Chương 138: Bạn trai người máy của tôi (hết)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe được lời Tiểu Thiệu, Thời Yên thất thần trong chớp mắt, cô lái xe tới ven đường, dừng lại, hỏi lại một lần: "Cô nói cái gì?"

Tiểu Thiệu nói: "8869 hôm nay tỉnh lại."

Thời Yên điều chỉnh hô hấp, Lục Cảnh Nhiên tỉnh lại, cô không nghe lầm: "Anh ấy đã sửa xong rồi sao?"

"Bây giờ anh ta còn chưa khôi phục hoàn toàn được bộ dạng lúc trước, nhưng hôm nay anh ta tỉnh lại, còn mạnh mẽ đòi rời viện nghiên cứu."

Thời Yên nghe thế trong lòng căng thẳng: "Vậy anh ấy đi rồi hả?"

"Cô yên tâm, anh ta muốn đi cũng là đi tìm cô, chúng tôi nói với anh ta hôm nay cô sẽ tới, anh ta mới không rời đi nữa."

"Vậy tôi đến đó ngay, rất nhanh thôi."

"Đừng, cô lái xe chú ý an toàn, anh ta biết cô tới thì sẽ không đi đâu."

"Được." Thời Yên ngoài miệng đồng ý, nhưng trong lòng lại hoàn toàn không thể bình tĩnh, hiện tại cô chỉ nghĩ mau chóng nhìn thấy Lục Cảnh Nhiên, dù chỉ sớm hơn một giây.

Cũng may đoạn đường từ nhà cô đến viện nghiên cứu, trong mười năm này cô đi không biết bao nhiêu lần, mỗi một cây cối ven đường cô đều quen thuộc. Lúc lái xe tới viện nghiên cứu, Tiểu Thiệu đã chờ ở bên ngoài, bởi vì muốn lái xe vào rất phiền toái, cho nên Thời Yên vẫn luôn đỗ xe ở bên ngoài.

Khóa kỹ cửa xe, Thời Yên đi giày cao gót chạy như bay tới trước mặt Tiểu Thiệu: "Lục Cảnh Nhiên đâu?"

"Ở bên trong, xem cô gấp chưa kìa."

Tiểu Thiệu dẫn cô vào trong như mọi lần, như cảm ứng được hai cô tới, một người máy bỗng nhiên dừng trước mặt hai người.

Thời Yên bị buộc dừng bước, ngẩng đầu nhìn người đối diện.

Là Lục Cảnh Nhiên, anh thật sự tỉnh lại. Trên người anh mặc quần áo cô mua cho, bộ quần áo này cô vẫn để ở viện nghiên cứu, chính là nghĩ ngày nào đó anh tỉnh lại, có thể không cần cướp quần áo của người qua đường.

Thời Yên nhìn anh, nước mắt nhịn không được bắt đầu dâng lên, Lục Cảnh Nhiên nhíu mày, đi lên hỏi cô: "Em làm sao vậy? Ai bắt nạt em?"

Thời Yên lắc đầu, nuốt nước mắt trở về: "Em vui quá ấy mà, anh còn nhớ em là ai không?"

Tiến sĩ Khúc nói, dù mấy thứ khác không thể khôi phục như lúc đầu, cũng sẽ không có ảnh hưởng quá lớn, nhưng con chip tương đương với não bộ của người máy, nếu không thể sửa chữa tốt sẽ có rất nhiều vấn đề.

Dường như Lục Cảnh Nhiên không ngờ cô sẽ hỏi như vậy, nhưng vẫn đáp: "Em là Thời Yên."

Thời Yên kiềm chế trái tim đập điên cuồng của mình, lại hỏi: "Anh còn nhớ đã xảy ra chuyện gì không?"

"Ừ."

"Tất cả đều nhớ sao?"

"Ừ." Lục Cảnh Nhiên rốt cuộc không nhịn được hỏi, "Anh ngủ rất lâu hả?"

Sau khi anh tỉnh lại chỉ nhìn thấy hai người là tiến sĩ Khúc và Tiểu Thiệu. Sau khi Tiểu Thiệu nói với anh rằng Thời Yên sẽ đến thì chạy ra, tiến sĩ Khúc tiến hành kiểm tra thông thường cho anh cũng không có nói cái gì.

Thời Yên nói: "Cũng không bao lâu, mười năm."

Lục Cảnh Nhiên sửng sốt, mười năm? Cách vụ nổ lớn đã mười năm?

Thời Yên tinh tường thấy nét kinh ngạc trên mặt anh, xem ra thí nghiệm khôi phục anh như cũ của tiến sĩ Khúc rất thành công: "Có phải cảm thấy em không khác mười năm trước là bao đúng không? Em bảo dưỡng rất khá!"

Lục Cảnh Nhiên mím môi, anh để ý mới không phải cái này: "Chẳng lẽ, em đợi anh mười năm?"

Thời Yên cười nói: "Anh đợi em năm mươi năm, em chỉ đợi anh mười năm, tính đi tính lại vẫn là em được lời."

"E hèm, chúng ta đi vào rồi nói sau." Tiểu Thiệu rốt cuộc tìm được một cơ hội chen ngang.

Lục Cảnh Nhiên đi theo Thời Yên và Tiểu Thiệu trở về phòng thí nghiệm, chẳng qua mày vẫn khẽ nhíu, tiến sĩ Khúc thấy bọn họ tới thì nói qua tình huống của Lục Cảnh Nhiên cho Thời Yên: "Bây giờ cậu ta chỉ khôi phục khoảng 80%, tôi đã hoàn toàn sửa xong con chip, nhưng có chỗ tôi không thể sửa lại giống hệt lúc trước." Ông bảo Lục Cảnh Nhiên cởi áo ra, bảo Thời Yên nhìn phía sau lưng anh: "Lưng là nơi bị tổn hại nghiêm trọng nhất sau vụ nổ, làn da nhân tạo nơi này, chúng tôi tạm thời không có cách nào phục hồi tinh tế như cũ, cảm giác cũng sẽ không nhanh nhạy như trước, cô nhìn kỹ có thể nhìn ra khác biệt."

Làn da phần lưng Lục Cảnh Nhiên xác thật có khác biệt, nhưng ở vị trí này cũng không có ảnh hưởng quá lớn. Cô giơ tay xoa lưng Lục Cảnh Nhiên, nhẹ nhàng vuốt ve chỗ có màu sắc kém nhất: "Như vậy trông rất giống vết thương trên da của con người, không phải sao?"

"Cô không ngại là được." Tiến sĩ Khúc nói, "Kim loại trên người cậu ta cũng không thể làm được cứng như trước, năng lực chống chịu sẽ yếu bớt, đặc biệt là linh kiện chỗ khớp xương, quá tinh tế, linh kiện hiện tại không chịu được cường độ vận động cao như trước, cho nên năng lực vận động của cậu ta cũng sẽ không bằng trước. Đương nhiên, chờ kỹ thuật của chúng tôi đuổi kịp, tôi sẽ một lần nữa thay lại mấy cái này cho cậu ta."

"Cảm ơn tiến sĩ Khúc." Thời Yên bảo Lục Cảnh Nhiên mặc áo vào, cười nói với tiến sĩ Khúc, "Anh ấy có thể tỉnh lại, nhìn tôi nói chuyện, tôi đã rất vui."

Cánh tay Lục Cảnh Nhiên mặc áo hơi ngừng lại, sau đó mặc áo len vào.

"Cậu ta tỉnh lại sớm hơn tôi nghĩ, nhưng nếu cậu ta không muốn ngủ say nữa, cô dẫn cậu ta về nhà đi."

Lục Cảnh Nhiên cũng không tính ở viện nghiên cứu thêm nữa, anh giữ chặt tay Thời Yên, nói với cô: "Chúng ta đi thôi."

Thời Yên nói cảm ơn tiến sĩ Khúc và Tiểu Thiệu lần nữa, đi theo Lục Cảnh Nhiên rời viện nghiên cứu. Nhìn xe Thời Yên đỗ bên ngoài viện nghiên cứu, Lục Cảnh Nhiên sửng sốt một chút: "Em mua xe à?"

"Ừm, em thi bằng lái một lần là qua đấy, lợi hại không nào."

Lục Cảnh Nhiên nhíu mày, Thời Yên một bên lái xe ra ngoài, một bên nói: "Anh làm sao vậy? Vì sao tỉnh lại còn không vui?"

Lục Cảnh Nhiên im lặng một lát, mới nói: "Anh ngủ mười năm, mười năm này em sống như thế nào, anh hoàn toàn không biết."

"Em có thể kể cho anh nghe." Thời Yên cười nói, "Bây giờ em là biên lịch rất nổi tiếng, cả Lãnh Thu Bạch cũng từng diễn bộ phim mà em làm biên kịch đấy! Anh nhớ Lãnh Thu Bạch không? Chính là nữ chính Cuồng hoa lúc trước, ảnh hậu đó! Em còn mua cho anh thật nhiều quần áo mới, tất cả đều đặt ở trong nhà, à, em vẫn ở chỗ cũ, không chuyển nhà, em sợ chuyển nhà rồi anh không tìm thấy em......"

Mười năm này cô không ngừng ảo tượng có một ngày có ai đó gõ cửa, lúc mở cửa ra người đứng ở bên ngoài nói, chào em, anh là người máy trí tuệ nhân tạo đi lạc của em.

Cô không ngừng nói những biến hoá trong mười năm này, Lục Cảnh Nhiên im lặng mà nghe, chần chờ mở miệng: "Em không...... kết hôn à?"

Anh biết con người muốn kết hôn, hơn nữa cái từ "kết hôn" này, lúc anh và cô về quê, bố mẹ cô nhắc tới rất nhiều lần.

Thời Yên nói: "Con người và người máy không thể kết hôn."

Lục Cảnh Nhiên lại lần nữa cảm thấy nơi trái tim truyền đến cảm giác khác thường. Anh nắm tay Thời Yên đặt trên tay lái, nhìn cô hỏi: "Vậy anh có thể bên em mãi mãi không?"

Thời Yên nhìn anh, lái xe sang ven đường, ngừng lại: "Em đợi anh mười năm, anh tưởng đợi chơi sao? Mười năm này lãi mẹ đẻ lãi con, giờ anh phải đền em cả đời, biết chưa hả?"

Lục Cảnh Nhiên nhìn cô thật sâu, ánh mắt hơi lóe một chút, cúi đầu hôn cô. Mười năm này, mỗi lần Thời Yên đi thăm anh đều sẽ hôn anh, chẳng qua anh không nhiệt tình như bây giờ, hận không thể ăn cô vào bụng. Người máy vốn dĩ không cần thở, cho nên trong chuyện hôn môi bọn họ chiếm ưu thế bẩm sinh, nếu Thời Yên không kêu ngừng, anh có thể sẽ hôn cô thật lâu thật lâu.

Lúc không khí trong phổi Thời Yên không còn mấy, rốt cuộc mới cùng Lục Cảnh Nhiên tách ra, trên môi Lục Cảnh Nhiên dính son của mình, bộ dạng trông khá buồn cười. Thời Yên thở phì phò, bám vào cổ anh nói: "Chúng ta, đi chụp ảnh cưới đi."

Lục Cảnh Nhiên không ngừng liếm môi cô, trầm thấp nói: "Không phải nói con người và người máy không thể kết hôn sao?"

"Đúng vậy, nhưng chưa nói con người và người máy không thể chụp ảnh cưới."

Lục Cảnh Nhiên nghĩ ngợi, cảm thấy rất có lý.

Một tuần sau, Thời Yên đăng ảnh cưới lên vòng bạn bè, tuyên bố mình chính thức kết hôn. Vòng bạn bè ầm ĩ, mọi người vừa kinh ngạc vừa chúc phúc. Bố mẹ Thời Yên cũng đã sớm biết chuyện của Lục Cảnh Nhiên, mới đầu bọn họ phản đối, nhưng Thời Yên vẫn kiên trì tới hiện tại.

Hiện tại, mười năm đã qua, bọn họ cũng đã sớm nghĩ thoáng.

Chụp ảnh cưới, bọn họ cũng thuận tiện cử hành hôn lễ, ngoài không nhận được hai tờ giấy màu đỏ, bọn họ giống với các cặp vợ chồng khác. Chuyện sinh con, Thời Yên cũng hoàn toàn không chấp nhất, người máy không thể sinh con, vậy cô không cần sinh, hơn nữa tuy rằng bọn họ không thể sinh con, nhưng quá trình chế tạo đứa bé, Lục Cảnh Nhiên cực kỳ ưu tú.

Bốn mươi năm sau, viện nghiên cứu khôi phục Lục Cảnh Nhiên giống với trước kia, nhưng bên ngoài anh cũng điều chỉnh tương ứng, phù hợp với độ tuổi hiện tại của con người, mà người máy lúc đầu bị anh tráo đổi, sau năm mươi năm ngủ đông được viện nghiên cứu đưa về năm mươi năm trước.

Lại qua mười năm, Thời Yên sống thọ và chết già, Lục Cảnh Nhiên cùng cô đi hết đời này, cũng không dùng cỗ máy thời gian trở lại trước kia, mà bảo người của viện nghiên cứu lấy con chip của mình ra, an táng cùng Thời Yên.

Như vậy, bọn họ có thể đời đời kiếp kiếp ở bên nhau.

【 Đinh! Chúc mừng thông qua phó bản 《 Bạn trai người máy của tôi 》, nhận được 40 tích phân hệ thống, nam chính tặng 100 tích phân】

【 Giải khoá ảnh CG phó bản 《 Bạn trai người máy của tôi 》, xin lựa chọn một tấm lưu trữ. 】

Thời Yên trở lại không gian giả thuyết của hệ thống, nhìn một đống ảnh trước mắt. Hầu hết ảnh lần này đều là ảnh sinh hoạt hằng ngày, Thời Yên chọn chọn lựa lựa, cuối cùng lưu trữ tấm ảnh Lục Cảnh Nhiên nằm trên bàn thí nghiệm, cô hôn anh.

【 Chúc mừng, phó bản khiêu chiến chỉ còn lại một ải cuối cùng, thông qua thế giới sau có thể kết thúc cuộc thi đấu khiêu chiến, nhận được khen thưởng phong phú bất ngờ! 】

Thời Yên sửng sốt, bất tri bất giác cô đã tới một ải cuối cùng rồi sao?

"Một ải cuối cùng, có phải cực kì khó hay không?"

【 Thế giới là ngẫu nhiên, nhưng theo lẽ thường mà nói, thế giới cuối cùng hẳn là khó nhất, vừa làm không tốt là BE ngay. 】

Thời Yên: "......"

BE ở đây, chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao!

【 Sắp thành lập thế giới mới, xin chuẩn bị sẵn sàng 】

Thời Yên còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, hệ thống đã bắt đầu truyền tống. Cảm giác chấn động qua đi, Thời Yên phát hiện mình mặc váy ngủ, ngồi trong một phòng khách rộng rãi. Phòng khách không bật đèn, chung quanh đen như mực. Gió thổi từ cửa sổ mở ra trên ban công, một người đàn ông đứng trên ban công, tóc bị gió thổi lộn xộn.

Thời Yên nương ánh trăng, thấy rõ mặt người đó, là Lục Cảnh Nhiên.

【 Phó bản 《 Học trưởng u buồn 》 kích hoạt 】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net