CUNG ĐÀN TÌNH YÊU - TINHVẶN (FULL)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thân tấn công.

-Ê, tiểu Thiên. Bạn bè mà mày giấu kỹ ghê, quen người đẹp trai đó hồi nào vậy ? Kể cho tụi tao nghe coi !

Nhỏ Tường Vy hóng hớt, nhỏ là tiểu thư một tập đoàn lớn. Xinh đẹp có cá tính, cao 1m72 nên nhỏ có nhiều cái đuôi đếm hoài không hết. Nhưng chẳng hiểu sao đến giờ nhỏ vẫn phải ca bài 'Đời tôi cô đơn' kể cũng lạ. Tường Vy là một người bạn tốt, tiếc rằng nó mắc tật nhiều chuyện và mê yaoi. Còn nhớ khi tôi học lớp mười, có lần giờ ra chơi tôi ngồi trong lớp coi manga yaoi. Nhỏ vô tình nhìn thấy liền xáp vô nói chuyện rồi thân luôn từ đó.

-Mày đừng nói bậy, trên đời này thiếu gì người tên Vương Thiên Thiên. Tao đâu có biết anh ta là ai đâu !

-Nhưng tao thấy anh ta có quay xuống nháy mắt với mày mà !?

Tôi tắt đài luôn, gì chứ thằng Thọ mà nói là có chứng cứ hẳn hỏi đừng hòng chối cãi. Thọ là con một bà phóng viên nổi tiếng và một ông diễn viên người Nhật. Thế nên nó còn lùn hơn Tường Vy, nhưng dù sao nó vẫn cao hơn tôi. Kế thừa dòng máu phóng viên, tò mò cộng nhiều chuyện. Thằng Thọ thu thập tin tức cực nhanh nhạy, từng ngõ ngách trong thành phố nó nắm rõ trong lòng bàn tay. Bởi vậy tôi chẳng bao giờ dám chọc giận Thọ, lỡ nó nổi điên đi rêu rao chuyện xấu của tôi thì chết. Thọ và Tường Vy quen nhau từ hồi còn mặc tả, tôi quen Thọ qua nhỏ Tường Vy. Thằng này luôn nói 'tao không thích con trai, tao chỉ mê Britney Spear'. Nhưng hễ có anh đẹp trai nào đi ngang qua chỗ nó, là mắt nó sáng như đèn pha ô tô. Mắt chớp lia lịa muốn rụng lông mi, miệng thì không ngừng tươm nước. Đôi khi tôi tự hỏi, sao mình quen được mấy đứa quái như vậy nhỉ. Nhỏ Tường Vy và thằng Thọ cùng đồng thanh nói, thì mày cũng quái đản đâu kém tụi tao.

Sau hai tiết học dài căng thẳng, giờ nghỉ giải lao đã đến. Như thường lệ, tôi, nhỏ Tường Vy, thằng Thọ sẽ cùng nhau đi ăn trưa.

-Hôm nay ăn món gì ?

-Mì nha ?

-Thôi đi ông, lúc nào hỏi cũng là món mì. Muốn thành người mì luôn chắc !?

-Tường Vy phải biết thằng Thọ là tín đồ giáo phái mì mà !

-Ở ha, tao quên mất !

-Hai người hùa nhau trêu chọc tao !?

-Ha ha ha...

Đang cười ngon trớn thì tôi nín bặt vì thấy biểu hiện hai đứa bạn kỳ kỳ, nhỏ Tường Vy mắt thành hình trái tim y như lúc thấy manga yaoi mới. Còn thằng Thọ thì chớp mắt lia lịa, triệu chứng mê trai đẹp đây mà. Tôi tò mò quay ra sau xem ai khiến hai đứa bạn tôi 'đứng hình'. Một đám đông các cô gái đứng chắn trước hành lang, tôi nheo mắt cố nhìn kỹ hơn thì thấy. Là hắn, Trịnh Uy Phong. Hắn đang làm gì ở hành lang lớp tôi, đừng nói là hắn đến tìm tôi nha. Lúc sáng tôi còn chưa đủ thê thảm hay sao mà hắn muốn đạp tôi thêm một cú nữa. Vì quá sốc nên tôi cũng đứng hình như hai đứa kia, chỉ kịp hoàn hồn khi nghe tiếng khăn giấy sột soạt. Nhỏ Tường Vy nói với thằng Thọ

-Lau miệng đi mày, nhìn gớm quá. Vật đã có chủ rồi mà mày còn ham hố thấy sợ luôn !

-Tao ngắm thôi chứ có rớ vô đâu mà mày sợ bị sứt mẻ !?

Tôi phải chạy trốn gấp, các cô gái mà thấy hắn trò chuyện với tôi. Rồi bể ra vụ sống chung là tôi tàn đời. Nghĩ là làm, tôi nhún chân chuẩn bị vọt ra cửa sổ nhưng bị khựng lại nửa chừng vì một bàn tay to nắm chặt vai tôi. Không cần quay lại tôi cũng biết chủ nhân bàn tay này là ai. Mà sao khi bàn tay này chạm vào vai tôi, cơ thể tôi chợt thấy tê tê, kỳ kỳ.

-Mình cùng đi ăn nhé tiểu Thiên ?

Hắn nở một nụ cười phát sáng, tất nhiên tôi không bị hắn mê hoặc nhưng những người sau lưng tôi thì có. Quả nhiên, các cô gái đồng loạt ngất xỉu vì mất máu. Tôi chắp tay thầm cầu nguyện cho những con cừu đáng thương sớm được yên giấc ngàn thu. Quay qua hắn tôi định mở miệng từ chối lời mời thì thằng Thọ bịt mồm tôi lại. Nó dán băng keo miệng tôi, trói tôi lại rồi quăng vào góc lớp. Nhỏ Tường Vy lon ton chạy tới chỗ hắn.

-Xin chào, em tên là Tường Vy, còn đây là Thọ. Tụi em là bạn thân của tiểu Thiên, rất vui được biết anh !

-Hân hạnh được làm quen, cứ gọi tôi là Phong !

-Anh Phong, bọn em cùng đi ăn với anh và tiểu Thiên được chứ ?_thằng Thọ giở giọng lợi dụng

-Được mà, càng đông càng vui !

-Hay quá, chúng ta đi thôi tiểu Thiên !

Tôi ú ớ phản đối nhưng ba con quỷ đâu thèm nghe, nhỏ nắm dây kéo tôi đi về phía nhà ăn. Tường Vy và Thọ có vẻ thân thiết với hắn, công nhận hắn có tài ăn nói thu hút người khác nhưng không vì thế mà tôi bớt ghét hắn.Nghĩ xem, bạn ngồi ăn mà xung quanh các viên đạn từ mắt các cô gái cứ bay về phía bạn. Lo sợ bị trúng đạn thì thử hỏi bạn có ăn ngon được không. Không thể để chuyện này tiếp diễn, hắn phải đính chính lại những lời bậy bạ của hắn.

Chiều tan trường, tôi lôi ngay hắn về nhà. Ấn hắn ngồi xuống ghế tôi dùng bộ mặt nghiêm túc nhất để nói

-Ngày mai vào trường anh phải đính chính lại những lời bậy bạ anh nói lúc sáng !

-Tôi lúc sáng nói gì ?

-Còn giả bộ !? Chuyện anh nói anh yêu tôi ấy, anh phải rút lại ngay. Tôi không muốn bị hiểu lầm vì lời nói đùa của anh !!!

-Tôi không nói đùa ! Tôi thật lòng yêu em !!!

Gương mặt hắn thoáng trở nên nghiêm túc, không còn vẻ cười cợt thường ngày. Lời hắn nói làm tôi bối rối, nhất thời không biết nói sao. Tôi vừa nói vừa lùi dần vào góc tường, hắn cũng tiến dần về phía tôi.

-Anh...anh không được nói bậy !!!

-Anh yêu em, tiểu Thiên. Là thật lòng !

-Anh không được...! Tôi không cho phép...!!

Tôi bị hắn dồn đến chân tường, quá sợ hãi tôi không biết mình đang nói gì nữa. May hắn không tiến lên nữa mà quay sang hướng nhà tắm. Trước khi đi hắn không quên nói một câu

-Bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ tích cực theo đuổi em. Tiểu Thiên, sớm thôi, em sẽ là người của tôi !

-Mơ đi !!!

Tôi gào, hắn không nói gì chỉ cười cười, tay nựng nhẹ vào má tôi rồi bỏ đi. Cảm giác tê tê lại xuất hiện, mặt tôi bất giác đỏ bừng không kiểm soát nổi.

Đêm, có một con quái thú đang gào thét.

< hết chap 3>

Mở cửa sổ đón ánh nắng mặt trời vào phòng, tôi khoan khoái vươn vai hít thở không khí trong lành. Đêm qua tôi đã ngủ rất ngon, tôi vốn thuộc dạng khó ngủ, ngay ở nhà cũng không ngủ ngon được như vậy. Có lẽ vì được ở cạnh người mình yêu nên tôi ngủ ngon hơn chăng. Miệng lẩm bẩm bài hát ‘Anh đẹp trai’ của Châu Gia Kiệt, tôi vừa thay đồ xuống nhà ăn sáng

...anh năm bờ oăn đẹp trai dễ thương, mà con tim rất chung tình...

Ăn sáng xong tôi ngồi đọc báo chờ nhóc thức dậy, thật ra tôi muốn đánh thức nhóc bằng một nụ hôn chào buổi sáng nhưng người ta thường nói ‘nhất cự ly nhì tốc độ, dục tốc bất đạt’. Mà tôi đã ở gần nhóc rồi không nên nôn nóng, làm từ từ chậm mà chắc. Vừa đọc đến trang báo thứ ba thì nhóc đi xuống, gương mặt còn ngái ngủ nên nhóc không thấy tôi mà đi luôn vào nhà bếp. Ăn xong bữa sáng nhóc mở cửa đi học, tôi cũng vội vã đi theo sau. Được một lúc thì nhóc quay lại quát tôi

-Sao anh đi theo tôi !?

-Tôi đâu có theo cậu, chỉ tình cờ đi chung đường !

Nhóc nhíu mày hỏi tôi

-Anh đi đến đâu mà nói là chung đường !?

-Đại học Tự Nhiên !

Nhóc nghe xong thì mặt mày xám lại, chân bước loạng choạng. Nhóc không khoẻ sao, một lát nữa tôi tặng nhóc một món quà chắc nhóc sẽ tươi tỉnh hơn. Trường Đại học này cũng khá rộng rãi và tiện nghi nhưng vẫn còn thua xa trường tôi từng học. Nếu không phải muốn được bên nhóc thì còn lâu tôi mới vào đây học

Tôi ngáp đến thứ một trăm lẻ một mà ông hiệu trưởng còn chưa chịu ngưng, mau xuống đi chứ, để tôi còn lên nói nữa chứ. Vì muốn đọc bài diễn văn này tôi đã cố ý thi vào năm nhất, đáng ra tôi phải học năm thứ hai. Chà, rốt cuộc ông hiệu trưởng cũng chịu xuống, tôi bước lên tay cầm micro. Tôi hướng ánh mắt tình tứ về phía nhóc, nhóc cũng nhìn lại tôi đắm sờ đuối

-Tôi tên Trịnh Uy Phong, tôi thi vào trường này chỉ để theo đuổi một người. Vương Thiên Thiên, I love you !!!

Tôi nhìn xuống thì thấy nhóc đang nhìn tôi nghẹn ngào không nói nên lời, chắc là nhóc cảm động lắm đây. Buổi lễ khai giảng kết thúc, mọi người đứng lên đi về lớp của mình. Khoan, sao nhóc đi hướng khác t ôi, nhóc không học cùng lớp với tôi sao. Hỏi lại hiệu trưởng để chắc chắn, sau khi nhận được câu trả lời tôi thất thểu đi vào lớp bên khoa lý. Không có nhóc tôi không muốn học hành gì cả, mong mau tới giờ nghỉ để được gặp nhóc. Tôi mơ màng nghĩ đến lúc gặp nhóc, không thèm để ý xung quanh mình đang đầy những trái tim ‘không ngủ yên’.

Giờ học dài lê thê cuối cùng đã tạm ngưng, tôi phóng ngay ra khỏi lớp nhưng hành trình đến với tình yêu thật muôn vàn hiểm nguy trập trùng. Các chướng ngại vật mang tên phụ nữ ngày càng tăng theo mỗi bước chân tôi. Vì tình yêu với nhóc, tôi không được đầu hàng. Tôi đến lớp nhóc sau khi mất đi vài cái nút áo và một ít tóc, tôi quen thêm được hai người bạn thân của nhóc. Họ thật dễ mến và thân thiện, Tường Vy , Thọ nói khi nào chúng tôi thành đôi sẽ tặng quà cưới thật hoành tráng. Nhưng nhóc thì không nói gì chỉ cắm cúi ăn, sao nhóc còn chưa trả lời bài tỏ tình của tôi lúc sáng. Chắc là nhóc ngại đợi vắng người mới dám thổ lộ, tôi sẽ kiên nhẫn chờ.

Vừa tan học nhóc kéo tôi về nhà ngay, chắc là nhóc nôn nóng muốn tỏ tình

-Ngày mai vào trường anh phải đính chính lại những lời bậy bạ anh nói lúc sáng!

Tôi có nói gì bậy nhỉ, sao tôi không nhớ. Tôi thắc mắc hỏi lại thì nhóc hét vào mặt tôi.

-Còn giả bộ !? Chuyện anh nói yêu tôi ấy, anh phải rút lại ngay. Tôi không muốn bị hiểu lầm vì lời nói đùa của anh !!!

Thế ra nhóc nghĩ lời tỏ tình của tôi là nói bậy, nói yêu nhóc trước mặt đông người là nói chơi. Nhóc đùa à. Trịnh Uy Phong này xưa nay chưa biết nói đùa là gì, tôi phải làm cho nhóc hiểu là tôi không hề đùa giỡn.

-Tôi không nói đùa ! Tôi thật lòng yêu em !!!

-Anh…anh không được nói bậy !!!

Nhóc lúng túng lùi dần ra sau, tôi cũng đứng lên tiến về phía nhóc

-Anh yêu em, tiểu Thiên. Là thật lòng!

-Anh không được…! Tôi không cho phép…!

Gương mặt nhóc như sắp khóc, hình như tôi đã dồn ép nhóc quá rồi. Chúng tôi quen nhau chưa lâu, tôi đâu cần gấp gáp. Từ từ rồi nhóc sẽ phải yêu tôi thôi. Nghĩ thế nên tôi ngừng lại, chuyển hướng tới nhà tắm

-Bắt đầu từ giờ tôi sẽ tích cực theo đuổi em. Tiểu Thiên, sớm thôi, em sẽ là người của tôi !

-Mơ đi !!!

Nhóc hét lên như thế, nhưng tiểu Thiên à, Trịnh Uy Phong này nói được làm được. Em chắc chắn sẽ thuộc về tôi

Trời đêm ngàn sao lấp lánh, trước khi đi ngủ tôi hôn vào tấm hình nhóc mà Thọ đã cho tôi lúc sáng, ôm chiếc gối có hình nhóc tôi mơ màng nói

-Ngủ ngon, tiểu Thiên của anh !

<hết chap 4>

-Tao không cần biết Thọ và mày dùng cách gì, ngày mai mà dàn xếp không xong thì đặt vé sẵn trong bệnh viện đi !!!

Tôi tên Vương Thiên Thiên, mười chín tuổi, là sinh viên năm nhất khoa văn Đại học Tự Nhiên. Tôi là người rất bình thường, học lực chỉ trung bình, luôn hậu đậu đụng vào cái gì là làm hư ngay. Thế nhưng từ lúc mới biết nói tôi chưa một lần kêu la ông trời, phương châm của tôi là: đời là màu hồng, thêm chút đen trắng đời càng đẹp. Thế mà từ khi hắn, Trịnh Uy Phong xuất hiện. Không ngày nào tôi không gào với ông trời rằng:con đã làm lỗi gì mà ông trời nỡ hành hạ con. Trịnh Uy Phong, hắn là sao chổi của tôi. Chỉ cần hắn đứng cạnh tôi là chuyện tốt thành xấu ngay, mà mức độ gây xui xẻo của hắn mỗi ngày tăng cao theo cấp số nhân. Hôm nay đột nhiên hắn nói muốn nghỉ học, tôi mừng húm quên hỏi nguyên do tại sao hắn nghỉ. Tôi cứ tưởng ngôi trường một ngày không có hắn sẽ là thiên đường, nhưng tôi đã lầm. Vừa bước một chân vào cổng trường, thì cà chua trứng thối, dép lào, guốc năm tấc từ bốn phương tám hướng bay như tên lửa về phía tôi. Quá bất ngờ nên tôi đứng yên như tượng, kết quả là tôi lãnh đủ không thiếu một món nào. Đang tự hỏi mình đã làm gì tội lỗi để các đàn anh đàn chị ghét, thì nhỏ Tường Vy xuất hiện trước mặt tôi như thiên thần

-Khổ thân mày, mặc đỡ đồ tao đem theo nhé !

Tôi nhìn nhỏ với ánh mắt tràn đầy biết ơn, tới phiên thằng Khanh vỗ vai tôi nói giọng đầy cảm thông ..

-Cố lên tiểu Thiên. Mày yên tâm, lời đồn qua bốn mươi chín ngày sẽ biến mất !

-Mày nói vậy là sao ? Tao không hiểu !

Tôi quay sang thằng bạn ngơ ngác hỏi, thằng Thọ và nhỏ Tường Vy không chịu nói mà cứ lắc đầu chặc lưỡi. Đã bực bội vì bị ghét không biết nguyên do, giờ tới hai đứa bạn cứ vòng vo không chịu trả lời. Tôi hét lên .

-Hai đứa bây mau trả lời tao, rốt cuộc chuyện này là sao hả !?

-Mày cứ thay đồ đi đã, định mặc vậy vào lớp à ?

Nhỏ Tường Vy nói có lý nhìn tôi giờ như chủ hàng bán ve chai di động, gom đống này lại chắc cũng đủ tiền ăn tám tháng. Tôi phóng vào nhà vệ sinh thay đồ còn chuyện kia đợi giờ ăn trưa hẵng hỏi vậy. Giờ nghỉ trưa hôm nay sao lâu tới quá, chắc tại tôi đang nôn nóng mà thôi. Rốt cuộc thầy giáo đã bước ra khỏi lớp, tôi liền kéo hai đứa bạn tới nhà ăn ngay. Chọn một bàn nằm ở góc khuất, kêu đồ ăn xong xuôi tôi bắt đầu hỏi

-Thật ra là tao đã làm chuyện gì để bị ghét đến như vậy, tao nghĩ từ sáng đến giờ vẫn không ra !

-Chuyện này không phải lỗi của mày. Có ai đó đã phao tin mày và anh Phong yêu nhau rồi sống chung, các anh chị biết chuyện nên mới đối xử với mày như vậy !

Tường Vy thong thả uống ly dâu ép để mặc thằng Thọ giải thích, tôi tức tối đính chính lại thông tin sai lệch .

-Tao không phải người yêu của hắn !!!

-Thì đúng, nhưng anh Phong đã công bố với cả trường là anh ấy yêu mày !

Tôi há hốc mồm không nói nên lời bạn bè gặp nạn mà tụi nó thản nhiên ngồi nhìn, đã vậy còn nói móc họng tôi nữa chứ. Mà khoan, hình như có gì đó không đúng, tôi nhăn trán suy nghĩ .

-Phải rồi !

-Gì vậy !?

-Mày nghĩ ra chuyện gì hả !?

Tường Vy và Thọ chồm lên bàn tò mò hỏi , tôi quắc mắt liếc hai đứa bạn một cú sắc như dao. Ly nước ở bàn trước mặt bọn tôi nổ tung, tội nghiệp cô bé cầm ly nước một phen hoảng sợ tự hỏi sao hôm nay tay mình mạnh như Rambô. Nhỏ Tường Vy, thằng Thọ sợ xanh mặt tụi nó dư biết khi tôi nổi điên thì khủng khiếp như thế nào.

-Thọ !!!

-Dạ, có em !

-Có phải mày bán tin tao ở chung với Phong không hả !?

-Oan quá, tao đâu có !!

-Còn chối !? Không phải mày thì là ai hả !? Tao biết mày quá mà !!!

Tôi dồn thằng Thọ vào đường cùng, tay nắm cổ áo nó tôi dí sát mặt nhìn vào nó như mấy đại ca xã hội đen trong phim, Nhỏ Tường Vy thấy tình hình căng thẳng vội lên tiếng giải vây cho Thọ .

-Có chuyện gì thì mày từ từ nói làm gì hùng hổ vậy, mày làm thằng nhỏ sợ đến líu lưỡi kìa !

-Mày im ! Lát nữa tao tính đến mày ! Thọ, mày nghĩ tao học dốt nên không biết gì hết phải không !? Chuyện tao sống chung với Phong ngoài ba, mẹ tao thì chỉ có hai đứa mày biết, cả một con ruồi còn không biết chuyện này. Nếu không phải mày loan tin thì sao cả trường đều biết hả !?

-Tao…tao lỡ dại. Tại Tường Vy nói bán tin cho mấy chị vừa có tiền vừa có ‘phim vui’ để coi !

-Mày phản bội tao !!!

-Thông cảm, tính mạng với tao quan trọng hơn bạn bè !

-Mày là đồ bạc bẽo !

-Hai đứa mày cãi nhau xong chưa, làm bộ đánh trống lãng hả !!!

Nhỏ Tường Vy quay sang tôi cười cầu tài, nó vừa nói vừa vuốt vai tôi như rắn quấn. Nhỏ này tưởng nó là Thanh xà Bạch xà chắc, nhìn nó chỉ thấy giống đầu tắc kè đuôi thằn lằn

-Thôi mà, có gì đâu mà mày giận. Sớm muộn gì mày cũng gạo nấu thành cơm với anh Phong. Tụi tao giúp mày quen trước tình huống vậy mà !

-Cám ơn lòng tốt của tụi mày, bạn tốt quá hén !

Tôi nhỏ giọng nhưng ẩn chứa đầy sát khí, hai đứa nó ôm nhau run cầm cập. Tôi nhếch môi nói giọng lạnh băng.

-Tao không cần biết Thọ và mày làm cách gì, ngày mai tao không muốn bị quăng đồ vào mặt nữa. Tụi mày dàn xếp không xong thì đặt vé sẵn ở bệnh viện thẩm mỹ đi !

Phán xong bản án tôi hầm hầm đi ra khỏi nhà ăn, mọi chuyện rắc rối đều do hắn gây ra. Cuộc sống học đường mơ mộng, căn nhà yên tĩnh, tất cả đều bị hắn phá nát. Lửa hận trong tôi bốc ngày càng cao, để giảm nhiệt tôi tung một cú đấm thật mạnh vào thân cây.

Gió lao xao cành phượng xao động

Lá vàng lá đỏ lá rụng lá rơi

Có một con khỉ nhảy loi choi dưới gốc cây vì đau

Giờ tan học đã đến, tôi nhanh chóng thu xếp sách vở chạy ra khỏi lớp. Nhưng than ôi, người tính đâu bằng trời tính. Vừa ló đầu ra khỏi lớp tôi liền bị mười mấy anh chị sinh viên túm lấy, nhỏ Tường Vy nhìn theo tay chậm khăn giấy mà mắt thì không có giọt nước nào. Thằng Thọ ít ra còn có lòng thương đồng loại, nó vẫy vẫy tay nhép miệng nói: đi đường bình an, tao sẽ đốt tiền giấy nhà lầu xe hơi cho mày. Bạn bè thế đấy, tôi hối hận sao mình lại đi quen hai con quỷ máu lạnh này.

Phòng thể dục vắng người, mắt liếc trái phải, ngó trước ngó sau. Thập diện đều có mai phục đến nước này tôi chỉ còn cách dùng hạ sách, tôi vừa quỳ vừa lê lết vừa khóc lóc vừa níu áo mấy anh chị.

-Các anh các chị tha cho em, em với tên Phong không có dây mơ rễ má gì hết. Em…!

-Nhờ em gửi những món quà của bọn chị cho Phong được không ?

-Hả !?

Tôi nín ngay màn nước mắt cá sấu, roáy tai hai ba bận để chắc mình không nghe lầm. Tôi hỏi lại lần nữa.

-Xin lỗi chị vừa nói gì ạ ?

-Bọn này nhờ chú em gửi quà cho Phong, nghe nói hai người sống chung mà !

Lần này thì tôi chắc chắn mình không nghe lầm. Như bắt được vàng, tôi đứng lên nở nụ cười của con buôn.

-Dà, đúng là em ở chung với Phong. Mấy anh mấy chị muốn gửi gì cứ đưa em, em nguyện là con én đưa thư !

-Hay quá !!!

Từ đâu đó vọng đến một dàn đồng ca, tôi quay đầu nhìn ra cửa. Hàng trăm thanh niên nam nữ đang xô đẩy tiến vào cánh cửa nhỏ phòng thể dục. Không lâu sau tôi chết ngộp trong núi quà

Chiều nắng đổ bóng dài, một con lừa lê từng bước nặng nhóc kéo chiếc xe đẩy đầy nhóc quà thư.

Sau một quãng đường dài cực khổ, ngôi nhà thân yêu hiện ra trước mắt tôi. Định bụng vào nhà sẽ chửi hắn một trận thì cánh cửa bật mở. Hắn đứng đó đeo cái tạp dề màu hồng đang toe toét cười nhìn tôi.

-Anh làm xong cơm tối rồi, em nhanh đi tắm rồi ra ăn cơm !

Hắn không để tôi nói câu nào đã đẩy tôi vào nhà tắm, cái mát của nước làm bao nhiêu bực tức của tôi tan biến hết. Nhìn bàn ăn đầy những thức ăn ngon mắt, tôi nghĩ công tử như hắn phải vất vả lắm mới làm ra được. Thôi thì vì bữa ăn này tạm tha cho hắn một lần. Tôi kéo ghế ngồi xuống, nhận chén cơm từ tay hắn tôi bắt đầu gắp thức ăn. Đưa miếng cà rốt có hình con sóc vào miệng, tôi nhai chưa kịp nuốt trọng thì đã phun vào mặt hắn.

-Xin lỗi. Tôi không thích ăn cà rốt lắm, để tôi thử miếng thịt bò này cho !

Bỏ thịt bò vào miệng, thịt dai nhách. Nhìn hắn đang chăm chú xem tôi ăn, tôi đành nhắm mắt đưa răng nuốt miếng thịt bò giẻ lau. Để rồi giây sau tôi phải trợn trắng mắt vì nghẹn.

-Ư…nướ…nước …

-Tiểu Thiên, em có sao không !?

Hắn vội vàng đi lấy cốc nước đưa cho tôi. Nếu chậm thêm vài phút nữa thì ngày này năm sau hắn phải thắp nhang cho tôi rồi. Quăng đũa vào người hắn, tôi há mỏ định chửi thì nhìn thấy bộ dạng cún con bị bỏ rơi của hắn nên đành ngậm miệng lại. Tôi cố dằn lòng nuốt hận không la hắn câu nào, dù đang tức muốn đem hắn đi nướng trui. Đồ ăn hắn làm y như con người hắn, chỉ có cái mã bề ngoài. Không muốn nhịn đói đến sáng, tôi thở dài đứng lên đi vào bếp. Xắn tay áo tôi bắt đầu chế biến lại những món hắn nấu.

-Tương !

-Đây !

-Dầu mè !

-Có !

-Đưa chén đây !

-Có liền !

Hắn lăng xăng bên cạnh giúp tôi, kể cũng tội hắn dù sao cũng là một đại công tử, làm sao biết nấu ăn được. Hắn không gây cháy nhà là tôi đã tạ ơn thánh thần rồi. Nhìn hắn ăn ngon lành như bị bỏ đói cả tháng, lòng tôi chợt thấy vui vui. Đang suy nghĩ thì hắn nói chen vào, tôi lơ đãng trả lời

-Tiểu Thiên nấu ăn ngon quá !

-Ờ

-Anh ăn cục thịt này nha !

-Ờ

-Sau này mỗi ngày em nấu ăn nhé !

-Ờ

-Tuyệt quá !

-Hả…!?

Chết, tôi vừa nãy nói gì thế. Cái tật lơ đãng giờ hại tôi rồi, dù tôi nấu ăn cũng khá nhưng mắc gì tôi phải nấu cho hắn ăn. Còn khuya nhé,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC