Chương 133: Bạn trai người máy của tôi (17)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giọng Thời Yên rất nhẹ nhưng lại rất kiên định. Lục Cảnh Nhiên nhìn ảnh ngược của mình trong mắt cô, mím môi, im lặng một hồi lâu mới mở miệng nói: "Kỳ thật anh từ năm mươi năm sau xuyên về."

Thời Yên: "......"

Gì?

Cô từng đoán rất nhiều khả năng, thậm chí nghĩ tới có phải người máy cũng có thời kỳ mãn kinh, nhưng cuối cùng vẫn là cô xem nhẹ Lục Cảnh Nhiên. :)

Không hổ là chế tạo từ công nghệ cao, cả chuyện phiền não cũng công nghệ cao như vậy.

Cô nuốt nước bọt, dừng một lát, hỏi anh: "Anh từ năm mươi năm sau xuyên về kiểu gì?"

Lục Cảnh Nhiên nói: "Anh dùng máy du lịch thời gian của viện nghiên cứu."

Thời Yên nhíu mày như đang nghĩ gì đó, bỗng nhiên, cô nhớ cái ngày Lục Cảnh Nhiên mới tới đã tiêm thuốc cho cô: "Đợi đã, lúc anh tới tiêm cho em thật sự là kháng thể vi-rút Pandora??"

"Ừ." Lục Cảnh Nhiên gật đầu.

"Nhưng em không tra được tin tức nào liên quan đến loại vi-rút này trên mạng...... Chẳng lẽ đây là vi-rút năm mươi năm sau?" Nhưng cũng không đúng, vi-rút năm mươi năm sau thì anh đâu cần xuyên về năm mươi năm trước tiêm cho cô chứ?

Lục Cảnh Nhiên nói: "Không phải, đây là vi-rút niên đại này, chẳng qua hiện tại còn chưa bùng nổ quy mô lớn."

Thời Yên sửng sốt một chút, không hiểu sao tâm trạng có chút khẩn trương: "Vậy khi nào sẽ bùng nổ?"

Lục Cảnh Nhiên lại im lặng một lát mới nói: "Thứ sáu này."

Cái này ngược lại Thời Yên im lặng, hôm nay đã là thứ hai, cách thứ sáu chỉ còn chưa đến bốn ngày.

Lục Cảnh Nhiên nhìn cô cau mày, liền hỏi: "Em tin lời anh nói?" Đứng ở góc độ con người mà nói, mấy lời vừa rồi của anh thật là vô nghĩa.

Thời Yên lại gật đầu, vẻ mặt chuyên chú nhìn anh: "Em tin, bởi vì anh sẽ không nói dối em."

Lục Cảnh Nhiên cảm thấy vị trí trái tim mình khẽ nhảy lên, nhưng rõ ràng anh không có trái tim.

Thời Yên nói: "Anh từ năm mươi năm sau trở về là để ngăn cản vi-rút bùng nổ?"

Lục Cảnh Nhiên lắc đầu: "Anh chỉ muốn cứu em."

Thời Yên lại nghĩ đến anh không nói hai lời đã tiêm kháng thể vào người mình: "Em...... chết vì vi-rút hả?"

Vị trí trái tim Lục Cảnh Nhiên lại nhảy một cái, sự kiện kia đã qua năm mươi năm, nhưng tất cả chi tiết về cô, đến nay anh đều nhớ rõ rành mạch.

Sau khi vi-rút lan tràn, cô cũng không bị lây nhiễm ngay, hai ngày đầu có rất nhiều người không bị lây nhiễm, bọn họ muốn phá tan phòng tuyến của chính phủ để đi ra bên ngoài. Đối với bọn họ mà nói, ở lại thành phố A chính là chờ chết, chỉ có ra bên ngoài mới có thể tiếp tục sống sót.

Nhưng vi-rút truyền nhiễm rất nhanh, lại không loại thuốc nào có tác dụng, chính phủ không dám để bất kì ai rời khỏi thành phố A. Xung đột mỗi ngày đều bùng nổ vài lần, cuối cùng đều bị đặc công trấn áp, ba tuyến hải lục không đều bị phong tỏa, thậm chí cả quân đội cũng được điều động.

Toàn bộ thành phố đều tràn ngập chết chóc và tuyệt vọng.

Ngày thứ ba, Thời Yên cũng bị nhiễm vi-rút, rất mau xuất hiện triệu chứng, cô không nổi điên trước khi chết giống như mọi người, cô luôn rất bình tĩnh, chỉ là ánh mắt nhìn anh có chút không nỡ.

Từ khi nhiễm vi-rút đến khi chết chỉ ba tiếng đồng hồ, nhưng quá trình lại rất đau đớn, Lục Cảnh Nhiên nhìn sinh mệnh cô từng chút mất đi, nhưng ngoài ôm cô thì chẳng làm được cái gì.

Chuyện như thế anh tuyệt đối không muốn trải qua lần thứ hai.

Lục Cảnh Nhiên ôm cô, vùi đầu ở cổ cô lẩm bẩm: "Lần này em sẽ không có việc gì, trong cơ thể em có kháng thể."

Cổ Thời Yên bị anh cọ ngứa, dù anh là người máy, nhưng tóc lại giống người thật, thậm chí còn mềm mại hơn rất nhiều người.

Cô hơi gục đầu xuống, nhìn Lục Cảnh Nhiên: "Vậy những người khác thì sao?"

Dù trong cơ thể cô có kháng thể, nhưng vi-rút bùng nổ với quy mô lớn như vậy, chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta không rét mà run. Giọng Lục Cảnh Nhiên rầu rĩ, từ đầu vai Thời Yên truyền đến: "Anh không cứu được nhiều người như vậy, anh chỉ cần em không sao thôi."

Thời Yên có chút xúc động, cô không phải anh hùng, anh cũng không phải, cô không yêu cầu anh phải cứu thành phố A, đó cũng không thiết thực. Nhưng giờ cô đã biết chuyện này, cũng không thể coi như không biết, cô muốn làm một ít chuyện khả năng cho phép: "Bằng không chúng ta báo cảnh sát đi, anh biết vi-rút bùng nổ thế nào đúng không? Chúng ta báo cho cảnh sát, để bọn họ phòng bị, nói không chừng có thể tránh trận tai nạn này."

Lục Cảnh Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cô nói: "Bọn họ sẽ không tin lời chúng ta nói."

"Ẹc......" Hình như là sẽ không tin thật.

"Hơn nữa chuyện này là do một tổ chức khủng bố quốc tế làm, cảnh sát bình thường không phải đối thủ của bọn họ."

Khủng bố tập kích? Những chuyện đó cô chỉ thấy trong phim, không nghĩ tới sẽ xảy ra bên cạnh mình, hơn nữa còn tập kích với quy mô điên khùng như vậy.

"Anh nói, người viện nghiên cứu có tin lời anh nói không?" Anh do viện nghiên cứu chế tạo ra, bọn họ chắc hẳn có hiểu biết về người máy của mình, biết anh sẽ không nói dối.

Lục Cảnh Nhiên nghĩ ngợi, nói: "Bọn họ chắc là sẽ tin tưởng, hơn nữa trên người anh còn có chứng cứ."

Mắt Thời Yên sáng lên: "Chứng cứ gì?"

Lục Cảnh Nhiên nói: "Trên người anh có rất nhiều linh kiện và vật liệu không phải đồ của niên đại này, người viện nghiên cứu khẳng định có thể nhìn ra. Hơn nữa lúc anh tới còn tráo đổi người máy bọn họ gửi cho em."

Thời Yên sửng sốt một chút, hỏi anh: "Tráo đổi người máy của em?"

"Ừ, người máy của em không phải bị mất trong quá trình vận chuyện, là anh lấy ra, nhưng anh còn chưa kịp nằm vào thì nhân viên chuyển phát nhanh đã trở lại. Cuối cùng anh chỉ có thể tự tới tìm em."

Thời Yên tiêu hóa một chút, hỏi anh: "Vậy người máy ban đầu đâu?"

"Ném đi rồi."

Thời Yên: "............"

Lục Cảnh Nhiên quan sát phản ứng của cô, lại bổ sung: "Không sao, đó chỉ là anh của năm mươi năm trước."

Thời Yên: "......"

Người anh em, ra tay với bản thân mình cũng ác vậy sao!

"Anh ném anh ta ở đâu?"

Lục Cảnh Nhiên nói: "Một kho hàng, là chỗ sau khi vi-rút bùng nổ quy mô lớn, anh và mấy người máy khác tìm được để trốn."

"Vậy giờ chúng ta qua đó, mang theo anh ta tìm người của viện nghiên cứu, bọn họ nhất định sẽ tin tưởng." Nếu để bọn họ ra mặt liên lạc với cảnh sát, mức độ đáng tin khẳng định sẽ cao hơn rất nhiều.

Lục Cảnh Nhiên gật đầu, cùng cô đứng dậy, tắm rửa thay quần áo.

Cơn mưa giữa trưa qua đi, bầu trời lúc này lại trong vắt. Kho hàng Lục Cảnh Nhiên nói cách chỗ Thời Yên khá xa, có điều để nhanh tới, Thời Yên vẫn bắt xe qua đó.

Trên đường, cô liên lạc với viện nghiên cứu, nói sẽ mang theo Lục Cảnh Nhiên qua đó tìm bọn họ. Người viện nghiên cứu vốn dĩ hẹn cô ngày mai, nhưng Thời Yên nói tình huống rất khẩn cấp, cần phải gặp bọn họ ngay hôm nay.

Viện nghiên cứu cho rằng người máy có trục trặc gì lớn nên đồng ý, lúc này Thời Yên mới yên tâm.

Sau khi tới chỗ trốn Lục Cảnh Nhiên nói, Thời Yên đánh giá khắp nơi. Nơi này ít ai lui tới, chung quanh đều là nhà hoang, ban ngày tới gần cũng cảm thấy lạnh căm căm, nếu không phải Lục Cảnh Nhiên đi cùng, một mình cô thật sự không dám tới nơi này.

"Lúc đó bọn anh luôn ở đây sao?"

"Ừ, lúc ấy người trong thành phố đều nổi điên, mọi người tranh cướp thức ăn nước uống của nhau, còn có người bị truyền nhiễm trước khi chết sẽ cố ý chạy ra ngoài lây bệnh cho người khác."

Thời Yên thân là biên kịch, trong đầu đã tự động thêm toàn bộ hình ảnh, cái này khá giống mấy bộ phim tận thế zombie.

"Bọn anh là người máy, sẽ không bị lây nhiễm cũng không cần ăn cái gì, cho nên còn đỡ, chỉ là sau đó trong thành phố hoàn toàn không có điện, dần dần bọn anh cũng không duy trì được."

Đôi mắt Thời Yên tối lại, tương lai đáng sợ như vậy, cô nhất định nghĩ cách ngăn cản, hy vọng cảnh sát có thể tin tưởng lời viện nghiên cứu nói.

"Ở đây này." Lục Cảnh Nhiên đi đến trước một cái thùng, ngừng lại. Thời Yên nhìn thoáng qua cái thùng, đi lên định mở ra, bị Lục Cảnh Nhiên ngăn cản: "Để anh, bỏ đây lâu như vậy nên hơi bẩn."

Thời Yên nghe lời lùi về sau một bước, Lục Cảnh Nhiên mở cái thùng ra, trong không khí lập tức bay đầy bụi. Thời Yên che miệng ho, nhìn thứ đồ anh ôm ra từ bên trong.

Đó là một người...... trần như nhộng, hoặc là nói người máy càng chính xác hơn, có gương mặt giống hệt Lục Cảnh Nhiên, chẳng qua đôi mắt nhắm lại vô hồn.

Lục Cảnh Nhiên sống trong xã hội loài người lâu như vậy, dường như cũng hiểu cái gì là ngại, anh cởi áo khoác trên người khoác lên cho người máy.

Lúc này Thời Yên mới dám cẩn thận đánh giá người máy đó, tuy rằng thật sự giống hệt Lục Cảnh Nhiên, nhưng nhìn qua cũng không tinh xảo như anh, xem ra anh thật sự là thành phẩm của khoa học kỹ thuật tương lai.

"Chúng ta cứ như vậy dẫn anh ta tới viện nghiên cứu sao? Em sợ người khác sẽ báo cảnh sát......"

Lục Cảnh Nhiên nói: "Vẫn nên để anh ta trong thùng đi." Anh nói xong lại cất người máy vào, sau đó ôm cái thùng lên.

Thời Yên bắt xe, báo địa chỉ viện nghiên cứu. Trước khi đến cô lại gọi cho viện nghiên cứu, đối phương nói sẽ chờ cô ở cửa.

Thời Yên ở thành phố A cũng nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên tới nơi như viện nghiên cứu. Nơi này vừa thấy đã tràn ngập cảm giác công nghệ cao, một ngọn cây cọng cỏ bên trong cũng phảng phất mang theo ánh sáng trí tuệ.

Hai bảo vệ ở cửa còn đeo súng, Thời Yên có chút kinh ngạc đánh giá bọn họ, sau đó thấy một cô gái chờ ở bên ngoài.

Cô ấy đeo cặp kính gọng vàng, tóc tùy ý buộc sau đầu, áo len màu nâu bên ngoài khoác một chiếc áo blouse trắng, trên cổ còn đeo một thẻ công tác.

Lúc Thời Yên thấy cô ấy, cô ấy cũng vừa lúc nhìn qua, cô ấy không quá để ý Thời Yên, ngược lại khi thấy Lục Cảnh Nhiên bên cạnh cô thì sửng sốt tương đối lâu. Sau khi lấy lại tinh thần, cô ấy chủ động đi đến bên cạnh Thời Yên, cười hỏi: "Cô chính là cô Thời phải không, tôi là Tiểu Thiệu."

"Chào cô Thiệu."

Tiểu Thiệu mỉm cười, nói: "Cô trực tiếp gọi tôi Tiểu Thiệu là được rồi, cô liên lạc với chúng tôi gấp như vậy, là 8869 có vấn đề gì hả?"

Thời Yên nặng nề gật đầu, nghiêm túc nói: "Ừ! Có vấn đề rất lớn!"

"Là vấn đề gì?"

Thời Yên nói: "Nơi này không tiện nói chuyện, chúng ta có thể đi vào rồi nói không?"

"Có thể." Tiểu Thiệu nhìn Lục Cảnh Nhiên một cái, cảm thấy anh không có gì khác thường, nhưng lại giống như có gì đó không đúng, "Trong tay anh ấy là cái gì vậy?"

Thời Yên nói: "Chính là vấn đề mà tôi nói."

Tiểu Thiệu: "......"

Chỗ bọn họ ra vào đều cần kiểm tra, dù cô ấy dẫn người vào cũng như thế. Cô ấy bảo Lục Cảnh Nhiên giao đồ cho bảo vệ kiểm tra, Lục Cảnh Nhiên lại đứng im không nhúc nhích, Thời Yên mím môi, nói với Tiểu Thiệu: "Nếu không cô nhìn đồ vật bên trong đã."

Tiểu Thiệu có chút khó hiểu, lại có chút tò mò đi qua, mở cái thùng ra nhìn.

Một người máy giống hệt 8869 nằm ở bên trong.

Tiểu Thiệu: "......"

Tình huống như thế nào? Một thời gian không gặp, anh còn chia mình làm hai người???

Đây xác thật là vấn đề lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net