Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nước mắt chưa kịp lau khô lại nghẹn đắng rơi xuống, ào ạt rơi xuống, không thể kìm hãm được nữa Hạ Lam ôm mặt khóc thút thít, đóng vội tập hồ sơ hãi hùng, đầu óc cô âm u và khiếp đảm như vừa xem xong một bộ phim kinh dị, phải là một bộ phim kinh dị!

Khóc lóc sụt sùi đến vài phút cô mới có thể lấy lại chút tinh thần, một lần nữa lau khô nước mắt, tinh thần phờ phạc, tay chân run rẩy vô lực đem cuốn hồ sơ đặt lại vị trí ban đầu.

Hạ Lam đờ đẫn đứng nhìn tập hồ sơ tiếp theo, cô không dám đọc tiếp nữa nhưng cô lại rất muốn biết, cô muốn biết tất cả về người đàn ông bi thảm kia.
Con tim của cô dường như không muốn tiếp tục đọc nữa vì nó đau quá nhưng tâm trí lại mạnh mẽ thúc đẩy tay cô chạm tay đến điều bí mật kế tiếp, cuối cùng Hạ Lam hồi hộp đem tập hồ sơ thứ hai quay trở lại sofa, dè dặt lật từng trang.

Sau nhiều tháng điều dưỡng ở bệnh viện, cậu bé được chuyển qua bệnh viện tâm thần để điều trị tâm lý, cậu bé chầm chậm phục hồi, có thể đi, có thể tự ăn, tự làm vệ sinh cá nhân nhưng vẫn không chịu nói chuyện.

Hơn 2 năm điều trị đứa bé mới hoàn toàn hồi phục sức khỏe, tinh thần cũng khá ổn định, tuy vẫn còn trầm cảm nhưng bác sĩ khuyên nên cho ra ngoài tiếp xúc thì khả năng hồi phục sẽ cao hơn, vì vậy năm 15 tuổi cậu bé được đưa vào viện mồ côi.
Hơn phân nửa tập hồ sơ này là giấy bệnh án của Vương Tuấn trong những năm ở bệnh viện, Hạ Lam cũng đọc kỹ từng tờ không bỏ qua chi tiết nào.

Thật lâu sau đó, cô đóng lại tập hồ sơ thứ hai đem đến tủ sắt, do dự một chút Hạ Lam quyết định đem luôn 3 tập hồ sơ còn lại quay về sofa, vẫn là bắt đầu từ số năm nhỏ hơn.

2 năm đầu ở côi nhi viện, Vương Tuấn vẫn tự giam mình trong phòng tối, bốn phía đều là màn đen, không nói chuyện và gặp gỡ bất kỳ ai ngoài bà Kim Hiền, một trong những bảo mẫu nuôi dưỡng trẻ lớn tuổi nhất ở viện mồ côi năm ấy.
Nhờ sự thương yêu, quan tâm và chăm sóc tận tình của bà Kim Hiền, Vương Tuấn dần dần trở thành một cậu thiếu niên cởi mở hơn, chịu ra khỏi phòng để gặp gỡ bạn bè.

Nhưng đáng thương thay, những đứa trẻ và những cô cậu thiếu niên ngây ngô, chưa có kiến thức và đầu óc suy nghĩ tinh tế trong côi nhi viện lại hùa nhau ức hiếp Vương Tuấn, gọi cậu là 'quỷ mặt sẹo', 'người cõi âm' và một vài tên gọi ác độc khác.

Tất cả sự hất hủi đó, tất cả sự mỉa mai và khinh bỉ đó đã vô tình đẩy cậu thiếu niên 17 tuổi quay ngược trở vào căn phòng u ám.

Tuy nhiên nhờ có sự động viên của bà Kim Hiền, cậu thiếu niên chuyển sang một hướng đi khác, đó là học vấn!
Cậu miệt mài học tập ngày đêm, giờ nào mở mắt cũng đều học và học. Học để quên đi tất cả những điều nên quên!
3 năm sau, bà Kim Hiền đột ngột qua đời vì bệnh của tuổi già, và điều ngạc nhiên nhất đó là bà đã để lại tất cả tài sản cho Vương Tuấn mà không phải là người con trai duy nhất của bà, lý do vì sao thì chắc có lẽ chỉ một mình bà Kim Hiền mới có câu trả lời.

Đóng lại tập hồ sơ thứ ba, Hạ Lam tựa lưng vào sofa, ngửa đầu nhìn lên trần nhà màu tím, cô bất giác cảm thấy hổ thẹn!
Cô luôn trách móc số phận, trách móc ông trời sinh cô ra đã chịu cảnh mồ côi, vài tuần trước đây thôi còn trách móc ông trời tuyệt tình cướp đi tất cả của cô!

Cô chỉ tham lam đòi hỏi những gì mình không có mà quên đi những gì cô đang có.
Bây giờ đem ra so sánh với Vương Tuấn, cô cảm thấy bản thân vô cùng may mắn, vậy mà cô đã từng suy nghĩ đến cái chết nữa đấy! Trong khi Vương Tuấn đã trải qua bao nhiêu cơn ác mộng trần gian như vậy mà vẫn có thể vượt qua. Thật là đáng hổ thẹn!

Nhếch miệng mỉa mai bản thân một cái, Hạ Lam lại tiếp tục lật lập hồ sơ thứ tư, bên trong là những bằng cấp online của Vương Tuấn, hắn tất cả đều tự học mà sao có nhiều bằng cấp vậy? Lại thêm một chuyện đáng hổ thẹn!

Xem tới xem lui một lần nữa, cô lại kinh ngạc phát hiện ra tất cả bằng cấp này hắn đều lấy được vỏn vẹn trong 4 năm ngắn ngủi! Vậy... không lẽ... hắn là thiên tài sao!?
Nếu không phải như vậy thì cô cũng không còn đáp án nào khác để giải thích cho điều phi thường này!

Sau vài phút cảm thán, Hạ Lam lại tiếp tục lật trang giấy tiếp theo, ở đây có viết sau khi bà Kim Hiền mất, Vương Tuấn xin ra ngoài, sống nhờ vào số tiền của bà Kim Hiền, hắn mướn một nhà trọ nhỏ, trốn ở trong đó, vừa học vừa làm.
Hạ Lam liền nhíu mày thắc mắc, núp trong phòng thì làm được việc gì vậy?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net