Chương 26: Xúi Quẩy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đám tần phi được thu xếp ở trong điện Giáng tử cung chờ đợi. Mạnh Tang Du ôm A Bảo ngồi một mình một bên, không chuyện trò qua lại cùng các cung phi. Không như các phi tần khác rì rầm khe khẽ, trong mắt thi thoảng lại gợn lên ý cười kín đáo, cô thường xuyên ngẩng đầu nhìn chính điện, trên mặt đầy lo lắng sốt ruột.

Chu Vũ Đế cũng chăm chú nhìn cửa lớn chính điện, chờ thái y bước ra bẩm báo tình hình. Dù sao cũng là con trai ruột của mình, sao có thể không đau lòng cơ chứ? Tận mắt nhìn thấy sắc mặt con xanh tím, hơi thở gần như không còn, loại cảm giác bất lực, đau thấu tim gan này bây giờ vẫn còn nguyên trong lòng.

Nhưng càng lo lắng bao nhiêu tâm trạng hắn bây giờ lại càng u ám bấy nhiêu. Không phải tại hắn, chỉ do thính giác hắn quá nhạy bén, từng chữ từng chữ đám tần phi đang thì thào tất tật đều truyền vào tai hắn. Cái gì gọi là 'xen vào việc của người khác'? Cái gì gọi là 'sao mạng lại lớn như vậy'? Cái gì gọi là 'chẳng qua chỉ là diễn kịch thôi'? Lũ đàn bà chết tiệt này!

Mũi Chu Vũ Đế hơi run run, phát ra tiếng gruu gruu dữ tợn. Bỗng chợt cảm thấy từng gương mặt xinh đẹp, đáng yêu, hay diễm lệ trước mắt này lại xấu xí ghê khiếp đến vậy, làm người ta phải buồn nôn.

Đang chờ đợi, ngoài điện truyền đến tiếng thông báo 'Hoàng thượng giá lâm', bầy phi tử lập tức thu lại vẻ thoải mái vui sướng, trưng ra khuôn mặt đầy vẻ đau buồn sốt ruột, hoảng hốt quá độ, động tác chỉnh tề đến bất ngờ. Sắc mặt tái nhợt, mày nhíu chặt, mỗi người một vẻ, một hương vị riêng, quả thực là khiến người ta không tự chủ được mà cảm thấy thương tiếc.

Hóa ra bình thường chúng cũng đối phó với trẫm như thế? Cổ họng Chu Vũ Đế phát ra tiếng gừ nhỏ đầy uất hận nóng nảy, trong lòng khó chịu như nuốt phải một đống sâu bọ nhây nhớp.

"A Bảo sao thế? Có phải là nhiều người quá nên sợ hay không? Không sao đâu, chờ đến khi Ngũ hoàng tử ổn định chúng ta sẽ lập tức rời đi, kiên nhẫn một lát, nhé!" Nghe thấy A Bảo khẽ gầm gừ, Mạnh Tang Du cúi người thì thầm bên tai chú, cuối cùng còn hôn hôn lên chiếc mũi nho nhỏ của chú nữa.

Tàn độc trong lòng Chu Vũ Đế đang tăng vọt, chỉ trong chớp mắt đã bị nụ hôn này đè bẹp không còn vết tích, tiếng gầm gừ cũng trở nên nhẹ nhàng ngọt ngào hơn nhiều. Hắn đã từ mức bất đắc dĩ nhân nhượng Đức phi lúc đầu, tiến tới mức độ cam tâm tình nguyện lấy lòng Đức phi, cho đến bây giờ là nịnh hót Đức phi một cách vô thức, quá trình này đã triệt để thăng hoa.

Lúc Hoàng đế giả bước vào, tất thảy tần phi đều đã quỳ ở cửa cung nghênh. Trên đường đi, y nghe thái giám bẩm lại toàn bộ quá trình sự việc, không kìm được kinh ngạc vì hành động anh dũng kịp thời của Đức phi. Trong những tình huống như thế này có ai không né cho xa xa một chút? Chỉ nàng là không quan tâm mà xông lên trước, quả nhiên là một cô gái chân chất đơn thuần!

Hoàng đế giả lắc đầu, trong lòng lại tăng thêm vài phần tán thưởng cùng yêu thích Đức phi. Y bất giác dõi tìm bóng hình Đức phi, thấy cô đang quỳ ở phía sau chúng phi, trong lòng phồng một cục vì bọc chú cún cưng của mình, dáng vẻ thực có chút buồn cười, ý cười trong mắt càng đậm.

"Ái phi mau đứng lên, nền đất rất lạnh, thân thể nàng lại đang yếu, cẩn thận nhiễm bệnh. Hôm nay Ngũ hoàng nhi có thể bình an vô sự, đều là nhờ nàng." Y lập tức đi đến bên cạnh Đức phi, tự tay nâng cô đứng lên.

Ánh mắt thắm thiết dịu dàng, lời nói nhỏ nhẹ ấm áp, cử chỉ cẩn thận thương yêu này tựa như vừa đâm mạnh một đao vào lòng Chu Vũ Đế khiến tim hắn ròng ròng chảy máu. Hắn nhe răng, hai mắt hẹp lại bắt đầu rít gào.

Mạnh Tang Du thuận thế đứng lên, vội vã che mõm A Bảo lại, nịnh nọt cười với Hoàng đế giả. Hoàng đế giả mỉm cười, nét dịu dàng trong mắt càng lúc càng rõ rệt, quả thật khiến bọn tần phi đau cả mắt. Vốn tưởng rằng uy thế của Đức phi đã mất, không tưởng được cô ta lại vùng lên, còn lấy mẹ con Hiền phi làm cục đá lót giày, quả nhiên là có bản lĩnh!

Một cung nữ hầu hạ trong thiên điện chợt tối sầm ánh mắt, lặng lẽ vòng vào nội điện, bẩm báo tình hình với Hiền phi đang tay chân mềm nhũn, hoảng hốt quá độ.

Khi Lý quý phi bước ra thiên điện, vừa lúc thu hết vào mắt cử chỉ của Hoàng đế giả. Nếu là ngày thường cô chắc chắn cũng sẽ giống hệt các phi tần khác, chướng mắt với Đức phi, nhưng hôm nay chân tướng đã rõ, cô chỉ có thể mỉa mai cười. Các phi tử khác nghe tin đều tứi thăm, người lại chỉ nhớ đến kẻ trong Chung túy cung kia, còn lại chẳng hề quan tâm, quả là tư thái cao cao tại thượng! Một khi đã như vậy, sao không dám đứng ra đấu một trận, tìm người khác để chắn đao chắn thương cho cô ta để làm gì?

Lồng ngực càng lúc càng nặng nề, vẻ mặt Lý quý phi lại càng thêm phần nhu hòa, thướt tha duyên dáng bước qua hành lễ với Hoàng đế giả. Hoàng đế giả nhận được chỉ thị của Thẩm Tuệ Như, đối với Lý quý phi cực kỳ hờ hững, chỉ đỡ Mạnh Tang Du ngồi xuống bên cạnh mình, yên lặng đợi thái y chẩn đoán. Lý quý phi vô cùng ngượng ngùng, gượng cười ngồi xuống chỗ hắn phất tay.

Chỉ chốc lát sau hai cung nữ đỡ Hiền phi sắc mặt tái nhợt, bước đi loạng choạng tiến vào. Thấy Hoàng đế giả, cô ta bước gấp tới hai bước, quỵ thân mình mềm nhũn xuống hành lễ. Dù sao một đêm cũng là vợ chồng, Hiền phi lại là mỹ nhân hiếm có, thần sắc trắng bệch lại tăng thêm vài phần yêu kiều yếu đuối khiến lòng người không nén được xót thương.

Hoàng đế giả vội vàng kéo cô ta qua, ôm vào lòng xoa dịu an ủi. Mũi Hiền phi nghẹn ngào, lã chã lệ rơi, nức nở nói, "Hoàng thượng, vừa rồi thiếp sợ muốn chết! Thiếp cứ tưởng sẽ không còn được gặp lại Hoàng nhi nữa, như thế sau này thiếp biết sống thế nào..."

Hoàng đế giả lại ôm cô ta càng chặt, không ngừng dịu dàng an ủi.

Chúng phi trong điện, ngoại trừ Mạnh Tang Du cùng Lý Thục Tĩnh, còn lại đều dùng ánh mắt vừa ghen vừa hận nhìn hai người đang thân mật ôm ấp, hận nỗi không thể đổi mình thành Hiền phi.

Mạnh Tang Du bĩu môi, chỉ một mực cúi đầu dỗ dành A Bảo đang có chút nóng nảy buồn rầu. Lý Thục Tĩnh đưa tay nâng chén trà từ từ thưởng thức, dùng ánh mắt thản nhiên nhìn hai người trước mặt, tựa như đang xem diễn kịch.

Chu Vũ Đế chằm chằm nhìn hai người đang ôm nhau như muốn hòa làm một, một lúc lâu sau hừ nhẹ một tiếng, thờ ơ xoay mắt đi chỗ khác. Dân gian có câu nói thế nào? 'Trời muốn mưa, mẹ muốn gả chồng', tùy cô ta thôi! Lời này tuy rằng lạnh nhạt, nhưng lại nói rõ tâm tình của Chu Vũ Đế lúc này. Ngoại trừ thờ ơ, hắn còn có thể làm được gì chứ?

(Câu thành ngữ trên được lấy từ một câu chuyện kể, đại ý là những việc theo ý trời, không thể ngăn cản được.)

Hiền phi khóc rấm rức một trận xong xuôi, gương mặt trang điểm tinh xảo vẫn không chút nhem nhuốc, ngược lại hình như còn đẹp thêm lên, so với dáng vẻ nhếch nhác lúc trước trong Ngự hoa viên quả thực như hai người khác biệt. Khi đó là đau đớn thật sự, bây giờ chỉ là đang diễn trò, con còn đang nằm bắt mạch trong kia, an nguy vẫn chưa biết còn có lòng dạ mà tranh sủng, ngươi...

Chu Vũ Đế lắc đầu, thầm thở dài trong lòng, không dừng được lại nghĩ: Nếu là Tang Du, chắc chắn nàng đã túc trực bên cạnh giường hoàng nhi nửa bước không chịu rời, dù mình có đích thân tới cũng không muốn nghênh đón, càng không thèm phân tán dù chỉ là một chút!

Đúng lúc này, người hầu bên cạnh thái y cầm một tờ đơn thuốc bước ra, dừng lại một chút để hành lễ vấn an với Hoàng đế giả, rồi vội vàng chạy đến nơi lấy thuốc. Hoàng đế giả vội vàng dắt Hiền phi cùng vào điện thăm Ngũ hoàng tử, chúng phi cùng Lý quý phi và Đức phi đứng dậy sau, nối đuôi đi theo.

Ngũ hoàng tử nằm trên giường, khóe mắt còn ngấn lệ, sau khi thấy Hoàng đế giả mắt càng ướt nước, lắp bắp gọi phụ hoàng, còn định ngọ ngoậy cố đứng dậy để vấn an phụ hoàng.

Hoàng đế giả vội vàng đỡ chú bé nằm trở lại giường, đắp chăn lại cho nó, cầm tay dịu dàng dỗ dành, Hiền phi ngồi bên cạnh giường, ôm mái đầu nho nhỏ của chú vào lòng. Ba người thì thầm tựa như một gia đình bình thường ở dân gian, hình ảnh ấm áp động lòng người kia càng khiến mắt chúng phi thêm đỏ ngầu.

Thái y quỳ bên chân Hoàng đế giả từ tốn nói rõ bệnh tình, đại ý là vì cứu chữa kịp thời đúng phương pháp, không để lại di chứng gì nghiêm trọng, chỉ là hoảng sợ một chút, điều dưỡng cẩn thận vài ngày sẽ ổn thôi.

Hoàng đế giả vừa lòng gật đầu, ánh mắt vô cùng nhu hòa nhìn về phía Mạnh Tang Du, nói với Ngũ hoàng tử, "Hoàng nhi, lần này con có thể bình an thoát hiểm đều là nhờ Đức mẫu phi cứu chữa kịp thời, còn không mau cám ơn Đức mẫu phi của con đi."

Mạnh Tang Du mỉm cười, đang định xua tay từ chối, không ngờ Ngũ hoàng tử lại tỏ vẻ sợ hãi bất an, chui thẳng vào lòng Hiền phi, cất giọng the thé hét, "Không, là do bà ta con mới bị nghẹn như vậy! Bà ta lây xúi quẩy, là sao chổi, là miệng quạ đen! Nếu không phải bà ta nguyền rủa con, con cũng sẽ không bị như thế! Bà ta là người xấu!"

Đây là lời mà một đứa trẻ ba bốn tuổi có thể thốt ra sao? Nó biết cái gì là xúi quẩy? Cái gì là sao chổi, miệng quạ đen? Rõ ràng là có người cố ý mớm lời! Huống hồ, đứa trẻ mới nhỏ như vậy, dù có nói gì khó nghe đi nữa, ai có thể làm gì với nó? Đánh nó mắng nó ư? Ngoài chịu đựng cũng chỉ có thể chịu đựng mà thôi!

Chính vì điều này, Hiền phi mới có thể 'minh mục trương đảm' (trắng trợn) tính kế mình như thế. Thời gian trước Hoàng thượng còn phiền lòng chuyện gặp sao chiếu tạ, cho dù bây giờ không nghĩ nhiều lắm thì lúc quay trở về cũng sẽ có ý gì đó khó chịu, tiện đà lạnh nhạt với mình. Cung cấm này thực quá nhơ bẩn! Ngay cả sự hồn nhiên thuần khiết của một đứa bé cũng bị cướp đi!

Mạnh Tang Du khẽ thở dài trong lòng, nụ cười trên mặt vẫn lạnh nhạt như trước. Cô vốn không cần ân sủng của Chu Vũ Đế, huống chi kẻ trước mặt này vẫn chỉ là đồ giả, cô càng không để ý làm gì.

"Xem ra Ngũ hoàng tử do hoảng sợ quá mức nên nói năng hơi lộn xộn. Thần thiếp vẫn nên rời đi trước, kẻo lại ảnh hưởng thêm tới Ngũ hoàng tử." Mạnh Tang Du bọc kỹ A Bảo bỗng nhiên nổi cơn điên cuồng lên, hành lễ cáo lui với Hoàng đế giả.

Hoàng đế giả không còn cách nào khác, vẫy tay để cô rời đi.

Vừa bước ra khỏi đại điện, một cơn gió buốt tát vào mặt khiến Mạnh Tang Du run rẩy cả người. Cô vội vã lấy tay che trước mặt A Bảo, ngăn gió lạnh lùa vào giúp chú. Chu Vũ Đế đang không ngừng phẫn nộ bỗng nhiên tỉnh táo lại, tâm trạng đang quay cuồng từ từ ổn định xuống. Tang Du đã không cần, hắn còn so đo làm gì? Chẳng qua chỉ là một con đàn bà vong ân phụ nghĩa, không xứng với sự quan tâm của hắn, chỉ là đáng thương cho Ngũ hoàng nhi, bị bệnh như thế còn bị mẫu thân lợi dụng, sau này tính tình thằng bé sẽ trở nên thế nào?

Giờ phút này hắn lại nhớ tới lời Tang Du lúc trước, không yêu sẽ không hận, lãng phí cảm xúc với những người không liên quan, chi bằng cứ lo yêu thương bản thân mình cho tốt. Trong cung này, đứa trẻ ba bốn tuổi cũng có thể đâm dao vào người khác, nếu chuyện gì cũng canh cánh trong lòng quả thực không cách nào sống sót! Trái tim từ từ vặn xoắn, đau nhức liên hồi khiến Chu Vũ Đế không kìm được rên rỉ. Bảo sao Tang Du có thể thất vọng với tình người như thế, như nàng đã thấu suốt mọi chuyện. Lúc bản thân không nhìn thấy, nàng đã chịu bao nhiêu cực khổ? Hắn không dám tưởng tượng.

"Được rồi, ra ngoài rồi, A Bảo đừng sợ nữa nhé! Chúng ta lập tức trở về nhà." Mạnh Tang Du gãi gãi dưới hàm chú, dịu dàng dỗ dành.

Chu Vũ Đế đang vô cùng thương xót đau lòng cho cô, thấy kiểu vô tâm vô phế này lại chuyển thành quạu quọ, nhe răng nhếch miệng, há mõm ngậm ngón tay lạnh lẽo của cô. Không dám cắn mạnh, hắn chỉ dùng răng nạnh nhay nhay vài cái như muốn làm tan chảy sự lạnh lẽo đó ra.

"Đức phi muội muội thong thả một bước." Một giọng nữ ngọt ngào vang đến từ phía sau, phá vỡ khoảng khắc ấm áp của bọn họ.

Thấy người đến là Lý quý phi, Mạnh Tang Du quỳ gối thi lễ.

"Không cần đa lễ." Lý quý phi bước tới khoác tay cô, thái độ cực kỳ thân mật, nhỏ giọng nói, "Hôm nay muội muội thất thố, đã biết Hiền phi kia là loại vong ân phụ nghĩa, không nên nhúng tay vào chuyện của cô ta làm gì. Bây giờ tình thế lại đảo ngược, không một câu cám ơn còn bị đẩy xuống vũng nước đục."

"Cô ta nói gì là việc của cô ta, thần thiếp cứu là chuyện của thần thiếp, miễn thần thiếp không thẹn với lương tâm là được." Mạnh Tang Du mỉm cười độ lượng.

Trong mắt Lý quý phi thoáng nhanh một tia khen ngợi. Có tâm cơ, có thủ đoạn, nhưng lương tâm vẫn không mất, có nguyên tắc cơ bản nhất của làm người. Người như vậy trong cung này cũng không nhiều! Nhưng chính là vì vậy, hợp tác với Đức phi mình mới có thể an tâm.

Nghĩ đến đó, Lý quý phi cất giọng, "Chẳng lẽ muội muội cứ như vậy suốt đời sao? Phải biết rằng, không có con cái, sủng ái cũng không, tồn tại trong cung là một việc không hề dễ chịu. Chi bằng muội muội hợp tác cùng bản cung, bản cung nguyện tìm một đứa trẻ để muội muội nuôi dưỡng, coi như đền bù. Thế nào?"

Chu Vũ Đế nhe nanh, lòng hết sức không vui: Cớ gì Tang Du phải dính đến việc của ngươi? Nàng muốn bao nhiêu con ngày sau trẫm sẽ cho nàng, đều là những đứa trẻ ruột thịt của chính bản thân chúng ta!

"Hảo ý của nương nương, thần thiếp xin nhận, nhưng thần thiếp đã nguội lòng, quả thực không còn ý chí tranh giành gì nữa, bây giờ chỉ muốn im lặng sống trong Bích tiêu cung, ngày ngày nhàn nhã mà trôi." Mạnh Tang Du xua tay mỉm cười.

"Nếu đã vậy thì thôi. Nhưng nếu muội đổi ý, hoặc có việc gì cần, cứ phái người đến tìm bổn cung là được." Ánh mắt Lý quý phi đong thêm một ít thương hại, ôn hòa nói.

"Thần thiếp đa tạ nương nương. Thần thiếp cũng xin khuyên nương nương một câu, không tranh chính là tranh." Thấy Lý quý phi cũng thực tình với mình, Mạnh Tang Du kìm lòng không đặng nhiều thêm một lời.

"Không tranh chính là tranh? Aizz~ ở vị trí của bản cung, sau lưng là ngàn vạn ánh mắt chằm chằm, nhưng lại chỉ có hai tay sau lưng, nếu bản cung không tranh giành, kết cục..." Lời còn chưa trọn, Lý quý phi đã phất tay đi mất.

Mạnh Tang Du cùng Chu Vũ Đế nhìn theo bóng lưng côi lẻ mà kiên quyết của cô một lúc thật lâu, cùng thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net