Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm nay ánh trăng vô cùng đẹp, bầu trời đêm xanh thăm thẳm như đại dương chỉ có mấy đám mây nhàn nhạt trôi.Mây dịu dàng trôi vây quanh ánh trăng sáng chiếu lấp lánh, rõ ràng sáng chói đem xung quanh chiếu thành một vùng sáng sắc màu rực rỡ, đẹp đến tựa như một bức họa.

Dưới ánh trăng màu bạc, bích hồ trong như gương, bốn phía ngọc hồ có mấy vạn gốc cây thủy tiên xinh đẹp thanh nhã duyên dáng yêu kiều hứng lấy ánh trăng mà nở rộ, mùi thơm thấm nhân, trong hồ nước có một người đang tắm. Người kia so với tất cả hoa thủy tiên bên hồ cộng lại còn muốn mĩ lệ động lòng người hơn. Dung nhan thanh diễm tuyệt mỹ đẹp đến không giống phàm nhân, càng giống như thần tiên trên trời.

An Địch Mỹ Áo đứng ở trong hồ,nước hồ mát lạnh mới đến phần eo của hắn. Thân thể tuyết trắng như ngọc, hoàn mỹ không tỳ vết hoàn toàn bại lộ ở dưới nước, đẹp làm cho người ta hít thở không thông. Hắn nhẹ nhàng chà xát thanh tẩy mái tóc màu bạc của mình,bọt nước trong suốt mượt mà giống như trân châu không ngừng trượt xuống dưới, chảy qua ngọc nhan mĩ lệ rồi xuyên qua cái gáy ngọc mĩ lệ rồi đến lồng ngực trắng nõn cuối cùng rơi vào trong nước, chảy tới một chỗ làm người ta có ý nghĩ kỳ quái, địa phương đó làm cho người ta không nhịn được trong đầu trộm tưởng tượng phía dưới là chắc chắn là một tuyệt diệu mĩ cảnh kinh thiên động địa, câu hồn động lòng người.

Thấy hôm nay ánh trăng không tệ, An Địch Mỹ Áo sau khi ăn xong bữa tối liền cho mọi người lui một mình đến chỗ sau tẩm cung tới "Thủy Tiên hồ" thanh tẩy. "Thủy Tiên hồ" là An Địch Mỹ Áo sai người hao phí một đống lớn tiền của, tốn thời gian cùng một đống lớn thợ tốt mới làm ra, Chiếc hồ lớn này chỉ thuộc về một mình hắn, chỉ cần trời không mưa mỗi tối hắn đều sẽ đến"Thủy Tiên hồ" tắm. An Địch Mỹ Áo ngoại trừ thích soi gương ngoài ra còn đặc biệt thích tắm, một ngày thường xuyên phải tắm năm lần trở lên, một là hắn rất yêu sạch sẽ, hai là bởi vì khi tắm hắn lại có thể thưởng thức dung mạo tuyệt thế, kinh thiên động địa của mình.

An Địch Mỹ Áo nhìn cái bóng của mình trong hồ, môi anh đào khẽ nhếch, vẽ ra một nụ cười tuyệt mĩ, tử nhãn sáng ngời động lòng người tràn đầy vẻ mê luyến sâu đậm. Thật là một người vô cùng mĩ lệ, quả thực đẹp đến một có bất kỳ ngôn ngữ có thể hình dung, xinh đẹp như vậy câu hồn như vậy đúng là một tuyệt thế giai nhân có một không hai trên trên đời này! Gương mặt này cũng chỉ có hắn An Lỗ Đặc Vương, An Đích Mỹ Áo – Y Lợi Tu mới xứng đáng có! Xinh đẹp như vậy bất luận kẻ nào đều không xứng với hắn, cho dù tiên nũ đẹp nhất trên trời cũng không xứng với hắn một chút nào!

Đang lúc An Địch Mỹ Áo say mê với khuôn mặt mĩ lệ kinh thiên động địa, độc nhất vô nhị của mình thì có một cơn gió ấm nhẹ đánh tới, chung quanh hoa thủy tiên lập tức đón gió bay bay, bao nhiêu cánh hoa màu trắng xinh đẹp thanh nhã rơi ở trên mặt hồ, có vài tấm bay đến trên mái tóc bạc mĩ lệ của An Địch Mỹ Áo. Một màn kia thật là rất đẹp, quá mê người rồi, có thể làm cho bất kỳ ai thấy một màn như vậy đều quên hết mọi thứ, trong nháy mắt tuyệt đối yêu An Địch Mỹ Áo, vô luận hắn là người nào, cho dù là thần linh chí cao vô thượng trên trời.

Núp ở trong đám mây Hắc Lặc Lỗ Tư vừa vặn nhìn thấy được một màn này, trước kia có đến nghe nữ thần cầu vồng Ngả Ái Lệ miêu tả, nó đã biết xuẩn nhân kia dám cùng mẫu hậu tranh giành xinh đẹp lớn lên vô cùng mĩ lệ. Nhưng sau khi tận mắt nhìn đến An Địch Mỹ Áo, nó mới biết được cái này tự luyến thành si thủy tiên hoa quốc vương rốt cuộc mĩ lệ tới mức nào, khó trách hắn dám cùng mẫu hậu tranh giành xinh đẹp!

Đột nhiên, An Địch Mỹ Áo ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng tỏ mê người dịu dàng cười một cái, tóc bạc cùng trên mặt còn dính mấy biện hoa thủy tiên, thật là một thủy tiên tử tự luyến tới cực điểm thủy tiên hoa quốc vương ngay cả ánh trăng đều muốn mê hoặc câu dẫn.

An Địch Mỹ Áo không biết hắn không có câu dẫn đến trăng sáng nhưng mê hoặc Hắc Lặc Lỗ Tư ở núp đám mây bên cạnh ánh trăng . Nhìn nụ cười vô cùng tuyệt mĩ kia làm người ta thất hồn lạc phách, Hắc Lặc Lỗ Tư sửng sốt một chút nhưng ngay sau đó liền cười, miệng rộng lộ kinh khủng răng nanh sắc bén sáng như tuyết cười đến vô cùng dữ tợn dâm tà. Đóa hoa thuỷ tiên này mĩ lệ tự luyến làm nó Hắc Ám chi thần Hắc Lặc Lỗ Tư muốn có!

An Địch Mỹ Áo không biết điềm dữ sắp tới, nụ cười câu hồn của mình đã trêu chọc tới cái gì hung thần ác sát, đối với ánh trăng cười đến càng thêm hồn xiêu phách lạc. Thật ra thì đây là hành động vô thức của hắn, hắn căn bản không biết núp ở trong đám mây bên cạnh ánh trăng có một con hắc ám dã thú tới từ địa ngục đang rình coi hắn, trước kia khi tắm hắn thường xuyên cũng làm như vậy đối với ánh trăng cười

Thật là nụ cười mĩ lệ, thật là mê người mà... thật là món điểm tâm ngon miệng, thật để cho nhân tưởng lập tức ăn tươi! Ha ha ha ha... Hắc Lặc Lỗ Tư hưng phấn mà cất tiếng cười to, phát động đại hắc cánh bay xuống.

Bỗng chốc nghe được loại tiếng cười kinh khủng tựu như sấm đánh, An Địch Mỹ Áo còn chưa kịp phản ứng, liền thấy ánh trăng bị một bóng đen khổng lồ che kín, không biết từ đâu bay ra một con quái thú to lớn vô cùng . An Địch Mỹ Áo trợn to tử nhãn, miệng mở thật lớn giống như có thể nuốt vào một quả trứng gà, sợ ngây người, hắn lớn như vậy chưa từng có gặp qua loại sinh vật xấu xí kinh khủng như vậy. Thân thể dơ bẩn đen kịt khắp nơi đều là lông dài giống như một tòa núi nhỏ khổng lồ vậy, giống như sói giống nhau hung ác đáng sợ trên đầu có một đôi kỳ quái cứng rắn dương giác, trong miệng khắp nơi đều là răng nanh dài nhọn dọa người giống như răng sói sắc bén sáng như tuyết, còn có hai trường nanh giống như răng heo rừng. Tứ chi đều bọc hắc giáp cứng rắn giống như ưng trảo sắc bén đáng sợ, hai hắc cánh so với ác ma còn lớn hơn còn dọa người hơn.

Đây rốt cuộc là quái vật gì a?! An Địch Mỹ Áo sắp bị dọa ngất rồi, ngay tại chỗ sợ đến thét chói tai."A a a a –"

Nghe được tiếng hét khả ái của An Địch Mỹ Áo, Hắc Lặc Lỗ Tư càng hưng phấn hơn, phát động đôi cánh thật dài bay đến trước mặt An Địch Mỹ Áo, miệng to mở ra răng nanh sáng chói dọa người cười dâm nói: "Thanh âm cũng thật là khả ái! Thật là quá hợp khẩu vị của bổn thần!"

"A a a a a –" Dã thú xấu xí vô cùng, kinh khủng tới cực điểm đang hướng về An Địch Mỹ Áo cách chỉ có một thước, bị làm đến cho sợ An Địch Mỹ Áo cả người phát run, tiếng hét so với mới vừa rồi còn thê lương hơn. Hắn muốn xoay người chạy trốn, nhưng là hai chân của hắn sớm đã bị dọa cho nhũn ra, làm sao cũng không cách nào di động nửa phần, nếu như không phải là trong nước toả ra hương liệu an thần, hắn đã sớm dọa ngất rồi.

"Ngươi là cái đồ quỷ gì? Mau cút đi! Không được tới gần bổn vương!" An Địch Mỹ Áo trốn không thoát, chỉ có thể đưa tay che kín ánh mắt không dám nhìn xấu xí dọa người Hắc Lặc Lỗ Tư, đầu dời đi chỗ khác hét lớn. Thật là đáng sợ! thật xấu xí! Thật buồn nôn! Hắn sắp ói ra rồi! Trên đời tại sao có thể có quái vật xấu xí kinh khủng như vậy. Không biết ánh mắt mĩ lệ của hắn thấy sinh vật khó coi như vậy có bị mù không nữa! Bọn thị vệ chết tiệt này, lại dám đem quái thú xấu xí kinh khủng như vậy bỏ vào hoàng cung hù dọa hắn, bọn họ thật là không muốn sống nữa, hắn nhất định phải đem bọn họ toàn bộ xử tử!

"Thanh âm càng nghe càng khả ái, khuôn mặt càng nhìn gần càng mất hồn, thân thể cũng tốt không còn gì phải nói! Thật là một cực phẩm vưu vật, đã thật lâu không có gặp được con mồi tốt như vậy!" Hắc Lặc Lỗ Tư dừng ở giữa không trung, hoàn toàn không thấy An Địch Mỹ Áo đang sợ hãi, cẩn thận đánh giá thưởng thức hắn, cuối cùng lộ ra nụ cười phi thường hài lòng.

"Đê tiện súc sinh, ngươi thật là to gan lớn mật, dám đối với bổn vương bất kính! Ngươi phải bị tội gì...... A a a –" vốn là vô cùng sợ An Địch Mỹ Áo lập tức nổi giận lôi đình, quên mất hết thảy sợ hãi đối với Hắc Lặc Lỗ Tư quay đầu tức giận mắng, nhưng sau khi vừa nhìn thấy khuôn mặt hung ác của Hắc Lặc Lỗ Tư lại bị làm cho sợ thét chói tai.

"Ha ha ha...... thủy tiên hoa quốc vương, ngươi thật là quá khả ái!" Hắc Lặc Lỗ Tư cười đến càng vui vẻ hơn, tử nhãn trong kim mâu thấy món đồ chơi mới vui sướng cùng nhảy nhót. An Địch Mỹ Áo là người đầu tiên dám mắng tôn quý vĩ đại Hắc Ám Chi Vương là súc sinh, nó đối với hắn càng ngày càng cảm thấy hứng thú!

"Cút nhanh lên! bổn vương ra lệnh ngươi mau cút, cách bổn vương thật xa! Ngươi là cái loại người siêu cấp quái dị xấu muốn chết! Ngươi rốt cuộc là người nào?" An Địch Mỹ Áo căn bản không dám nhìn Hắc Lặc Lỗ Tư, hắn cực kì thích đẹp,hắn ghét nhất là thấy mấy loại sinh vật xấu xí này, hơn nữa còn là siêu cấp xấu.

"Thật là thất lễ! bổn thần thế nhưng lại quên giới thiệu mình, xin quốc vương bệ hạ thứ tội! Ta là người thống trị Địa Ngục, vĩ đại Hắc Ám Chi Vương Hắc Lặc Lỗ Tư!" Hắc Lặc Lỗ Tư tà ác cười nói, kim mâu thẳng tắp nhìm chằm chằm ngọc thể của An Địch Mỹ Áo giấu ở dưới nước, ánh mắt dâm tục vô cùng.

"Hắc Lặc Lỗ Tư?" An Địch Mỹ Áo nhăn lại lông mày, danh tự này rất quen. Hắn hình như có nhớ trong thần thoại Hắc Lặc Lỗ Tư là.....

"Ngươi là......" An Địch Mỹ Áo kinh ngạc nhìn hung ác dọa người Hắc Lặc Lỗ Tư, miệng há so với trước còn lớn hơn.

"Ta là nhi tử của thần hậu!" Hắc Lặc Lỗ Tư khẽ mỉm cười, nụ cười kia làm cho người ta nổi da gà.

"Thần hậu......" An Địch Mỹ Áo vẻ mặt nghi ngờ nhìn nó.

"Khả ái,thủy tiên quốc vương, chẳng lẽ ngươi quên ngươi như thế nào nhục nhã,mạo phạm mẫu hậu của ta sao? Đối với người dám khẩu xuất cuồng ngôn nói ngươi so với mẫu hậu của ta đẹp hơn, còn hủy đi thần miếu cùng tượng thần của nàng, nàng đúng là tức giận phi thường! Nàng phái cho ta tới đây trừng phạt xuẩn nhân to gan lớn mật như ngươi!" Hắc Lặc Lỗ Tư cười đến đáng sợ hơn, nó rất mong chờ sau khi An Địch Mỹ Áo nghe xong sẽ có phản ứng gì, biết sợ sẽ cầu xin tha thứ sao? Giống như lũ nhân loại, thần linh như trước giống nhau sao!

"Cái gì? Ngươi là do thần hậu phái tới hướng bổn vương báo thù!" An Địch Mỹ Áo lập tức cười nhạt, cái lão bà kia tại sao lại không có một chút xấu hổ vậy, rõ ràng dung mạo không mĩ bằng hắn, còn dám để cho nhi tử tìm hắn báo thù. Chỉ cần nhìn nhi tử của nàng lớn lên cũng biết nàng đại khái là cái dạng gì rồi, bằng dung mạo xấu xí của nàng cũng dám cùng hắn tranh mĩ, đúng là không biết liêm sỉ!

Có thể biết suy nghĩ của người khác , Hắc Lặc Lỗ Tư nhìn ánh mắt của An Địch Mỹ Áo lập tức biết hoa thủy tiên quốc vương trước mặt này đang suy nghĩ gì, nhưng ngay sau đó nó ôm bụng cười to.Mẫu hậu nếu như bây giờ ở chỗ này nhất định sẽ bị tức điên rồi, cái này hoa thủy tiên thật là quá lớn mật, rất thú vị! Nó chưa từng nhìn thấy người to gan như vậy, đúng là nhân hảo ngoạn!

"bổn vương cảnh cáo ngươi, nhanh lên một chút cút đi! Nếu không bổn vương lập tức sẽ cho thị vệ đem ngươi bắt lại, làm thành thịt nướng nhắm rượu!" An Địch Mỹ Áo không nhịn được phất tay mắng. Loại động vật khó nhìn như vậy hắn ăn nhất định sẽ ói, cho nên để cho thị vệ ăn là được!

"Xuẩn nhân lớn mật, không chỉ không biết hối cải, còn dám đe dọa bổn thần!" Hắc Lặc Lỗ Tư nheo kim mâu, đại cánh dùng sức một cái, nhất thời cuồng phong gào thét, thiên hôn địa ám.

"Cứu mạng a!" Ngạo mạn to gan An Địch Mỹ Áo rốt cuộc cũng biết Hắc Lặc Lỗ Tư lợi hại, không giống với vừa rồi lớn lối, bị làm cho sợ đến vội vàng xoay người chạy trốn, hướng bên bờ chạy.

Hắc Lặc Lỗ Tư nâng lên khóe môi, đuổi theo. An Địch Mỹ Áo thấy Hắc Lặc Lỗ Tư đuổi theo, mau dọa ngất rồi, trong nước dùng sức chạy trốn, nhưng Thủy Tiên hồ rất lớn, hết lần này tới lần khác hắn trong hồ cách bờ rất xa.

"Cứu mạng a...... Có quái vật! Mau tới người hộ giá! Cứu mạng a......" An Địch Mỹ Áo chỉ có thể vừa dùng sức chạy, vừa lớn tiếng kêu cứu. Nhưng bởi vì khi tắm hắn không thích có người ở bên cạnh quấy rầy cho nên tất cả thị vệ đều bị hạ lệnh rời đi Thủy Tiên hồ rất xa, thị vệ căn bản không có biện pháp nghe được tiếng cầu cứu của hắn, hắn tự làm tự chịu.

"Ngươi không chạy thoát được đâu, tỉnh lại đi!" Hắc Lặc Lỗ Tư ở phía sau nhàn nhã chậm rãi phi, lòng tin mười phần, An Địch Mỹ Áo dù chạy thế nào cũng trốn không thoát lòng bàn tay của nó.

"Cứu mạng a...... người đâu mau lại đây a! Hộ giá...... Hộ giá......" An Địch Mỹ Áo bị hù dọa sắp khóc đến nơi, rốt cục khi hắn dùng sức chạy trốn cách bờ bên chỉ có một thước. Ngay khi hắn lộ ra nụ cười vui sướng thì Hắc Lặc Lỗ Tư đuổi theo, chân trước nhấc lên đã bắt bờ vai trắng nõn non mềm của hắn, dẫn theo hắn bay khỏi mặt hồ.

"A a a — khốn kiếp, mau buông ra bổn vương! Cứu mạng a...... Cứu mạng a......" An Địch Mỹ Áo bị làm cho sợ đến hoa dung thất sắc, lại là một trận tiếng hét chói tai.

(Hoa dung thất sắc: khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi)

Hắc Lặc Lỗ Tư mang An Địch Mỹ Áo bay đến bên bờ, đem hắn ném tới trong bụi hoa, vô số mĩ lệ cánh hoa bay lên, đổ không ít ở cả trên thân thể xích loã của An Địch Mỹ Áo.

Hắc Lặc Lỗ Tư phi lên không trung, thưởng thức An Địch Mỹ Áo mĩ lệ không gì sánh kịp,kim mâu trở nên thâm thúy.Chỉ có một từ mĩ mới có thể hình dung An Địch Mỹ Áo bây giờ. Chỉ thấy một thanh diễm tuyệt thế mĩ nam tử trần như nhộng nằm ở bên trong bụi hoa thuỷ tiên thanh nhã mĩ lệ, vô số cánh hoa xinh đẹp tôn lên thân thể tuyết trắng như ngọc, hoàn mỹ không tỳ vết, có vài cánh vừa vặn đậu trên tiểu ngọc hành xinh xắn khả ái, che kín bộ vị trọng điểm, thật là muốn đem người ta hồn đều câu đi.

Hắc Lặc Lỗ Tư hô hấp trở nên vẩn đục, tiếng hít thở nặng nề giống như sấm đánh, An Địch Mỹ Áo bị làm cho sợ đến mặt cười trắng bệch, càng sợ càng lui."Ngươi muốn làm gì?"

"Vốn là mẫu hậu của ta ra lệnh cho ta nhất định phải đem ngươi xé thành trăm mảnh, đem linh hồn ngươi nhốt chỗ vào sâu nhất trong địa ngục, tại Địa ngục nhận hết hành hạ, vĩnh viễn bị Địa Ngục Chi hỏa đốt cháy, trọn đời không thể siêu sinh!" Hắc Lặc Lỗ Tư bay xuống tới đè lên trên người An Địch Mỹ Áo, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn sợ hãi,nhe răng cười nói.

Nghe vậy, An Địch Mỹ Áo thiếu chút nữa tại chỗ tươi sống hù chết, càng thêm sợ, vội vàng lên tiếng kêu cứu: "Không nên tới đây! Mau cút đi...... Cứu mạng a! Có ai không! Mau hộ giá...... Có người muốn sát hại bổn vương......"

"Ngươi đừng kêu, không có ai sẽ đến cứu ngươi! Cũng không có ai cứu được ngươi! Bất quá ngươi cũng không cần sợ, ta sẽ không giết ngươi! Ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy, giết thật là đáng tiếc! Cao quý kiêu ngạo cùng ngu xuẩn dốt nát quốc vương bệ hạ, dâng ra thân thể thuần khiết mê người của ngươi để chuộc tội đã mạo phạm mẫu hậu vĩ đại của ta,hãy trở thành của ta Hắc Ám chi thần độc chiếm!" Hắc Lặc Lỗ Tư mở ra miệng rộng kinh khủng dữ tợn lộ ra răng nanh sắc bén sáng như tuyết tà ác vô cùng cười dâm nói.

"Không muốn! Cút ngay! Ngươi này đê tiện súc sinh mau cút đi, không cho phép ngươi đụng bổn vương...... A a a –" An Địch Mỹ Áo lập tức lắc đầu cự tuyệt, chửi ầm lên, nhưng mới mắng một nửa, liền thấy thú đầu của Hắc Lặc Lỗ Tư kinh khủng áp xuống. Khó coi dọa người thú miệng hôn lên môi đỏ mọng mĩ lệ của hắn, cướp đi nụ hôn đầu của An Lỗ Đặc Vương.

"A — ngươi cái này đê tiện súc vật, dám hôn bổn vương, bổn vương nhất định phải giết ngươi, bổn vương nhất định phải đem ngươi đại tạ bát khối, băm thây vạn đoạn!" An Địch Mỹ Áo điên rồi, ôm đầu thét chói tai. Luôn luôn mắt cao hơn đầu hắn, chưa từng cùng bất luận kẻ nào phát sinh quan hệ, ngay cả hôn cũng không có qua, nhưng hôm nay nụ hôn đầu của hắn lại bị một người không bằng súc vật cấp thấp cướp đi!

"Thật là thân thể tuyệt mĩ, làn da thật đẹp, vừa trắng vừa mềm, bóng loáng giống như gốm sứ vậy! Hoa thủy tiên quốc vương, ngươi thật là quá tuyệt vời!" Hắc Lặc Lỗ Tư vươn ra móng nhọn sư tử có thể trong nháy mắt xé nát mọi thứ, cẩn thận từng li từng tí vuốt ve thân thể mĩ lệ của An Địch Mỹ Áo, sợ làm thương hắn, trong đôi mắt tất cả đều là mê luyến. Nó từng cùng vô số tuyệt thế mỹ nhân nổi danh lên giường, nhưng không có một ai có thể so sánh được với hoa thủy tiên quốc vương trước mắt này, nó thật sắp yêu thượng hắn rồi!

"Đừng đụng vào ta! Mau cút đi! Ta nhất định phải giết ngươi đồ đê tiện hạ lưu súc sinh, ta muốn đem ngươi thiên đao vạn quả!" Thân thể cao quý chưa bao giờ từng bị đụng chạm qua, bị móng nhọn đầy lông mao vuốt ve toàn thân An Địch Mỹ Áo cứng ngắc vô cùng, rốt cục hù dọa đến khóc, bộ dáng đáng thương lê hoa đái vũ của hắn càng làm tăng thêm một cỗ động nhân thê mỹ cảm.

"Chờ ta xem dung mạo tiểu cúc hoa của ngươi như thế nào, có phải hay không cùng với những chỗ khác của ngươi giống nhau đẹp!" Hắc Lặc Lỗ Tư đối với tiếng chửi bậy của hắn ngoảnh mặt làm ngơ, tiếng khóc của hắn sẽ chỉ làm nó càng muốn giày xéo hắn, móng nhọn đáng sợ không để ý đến hắn giãy dụa mạnh mẽ tách ra chân ngọc của hắn, lộ ra phấn cúc giấu ở chỗ sâu.

"Thật là mĩ cúc xử nam! Cùng mặt của ngươi giống nhau mĩ!" Hắc Lặc Lỗ Tư ca ngợi nói, chỉ thấy giấu ở chỗ sâu u cúc chăm chú khép kín cùng một chỗ, hiện ra nhàn nhạt, mỹ lệ không gì sánh được. Hắc Lặc Lỗ Tư ở thiên giới nổi danh háo sắc, vô luận nam nữ chỉ cần là mỹ nhân nó đều thích, nó từng chơi đùa vô số mỹ nữ, mỹ nam tử,, cho nên đã sớm là một cao thủ phẩm cúc. ( còn có loại cao thủ này sao??) Chỉ nhìn liếc mắt qua u cúc của An Địch Mỹ Áo nó liền biết An Địch Mỹ Áo là một xử nam, hơn nữa An Địch Mỹ Áo có cúc huyệt cực phẩm độc nhất vô nhị.

"Dâm thú, mau buông bổn vương ra! Không cho nhìn, ngươi cái đồ hạ tiện dã thú, ngươi không biết xấu hổ! Cứu mạng a......" An Địch Mỹ Áo vừa thẹn vừa giận, liều mạng phản kháng.

"Nguyên lai là nụ hôn đầu của ngươi! bổn thần vận khí thật không tệ!" Hắc Lặc Lỗ Tư hai mắt tỏa sáng, rời đi môi son của An Địch Mỹ Áo, vui vẻ cười nói.

"Chớ kêu, ngươi liền biết điều một chút hầu hạ bổn thần! bổn thần sẽ hảo hảo 『 thương yêu 』 ngươi!" Hắc Lặc Lỗ Tư dâm tà cười một tiếng, cánh lần nữa lại dùng sức một cái, cả vùng rất nhanh lại khôi khục sự yên lặng, ánh trăng dịu dàng lần nữa chiếu xuống sáng rọi cả một vùng đất. Hắc Lặc Lỗ Tư muốn thấy rõ An Địch Mỹ Áo lần đầu tiên ở chính dưới thân nó khóc kêu rên rỉ, giãy dụa cầu khẩn mỗi một cái động tác cùng vẻ mặt.

"Không nên! Cút ngay! A...... Không nên đụng ta...... Thật buồn nôn......" An Địch Mỹ Áo đáng thương khóc mắng, nhưng vẫn cũ không cách nào ngăn cản trên người háo sắc dã thú xâm phạm.

Hắc Lặc Lỗ Tư vươn ra thật dài đầu lưỡi, liếm hôn khuôn mặt mĩ lệ cùng thân thể của An Địch Mỹ Áo, đem khuôn mặt cùng thân thể của hắn liếm đến ướt đẫm, An Địch Mỹ Áo buồn nôn muốn ói ra.

"Không cho phép đụng ta, lấy ra lưỡi bẩn của ngươi...... Đê tiện súc sinh, không cho phép ngươi dùng đầu lưỡi hạ tiện xấu xí đụng bổn vương...... Ngô...... Ừ ngô......" An Địch Mỹ Áo còn không có mắng xong, Hắc Lặc Lỗ Tư đã không nhịn được ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn của hắn, thú miệng to lớn đem môi son xinh đẹp huyên náo kia hôn quấn cùng 1 chỗ, để cho hắn cũng không có cơ hội mắng chửi người.

An Địch Mỹ Áo muốn cắn miệng của Hắc Lặc Lỗ Tư, nhưng là bất đồng với người bình thường trong miệng dã thú khắp nơi đều là răng nanh vừa dài vừa nhọn, làm cho An Địch Mỹ Áo căn bản không có biện pháp cắn nó, chỉ có thể hung hăng nhìn chằm chằm nó.

Hắc Lặc Lỗ Tư tham lam vuốt ve ngọc thể bóng loáng phía dưới, hưởng thụ xúc cảm thoải mái giống như vuốt ve áng mây, lông móng cứng rắn thô ráp rất nhanh để lại trên làn da tuyết trắng nhiều hồng vết khó coi. Thân thể so với hoa nhi còn mềm mại hơn An Địch Mỹ Áo lập tức đau đến nhăn lại mày liễu xinh đẹp, rên một tiếng.

Nghe tiếng rên lọt vào tai, Hắc Lặc Lỗ Tư không chỉ có không có một tia áy náy, ngược lại càng thêm thô bạo vuốt ve An Địch Mỹ Áo, ở trên thân thể tuyết trắng mềm mại lưu lại vô số hồng tích. Nó còn ác liệt nắm lấy hai đoá hoa nở rộ trên ngực tuyết trắng thô bạo bóp ngoạn chà xát lộng, để cho hai đóa khả ái phấn anh ở dưới ánh trăng nhanh chóng nở rộ, đẹp đến bất khả tư nghị.

"Ô ngô...... Ngô ừ...... Ô ngô ngô...... A –" An Địch Mỹ Áo đau đến chau mày, cảm thấy trước

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#caoh #dammi