Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nước lại rất nhiều, trời mùa hè được ăn loại quả này thật thích.

" Đường ca, sao huynh lại ở đây?".

Nghe được âm thanh trong vắt của con gái, Giang Diệu đang cầm quả táo liền quay đầu lại nhìn. Thấy một tiểu cô nương ước chừng chín mười tuổi, vận một bộ cung phục màu đỏ như lửa, còn thêu những tán hoa rơi trông thật lộng lẫy. Tiểu cô nương đó cũng rất xinh đẹp, chỉ là giữa đôi lông mày có chút anh khí của nam nhân, lại có tiếng cười sang sảng thẳng thắng, khiến người ta không khỏi sinh ra chút bất ngờ.

Vị này chính là Cửu công chúa Lục Dục Tú, sau này Cảnh Huệ đế lên ngôi thì tấn phong nàng làm Minh Hà Trưởng công chúa.

Cửu công chúa đang đi dạo thì nhìn thấy vị đường ca đang ngồiở đây, lại có thêm một bé gái trắng nõn đáng yêu đang gặm táo ở bên thì con ngươi liền lóe sáng, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Nàng cười cười, vươn tay nhéo nhéo gương mặt bánh bao của Giang Diệu, sau đó lại hướng ánh nhìn về phía Lục Lưu, dò hỏi: " Ngươi là ai? Sao trước giờ ta chưa từng thấy?".Câu hỏi là dành cho Giang Diệu, nhưng ý tứ của Cửu công chúa lại muốn Lục Lưu trả lời.

Lục Lưu liếc nàng một cái, không nói gì, sau đó lại vẫy tay bào Lục Hà đang đứng phía sau đưa cho hắn một cái hộp nhỏ. Nhận lấy cái hộp từ thủ vệ, Lục Lưu cũng không thèm nhìn mà tiện tay quăng nó cho Cửu công chúa.

Cửu công chúa động tác nhanh nhẹn, liền bắt được.

Nàng cúi đầu mở hộp quà ra, nhìn cài cung tên nhỏ đựng trong đó liền nhíu mày, không chút khách khí bày tỏ sự chán ghét, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Lục Lưu: " Ai, muội nói cho huynh biết, dù sao cũng phải đưa lễ vật cho có chút giống quà sinh nhật chứ".

Lục Lưu lại giương mắt nhìn Cửu công chúa, mở môi mỏng: " không muốn?".

Cửu công chúa lại vội vàng: " Muốn muốn muốn, sao lại không muốn được!". Cửu công chúa từ trước đến nay đều xem Lục Lưu như huynh trưởng trong nhà nên đối với hắn thì tôn trọng chỉ có thêm. Nàng biết tính cách của Lục Lưu nên vẫn không trông mong gì vào lễ vật của hắn, cũng may là còn có quà, cứ như những lần trước có thấy Lục Lưu mang cái gì đến đâu. Cửu công chúa mỉm cười nhận lấy, lại nói: " Chờ lúc nữa A Hằng đến đây, muội sẽ nói đệ ấy đến tìm huynh". nói xong lại không quên nhéo nhéo gương mặt của Giang Diệu, còn không quên chiếm tiện nghi mà hôn lên mặt bánh bao một cái: " Tiểu muội muội thật đáng yêu".

Giang Diệu vẫn còn ngơ ngác nhìn bóng lưng của Cửu công chúa, bỗng nhiên có chút giật mình nhớ lại, tẩu tẩu tương lai đã từng nói với nàng, vị Cửu công chúa này, tính cách rất khác so với mọi người.

Giang Diệu vừa nhớ lại chuyện xưa, vừa gặm táo trên tay, bỗng một tiếng " rắc" vang lên, Giang Diệu lập tức nhíu mày.

âm thanh ấy rất nhỏ nên Lục Lưu ngồi bên cạnh không có nghe thấy, nhưng nhìn khuôn mặt bé nhỏ đang vui vẻ lại nhíu mày thì không khỏi nghi ngờ, nhàn hạt hỏi: " Sao vậy?". hắn nhìn Giang Diệu không trả lời thì đoạt lấy quả táo trong tay nàng, nhìn thịt táo trắng nõn lại lưu một vệt máu thì khuôn mày đang cau lại mới giãn ra, bắt lấy cằm nàng, khiến cho nàng há miệng cho hắn xem.

Nhìn vị trí cái răng cửa mới trước đó còn yên lành nay đã trống toang thì gương mặt vốn đóng băng ngàn năm của Lục Lưu đột nhiên nổi lên chút nét cười.

Đôi lông mày nhỏ của Giang Diệu càng nhíu chặt hơn, thấy Lục Lưu nhìn nàng cười cười thì lại càng ảo não, Giang Diệu khẽ cúi đầu, giơ tay định sờ vào vị trí răng cửa.

-----------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Giang gia Diệu Diệu: Bị gãy mất cái răng cửa, lại còn thảm hại đến mức gãy ngay trước mặt lão công tương lai, mà lại càng xui xẻo đến mức là do tham ăn mà ra. Bị lão công chê cười ròng rã một ngày, nhân gia biết làm sao >.<.

Lục gia Lục thúc thúc: một lần sinh cho lão công ba đứa con đi, rồi tha hồ đè đầu cưỡi cổ hắn. Hắc Hắc >o<

Giang gia Diệu Diệu: Vô sỉ =.=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net