Chương 260: Kỳ binh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
này quân không có phép tắc nào , nhìn giống như đều là thủ đoạn vô cùng sắc bén, không tìm thấy mấy cái mưu kế phù hợp với trong binh pháp, hắn hết lần này đến lần khác có thể đánh thắng. Nếu nói một lần thì là trùng hợp, mỗi lần đều như vậy thì đó chính là bản lĩnh. Tự hỏi lương tâm, hôm nay Tô Mộ Bạch xử trí không có gì không ổn thỏa, thậm chí bắt đầu đã xuất kỳ binh, còn cướp lấy tiên cơ, giành được sự tán dương. Sau đó thật sự lại bại, không chỉ có hắn nghĩ không ra, tin rằng trên thành lâu, cũng không có mấy người có thể đoán được kết cục cuối cùng. Kết quả này là sao ? Nếu là đổi lại là ta cùng Lâm Tam đối chiến, sẽ có kết quả thế nào?

Trong số mọi người, hiếm có mấy người có thể ngờ tới loại kết cục này, vốn là đánh ba trận, lúc này qua hai trận, Tô Mộ Bạch lại bị Lâm Tam bắt làm tù binh rồi, trận chiến thứ ba căn bản là không cần đánh nữa. Màn trước mắt này, bọn họ nhìn tới trợn mắt há mồm, thật lâu không nói ra lời.

"Kỳ binh? Cái gì gọi là kỳ binh? Cái này gọi là kỳ binh ư!" Hoàng đế nhắm mắt than khẽ, lập tức mở mắt, mắt hổ đảo qua, cười to nói :" Hay, trận đánh hôm nay, trẫm thấy được hai vị thiếu nhiên anh kiệt, Tô Mộ Bạch tinh thông binh pháp, giỏi tính thế trận, Lâm Tam lâm nguy bất loạn, xuất ra kỳ binh, rất có phong thái Đại tướng, Đại Hoa ta có hai anh tài này, lòng trẫm rất yên tâm.

" Ngàn thớt chiến mã của ta !" Lý Thái ở trên tường thành chứng kiến sau mông đít ngựa buộc pháo đốt, trong lòng đau đớn, chiến mã huấn luyện không dễ, một ngàn chiến mã này sợ là phải chăm sóc tốt một đoạn thời gian, mới có thể đem cho quân dùng. Từ Vị hiểu rõ tâm tư của hắn, cười vỗ vỗ bảo vai nói :" Lý tướng quân, chớ nên đau buồn, được một tướng này, còn hơn thiên quân vạn mã.

" Có được tướng này, lại có ngàn thớt chiến mã, vậy càng tốt hơn." Lão tướng quân không thỏa mãn nói.

Hai người đồng thời cười hả hả, Lý Thái nhìn Từ Vị một cái nói :" Từ lão đệ, chuyện của Lâm Tam này, ta đã có thể giao cho người rồi, mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn gì, nhất định phải đưa hắn tới quân trung của ta."

"Lão tướng quân không cần vội vàng," Từ Vị cười nói :" Như ta thấy , có người còn nóng lòng hơn ngươi mới phải."

Hai người nhìn nhau cuời, ngẩng đầu nhìn trộm thiên nhan, chỉ thấy hoàng thượng anh mắt thâm sâu khó dò, rơi vào trên người hai vị thiếu niên tuấn kiệt nơi xa xa, nhìn đến xuất thần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net