Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Theo thói quen, cô cầm theo khăn lông lớn đi ra ngoài, lau lau mái tóc dài ẩm ướt, vừa chà chà vừa đưa mắt ra không gian tối tăm bên kia tường kính lớn, Hạ Lam một lần nữa giật mình khi thấy tên áo đen đang ngồi đó, đối diện với tường kính nhìn chằm chằm vào không gian tím của cô.

Không lẽ từ đây về sau cô sẽ sống dưới sự giám sát ghê tởm, đáng sợ như vậy sao?
Mọi sinh hoạt, ăn ngủ của cô đều bị tên kia theo dõi một cách triệt để, thật sự không thoải mái chút nào!
Không thể chịu đựng được có người cứ quan sát mình như một tù nhân, phải tìm cách chi phối sự chú ý của hắn.
Cô bước đến, run run đưa tay gõ gõ vào tường kính dày cộm, người áo đen lập tức đứng dậy đi đến mở cửa.

Hạ Lam theo phản xạ lùi lại vài bước, dùng ánh mắt sợ hãi và đề phòng nhìn chằm chằm vào hai hố sâu đen sâu thẳm giữa nón và khẩu trang.

-"Cô cần gì sao?"

-"Tôi... tôi cần một máy sấy tóc và... và vài loại kem dưỡng da... anh..."

-"Cô cứ đọc tên tôi sẽ order ngay bây giờ, lát nữa họ sẽ ship đến."

Sau khi nghe xong những tên sản phẩm cần dùng của cô, người áo đen chuẩn bị xoay lưng thì cô lại run run lên tiếng : "Khoan đã... anh... có thể cho tôi thêm vài cuốn truyện hay tiểu thuyết gì đó..."

-"Cô thích đọc loại nào?"

-"Loại nào cũng được!"

Người đàn ông quay đi, cửa kính chầm chậm đóng lại, hắn ngồi nhanh vào bàn làm việc thuần thục gõ phím, chắc là tìm kiếm những thứ mà cô yêu cầu.

Hạ Lam lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thật là sợ muốn chết!
Tên đó từ đầu đến chân đều là một màu đen, nhìn sao cũng giống như tên quái nhân biến thái chuyên đi cướp của giết người, dễ nghe hơn một chút thì giống như một tên ăn xin đầu đường xó chợ, có chết cũng không thể ngờ được hắn lại là một đại gia giàu có như vậy, nhưng mà... là một đại gia biến thái bệnh hoạn!

Cũng rất may mắn là hắn điên khùng theo chiều hướng tích cực không làm hại gì đến cô, nếu không cô chắc chắn là thê thảm không lối thoát!

...
Hạ Lam lê lết qua 7 ngày dài lê thê, phần lớn thời gian là để lén lút theo dõi hoạt động của tên áo đen.
Một câu hỏi to đùng cứ quanh quẩn trong đầu cô, hắn... suốt ngày đêm đều ở trong nhà, vậy... hắn làm cách gì để kiếm tiền, để có một cơ ngơi đồ sộ như vầy?

Hắn không bao giờ để một tia sáng nào có cơ hội lọt vào không gian u tối của hắn, lúc nào cũng rùng rợn như là một căn phòng trong phim kinh dị.
Hắn cũng ăn 3 bữa cùng giờ với cô, sau đó sẽ vùi đầu vào mấy cái màn hình vi tính to đùng, nhưng cô không thể thấy được hắn xem gì trên đó vì nó quay ngược lại với hướng nhìn của cô.

Ngoại trừ 3 lần đưa cơm thì hắn cũng không xâm phạm vào cuộc sống bên này tường kính của cô, chỉ là... thi thoảng có liếc đến cô vài lần và điều quan trọng nhất là cô chưa bao giờ thấy hắn mặc đồ màu khác hay kiểu khác, càng chưa bao giờ để lộ dung mạo thật... không lẽ hắn xấu xí đến mức phải làm người ta khiếp sợ sao?
Hay là... hắn bị thương hoặc bị bệnh gì đó rất nặng làm phá hủy dung nhan?
Nói tóm lại tên áo đen đó từ dáng vẻ cho đến khí chất đều đúng tiêu chuẩn của một tên tâm thần biến thái!

Tuy được nuông chiều như một công chúa trong lồng son, nhưng đã gọi là lồng thì làm gì có tự do!
Hầu như mỗi ngày hắn đều ôm một thùng lớn nhỏ khác nhau đưa cho cô, bên trong là những vật dụng, quần áo giày dép mà hắn cho rằng cô sẽ thích, à.. còn có cả đồ lót đủ màu đủ kiểu nữa!

Hôm nay hắn lại ôm một thùng đồ khá lớn vào cho Hạ Lam, đặt cạnh giường ngủ lớn màu tím, chờ khá lâu cũng không thấy cô ra, hắn khẩn trương đi đến gõ cửa phòng tắm.

-"Cô có sao không?"

Gõ thêm vài lần nhưng vẫn không nghe thấy hồi đáp, hắn đạp bung cánh cửa gỗ, hốt hoảng nhào đến đỡ lấy thân thể nhỏ nhắn đang ngồi ôm bụng, tựa một bên vai vào cửa kính, khuôn mặt nhợt nhạt, nhăn nhúm trông rất khó chịu.

-"Cô sao vậy? Chuyện gì xảy ra? Cô bị gì?"

Một tràng câu hỏi đặt ra khá lâu sau Hạ Lam mới nặng nề mở mắt, yếu ớt thều thào: "Tôi... tôi đau bụng quá!"

-"Để tôi gọi bác sĩ đến!"

Người áo đen nhấc bổng cô lên, nhìn thấy một vệt máu nhỏ dưới sàn đá, hắn hoảng loạn dò hỏi : "Cô bị đau ở đâu? Chảy máu ở đâu, cho tôi xem!"

-"Không cần... tôi chỉ... chỉ là... đau bụng đến chu kỳ thôi!"

-"Chu kỳ gì? Cô nói rõ xem tôi phải làm gì?"

Hắn giả ngốc hay sao vậy? Trong giờ phút này không lẽ còn đùa giỡn trên nỗi đau của cô được sao?

Khuôn mặt nữ tính rất nhanh đã từ xanh chuyển sang hồng : "Chu... chu kỳ... kinh nguyệt của phụ nữ!"

Đặt cô xuống giường, hắn lo lắng hỏi tiếp : "Vậy... bây giờ tôi... nên làm gì?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net