Chương 1: Vương vị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Elibert thức dậy trong một căn phòng lạ lẫm. Nàng tỉnh lại sau môt giấc ngủ sâu. Có lẽ là vậy. Cảm giác mệt mỏi bao trùm lên khắp cơ thể nàng. Nàng cố gằng nhớ lại rốt cuộc những gì đã xảy ra trước khi nàng thiếp đi. Nhưng tâm trí nàng hoàn toàn trống rỗng. Elibert chẳng hề biết được hoàn cảnh của nàng lúc này là vì sao.

Nàng mở cửa sổ ra và nhìn xuống quang cảnh bên dưới. Căn phòng này nằm ở trên tầng lầu của một tòa nhà. Có lẽ lúc này đang là đầu buổi sáng, Elibert phỏng đoán thời gian dựa vào bóng đổ của một tháp chuông gần đó. Nàng biết khu phố này dù chưa từng đến nơi này trước đây. Nơi nàng đang đứng là Emino, một quận nhỏ nằm cách thành Demios gần hai mươi dặm về phía nam. Đó là chính là quê hương của Poie-đội trưởng quân cấm vệ thần gia.

Bỗng có tiếng gõ cửa phòng cùng giọng nói của một người phụ nữ vọng vào.

-Thưa tiểu thư, tôi mang bữa sáng cho người.

Elibert hoài nghi điều gì đó, trong khoảnh khắc. Nàng bước về phía cửa phòng làm bằng gỗ và nhìn qua một khe hở. Người phụ nữ lớn tuổi đang đứng đó cùng với một khay đồ đựng bánh trái.

-Thưa tiểu thư-Người phụ nữ lặp lại.

Cửa phòng mở ra, người phụ nữ ấy bước vào.

Người phụ nữ lớn tuổi đó tên Madie, là mẹ của Poie. Vậy ra nơi này chính là nơi mà Poie đã sống. Đêm qua, Poie đã đưa Elibert tới đây từ thần điện. Poie rời đi và chỉ kịp để lạ một mảnh giấy. Bà Madie trao mảnh giấy ấy cho Elibert. Đó là thứ duy nhất có thể làm sáng tỏ tình cảnh lúc này của nàng.

"Thưa công chúa,

Khi người đọc được những điều này, đã có biến cố lớn xảy ra. Thế sự nguy cấp, thần xin mạn phép được giải thích ngắn gọn.

Bữa tiệc tại thần điện tối qua, thần Heirs đã bị sát hại. Dẫu biết điều này thật khó tin, nhưng đó là sự thật mà thần phải truyền đạt lại cho người. Thực lòng quá đau đớn.

Nhưng giờ không phải lúc chúng ta được hoảng loạn. Có lẽ mục tiêu của quân phản nghịch nhắm tới là thần gia Heirs. Mọi sự xảy đến đều chưa sáng tỏ. Đại thần Jalios đang ổn định tình hình trong thần điện. Trong lúc ấy, người sẽ tạm thời ở lại Emino. Sự an nguy của người lúc này là rất khó đoán biết. Nơi người đang trú lại là hoàn toàn bí mật. Hãy cố gắng chờ đợi cho đến khi ta gặp lại. Chúng thuộc hạ sẽ đưa người hồi cung trong thời gian sớm nhất.

Cầu chúc cho người được bình an.

Poie Madie."

Vậy là sao chứ? Chỉ một đêm trôi qua đã xảy ra biết bao biến động. Elibert thẫn thờ. Thần phụ của nàng, ngài Heirs đã bị ám sát. Làm sao chuyện này có thể xảy ra? Nàng ngẫm nghĩ rồi nhớ lại vài chuyện.

*

Một ngày trước. Thần điện Demia.

-Thưa ngài Heirs, đại soái Jalios đến tiếp kiến.

-Ô. Ngài ấy đã đến rồi sao?

Đại Soái Jalios là vệ thần đã phục vụ 2 đời Thần vương của Demian. Gia tộc Jalios là một trong Tam Đại Thần Tộc của thần quốc Demian. Thế lực của Jalios rất lớn mạnh, về cả quyền lực trong nội điện cũng như sức mạnh quân binh. Sự tồn tại thần tộc Jalios là lý do vì sao, Demian từ lâu nay luôn là thần quốc có sức mạnh tuyệt đối, chi phối toàn bộ những quốc gia còn lại.

Từ cổng thành, đoàn tinh binh mười ngàn người của Jalios đang duyệt binh tiến thẳng về thần điện. Dân chúng reo hò ở hai bên đường nơi đoàn quân đi qua. Đó là những chiến binh trở về từ cuộc bình trị biên giới khỏi sự quấy nhiễu của liên minh Deseak. Lại là một chiến thắng áp đảo của Demian trước liên minh các thần quốc chư hầu.

-Hạ thần Jalios, xin bái kiến thần vương.

Jalios dứt lời, mười ngàn quân binh ngoài chính điện nghiêm lại, đồng thanh một lượt như tiếng sấm rền vang giữa trời.

-Demian vĩ đại. Thần vương muôn năm.

Hôm ấy là đại lễ chúc mừng chiến thắng của đại soái. Tất cả các thần tộc đều đến tham dự theo lời mời của thần vương Heirs. Một trong số đó là phái Goyu đang tiến vào chính điện.

-Đại diện phái Goyu xin bái kiến thần vương.

Một chàng trai trẻ tuổi bước vào thần điện cùng phái đoàn tùy tùng. Đứng trước ngài Heirs cùng toàn bộ các vị chư thần là phái đoàn của thần tộc có tên Goyu. Từ họ tỏa ra một thần thái khác hẳn những quan vị chư thần khác. Thần vương Heirs rời khỏi chỗ ngồi, đích thân đến tiếp đón.

-Ô, là phái Goyu đó sao, miễn lễ, miễn lễ.

Chàng trai ngẩng lên, cậu ta đã gặp thần vương một lần trước đây, nhưng đây là lần đầu tiên đại diện cho tộc Goyu đến bái kiến người.

-Ngài Goyu vì lí do sức khỏe không thể đến yết kiến, hạ thần là Brade xin được thay mặt trưởng tộc. Dám xin thần vương thứ lỗi cho.

-Ta biết. Không cần khách sáo thế. Có lẽ ta phải sắp xếp đến thăm phụ thân ngươi một chuyến.

Chàng trai trẻ đang trò chuyện với ngài Heirs, chính là Brade người thừa kế của thần tộc Goyu, một trong Tam Đại Thần Tộc của Demian.

Sau những nghi lễ ở chính điện, một bữa tiệc linh đình được tổ chức. Thần vương Heirs cùng phái Jalios và phái Goyu yên vị tại bàn tiệc ngự ở trung tâm tòa cung điện. Phía xung quanh là các quan vị chư thần. Tiếng đàn, tiếng hát, người ra kẻ vào nô nức như một ngày chính hội.

-Cùng nâng ly cho chiến thắng của đại soái.

Thần vương Heirs hô lớn, cả phòng tiệc cùng đứng lên và dành những lời tán dương về đại thần Jalios.

-Tạ ơn thần chủ.

Đại thần Jalios đứng lên có vài lời phát biểu.

-Thưa thần vương và các vị chư thần. Hạ thần Jalios tôi đã kinh qua biết bao năm tháng ngoài chiến trận, thắng bại đều có cả. Nhưng chưa bao giờ nguôi ngọn lửa nhiệt huyết từ thời trẻ. Tất cả những điều ấy đều vì muốn bảo tồn thần quốc Demian vĩ đại của chúng ta. Nay tuổi đã cao, sức đã mòn, trọng trách được thần vương giao phó e là không còn cáng đáng được. Vì lẽ đó, hạ thần xin được tiến cử một vị tướng tài năng, người thần tin tưởng để thừa kế sự nghiệp này.

Từ phía bàn tiệc bên cạnh, một chàng trai có vóc người cao lớn, khôi ngô bước ra tiếp kiến thần vương Heirs và quan vị chư thần.

-Hạ thần tên Aris, phó soái của đại thần Jalios. Xin được trình diện các vị chư thần.

Đám đông nhốn nháo cả lên. Aris quả là một trang tuấn kiệt. Không hổ danh là người thừa kế của thần tộc Jalios. Sự thật rằng từ khi theo bước cha mình xông pha chiến trận, Aris đã lập không biết bao nhiêu đại công. Trong vương triều đồn đoán rằng, không ai khác ngoài Aris sẽ trở thành hôn quân của Thần Gia Demia. Người duy nhất tương xứng với sắc đẹp của công chúa Elibert-người con gái duy nhất của thần vương Heirs.

Buổi tiệc kết thúc khi mặt trời vừa lặn, xe ngựa của các vị chư thần nối tiếp nhau rời khỏi thần điện. Nội cung dần trở nên yên ắng.

Elibert trên đường trở về tư dinh sau khi cùng cha tiễn chào quan khách ở chính điện. Khi nãy, cô gặp lại Aris sau gần một năm chàng đi chinh chiến nơi biên ải. Aris nói rằng, khi mọi việc được sắp xếp ổn định, trong tháng sau, phái đoàn Jalios sẽ đến hỏi cưới thần gia của nàng. Bởi trung tuần tháng sau cũng chính là sinh nhật tuổi mười tám của Elibert.

Lối vào tư dinh yên ắng lạ thường. Chỉ có vài cung nữ đứng chờ trước sảnh. Elibert nhìn về phía dinh thự cạnh đó. Nàng thấy một chiếc xe ngựa đậu ở sân sau dinh thự của thần hậu Demiana. Dạo gần đây, sức khỏe của thần hậu không được tốt. Ngay cả đại lễ hôm nay, thần hậu cũng vắng mặt. Có rất nhiều vị chư thần đến tư dinh thăm người trong suốt cả tuần nay. Nhưng nàng chưa từng thấy có ai đến thăm vào lúc khuya khoắt như này cả.

Elibert mở cửa, ánh đèn phòng vừa lóe lên chợt vụt tắt tức thì. Khoảng không gian tối tăm, mơ hồ hiện lên trước mắt nàng. Không phải vậy. Không phải là đèn phòng bị vụt tắt. Chính xác thì, Elibert, nàng đã bị đánh ngất.

*

Elibert đã nhớ lại toàn bộ những gì xảy ra trước khi nàng bị ngất đi. Là do quân phản nghịch sao? Nàng tự hỏi. Vậy ra thần vương Heirs đã bị bọn phản nghịch ám hại, còn nàng thì bị đánh ngất suốt từ tối qua đến giờ.

Thật chẳng biết phải làm gì lúc này. Elibert chỉ muốn òa khóc. Nàng chưa từng gặp phải biến cố lớn như vậy trong cuộc đời. Bà Madie ôm lấy nàng. Nỗi ấm ức trong Elibert như muốn vỡ tung ra. Nhưng nàng phải bình tĩnh lại. Ngóng chờ tin tức từ Poie, cho đến khi mọi điều sáng tỏ, chỉ còn có Poie giúp được nàng.

Bà Madie vừa mới xuống dưới tầng. Bỗng có tiếng động lớn phát ra. Elibert dự cảm đã có chuyện chẳng lành. Nàng mở cửa phòng hướng về phía cầu thang.

-Quân phản tặc! Lũ tiện nhân các ngươi giấu công chúa ở đâu?

Tiếng quát nạt rất lớn phát ra, xen lẫn cả những âm thanh la hét. Một toán quân lính đang sục sạo ở dưới nhà. Là quân binh của thần cung sao? Nàng phỏng đoán. Nhưng không có Poie trong số đó. Elibert hoài nghi điều gì đó. Nàng nép sát vào sau cánh cửa phòng.

-Tiểu thư, người hãy đi theo ta.

Bà Madie từ dưới nhà đi lên và thì thầm với Elibert. Elibert chưa hiểu rõ sự tình nhưng có vẻ bà Madie không đưa cô xuống chỗ đám quân binh kia. Nơi họ đến là căn phòng trên gác mái của tòa nhà.

-Bà Madie, đám quân binh ở dưới kia là sao.

-Ta không rõ, nhưng có vẻ họ không phải người tốt.

-Chúng ta đang trốn khỏi họ sao? Nhưng đó là những quân binh của thần cung.

-Không, ta không thể giao người cho những kẻ lạ mặt. Poie đã nói vậy. Chỉ khi Poie quay trở lại, vậy nên cho đến khi ấy, người tuyệt đối không được lộ diện.

Dứt lời, bà Madie trở xuống phía dưới, khép lại cánh cửa gỗ của căn gác mái. Elibert hiểu rằng ngay lúc này. Nàng đang phải đối mặt với nguy hiểm. Tiếng la hét lại phát ra. Lần này nàng nghe rõ mồn một, rất gần thôi. Đó là tiếng la hét rất lớn của bà Madie. Rồi tiếng hét chói tai ấy đột nhiên bị ngắt lại. Tiếng bước chân, tiếng lảng sảng của kim loại đang kéo đến. Rất gần rồi. Quân binh tràn ra từ cánh cửa gỗ mà bà Madie vừa khép lại. Elibert đã rời khỏi đó vài giây trước. Từ ô cửa sổ đang mở tung.

*

Đêm trước đó.

Trời sẩm tối, chính điện vừa rồi đã tàn tiệc. Poie được cắt cử đưa công chúa Elibert từ chính điện về tư dinh của nàng. Xe ngựa đậu lại trước cổng biệt phủ, có một cung nữ đứng chờ sẵn ở đó.

-Ngài Poie vất vả rồi.

Elibert bước xuống xe tạm biệt Poie rồi trở vào bên trong.

Sau khi hộ tống công chúa về tư dinh. Poie cùng hai kỵ binh bắt đầu lên ngựa đi tuần tra. Công việc vẫn như thường ngày, nhiệm vụ của cấm vệ quân là đảm bảo an toàn cho thần vương và tư gia của ngài. Có thể nói họ là những cận thần trung tín nhất, sẵn sàng hi sinh thân mình để bảo vệ thần gia.

Mươi phút sau, một cỗ xe ngựa lạ rời khỏi tư dinh của của thần gia. Poie nhận ra điểm bất thường và đề nghị kiểm tra. Tên lính lái dùng dằng gây khó dễ, nhất quyết không chịu khai báo. Phía bên trong cỗ xe vẫn yên ắng, chẳng thấy động thái gì. Ngay khi ấy một tay lính trẻ tức tốc đến bẩm báo.

-Đại nhân Poie, ngài Heirs đang trên đường về tư dinh.

-Sớm vậy sao, có chuyện gì ư?

-Bẩm tiểu nhân không rõ, ngài nên đến đó ngay.

-Ta hiểu rồi, chỗ này giao lại cho các ngươi.

Poie nhận thấy chuyện chẳng lành, đánh ngựa về phía tư dinh, một đám đông đang ồn ào ở đó. Cổng tư gia đã mở toang, bên trong là tiếng la hét của cung nữ. Poie tức tốc chạy vào phía trong. Xác người nằm ngổn ngang khắp lối vào. Toàn bộ là người của quân cấm vệ.

Thần vương, người đang ở đâu? Poie rút gươm, đánh ngựa về phía sân sau, có một đám người bịt mặt đang vây quanh thần vương cùng toán quân cấm vệ còn sót lại. Poie lao về phía những kẻ đột nhập. Vài kẻ trong số đó tiến đến vây anh lại. Mất mươi phút sau, Poie đã giải quyết xong đám lâu la. Vừa kịp lúc viện quân ập tới. Đó là viện quân của ngài Jalios. Ngài đích thân dẫn quân binh tới đây. Nhưng thần vương Heirs, ngài đã không qua khỏi. Poie với thanh gươm nhốm máu, khuỵu gối trước thần thể của người.

-Chuyện quái quỷ gì thế này? Kẻ nào dám làm ra chuyện này?

Jalios lớn tiếng quát tháo. Poie lúc này đã chết lặng. Anh gượng mình đứng dậy.

-Bẩm đại thần. Có sát thủ đột nhập. Thần vương...đã bị chúng hạ sát. Tại hạ muôn lần đáng chết.

Jalios từ trên lưng ngựa nhìn xuống, trước mắt ngài là Poie với thương tích chằng chịt khắp thân thể. Ánh nhìn của ngài toát lên vẻ giận giữ khó tả. Khoan trách tội hắn. Hẳn tên vệ quân này đã chiến đấu quả cảm để bảo vệ thần vương.

-Cho ngươi lui.

Dứt lời, Jalios quay người lại hô lớn.

-Phong tỏa toàn bộ nội cung. Bảo vệ thần hậu và công chúa.

Từ phía cổng lớn, một chiếc xe ngựa chạy vào tư dinh. Chính là chiếc xe ngựa khi nãy mà Poie chặn lại.

-Bẩm đại thần, có kẻ đã bắt cóc công chúa. Chúng thuộc hạ đã đưa người về đây.

Bên trong cỗ xe ngựa đó, không ai khác, chính là Elibert.

-Thưa ngài, công chúa vẫn còn sống, người chỉ đang bất tỉnh.

-Tốt quá rồi, cả thần hậu và công chúa vẫn bình an.

Đại thần Jalios xuống ngựa tiến vào trong sảnh. Chợt ngài đứng sững lại khi nhận ra một người.

-Khoan đã, kia chẳng phải là...

Người của phái Goyu cũng vừa tới. Brade dẫn phái đoàn tiến vào trong tư dinh của ngài Heirs. Điều không ai ngờ tới lại hiện hữu trước mắt tất cả. Đại thần Goyu đang đứng ở đó, đối mặt với ngài Jalios.

-Cho gọi đội trưởng cấm vệ.

-Ngài Jalios cho gọi ngài đội trưởng cấm vệ.

Poie thoáng giật mình. Nãy giờ anh vẫn đứng bất động ở một góc tường.

-Dạ bẩm, hạ thần là đội trưởng quân cấm vệ.

-Ô, là ngươi sao. Hẳn đây là cận thần trung tín nhất của ngài Heirs.

Đại thần Jalios đỡ Poie dậy. Ngài thì thầm.

-Có thể sắp có binh biến. Hãy đưa công chúa tạm lánh khỏi kinh thành.

Dứt lời Jalios đưa cho Poie chiếc ngọc bội rồi hướng ánh nhìn về phía đại thần Goyu cùng phái đoàn của Brade vừa ập đến. Sắp có binh biến ư? Poie chưa thể hiểu rõ sự tình lúc này. Nhưng giờ đây, sinh mệnh của công chúa Elibert đã được giao phó lại cho Poie. Cỗ xe ngựa hộ tống công chúa cùng đoàn kỵ binh, hướng về phía cổng thành phía nam, bí mật rời khỏi kinh thành ngay trong đêm đó.

*

Xa Demios mấy mươi dặm về phía nam, đoàn kỵ binh hộ tống Elibert đã tiến vào địa phận quận Emino. Có lẽ nơi này đủ xa để cắt đuôi đám sát thủ. Chỉ cần công chúa còn an toàn cho đến khi quân binh của ngài Jalios trấn an được kinh thành, Poie sẽ lập tức đưa công chúa hồi cung. Ba đạo kỵ binh rời khỏi cánh rừng, đạo kỵ binh mà Poie dẫn đầu đã đến được vùng thị trấn trung tâm của Emino. Chợt có những âm thanh hô hào rất lớn cùng tiếng vó ngựa dồn dập. Là quân cứu viện sao. Không lẽ nào. Việc đoàn quân binh của Poie đến đây là hoàn toàn bí mật. Chúng ta đã bị theo đuôi sao? Chúng là quân sát thủ. Còn hai đạo kỵ binh đã cắt đuôi chúng thì sao? Chúng mất dấu ta từ cánh rừng phía sau rồi kia mà?

Tiếng vó ngựa của quân địch mỗi lúc lại áp sát gần hơn. Poie lệnh cho đạo quân chia nhỏ hơn nữa làm phân tán kẻ địch. Elibert bên trong cỗ xe ngựa vẫn còn đang mê man. Poie xuống ngựa, nâng Elibert trên tay xuống khỏi cỗ xe. Cỗ xe ngựa được đánh lái về phía ngược lại thu hút sự chú ý của kẻ địch. Poie đưa công chúa vào trong một tòa nhà nằm sâu trong con hẻm gần đó.

*

Sáng hôm sau.

Đám quân binh hung tợn đó đang truy lùng khắp cả khu phố này. Elibert lẩn khuất sau những dãy nhà san sát nhau. Nàng dùng chiếc khăn choàng che kín đầu tập tễnh bước đi. Có lẽ chân nàng đã bị thương sau khi cố gắng nhảy xuống từ trên mái hiên sau khi thoát thân khỏi căn gác mái ấy bằng ô cửa sổ. Đó hẳn là một khoảnh khắc ngoạn mục. Trong con hẻm nhỏ, Elibert nép vào sau những thùng gỗ đựng than củi. Nàng thấy rõ mồn một vệt máu sót lại trên thanh gươm của một tên lính. Chúng thực sự đã giết bà Madie sao? Tiếng kêu oai oán khi nãy nàng nghe thấy làm nàng ám ảnh khi bất giác liên tưởng về những gì đã xảy ra. Trong ánh mắt của nàng là sự căm giận, thật khó bày tỏ. Elibert nhắm ghiền mắt lại, nàng nín thở, có lẽ nàng đang sợ hãi thì đúng hơn.

Không lâu sau, đám quân binh đó đã rời đi. Nhưng hiện giờ nơi nàng đang đứng không còn an toàn nữa. Poie sao vẫn chưa tới? Elibert nhớ lại lời bà Madie nói. Nàng phải gắng chờ đợi cho đến khi Poie quay trở lại. Đó là điều duy nhất nàng có thể làm.

Những tiếng động phát ra từ đám người phía ngoài kia đã làm Elibert tỉnh giấc. Vậy ra nàng đã thiếp đi trong con hẻm này, không rõ bao lâu. Thực sự lúc này toàn thân nàng ê ẩm. Cái chân đau khiến nàng chẳng thể bước đi bình thường được. Elibert cố gắng bước về sát phía bức tường chắn bằng gỗ. Nàng nhìn qua một khe hở trên đó.

-Ngươi đùa đấy à?

-Cái gì thế này. Công chúa bị bắt cóc sao?

Đám đông xúm lại quanh quanh một tấm bảng cáo thị. Thông tin công chúa bị quân phản nghịch bắt cóc đã lan truyền đi khắp các vùng ngoại đô. Vậy đám quân binh khi nãy là quân cứu viện. Nhưng tại sao lại là thông báo công chúa bị bắt cóc. Không phải Poie đã hộ tống công chúa hay sao? Khoan đã, trên tấm bảng cáo thị đó còn có gì đó.

-Truy nã sao? Chúng là quân binh của nội cung.

-Vậy ra chúng chính là bè lũ phản nghịch. Thật không thể ngờ.

-Kinh thành loạn thật rồi. Ta nghe nói đêm qua đã có binh biến, phái Jalios đối đầu với Goyu...

-Thật là không tưởng. Đại thần Jalios vừa mới hồi cung kia mà.

Elibert lắng tai nghe những lời đám đông đang bàn tán. Chữ được chữ không. Chỉ biết loáng thoáng về tình hình lúc này. Những kẻ bị truy nã lại chính là quân binh của nội cung. Có lẽ nàng đã suy luận được vài điều. Bất giác, nàng rời khỏi con hẻm, lặng lẽ tiến về phía tấm bảng cáo thị.

Đám đông rời đi sau đó ít lâu. Elibert cũng không còn ở đó.

*

Đã già hai canh giờ trôi qua, trời cũng đã gần tối. Elibert len lỏi ở trong những con hẻm chật trội ở vùng ngoại ô thị trấn Emino. Nàng vô thức bước đi mặc cho cổ chân vẫn còn đau nhức. Khi nãy, ở trước tấm bảng cáo thị là điều mà nàng không thể ngờ đến. Trong danh sách những kẻ bị truy nã, có cái tên Poie Madie. Bà Madie bị giết cũng là vì lẽ đó ư? Không thể nào là như vậy. Từ trong tâm thức, Elibert không thể nào chấp nhận điều này. Không một kẻ nào trung tín hơn Poie cùng quân cấm vệ của hắn. Họ đã phục vụ cho thần gia Demia từ khi nàng còn chưa được hạ sinh. Tận trung tận nghĩa vì sự bình an của thần gia nàng. Không lẽ nào họ là kẻ phản bội. Chắc chắn đã có nhầm lẫn. Nếu lúc này Elibert ra mặt, mọi chyện nàng muốn biết chắc hẳn sẽ được sáng tỏ. Tuy nhiên, có nhiều điều nàng còn đang đau đáu trong lòng. Và có một người nàng vẫn đang chờ đợi. Đó là Poie.

Đi qua khắp các nẻo đường trong đêm tối, Elibert mới thấy được nhiều điều nàng chưa bao giờ được biết. Vậy ra đây là cuộc sống ở bên ngoài kinh thành. Nó quá đối lập với sự xa hoa của chốn thần cung mà nàng biết. Có những đứa trẻ ngồi co rúm lại trong những thùng chứa hàng. Một cụ già nằm lay lắt ở góc đường. Vài gã say rượu gật gù bước đi với đôi chân trần. Những ánh mắt xám xịt từ trong những góc tối đang nhìn về phía Elibert. Cứ thế, Elibert bước qua những khu nhà lụp xụp chẳng thấy có một ánh đèn.

Có âm thanh ồn ào ở đâu đó. Elibert chợt khựng lại. Nàng rời khỏi những suy nghĩ trong tâm trí từ nãy giờ. Ngay bên kia đường, trong con hẻm phía tay trái của nàng. Ở đó có một đám người. Nàng lặng lẽ bước tới.

-Buộc chặt tay chân lại. Nhét cái giẻ kia vào mồm ả.

-Ư ưm...

-A, con khốn này, mày cùng đường rồi.

-Hahahahaha...

Đám người đàn ông đó đang vây quanh một người phụ nữ. Elibert giật mình khi nhận ra. Nàng nép người lại. Chúng là quân binh thì phải. Đám lính đó, chúng đang làm nhục cô gái ở trong kia. Elibert muốn làm điều gì đó. Nhưng dường như nàng không thể. Xung quanh đây chẳng có lấy một bóng người. Lẽ nào, nàng cứ thế đứng yên mà chứng kiến cái cảnh tượng ghê tởm đó.

Bất chợt, tiếng mảnh chai vỡ vọng vào trong con hẻm. Đám quân lính đang hoan hỉ bỗng nhiên dừng lại.

-Lũ chuột à? Tên kia, ra kiểm tra xem.

Một tên lính tiến về phía đầu hẻm. Là Elibert đã gây chú ý. Nàng ném vỡ một chiếc lọ thủy tinh để đánh động. Tên lính đó đang bước lại gần.

-Ư aa a...

-Chuyện gì thế?

Tiếng kêu gào của tên lính vừa bước ra. Đám quân nhốn nháo xông đến. Elibert lập tức bỏ chạy. Một mảnh thủy tinh nhọn hoắt đã găm vào mạn sườn của tên lính kia.

-Đuổi theo, nó chưa chạy được xa đâu.

Elibert không còn đủ sức. Sẽ sớm thôi, đám lính sắp bắt kịp nàng. Elbert

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net