Thanh mai trúc mã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tay vứt béng thiết bị ghi âm xuống biển.

Phi Long không hẳn là xuất sắc nhưng cũng khá toàn diện, lại là 1 kẻ si tình, cô chấp, lại cũng đủ chín chắn để bảo bọc cho Thoại Thương. Nếu Phi Long được chấp nhận, Thoại Thương sẽ không còn là rào cản giữa cậu và Thoại Nhu nữa, Thoại Nhu sẽ không còn lý do đẩy cậu về phía Thoại Thương. Đối với cậu mà nói, chuyện này chỉ có lợi chứ không có hại.

Dưới biển Mỹ Khê, con sóng cứ vô tư chơi đùa. Thỉnh thoảng có vài đợt gió đem theo hơi nước mát dịu thổi vào khiến cho tâm hồn con người cũng trở nên dễ chịu.

-------------------

Khoảng 1 tuần sau,

Thoại Nhu hiểu rõ mình có nói gì cũng không thể thay đổi Thoại Thương. Cô không công khai ngăn cấm Thoại Thương nữa mà gật đầu đồng ý, còn khuyên Thoại Thương mời bạn trai đến dự sinh nhật.

Sinh nhật lần thứ 18 của Thoại Thương có lẽ là sinh nhật khiến cô vui nhất. Đỗ đại học, chuyện tình cảm được ủng hộ. Dĩ nhiên trong lòng cô vẫn còn 1 chút cảm giác mất mát. Nếu đã chọn lựa rồi, cô cũng nên quên đi thứ tình cảm đơn phương vô vọng kia thôi. Phi Long mang lại cho cô niềm vui, còn Tuấn Phong mang lại cho cô chỉ toàn nỗi đau.

Từ nhỏ, các ngày lễ Tuấn Phong đều tặng quà cho cả 2 chị em, tặng hoa cho Thoại Nhu còn tặng truyện tranh cho Thoại Thương. Lúc học tiểu học, cô rất hạnh phúc khi nhận được truyện tranh do Tuấn Phong tặng, nhưng đến khi lên THCS thì cô cực kỳ thù ghét. Cô không muốn bị Tuấn Phong đối xử như trẻ con, mà muốn được đối xử như con gái. Lúc ấy cô cầm cuốn truyện xé rách ngay trước mặt Tuấn Phong. Kể từ đó Tuấn Phong không còn tặng truyện cho cô nữa. Đến lúc ấy cô mới nhận ra việc bị Tuấn Phong thờ ơ còn tàn nhẫn hơn nhiều. Về sau cô cảm nhận được Tuấn Phong đối với chị gái cô không đơn giản chỉ là tình bạn, cô bắt đầu an phận. Kết quả là hiện tại cô đã có bạn trai. Đã lựa chọn rồi thì chắc chắn cô sẽ không thay đổi. Hôm nay sẽ là ngày cô từ bỏ quá khứ để hướng tới tương lai. Bình thường Thoại Thương rất giản dị, nhưng sinh nhật lần này cô muốn để lại 1 dấu ấn nhất định làm kỷ niệm, nên cô trốn trong phòng riêng, make up và chọn cho mình bộ váy phù hợp nhất. Mọi việc khác đã có chị gái của cô lo rồi.

Xế chiều, phòng khách đã được bàn tay khéo léo của Thoại Nhu làm cho thay da đổi thịt. Phòng khách không còn vẻ sang trọng lạnh lẽo thường ngày, mà biến thành 1 căn phòng lung linh ấm ấp, đầy ắp hoa thơm và tiệc nhẹ. Rèm cửa đã được kéo lên hết, người đi qua đường hoàn toàn có thể nhìn thấy không gian tuyệt đẹp trong nhà.

Chưa kịp nghỉ ngơi thì khách đã đến. Thoại Nhu khoan thai cất bước ra mở cửa mời khách, mang theo 1 nụ cười mỉm đầy toan tính. Phi Long xuất hiện cùng 1 hộp hoa hồng tím hình trái tim được làm theo công nghệ Nhật. Hoa này để 1 năm cũng không tàn.

Sau khi yên vị trên salon, Thoại Nhu cùng Phi Long nói vài câu chuyện trên trời dưới biển. Thỉnh thoảng bản năng khiến Phi Long ngẩn tò te nhìn Thoại Nhu như kẻ mất hồn, nhưng lại nhanh chóng kiềm chế được bản thân. Thoại Nhu có nước da trắng mịn như tuyết, gương mặt trái xoan thon gọn, đôi mắt sáng ngời – đôi mắt không hẳn là to nhưng đẹp đến mức người khác nếu nhìn vào sẽ có cảm giác bị chìm vào trong đó không có cách nào thoát ra, cộng thêm khóe miệng xinh xắn ửng hồng, lúc thì mỉm cười duyên dáng, lúc lại khép hờ lạnh nhạt, khiến cho đối phương không nắm bắt được tâm trạng cũng như tâm hồn cô. Thoại Nhu mặc 1 chiếc váy trắng, để lộ phần vai trần trắng nõn đầy gợi cảm. Thoạt nhìn thì Thoại Nhu có vẻ mong manh đấy, nhưng lại là 1 thử thách vô cùng khó vượt qua. Cứ nhìn Thoại Nhu lại nhác thấy hình bóng của Thiên Anh nên càng khiến Phi Long mất tập trung.

Thoại Nhu nghe được tiếng bước chân gượng gạo từ trên lầu đi xuống, cô biết thời điểm hành động đã đến. Cô đưa cốc cà phê lên mời khách – lúc này gương mặt Phi Long đang thộn cả ra vì phải chiến đấu để thoát khỏi giấc mộng cũ. Khi cốc cà phê được đưa đến ngang tầm mắt, Phi Long giật mình, Thoại Nhu cũng thuận theo đó mà cố tình làm đổ cốc cà phê vào quần Phi Long. Ngay lập tức cô rút tờ giấy ăn chấm nhẹ lên quần Phi Long.

-Xin lỗi, em hậu đậu quá.

Phi Long giật bắn cả người. Hai mươi mấy cái xuân xanh, với cả trăm cuộc mây mưa, ấy thế mà 1 động tác nhỏ của Thoại Nhu cũng khiến bản thân không tự chủ được. Phi Long vội vã giữ tay Thoại Nhu, ngăn không cho cô lau tiếp. Nếu tiếp tục, chắc là phần thân dưới sẽ phản ứng mất.

Có điều khi chạm vào tay Thoại Nhu càng khiến Phi Long như bị thôi miên. Sao lại có làn da mềm mại, man mát, lại tựa hồ như có điện thế này.

Thoại Nhu đưa tay còn lại lên vuốt vài sợi tóc đang lòa xòa xuống trán Phi Long. Bờ môi và ánh mắt tựa hồ như đang chờ đợi. Phi Long không muốn kiềm chế nữa, liền cúi xuống hôn điên dại lên môi Thoại Nhu. Thời điểm đó cũng chính là thời điểm Thoại Thương xuất hiện. Cô đứng sừng sững như bị sét đánh, đầu óc nhất thời trống rỗng không nghĩ được gì.

Thoại Nhu đẩy Phi Long ra, khóe miệng khẽ nhếch lên 1 chút định hình 1 nụ cười. Phi Long nhìn Thoại Thương đầy hối lỗi nhưng không giải thích, bởi bản thân hiểu rõ, nếu được làm lại, chưa chắc Phi Long đã làm khác đi. Phi Long cúi đầu, 2 tay buông thõng:

-Anh xin lỗi.

Thoại Thương cầm cốc nước lọc tiến lại gần Phi Long, không nói không rằng, từ từ đổ nguyên cốc nước xuống đầu Phi Long. Xong xuôi cô đờ đẫn trở về phòng.

Thoại Nhu mở cửa mời khách ra về, Phi Long cười nhạt hỏi:

-Em cố tình đặt bẫy anh?

Thoại Nhu mỉm cười:

-Phải thì sao mà không phải thì sao?

-Anh chỉ muốn nói, anh không giận cũng không hối hận.

Nói xong Phi Long lững thững bỏ về.

Thoại Nhu nhìn theo bóng Phi Long đi khỏi, bất giác đưa tay lên môi, gương mặt cô tái dần đi. Nụ hôn vừa rồi là nụ hôn đầu của cô. Trong lòng cô không hề bình lặng như cái vẻ ngoài mà người khác nhìn thấy. Cô thoáng cảm thấy mất mát nhưng lại không hề ân hận. Điều khiến cô day dứt chính là đã làm em gái bị tổn thương. Cô nhắn tin cho Tuấn Phong: “Giúp tôi an ủi Thoại Thương”.

Tin nhắn vừa gửi đi cũng là lúc cô cảm nhận được có ai đó đang ở rất gần. Thoại Nhu quay lưng lại thì thoáng giật mình.

-William.

Người vừa xuất hiện là 1 mỹ nam hiếm có. Anh ta có nét đẹp khá đặc biệt, lai giữa người Việt và người Mỹ, nhìn vừa manly lại vừa thư sinh. Dáng người lại cao, form chuẩn rắn rỏi. Thoại Nhu chưa kịp giải thích, anh ta đã ôn tồn nói bằng thứ tiếng Việt lơ lớ:

-Em cũng biết rồi đấy, văn hóa của người Mỹ khác với người Việt. Nếu đã là người yêu thì không thể tránh khỏi sex. Em là người yêu của anh đã 1 năm, anh cũng chiều ý em, không đòi hỏi em dâng hiến, thậm chí hôn cũng không. Ấy vậy mà ở sau lưng anh, em có thể dễ dàng trao đi nụ hôn của mình. Có lẽ chúng ta không nên hẹn hò nữa.

 Nói xong, William kéo vali rời khỏi. Anh đi rất chậm như thể chờ đợi 1 lời níu kéo từ Thoại Nhu. Có điều Thoại Nhu không níu kéo cũng không giải thích.

Thoại Nhu đứng nhìn theo dáng chàng trai đang xa dần tầm mắt. Trước khi về Việt Nam, cô đã cho bạn trai địa chỉ để có dịp qua chơi. Không ngờ William lại đến vào thời điểm này. Lúc nãy chắc William đứng ở bên ngoài đã nhìn thấy tất cả.

Thoại Nhu thất tình lần thứ n. Lần nào cô cũng vật vã như lần đầu. Lần này có lẽ tổn thương sẽ nhiều hơn, bởi vì cô bị đá. Những lần trước toàn là cô đá người ta. Thoại Nhu đứng lặng nhìn về cuối chân trời đã chuyển dần sang sắc cam đỏ. Bỗng cảm thấy phía sau có hơi thở quen thuộc lắm, hơi thở ấy làm cho cô vững lòng. Người ấy đưa 1 tay lên xoa đầu cô:

-Đi uống rượu nhé.

Chỉ ít phút sau, Tuấn Phong đã đưa Thoại Nhu đến 1 quán bar bên cạnh cầu Rồng. Thoại Nhu vừa uống vừa nói nhảm vừa khóc.

-Cậu biết không? William rất xuất sắc. Tuổi còn rất trẻ mà đã là 1 doanh nhân thành đạt. Anh ấy còn là 1 luật sư nữa đấy. Cảm giác bị người ta đá sao mà khó chịu thế.

Lần nào Thoại Nhu thất tình, Thoại Nhu cũng gọi Tuấn Phong đưa đi uống rượu. Tuấn Phong không uống, chỉ ngồi nhìn Thoại Nhu lảm nhảm. Đến hôm sau lại đâu vào đấy thôi mà. Tuấn Phong chẳng bao giờ mất kiên nhẫn, thậm chí còn thấy thích khoảng thời gian như thế này, bởi chính lúc này Thoại Nhu mới bộc lộ cảm xúc thật và sống thật với lòng. Với người khác cô lúc nào cũng giữ thể diện, vậy mà lúc bê tha nhất, chẳng có tí thể diện nào, lại không ngần ngại để cho Tuấn Phong chứng kiến. Những lần khác Thoại Nhu chỉ nói nhảm chứ không khóc, lần này thì cô khóc rưng rức. Chuyện này làm cho Tuấn Phong cảm thấy lúng túng. Cậu an ủi:

-Những chàng trai trước đây chẳng phải đều xuất sắc hay sao? Ngày mai kiểu gì cậu cũng gặp người còn xuất sắc hơn.

Thoại Nhu gục xuống bàn, khóc nhiều hơn:

-Tôi là bản sao của mẹ tôi, chắc chắn sẽ không lấy chồng. Các cuộc tình đối với tôi mà nói chỉ là chơi đùa. Dĩ nhiên tôi đến với đàn ông cũng hi vọng tìm được cực phẩm trong đó và sinh 1 đứa bé với anh ta. Lần này những tưởng đã tìm được thì lại bị đá. Mẹ kiếp, tôi thê thảm thật.

-Nếu muốn sinh con tôi giúp cậu là được chứ gì.

Thoại Nhu ngẩng lên nhìn Tuấn Phong 1 cách lạ lẫm rồi cười:

-Cậu ư? Cậu là đối tượng duy nhất tôi không bao giờ nghĩ đến.

-Tại sao?

- Làm sao có thể sinh con với em rể mình được.

Thoại Nhu lúc khóc lúc cười, thỉnh thoảng lại nấc lên, cô uống thêm 1 cốc rượu rồi nói:

-Không hiểu tại sao tôi lại chia sẻ chuyện thất tình với cậu. Người chưa có mảnh tình vắt vai nào như cậu thì hiểu thế quái nào được.

Nói xong cô gục xuống bàn và chìm vào giấc ngủ mê man.

Tuấn Phong bế Thoại Nhu lên, đồng thời đặt lên môi cô 1 nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn đạp nước. Kết quả của những lần Thoại Nhu thất tình đều là nằm trong vòng tay của cậu và cậu tự ý vụ lợi cho mình 1 nụ hôn. Cậu bế Thoại Nhu ra xe, trên gương mặt ẩn hiện nét cười:

-Ai nói tôi chưa có mảnh tình vắt vai nào… Dù em có cứng rắn đến đâu thì kết quả vẫn là nằm trong vòng tay của anh thôi. Anh yêu em….

  Hôm sau Thoại Nhu tỉnh dậy trong khách sạn. Cô cũng chẳng ngạc nhiên vì bên cạnh mình không có Tuấn Phong. Cũng như mọi lần, cô ăn vận chỉn chu rồi về nhà. Có điều ở thời điểm này cô sợ phải về nhà hơn lúc nào hết. Cô không biết phải làm thế nào với Thoại Thương.

Chợt điện thoại cô rung lên, là báo hiệu có tin nhắn đến. Thoại Nhu mở ra đọc: “Sáng nay anh Phong đưa em ra Hà Nội nhập học, và hứa sau này sẽ chăm sóc em. Chuyện của hôm qua em quên rồi. Chị giữ sức khỏe nhé.”

Thoại Nhu đọc xong tin nhắn, bất giác đánh rơi điện thoại, bỗng dưng cô cảm thấy xây xẩm mặt mày, vội ngồi thụp xuống nền, tựa vào tường khách sạn.

Có lẽ tối hôm qua chưa kịp ăn gì nên huyết áp tụt đến mức chẳng còn tí sức lực nào cả.

Thoại Thương ngồi trên máy bay, lặng lẽ nhìn ra bầu trời toàn mây trắng. Nếu số mệnh đã định rằng cô phải tranh dành 1 người đàn ông với chị mình, thì cô cũng không muốn tránh né nữa. Chỉ trách chị cô vì quá yêu thương cô mà đã nhẫn tâm với cô và nhẫn tâm với chính bản thân mình. Chuyện của hôm qua dĩ nhiên cô không quên và suốt đời cũng không quên. Nó sẽ là động lực thúc đẩy cô. Cô nhìn sang ghế bên cạnh. Không hiểu sao tâm trạng lại cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Gương mặt ấy, ngay cả lúc ngủ cũng vô cùng hoàn mỹ. Cô ôm lấy cánh tay người ấy, gục đầu vào bờ vai người ấy rồi cũng thiêm thiếp ngủ.

Chính bản thân Thoại Thương cũng không ngờ, sau này người con trai hoàn mỹ ấy lại đẩy cô đến bên cạnh 1 tên biến thái. Cũng không ngờ chính tên đại biến thái ấy lại là kẻ nhìn thấy thiên tài nơi cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net