng đứng ở trên tường thành, không dám nghỉ ngơi.

Lâm Vãn Vinh kêu người đem tới một bộ bàn ghế, cầm một chén trà nhỏ, tiêu dao ngồi ở ghế, uống vài ngụm, đối mặt với cửa Tây Tể Trữ ngáp dài vài cái, đột nhiên lớn tiếng kêu lên:

- Lý Thánh, Lý Thánh đâu...

- Có mạt tướng!

Lý Thánh vội vàng đáp.

Lâm Vãn Vinh nói:

- Giao ngươi năm khẩu thần vũ đại pháo, ngắm vào nóc cửa Tây thành, nã vài lượt cho ta, thông báo cho bọn chuột nhắt biết, hữu lộ đại quân thần dũng vô địch của ta đã tới.

Thần vũ đại pháo trong lần thanh trừ Bạch Liên này có tác dụng vô cùng. Lúc trước thần cơ doanh chỉ có mười khẩu hỏa pháo nhưng như thế thì không đủ, Từ Vị lại kiếm từ An Huy Sơn Đông điều thêm hai mươi khẩu đại pháo mới cải tiến xong, đem tới đây. Hồi ở Phong Huyền, hữu lộ quân của Lâm Vãn Vinh được phân cho năm khẩu, tả lộ quân Tá Tông Hữu cũng được năm khẩu. Chỉ có Đông Thành suất lĩnh trung lộ quân, do vì kỵ binh rất nhiều, Từ Vị liền cấp cho hai mươi trọng pháo, để bọn họ dùng để công thành.

Lý Thánh điều chỉnh pháo khẩu, nhắm ngay nóc cửa tây thành Tể Trữ rồi oanh tạc một hồi. Sau một hồi nổ pháo, cửa Tây thành khói bụi mù mịt bốc lên, Bạch Liên quân bị trúng pháo vội vàng đi xuống chân thành. Lâm Vãn Vinh nháy mắt với Hồ Bất Quy, Hồ Bất Quy xoay người xuống ngựa, lớn tiếng nói:

- Binh sĩ, theo ta xông lên!

Phía sau hắn mấy ngàn tinh kỵ cùng ba ngàn bộ binh, hô một tiếng kinh thiên, đồng thời chạy theo phía sau hắn. Thủ thành Bạch Liên quân vội vàng phóng tới một trận mưa tên, nhưng chỉ rơi xuống đất một quãng xa, không thể gây thương tổn được nửa phần quan binh. Hồ Bất Quy đang vọt tới, đột nhiên vung bàn tay lên, chúng tướng sĩ phía sau liền dừng lại, trận hình biến đổi, kỵ binh cùng bộ binh không lao về phía trước tấn công nữa mà bày trận diễn luyện công thủ.

Thủ thành Bạch Liên quân không dám nghỉ ngơi, khẩn trương nhìn quan quân cử động, sau một thời gian, trước mắt đã thấy quan binh chấm dứt thao luyện, quân đội tề chỉnh quay về doanh trại. Thủ quân mới vừa thở phào nhẹ nhỏm, đột nhiên lại nghe một trận pháo nổ kinh thiên , là thần vũ đại pháo lại gầm rống, bắn sụp tiếp một mảnh cửa thành. Đợi khi dừng pháo, Đỗ Tu Nguyên suất lĩnh một cánh nhân mã khác xông lên, nhưng cũng học như Hồ Bất Quy, đi được nửa đường, lại biến trận thành thao luyện.

Bạch Liên quân không biết làm sao, nhưng cũng không thể nghỉ ngơi, bởi vì ai cũng không dám chắc, khi nào cái thao luyện này biến thành công thành thật sự, trong khoảng thời gian ngắn, trên thành Bạch Liên quân sĩ cực kỳ căng thẳng.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, lão tử pháo đạn đầy đủ, kêu Lý Thánh ngày đêm không ngừng oanh tạc, cho ngươi không thể nghỉ ngơi. Mấy vạn tướng sĩ chia làm ba, luân phiên tiến lên thao luyện, xem ngươi có sợ hay không, thủ hay không thủ. Mẹ kiếp, đừng nói ta ỷ nhiều người, lão tử chính là bắt nạt ngươi, vậy thì sao ?

Hồ Bất Quy đi trở về, xuống ngựa cười nói:

- Tướng quân quả nhiên thần cơ diệu toán, chúng ta cứ thật thật giả giả, không bị thương người nào, bọn chuột nhắt Bạch Liên giáo nọ đang căng thẳng, sợ là đã tè hết ra cả quần rồi .

Ba mặt còn lại tiếng pháo cũng ầm ầm, tiếng chém giết càng phát ra kịch liệt, hiển nhiên đều đã tiến vào giai đoạn công kích.

- Bẩm cáo tướng quân, trung lộ quân thống suất Đông Thành tướng quân phái người truyền lời, yêu cầu chúng ta phối hợp bọn họ công thành!

Một tên lính truyền lệnh chạy vào cấp báo.

- Hồi bẩm Đông tướng quân, nói quân ta đang tiến hành công thành diễn luyện.

Lâm Vãn Vinh nói.

Thấy tên truyền lệnh binh vội vàng bước đi, Hồ Bất Quy cười nói:

- Hôm qua ta mới biết, tên Địch Thương Hải bị chúng ta cắt đứt kia, nguyên lai là nà tiểu cữu tử của họ Đông. Địch Thương Hải muội muội, chính là tiểu thiếp được Đông Thành sủng ái nhất trong ba lão bà của hắn.

Thật là tiểu cữu tử? Thì sao nào, không ngờ đoán mò cũng trúng, Đông Thành vì Địch Thương Hải mà ra mặt, quả nhiên là có quan hệ a với nhau. Lâm Vãn Vinh nhìn về hướng trung lộ quân vài lần, chỉ thấy hai mươi đại pháo, hướng về Tể Trữ thành cùng lúc khai hỏa, hỏa quang chói lòa mắt,sau tiếng nổ bụi đất cuồn cuộn bốc lên đem cả thành dìm trong khói bụi. Hỏa lực của tên họ Đông này quả thật cường đại a, nếu mà nhằm vào ta, lão tử công phu dù có tốt tới đâu, chắc cũng phải hi sinh thôi.

Một vạn binh mã như thế tới tới lui lui thao luyện mấy lần, Bạch Liên binh sĩ thủ thành càng ngày càng khẩn trương, cũng không dám ngừng nghỉ một chút nào. Nghe ba mặt truyền tới tiếng pháo cùng tiếng chém giết hỗn loạn, Hồ Bất Quy lo lắng vội la lên:

- Tướng quân, thành Tể Trữ sợ là sắp bị phá tới nơi. Chúng ta nếu còn không công thành, sẽ bị người khác đoạt công đầu...

Lời còn chưa dứt, đã nghe một trận kêu hô kinh thiên, cửa Tây Tể Trữ mở rộng ra, một đội nhân mã cường hãn rầm rập xông ra.

Chương 197: Chàng giết sư phó của ta

- Tới rồi!

Lâm Vãn Vinh vui vẻ nói, vội vàng đứng lên trên ghế, nhìn về phía xa xa.

Hắn thấy đoàn nhân mã này rất đông đúc, sợ rằng cũng phải vài ngàn người, đại bộ phận là kỵ binh, chiến mã thì mạnh mẽ, kỵ sĩ thì thần thái cường hãn, đằng đằng sát khí, vừa nhìn liền nhận thấy không phải là loại tầm thường. Lâm Vãn Vinh nhìn ngó cẩn thận vài lần đoàn nhân mã kia, rồi quay lại hỏi Cao Tù cùng Hồ Bất Quy:

- Hai vị đại ca, mau nhìn giúp ta, xem trong đám này có nữ tử hay không?

Cao Tù cùng Hồ Bất Quy quan sát một hồi, rồi lắc đầu nói:

- Không thấy bóng nữ tử.

Lâm Vãn Vinh gật đầu nói:

- Hảo, Lý Thánh, bắn cho ta!

Các khẩu pháo đồng thời khai hỏa, nháy mắt đã tiêu diệt hơn mười kỵ binh. Chỉ là đám kỵ binh rất là cường hãn, cũng chỉ trong nháy mắt đã vọt lên trước thêm mấy trượng. Lâm Vãn Vinh cười lạnh, đang muốn tiếp tục khai pháo, đột nhiên từ trong trận kỵ binh, hai ba trăm bộ binh lao ra trước, đầu quấn khăn trắng, nửa thân trên thì để trần, trước ngực có vẽ 1 đồ hình kì quái hình đầu người, trận thế như vậy thật dọa người.

- Bạch Liên thánh mẫu, bảo hộ trung đồ, đao thương bất nhập, đằng vân giá vũ (đạp mây cưỡi gió).

Đám Bạch Liên bộ binh này trong trang phục quỷ dị, trong tay cầm một thanh trảm đao thật to, vừa la khẩu hiệu, vừa vọt tới. Mấy tên quan binh liền phóng tên, khi bắn trúng những người này, tuy là ghim lên thân thể, nhưng tựa hồ bọn Bạch Liên tử sĩ này không có cảm giác, trên mặt không thấy điểm đau đớn nào, vẫn dũng mãnh dị thường lao về phía trước. Chúng quan quân trên mặt hiện ra vẻ kinh hãi, trên thế giới còn có loại người không biết đau đớn ư? Chẳng lẻ thật sự như lời bọn chúng hô, đao thương bất nhập?

Hừm, chỉ là cảm tử quân của Bạch Liên giáo. Mẹ kiếp, lão tử ghét nhất bị giả thần giả quỷ, Lâm Vãn Vinh nhướng mày, hắn còn lâu mới tin vào cái gì đao thương bất nhập, chắc là đã sử dụng một loại thuốc gì để cắt cơn đau rồi. Tuy hắn không tin nhưng những người khác lại tin, những thứ thần thánh rất dễ xâm nhập lòng người, tướng sĩ dưới tay trước mắt bị cảnh này làm cho hoang mang, cần phải phá tà thuật.

Lâm Vãn Vinh móc hỏa thương từ trong ngực ra, đùng đùng hai phát, hai tên yêu nhân giả thần giả quỷ liền ngã xuống. Một phát trúng ngực một tên, tên còn lại thì đầu nở hoa. Chúng tướng sĩ thấy yêu nhân ngã xuống, nhất thời phát ra một trận hoan hô. Cao Tù động tác cũng không chậm, xoát một tiếng, thi triển thân hình, nhanh như thiểm điện đột nhập vào giữa đám yêu nhân, cương đao loé ra loang loáng, nháy mắt đã chém đứt cổ hơn mười tên. Lâm Vãn Vinh lớn tiếng nói:

- Các huynh đệ chớ có sợ hãi, đây là yêu nhân giả thần giả quỷ. Bằng mọi giá phải bắn tên vào mắt bọn chúng!

Hồ Bất Quy tay cầm cường cung, pặc một tiếng vang nhỏ, ghim vào trán một tên nọ, tên xuyên qua đầu, yêu nhân ngay cả kêu lên một tiếng cũng không kịp, liền ngã xuống đất chết.

- Bắn vào đầu bọn chúng!

Chúng quan binh bỗng nhiên bừng tỉnh, chuyển hướng cung tên. chỉ nhằm vào mắt cùng đầu mà bắn, đội cảm tử quân Bạch Liên giáo liền lần lượt ngã xuống. Chúng tướng sĩ bài trừ được lòng sợ hãi, sĩ khí nâng cao, chỉ chốc đã giết sách 200 người dưới đợt mưa tên. Sau đợt tấn công này, Lý Thánh đang tạm ngừng bắn pháo, bỗng có hơn ngàn kỵ binh liền lao về phía trước tấn công, nhìn điệu bộ, xem ra là muốn mở một đường máu. Tên đầu lĩnh kỵ binh người hắc diện khoát mi, nhìn có vài phần thái thế. Hồ Bất Quy cả kinh nói:

- Tướng quân mau nhìn, người kia chính là Bạch Liên giáo thánh vương Lục Khảm Ly.

Bạch Liên giáo thánh vương ? Cũng họ Lục ? Lâm Vãn Vinh tâm tư thay đổi thật nhanh. Chẳng lẽ tên Lục Trung Bình kia là con của hắn ? Mẹ nó, hèn chi khó trách sư phó Tiên Nhi nhắc nhở nàng nhất định phải cứu Lục Trung Bình ra. Cũng không biết sư phó Tiên Nhi lai lịch ra sao. Nếu thánh vương cũng chọn cướp đường máu mà chạy, thành Tể Trữ trước mắt rõ ràng đã sắp bị phá, chỉ là lúc này vẫn không thấy Tiên Nhi, thật sự là làm ta lo muốn chết.

- Ngắm vào tên thánh vương cho ta, bắn!

Lâm Vãn Vinh hét lớn, tìm không thấy Tiên nhi, hắn nổi giận đùng đùng, liền trút giận vào tên Thánh vương Lục Khảm Ly kia. Lý Thánh quả nhiên danh bất hư truyền, năm khẩu đại pháo ngắm về phía Lục Khảm Ly , đảo mắt đã tiêu diệt hơn trăm kỵ binh Bạch Liên, chỉ là tên Lục Khảm Ly chung quanh có binh sĩ trung tâm hộ chủ, mấy lần hi sinh tánh mạng bảo hộ hắn, nên hắn tạm thời bình an.

- Cung thủ chuẩn bị!

Thấy kỵ binh tuy bỏ lại hơn hai trăm thi thể, nhưng đã tới gần trước trận quan quân, Lý Thánh rời hỏa pháo, lớn tiếng ra lệnh . Thần cơ doanh hỏa tiễn cùng cung nỏ liền đồng loạt bắn về phía đám Bạch Liên kỵ binh còn sót lại, thế là thêm ba bốn trăm tên nữa bị ngã ngựa. Chỉ có thánh vương Lục Khảm Ly, được chúng hộ vệ đem huyết nhục ra ngăn cản , mới may mắn sống sót. Đối mặt với năm trăm kỵ sĩ còn lại, Hồ Bất Quy hưng phấn, liếm môi, liền ôm quyền nói:

- Lâm tướng quân, mạt tướng xin được ra đánh !

- Mạt tướng xin được ra đánh !

Mấy vị thiên hộ kỵ doanh đồng thời ôm quyền nói. Mẹ nó, năm ngàn người đánh năm trăm người, nếu là ta, lão tử cũng xin ra đánh, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc nói:

- Nếu như thế, Hồ đại ca, các vị thiên hộ đại ca, mỗi người suất lĩnh một ngàn tinh kỵ, ra bắt tên Lục Khảm Ly này, người đầu tiên tóm hắn, ta sẽ vì người đó mà báo công.

- Tuân lệnh !

Chúng thiên hộ hưng phấn lĩnh mệnh, bắt Bạch Liên thánh vương Lục Khảm Ly là chuyện gì, mỗi người đều rõ ràng vô cùng, lúc này lại là mười địch một, người nào mà không hưng phấn dị thường mới lạ. Năm ngàn tinh kỵ xông ra, tiếng vó ngựa chấn động mặt đất, một trận bụi đất cuồn cuộn nổi lên, nháy mắt đã bao phủ năm trăm Bạch Liên quân trong biển người. Lâm Vãn Vinh nhàn nhã uống trà, mặc kệ, bất kể là ai bắt được Bạch Liên thánh vương, công lao đều cũng phải có phần hữu lộ tiên phong Lâm Đại tướng quân, đây là hiển nhiên a. Ai, lập công nhiều, chẳng lẻ thật sự muốn chiếm chức Nguyên soái của Từ Vị sao ? Y nghĩ này không được thành thật a.

Lâm Vãn Vinh nhìn Đỗ Tu Nguyên nói:

- Đỗ đại ca, thủ lãnh đầu não của Bạch Liên giáo, chả lẽ chỉ có một thánh vương sao, có bắt được hắn, cũng không cảm thấy thỏa mãn.

Đỗ Tu Nguyên đang nhìn Hồ Bất Quy cùng Bạch Liên thánh vương cận vệ chiến đấu xa xa, cười nói:

- Lục Khảm Ly nguyên là một vị kiêu hùng Sơn Đông, thế lực khổng lồ, sau lại nghe lời kinh nhân du thuyết, cùng Bạch Liên giáo thánh mẫu tạo ra Bạch

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hiep #kiem
Ẩn QC