Chương 328 - Cá cược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Bồi thường thế nào?

Lạc Ngưng sắc mặt đỏ au nhìn hắn, nhẹ cắn môi, mắt như thể tích nước.

Lâm đại nhân nắn bờ mông mềm xinh của nàng, miệng cười dâm:

- Đêm nay chúng ta dùng thế vào sau, đảm bảo Ngưng nhi bé bỏng của ta thử rồi sẽ muốn thử nữa.

- Đại ca...

Lạc Ngưng gọi khẽ, ngượng quá cúi thấp đầu.

- Đại thúc, ba ngàn lạng bạc ta sẽ chi.

Lâm đại nhân mặt đỏ gay, móc ngân phiếu trong áo ra, cẩn thận đếm đi đếm lại, xót đứt ruột đứt gan:

- Nhưng ta có một điều kiện. Bây giờ chú hãy đi về, sáng sớm mai phải gom đủ cá bột và lưới, rồi lôi kéo ngư dân, người lao động trong các làng xóm tới đây, cứ bảo là bản đại nhân chi ba ngàn lạng bạc nuôi cá, trưng dụng họ vài ngày. Vụ làm ăn này chú có nhận không?

- Nhận, nhận.

Ông lão kích động quỳ thụp xuống:

- Đại nhân đúng là Bồ Tát trên trời hạ phàm, tiểu lão nhi và bà con phụ lão quanh đây cảm kích bất tận.

Lâm Vãn Vinh đỡ lão dậy, thở dài:

- Đại thúc, ta không phải Bồ Tát, ta cũng có tư tâm. Nếu ba ngàn lạng bạc này có thể tìm lại ba lăm vạn lạng bạc là ta lời to rồi, vụ làm ăn này đáng lắm. Nếu không tìm được bạc, coi như ta thay lão trượng nhân tích công đức, làm một việc thực tế cuối cùng cho bà con vậy!

- Đại nhân, ngài yên chí, lão sẽ về thông báo cho bà con ngay bây giờ. Chúng tôi dù có liều mạng già cũng sẽ chuẩn bị đầy đủ cá bột và lưới trong thời gian ngài yêu cầu. Tiểu lão nhi chẳng nhận được mấy mặt chữ, cũng chẳng minh bạch cái gì là tư tâm công tâm, nhưng có một chuyện lão minh bạch, chỉ cần là giúp đỡ bà con, bất kể ngài có ý đồ gì, đó đều gọi là thiện tâm.

Tiểu lão đầu bàn giao lại thuyền cho người phụ lái rồi nhảy sang một con thuyền khác, cung kính khấu đầu trước Lâm Vãn Vinh, Lâm đại nhân muốn đỡ song không kịp, đành để mặc lão.

Lạc Viễn giơ ngón tay cái khen ngợi, còn Lạc Ngưng thì hạnh phúc nép vào lòng hắn, giọng êm ái:

- Tướng công, chàng là người tốt nhất thế giới! Ngưng nhi vĩnh viễn tự hào về chàng!

Ba ngàn lạng bạc mua được một cái tự hào, lão tử đầu tư cũng đáng. Lâm đại nhân thanh thản nở nụ cười, đầu dụi vào vai Ngưng nhi rên rỉ:

- Ngưng nhi ngoan, chồng nàng thụ thương rồi, tim đang chảy máu nè, nàng bế ta về đi, chúng ta bạch nhật tuyên dâm (quan hệ vợ chồng vào ban ngày) cái nhỉ, để còn an ủi chồng nàng nào!

Lạc Ngưng mắc cỡ che mặt, bàn chân nhỏ nhắn non mềm dẫm nhẹ lên chân đại ca, cảm giác lâng lâng tiêu hồn.

- Dâm tặc không biết xấu hổ.

Những lời riêng tư trong khuê phòng đó lọt hết vào tai Từ Chỉ Tình, không sót một chữ, tao ngộ đêm qua lại xuất hiện trong tâm trí khiến nàng phẫn hận khôn nguôi. Nghĩ tới chuyện hắn hết đòi lưới lại đòi cá, xem chừng tự tin lắm, tuy không biết hắn dùng cách gì để vớt bạc, nhưng trong lòng nàng âm ỉ một dự cảm, lần này nếu thua cược, chẳng nhẽ phải để cho tên dâm tặc đó sờ lần nữa thật sao? Chỉ sợ hắn cứ sờ rồi được thể thành quen!

Mặt nàng nóng ran, mắt lén liếc nhìn hắn, chỉ thấy tên dâm tặc ngả đầu trên vai Ngưng nhi, đang mỉm cười với nàng, điệu cười đó, âm u quỷ dị, dâm dãng khôn tả...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net