Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hạ Lam ngồi trên giường, thòng hai chân xuống đung đưa qua lại, cất giọng trong trẻo hỏi người ngồi ở sofa: "Tôi có thể biết tên tuổi của anh được không?"

Người áo đen đưa ánh mắt chân thành đến khuôn mặt thanh nhã : "Tôi tên Vương Tuấn, 28 tuổi."

-"Chắc là... anh đã biết tên tôi rồi đúng không?"

-"Phải! Tất cả về cô tôi đều biết!"

Hạ Lam rùng mình một cái, cảm giác câu nói vừa rồi của hắn mang đậm sắc tố của sự biến thái.

-"Anh... đã theo dõi tôi lâu rồi đúng không?"

Người đàn ông vẫn rất thật thà và điềm đạm : "Đúng! Tôi đã quan sát cô được 4 năm."

Hạ Lam trợn to đôi mắt, thiếu chút đã nhảy dựng lên.

-"Cái gì?...b...bbốn năm? Anh... anh thực chất là anh muốn gì ở tôi?"

Suy tư thật lâu, Vương Tuấn lại cất giọng trầm ấm không thể chân thành hơn: "Tôi... chỉ muốn cô ở bên cạnh tôi, muốn mỗi ngày đều được nhìn thấy cô."

Có phải hắn đang tỏ tình với cô không vậy? Nhưng mà... Nhìn cái mặt ngáo ộp như thế... giống như là chính hắn còn không hiểu rõ tình cảm của hắn nữa thì phải!

-"Cô cứ yên tâm, tôi sẽ trả lời tất cả những gì cô muốn biết!"

-"Tất cả sao?" - Cô nghi ngờ hỏi lại một lần.

-"Phải! Tôi không muốn và sẽ không bao giờ che giấu cô bất kỳ chuyện gì."

Sau một hồi tĩnh lặng trầm ngâm, Hạ Lam dè dặt đặt ra câu hỏi đầu tiên: "Vậy khi nào anh sẽ thả tôi đi?"

-"Khi cô giết tôi chết!"

Sống lưng bắt đầu lạnh dần có cảm giác không an toàn, tên điên này bộ hắn nghĩ là sau khi giết hắn rồi cô còn nhởn nhơ chạy nhảy lung tung được sao!?
Lúc đó cô sẽ bị nhốt vào phía sau những thanh sắc lạnh lẽo, nếu bắt buộc phải chọn, cô thà bị hắn giam trong cái lồng vàng này còn hơn!

-"Vậy... 4 năm trước chúng ta đã gặp gỡ nhau sao?"

-"Phải! Tối hôm đó tôi bị đau bao tử nhưng đã khá trễ không còn người ship đồ nữa nên phải đi ra ngoài mua thuốc, tiệm thuốc đó không chịu bán cho tôi, có thể họ đã cho rằng tôi là cướp hay ăn xin gì đó, lúc này cô xuất hiện giúp tôi mua thuốc còn mắng chửi tiệm thuốc ấy vô lương tâm."

Ký ức mơ hồ của đêm 4 năm trước loáng thoáng hiện về... đúng rồi, hình như là cô đã từng giúp qua một người đen thui từ đầu đến chân như thế, nhưng mà lúc đó cô thật sự cho rằng hắn là ăn xin vì thương hại nên mới giúp đỡ, không ngờ... cô đã may mắn đụng phải một tên tâm thần và kết quả bây giờ là bị hắn giam giữ ở đây!
Ông trời ơi con giúp người mà tại sao ông lại đày đọa con như vầy? Có còn thiên lý gì nữa không vậy?

Giọng nói trầm ấm lại tiếp tục vang lên: "Kể từ đêm đó, ban ngày tôi thuê người theo cô, ban đêm thì tôi theo dõi cô. Lúc đầu tôi thật sự chỉ muốn nhìn cô từ xa, chỉ cần thấy cô cười thì tôi cũng vui! Nhưng 2 năm sau cô gặp người đàn ông kia, tôi... đã cảm thấy rất khó chịu, rất buồn! Còn có ý định giữ cô cho riêng tôi. Cũng bắt đầu từ lúc đó tôi cho người xây ngôi nhà này, thiết kế hoàn toàn theo ý thích của cô. Vào tháng thứ 20 kể từ lúc người đàn ông đó xuất hiện, tôi phát hiện hắn gặp gỡ một phụ nữ khác, vì vậy tôi quyết định sẽ đem cô đi, tôi sợ khi cô biết sự thật thì cô sẽ đau lòng, nhưng tôi lại không dám chạm vào cô nên cứ chần chừ mãi cho đến đêm mưa hôm đó, tôi kéo cô vào lề đường, lúc đó tôi mới phát hiện tôi không cảm thấy khó chịu khi chạm vào cô, ngược lại còn thấy... rất mềm mại và ấm áp. Cuối cùng... tôi đã đem cô về đây."

Tất cả thông tin người đàn ông này nói ra đều làm cho Hạ Lam chấn động, đầu tiên là tên khốn kiếp được gọi là bạn trai, thì ra hắn đã lén lút sau lưng cô lâu như vậy mà cô không hay biết! Tiếp đến là tên biến thái này đã lên cả kế hoạch xây cái lồng vàng này để giam giữ cô. Mà khoan đã cô vẫn còn thắc mắc!

-"Anh... nói không dám chạm vào tôi là sao?"

-"Cái đó tôi nghĩ chắc là một căn bệnh của tôi, tôi không thích đi ra ngoài, không thích ánh sáng, không thích chạm vào bất kỳ ai hay nói chuyện với bất kỳ ai, ngoài cô!"

Đúng là tâm thần mà! Hạ Lam âm thầm cảm thán một câu rồi tiếp tục đưa ra nghi vấn.

-"Vậy... tôi có thể hỏi về chuyện của anh được không?"

-"Cô muốn biết gì?"

Hạ Lam lại thầm suy tư, sau đó quyết định nói ra những ý nghĩ trong lòng: "Dù sao bây giờ anh cũng giam tôi ở đây, tôi thì lại không thể giết anh nên có thể cho là cả đời này tôi sẽ phải ở chung với anh, vì vậy... tôi... tôi muốn biết tất cả chuyện của anh, có... có được không?"

-"Tất cả sao?"

-"Phải! Hiểu rõ về nhau hơn thì dễ dàng sống chung hơn... tôi nghĩ vậy!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net