Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắc Nặc Lỗ Tư đoán quá chuẩn, mới qua vài ngày y liền nhận được tin tức từ Bội La là Thần Vương đã hồi thần giới.

Hắn lập tức liền mang theo An Địch Mĩ Áo hồi thần giới. Lúc chuẩn bị dời đi dị giới hắn đeo cho An Địch Mỹ Áo một chiếc chuông bạc vô cùng xinh đẹp. An Địch Mĩ Áo cảm giác thấy khi mình đeo chiếc chuông đó rất giống sủng vật, nhưng Hắc Nặc Lỗ Tư lại uy hiếp hắn. Nếu hắn mà không đeo nó vào thì dã thú sẽ không dẫn hắn đi Thần Giới. Để Thần Vương giúp hắn giải nguyền rủa lúc đó hắn mới có thể biến trở về hình người. Nên hắn chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng.

Sau giờ ngọ, Thái Dương thần điện ở phía đông Thiên Cung phía đang truyền ra một tiếng đàn du dương tuyệt mỹ say lòng giống như tiếng nhạc của Nhạc Thần vậy. Nhưng tất cả người trong Thiên Cung đều biết, đây không phải là Nhạc Thần đàn mà người gần đây đã gợi ra sóng to gió lớn cho thần giới – thê tử của Quang Minh Chi Thần.

Bên trong thần điện mây bay lượn lờ, trên chiếc thảm Ba Tư thuần trắng cao cấp có một vị nam tử diện mạo xinh đẹp nho nhã, y có một mái tóc ấp áp màu xám. Y chính là người vừa rồi đã đánh đàn, khuôn mặt mĩ lệ siêu trần thoát tục cùng khi chất cao quý càng làm cho tiếng đàn say lòng người hơn.

Bên cạnh nam tử tóc xám là một chiếc nôi, bên trong có một tiểu kim sắc quang thú đang ngủ một cách ngon lành. Mặc dù nam tử vẫn mải miết đánh đàn nhưng thi thoảng vẫn nhìn tiểu quang thú trong nôi mỉm cười, trên mặt tràn đầy tình yêu mẫu tử.

Có một nam nhân tóc vàng tuấn mỹ khuôn mặt băng lãnh ngồi bên cửa sổ, đôi mắt nhắm nghiền ưu nhã thưởng thức tiếng đàn. Tuy rằng tầm mắt của hắn cùng với vị nam tử tóc xám không có tiếp xúc với nhau, nhưng người ngoài nhìn vẫn cảm thấy giữa họ có một sự rành buộc tình yêu rất sâu sắc.

Bỗng nhiên, trong cung xuất hiện một đoàn khói đen, nam tử tóc bạc vẫn tiếp tục nhàn nhã đánh đàn.

Nam nhân tóc vàng từ từ mở mắt, lộ ra một đôi mắt kim quang sáng chói loá, băng lãnh nói: "Hắc Tư, ngươi đến rồi!"

"Đã lâu không gặp, Mễ Tư, Chu Lợi Địch!" Làn khói đen rất nhanh biến mất, một nam nhân tóc đen tuấn mỹ tà khí xuất hiện ở trước mặt bọn họ, người này ngoại trừ màu tóc cùng khí chất là có hơi khác so với nam nhân tóc vàng nhưng tướng mạo lại giống nhau y đúc, chắc chắn hai người phải có quan hệ huyết thống.

"Đã lâu không gặp! An Địch Mĩ Áo bệ hạ cũng tới sao?"Chu Lợi Địch buông đàn xuống rồi đứng lên, đi tới phía trước mỉm cười hỏi.

Hắc Nặc Lỗ Tư gật đầu, bàn tay kéo trường bào lộ ra một ngân mao heo con ở bên trong. Heo con có chút kháng cự, hơi hơi giãy dụa.

Bộ dạng hiện giờ của hắn như thế này thì làm sao dám gặp người khác được, hắn không muộn bị người khác cười chết! An Địch Mĩ Áo một lần nữa lại muốn trốn vào bên trong trường bào. Nhưng đã không kịp rồi Chu Lợi Địch đã nhìn thấy hắn.

"An Địch Mĩ Áo bệ hạ, ngọ an*!"Chu Lợi Địch ôn nhu nhìn An Địch Mĩ Áo mỉm cười nói, chủ động hướng hắn chào hỏi.

( ngọ an: chào buổi trưa)

An Địch Mĩ Áo cúi đầu lãnh đạm ừ một tiếng, căn bản không dám nhìn Chu Lợi Địch. Hắn hận rằng bây giờ không thể tìm một chỗ trốn đi để cả đời này Chu Lợi Địch không nhìn thấy hắn nữa.

Trước kia hắn cũng xinh đẹp như Chu Lợi Địch vậy, đều là mỹ nam tử nổi danh nhất Âu Á đại lục. Nhưng bây giờ hắn đã biến thành heo cách biệt một trời một vực với Chu Lợi Địch. Nếu Chu Lợi Địch là mây trên trời thì hắn chính là bùn đưới đáy ao!

Hắn phải đối mặt với ánh mắt của Chu Lợi Địch như thế nào, người kia nhất định sẽ cười nhạo, khinh thường mình!

"Mấy tháng không gặp, không nghĩ tới An Địch Mĩ Áo bệ hạ cũng đã mang thai, chúc mừng ngài! Nhìn bụng ngài chắc phải qua một thời gian nữa mới sinh!"Chu Lợi Địch vẫn không biết suy nghĩ của An Địch Mĩ Áo, thái độ vẫn ôn nhu ân cần như trước.

"Ừ!"Lại là một tiếng trả lời lãnh đạm, An Địch Mĩ Áo vụng trộm ngẩng đầu nhìn Chu Lợi Địch một cái, càng nhìn thì hắn càng thêm tự ti. Chu Lợi Địch vẫn xinh đẹp cao quý như trước kia còn hắn lại...

Ô, đáng giận dã thú chết tiệt tại sao lại dẫn hắn tới nơi này. Để cho Chu Lợi Địch nhìn thấy bộ dáng hiện giờ của hắn, không riêng hắn mất mặc mà cả bộ mặt của An Lỗ Đặc vương quốc cũng mất hết.

Chu Lợi Địch vẫn không có tức giận vẫn ôn hoà mỉm cười. Hoàn toàn không thèm để ý thái độ của An Địch Mĩ Áo đối với mình.

Mễ Nhĩ Thác Tư vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt bỗng từ song thượng nhảy xuống, đi đến bên người Chu Lợi Địch bên, ôm bả vai của người yêu, lạnh lùng trừng mắt với An Địch Mĩ Áo người dám bất kính với người yêu của mình, ngẩng đầu nhìn người anh em sinh đôi với mình nói: "Lá gan của ngươi thật lớn, ban ngày ban mặt dám chạy đến đây!"

Ánh mắt của Mễ Nhĩ Thác Tư vô cùng lãnh khốc dọa người, khiến An Địch Mĩ Áo hơi phát run, đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy người này. An Địch Mỹ Áo biết người này là ca ca của dã thú. Nhìn bộ dạng thân mật của y cùng với Chu Lợi Địch và dục niệm chiếm hữu một cách cường liệt đối với Chu Lợi Địch, y có thể suy đoán được rằng đây là trượng phu của Chu Lợi Địch.

Nguyên lai người này chính là người mà dã thú đã phải chịu tiếng xấu thay. Làm cho hắn cứ tưởng dã thú đã phản bội mình, thương tâm muốn chết còn suýt chút nữa bị rắn cắn chết!

"Em muốn mau chóng giúp Tiểu Mĩ Mĩ biến trở về hình người!"Cảm nhận được ái nhân trong lòng đang hờn dỗi cùng kinh hoảng, Hắc Nặc Lỗ Tư nhẹ nhàng xoa đầu hắn như an ủi.

"Ừm, nếu ban đêm mà đến thì mẫu hậu sẽ càng dễ dàng phát hiện ra!"Mễ Nhĩ Thác Tư lạnh lùng nhắc nhở. Tại vì Hắc Tư cái quả hắc ám nên vào thời điểm ban đêm pháp lực của nó sẽ là mạnh nhất, còn ban ngày là do y cai quản nên pháp lục của Hắc Tư sẽ giảm đi một ít.

"Nghe nói mẫu hậu đến bây giờ vẫn còn ốm không dậy nổi, nên ca yên tâm người sẽ không phát hiện ra em đâu!"Hắc Nặc Lỗ Tư cười nói. Lần này mẫu hậu bệnh cũng không nhẹ, đã tĩnh dưỡng vài tháng rồi nhưng thần chí vẫn không rõ. Ai dô mãu hậu thật đáng thương a!

"Ngươi biết rồi còn dám tới! Ngươi muốn mẫu hậu nhìn thấy ngươi rồi bệnh tình lại nặng thêm sao!"Mễ Nhĩ Thác Tư băng lãnh trách cứ. Mấy tháng nay cứ ngày nào mà mẫu hậu phát bệnh thì sẽ khiến cho cả Thiên Giới đại loạn, mà Hắc Tư lại trốn ở dị giới cùng hoa thuỷ tiên quốc vương của nó tiêu dao khoái hoạt.

"Em chỉ là muốn gặp phụ vương thôi, ca yên tâm mẫu hậu sẽ không nhìn thấy em đâu!"

"Bởi vì quan hệ tới mẫu hậu nên phụ vương sẽ không đáp ứng bất cứ yêu cầu nào của ngươi đâu!"Phụ vương không đem hoa thủy tiên quốc vương của nó bắt đến đại tá bát khối là Hắc Tư phải cảm tạ trời đất rồi. Thế mà nó lại còn muốn cầu phụ vương giải chú mà mẫu hậu đã nguyền rủa ư? Thật sự nó đã suy nghĩ quá ngây thơ rồi!

"Làm sao bây giờ?"An Địch Mĩ Áo lo lắng nhìn Hắc Nặc Lỗ Tư, nếu Thần Vương không chịu giúp hắn giải chú, chẳng phải hắn đã chạy một chuyến không công rồi sao.

"Đừng lo lắng, ta sẽ có biện pháp!"Hắc Nặc Lỗ Tư an ủi, đối với ca ca nói: "Cho nên em mới tới tìm ca trước, hai anh em ta cùng nghĩ biện pháp khiến phụ vương đáp ứng!"khoé môi khêu gợi khẽ cong lên một nụ cười tràn ngập vẻ tính kế.

"Ngươi có kế hoạch?" Thanh âm băng sơn lộ ra một ít tò mò.

"Nhưng sẽ cần phải có sự hỗ trợ của ca!"Hắc Nặc Lỗ Tư gật đầu.

"Chúng ta đi sang phòng bên nói!"Mễ Nhĩ Thác Tư không có cự tuyệt, tuy rằng hai huynh đệ bọn họ tính cách không hợp, nhưng tình cảm lại phi thường thâm sâu, dù sao cũng là đồng thai sinh ra.

"Tiểu Mĩ Mĩ, cưng ở trong này chờ ta một chút, ta cùng Mễ Tư đi sang phòng bên thương lượng chút chuyện, lập tức ta sẽ quay lại ngay!"Hắc Nặc Lỗ Tư gật đầu, đem An Địch Mĩ Áo ôn nhu thả xuống đất nói. Có một số việc không thể để cho Tiểu Mĩ Mĩ cùng Chu Lợi Địch biết được, miễn cho bọn họ lo lắng.

An Địch Mĩ Áo có chút không muốn, hắn không muốn ở một mình một chỗ với Chu Lợi Địch, nhưng Hắc Nặc Lỗ Tư đã cùng Mễ Nhĩ Thác Tư đi đến gian phòng cách vách rồi.

Hắn chỉ có thể không nguyện ý mà ở lại. Chu Lợi Địch thân thiết hạ thấp người, mỉm cười nói: "An Địch Mĩ Áo bệ hạ, ngài có đói không? Có muốn ăn chút gì hay không?"

An Địch Mĩ Áo không kiên nhẫn lắc đầu, Chu Lợi Địch thật chán ghét, hắn đã không để ý đến rồi mà vẫn còn cố ý nhích gần, chắc chắn là y muốn làm cho hắn phải cảm thấy bẽ mặt mới buông tha mất? An Địch Mĩ Áo lòng dạ hẹp hòi nghĩ.

"An Địch Mĩ Áo bệ hạ, gần đây ta ở thần giới có nghe được chuyện của ngài, nhưng ngài không cần lo lắng đâu, Mễ Tư cùng Hắc Nặc Lỗ Tư điện hạ nhất định sẽ nghĩ ra cách để giuso ngài biến lại thành người!"Chu Lợi Địch thiện lương an ủi.

"Ừ!"Vốn dĩ trước đó An Địch Mĩ Áo đã không thích Chu Lợi Địch, hiện tại cộng thêm cảm giác tự ti nên hắn càng chán ghét Chu Lợi Địch hơn.

"Kỳ thật Thần Hậu cũng không có thích tôi lắm, hơn thế nữa còn có chút chán ghét nữa!"Chu Lợi Địch hoà ái như trước, không ngại thái độ chán ghét của An Địch Mĩ Áo đối với mình mà xa cách hắn, vẫn thân thiết cùng hắn nói truyện.

"Thần Hậu cũng chán ghét ngươi sao?"An Địch Mĩ Áo cảm thấy có chút kì quái nên lập tức ngẩng đầu, không nghĩ tới người ưu tú như Chu Lợi Địch mà Thần Hậu cũng có thể ghét được.

"Thần Hậu rất chán ghét nhân loại, lúc nàng biết chuyện của tôi cùng Mễ Tư còn suýt chút nữa giết chết tôi, Mễ Tư vì bảo vệ tôi mà còn bị thương rất nặng, gần đây mới bình phục hẳn!"Chu Lợi Địch gật đầu cười nói,khuôn mặt vẫn tỏ ra thản nhiên, nhìn không ra nửa điểm căm hận đối với thần hậu.

"Nữ nhân kia hư hỏng như vậy!"An Địch Mĩ Áo sợ hãi kêu lên. Hắn biết Thần Hậu là một nữ nhân ác độc biến thái nhưng vẫn không thể nghĩ rằng nàng lại có tâm muốn giết người. Tuy rằng hắn cũng không có thích Chu Lợi Địch nhưng mà chưa lúc nào hắn lại muốn giết Chu Lợi Địch cả.

"Kỳ thật cũng không đến nỗi như vậy! Thần Hậu tuy rằng không có thích tôi lại còn kịch liệt phản đối tôi cùng với Mễ Tư ở cùng một chỗ. Nhưng sau khi tôi sinh bảo bảo ra, nàng liền ngầm đồng ý sự hiện diện của tôi, phản đối ta cùng Mễ Tư cùng một chỗ, nhưng ta sinh bảo bảo sau, nàng liền ngầm đồng ý sự tồn tại của ta! Cho nên ngài cũng không cần lo lắng, chờ ngài sinh bảo bảo ra rồi, Thần Hậu cũng sẽ không gây khó dễ cho ngài nữa!"Chu Lợi Địch nhìn tiểu quang thú đang ngủ say ở trong nôi phía trước, yêu thương cười nói.

"Đó là hài tử của ngươi sao?"An Địch Mĩ Áo rất tò mò muốn biết hài tử của Chu Lợi Địch trông như thế nào, nhưng hắn rất thấp cho dù có kiễng mũi chân thì vẫn không nhìn thấy, đúng là làm heo cũng có lúc rất bất tiện.

"Để! Tôi ôm lại đây cho ngài xem!"Chu Lợi Địch cười nói, không đợi hắn cự tuyệt liền xoay người đi về phía nôi.

Chu Lợi Địch vừa xoay người đi. Thì bỗng nhiên có một tiểu quái thủ đột nhiên xuất hiện ở sau lưng An Địch Mĩ Áo, tóm lấy bím tóc của hắn tha đi...

Chu Lợi Địch hồn nhiên không biết chuyện gì, ôm hài tử mỉm cười xoay người lại, lúc đó đã không thấy thân ảnh của An Địch Mĩ Áo đâu, lập tức kinh hoảng hét lớn: "Mễ Tư, Hắc Nặc Lỗ Tư điện hạ, An Địch Mĩ Áo điện hạ không thấy đâu cả..."

Chỉ trong nháy mắt, An Địch Mĩ Áo liền bị quái thủ thần bí bắt đến một góc nhỏ ở Thiên Cung. Bởi vì bị xách tóc nên toàn sức nặng cả thân đều tập trung ở trên đỉnh đầu, tóc của hắn sắp bị quái thú thần bí kéo đến đứt mất.

An Địch Mĩ Áo đau đến nỗi nước mắt lưng tròng, vừa muốn chửi ầm lên, liền bị thô bạo ném xuống đất, lảo đảo một vòng rồi trượt chân ngã, thiếu chút nữa đụng đến đại bụng. May mắn hắn nhanh chóng lấy tay bảo vệ, mới không bị áp đến.

"Khốn kiếp! Ngươi làm gì? Đau quá!"An Địch Mĩ Áo hao tổn sức lực lớn mới từ mặt đất đứng lên, nổi trận lôi đình mắng. Đau muốn chết, súc sinh! móng heo vội vàng sờ vào cái bụng cao cao, may là bảo bảo không có bị làm sao.

"Con heo này còn biết nói sao? Thật thần kỳ!"Một đạo thanh âm nam nhân truyền từ trên đỉnh đầu của An Địch Mĩ Áo, dựa thanh âm khan khan kia chắc hẳn vị nam nhân kia đã ngoài trung niên.

An Địch Mĩ Áo lập tức ngẩng đầu, đứng trước mặt hắn là một người đàn ông trung niên mặc một bộ quần đầu bếp, bộ dạng phi thường béo, không chỉ có khuôn mặt rất dữ tợn mà miệng còn đầy răng vàng, càng nhìn tổng thể càng thấy khủng bố.

Lại nhìn bốn phía xung quanh, An Địch Mĩ Áo mới phát hiện nơi này không phải Thái Dương thần điện, chỗ này so với Thái Dương thần điện đơn sơ hơn nhiều còn có chút hoang vu, khắp nơi đều là các loại rau của quả, xem ra nơi này chính là phòng bếp.

An Địch Mĩ Áo buông miệng mắng, hắn cho rằng cái người to gan dám bắt hắn đi chỉ là một đầu bếp thấp hèn mà thôi. Loại người như thế mà dám bắt hắn đi, dám tóm tóc của hắn, to gan hơn nữa là còn dám làm hắn ngã, đúng là gan to bằng trời mà.

"Gia hoả nhà ngươi cũng can đảm lắn, chính ngươi là người bắt ta đi sao?"An Địch Mĩ Áo từ mặt đất đứng lên, ngẩng đầu xoa chiếc eo mập mạp mình rồi chỉ tay vào đầu bếp tức giận mắng, bộc lộ khí vương giả, hoàn toàn không có chút nào sợ gã đầu bếp cả.

"Mi thật sự biết nói tiếng người sao! Ta cư nhiên lại bắt được một con heo biết nói tiếng người, thật thú vị!"Đầu bếp mặt đầy ngạc nhiên, hứng thú dạt dào kêu lên. Điều này càng làm cho gã càng thêm ham muốn ăn nó!

"Tiện dân nhà ngươi thật là lớn mật, cũng dám mắng bổn vương là heo ư! Có phải là ngươi muốn tìm cái chết rồi hay không!"An Địch Mĩ Áo tức càng thêm tức, ngoại trừ dã thú ra thì hắn hận nhất chính là người khác gọi hắn là heo.

"Con heo này thật hung dữ nha! Rất nhanh thôi mi sẽ bị bản trù thịt làm đồ nhắm rượu, xem lúc đó mi còn dám hung dữ như vậy nữa không!"Đầu bếp nhíu mày, âm ngoan cười rộ lên: "Nhìn dáng vẻ của mi chắc cũng phải mang thai lâu rồi, ta còn chưa bao giờ niếm qua heo lái, ah mà còn là heo lái biết nói tiếng người nữa chứ, thực sự hôm nay ta có lộc ăn rồi!"

"Ngươi nói cái gì? Ngươi muốn ăn ta?"An Địch Mĩ Áo sửng sốt một chút rồi nổi trận lôi đình. Gã đầu bếp chết tiệt lại thế mà lại muốn ăn hắn, gã có biết hắn là ai không mà dám? Hắn -An Địch Mĩ Áo · Y lợi tu là quốc vương mĩ lệ cao quý nhất của siêu cường quốc An Lỗ Đặc. Ghê tởm hơn nữa là, gã còn dám mắng hắn là heo lái, tức chết rồi! Hắn nào điểm giống heo lái cơ chứ, khốn kiếp!

"Đã lâu không ăn thịt heo rồi, không nghĩ tới ở chỗ đại vương tử lại có một con, hôm nay thật là may mắn!Tí nữa nhất định phải ăn nhiều một chút, hảo hảo hưởng thụ!"Đầu bếp gật đầu, mặt đầy cao hứng.

"Ngươi dám! Ngươi biết ta là ai không?"An Địch Mĩ Áo sắp bị tức chết rồi, chỉ thẳng vào mặt đầu bếp hỏi.

Nhìn hắn mặt bộ y phục xa hoa vô cùng, khoa trương đến không nói lên lời, nhìn giống như vương tôn,công tử vậy, gã đầu bếp suy đoán nói: "Mi hẳn là sủng vật mà đại vương phi vụng trộm nuôi dưỡng đúng không! Nhìn mi mặc đẹp như vậy, hẳn là rất được đại vương phi sủng ái, nhưng rất tiếc cho ngươi là Thiên Cung cấm không được nuôi heo. Ta đến thiên giới làm đầu bếp lâu như vậy mà vẫn chưa ăn qua thịt heo, cho nên cho dù ngươi là sủng vật mà đại vương phi nuôi thì ta cũng phải giết cho đỡ thèm! Ta thích nhất là ăn thịt heo!"

Mặt gã đầu bếp hiện đầy tướng tham ăn, gã lấy ra một cái dây thừng đem heo con trói gô, treo lên phía trên, để thuận lợi cho việc tí nữa giết.

"Tên đầu bếp chết tiệt, mau thả ra ta! Ta cảnh cáo ngươi trăm ngàn đừng xằng bậy, không thì dã thú sẽ không bỏ qua cho ngươi!"An Địch Mĩ Áo liều mình giãy dụa, kinh hoảng chửi bậy. Hắn đường đường là vua của An Lỗ Đặc vậy mà bây giờ lại bị một tên đầu bếp thấp hèn giết thịt làm đồ nhắm, thật sự là quá xui xẻo mà. Hắn không những bị biến thành heo mà bây giờ còn sắp bị tên đầu bếp tham ăn này giết thịt nữa! Dã thú, mau lại đây cứu ta a, hắn không muốn bị người ta biến thành đồ nhắm đâu! Ô ô... "Cái gì dã thú? Là đồng bạn của mi sao? Ta còn chưa ăn qua thịt dã thú, đợi nó đến đây, ta sẽ đem các ngươi cùng nhau giết làm đồ nhắm rượu! Thịt dã thú hẳn là rất thơm đi!"Đầu bếp không cho là đúng, từ phía sau lưng cầm ra một con dao phay sắc bén, sáng loáng doạ người.

"Dã thú là nhị vương tử của các ngươi, y là Hắc Ám chi Thần Hắc Nặc Lỗ Tư! Ta là lão bà của y-quốc vương bệ hạ An Địch Mĩ Áo · Y Lợi Tu, nếu ngươi dám đụng vào một sợi lông của ta thì Hắc Nặc Lỗ Tư sẽ không tha ngươi!"Nhìn thấy dao phay, An Địch Mĩ Áo càng thêm kinh hoảng. Hắn liều mình tự nói với mình rằng không cần sợ hãi, trước mắt hắn chỉ là một tên đầu bếp thấp hèn mà thôi. Chỉ cần dã thú hù dọa gã một phát là gã đã sợ đến mức tè cả ra quần, lúc đó sẽ lập tức thả mình ra thôi.

"Không nghĩ tới đồ đầu heo nhà mi còn biết đến nhị vương tử, bất quá mi cho rằng ta là đồ ngu sao! Nói loại nói dối này còn mong ta sợ ư! Ai chẳng biết lão bà của nhị vương tử là một mỹ nhân tuyệt thế danh bất hư truyền! Làm sao có thể là một con heo lái được cơ chứ! Huống hồ toàn bộ Thiên Giới đều biết, Thần Hậu hạ lệnh cấm nếu nhị vương tử không có lệnh của nàng thì không được tự tiện đến thiên giới. Kể cả cho dù mi là nhị vương phi đi chăng nữa thì nhị vương tử cũng không có cách nào đến thiên giới cứu mi đâu!"Đầu bếp cười ha ha, hoàn toàn không tin lời An Địch Mĩ Áo nói.

"Điều ta nói là sự thật, ta là thê tử của Hắc Nặc Lỗ Tư, An Địch Mĩ Áo · Y lợi tu quốc vương bệ hạ. Hơn nữa Hắc Nặc Lỗ Tư đang ở Thiên Cung, rất nhanh thôi y sẽ tìm đến đây, đến lúc đó ngươi nhất định phải chết!"An Địch Mĩ Áo vội muốn chết. Tên đầu bếp chết tiệt này vậy mà cũng dám không tin hắn, đáng giận.

"Đừng gạt ta! Mi cứ ngoan ngoãn để cho ta giết đi, ta cũng có thể ăn no!" Khuôn mặt mập mạp, xấu xí,khủng bố vô cùng.

"Đồ heo mẹ nhà ngươi béo như vậy, chắc là rất nhìn thịt đây, lúc đó chắc hẳn phải làm được rất nhiều món ngon!"Đầu bếp cầm con dao phay sác bén, cười dữ tợn từng bước từng bước đến gần heo con.

Nhìn thấy gã đầu bếp thật sự muốn giết mình, An Địch Mĩ Áo càng hoảng hơn,hung ác cắn tên đầu bếp một ngụm, đem tổ tông 18 đời của tên đầu bếp chết tiệt kia toàn bộ mắng một lần. Tên đầu bếp tức giận giơ chân lên, càng muốn làm thịt hắn, mổ bụng hắn ra, đem hài tử của hắn ra nấu canh.

"Đồ heo mẹ chó chết, vừa rồi cũng dám cắn ta, hiện tại xem ta làm sao thu thập con heo thối tha nhà mi!"Đầu bếp dữ tợn nói, giơ dao phay lên hướng bụng của heo con đâm đến.

"A ô... Ô ô..."Heo con sợ tới mức bên trong mắt tất cả đều là lệ, trong lòng vô cùng khủng hoảng kêu gào: Dã thú, mau tới cứu ta...

Ngay tại lúc dao phay sắp sửa đâm đến An Địch Mĩ Áo,bỗng chốc cái chuông bạch kim treo trên cổ An Địch Mĩ Áo đột nhiên bắn ra một đạo hắc quang văng làm dao phay văng ra, đồng thời phát ra âm thanh.

Tên đầu bếp bắt đầu thấy kinh hoảng đang muốn đào tẩu, nhưng đã không kịp nữa rồi trong phòng đột nhiên xuất hiện một làn khói đen.

Làn khói đen nhanh chóng biến mất, một vị soái ca tóc đen siêu cấp tà tuấn xuất hiện, sắc mặt của vị soái ca này phi thường khủng bố, giống như muốn ăn thịt người tới nơi rồi, làm người ta sợ tới mức hai chân phát run.

Nhìn thấy vị soái ca tóc đen, trong mắt An Địch Mĩ Áo chợt lóe một tia kinh hỉ. Tốt quá rồi, cuối cùng thì dã thú cũng đã tới cứu hắn.

"Ô... Da... Thu..." (Ô ... Dã... Thú) An Địch Mĩ Áo lớn tiếng kêu, nhưng trong miệng vẫn còn bị nhét một chiếc giẻ lau, cho nên nói không nổi.

Hắc Nặc Lỗ Tư vội vàng chạy tới cởi bỏ dây thừng đem An Địch Mĩ Áo ôm vào trong lòng, nôn nóng hỏi: "Tiểu Mĩ Mĩ, cưng không sao chứ?"

"Ô ô ô... Dã thú chết tiệt, tại sao bây giờ ngươi mới đến! Chỉ cần ngươi đến chậm một chút nữa thôi thì ta cùng bảo bảo sẽ bị tên kia giết thịt làm đồ nhắm rượu!"Lại được rơi vào cái ôm ấp áp vô cùng an toàn, An Địch Mĩ Áo đáng thương khóc lớn lên, loạn đánh nam nhân. May là dã thú đến kịp thời, không thì hắn cùng bảo bảo nhất định phải chết!

"Tiểu Mĩ Mĩ, thực xin lỗi!"Hắc Nặc Lỗ Tư đau lòng vuốt ve an ủi An Địch Mĩ Áo. May là lúc trước khi đến thiên giới, y sợ Tiểu Mĩ Mĩ sẽ gặp phải nguy hiểm, cho lên đeo cho An Địch Mĩ Áo một chiếc chuông đặc chế, để lúc nào hắn mà gặp nguy hiểm thì nó có thể cứu hắn được, đồng thời có thể phát ra âm thanh để mình tới cứu.

"Tên đầu bếp chết tiệt kia không những bắt đi ta, mà gã còn muốn giết ta nữa, ngươi nhất định phải giúp ta báo thù!"An Địch Mĩ Áo xoa xoa nước mắt,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#caoh #dammi