Chương 144: Học trưởng u buồn (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Cảnh Nhiên dùng cái đầu thông mình của anh cũng không nghĩ ra được kịch bản mà Thời Yên nói là kịch bản gì: "Anh thật sự cào được thẻ giảm giá 90% mà."

Mắt Thời Yên trợn trắng: "Thẻ giám giá không phải thẻ miễn phí, vẫn cần anh bỏ tiền."

"Cho nên?"

"......" Cô phát hiện người hành tinh Suva đơn thuần không tưởng, "Anh cho rằng anh dùng thẻ giảm giá mua được hoa cỏ Trái đất? Không anh sai rồi, về nhà anh sẽ phát hiện cây hoa có thể là hàng nhái chất lượng cao, dập nát, hàng không giống mô tả. Tóm lại, chính là căn bản không đáng giá tiền."

......

Lục Cảnh Nhiên lâm vào trầm tư.

Thời Yên tiếp tục nói: "Trái đất còn có một kịch bản là, đồ 100 tinh tệ tôi yết giá 500 tinh tệ, sau đó giảm 50% bán cho anh."

Lục Cảnh Nhiên: "......"

Dường như lần nữa bị sự xảo trá của người Trái đất lừa gạt, làm trái tim linh hồn của Lục Cảnh Nhiên chịu tổn thương rất sâu, anh lại bày ra vẻ u buồn. Thời Yên vỗ vỗ vai anh, an ủi: "Anh cũng đừng quá khổ sở, mấy cái kịch bản này dù là người Trái đất cũng thường xuyên mắc mưu."

"......" Lục Cảnh Nhiên ngước mắt nhìn về phía cô, "Mỗi ngày người Trái đất đều sống trong nước sôi lửa bỏng vậy sao?"

"...... Đúng vậy."

"Em rất hiểu Trái đất."

"Tin tưởng em, đọc nhiều sách, anh cũng có thể."

Lục Cảnh Nhiên: "......"

Thời Yên lấy lại hết tiền trên người Lục Cảnh Nhiên: "Vẫn để em giữ tiền cho, bớt anh lại ngu xuẩn bị người ta lừa. Đi thôi, chúng ta đi tìm hạt giống."

"......" Là sinh viên tài năng của học viện Tiaivo, Lục Cảnh Nhiên lần đầu tiên bị người ta dùng từ "ngu xuẩn" để hình dung.

Anh đi bên cạnh Thời Yên, nói với cô: "Vừa rồi người cào vé trúng thưởng trước anh cũng không trúng thưởng."

"Chính là như vậy mới rất thật, nếu tất cả vé trúng thưởng đều là giải đặc biệt, vậy quá giả." Thời Yên nói, "Còn có một loại khả năng là, người không trúng thưởng kia là cò mồi của bọn họ, chính là để anh tin tưởng bọn họ hơn."

"Cò mồi?" Lục Cảnh Nhiên không hiểu cái từ này lắm, "Cò mồi là có ý gì?"

Thời Yên nghĩ phải giải thích với anh cái từ này như thế nào: "Anh xem bên kia, người đàn ông cố tình nâng giá kia kìa, ông ta chính là cò mồi ông chủ." Thời Yên lén hất hất cằm ra hiệu cho Lục Cảnh Nhiên: "Người bên cạnh mới là người mua thực sự, người nâng giá kia cố ý ra vẻ muốn mua chỉ là vì nâng giá tiền lên, để người nọ bỏ nhiều tiền hơn."

"......" Lục Cảnh Nhiên tự đáy lòng nói, "Nếu người người Trái đất bỏ tâm tư này vào những thứ đứng đắn, khoa học kỹ thuật đã sớm dẫn trước bọn anh."

"Vậy các anh may mắn lắm nhỉ."

Lục Cảnh Nhiên: "......"

"Anh chị, anh chị muốn mua hạt giống ạ?" Một cô bé bỗng nhiên chạy đến, chớp mắt to nhìn bọn họ, "Em bán những hạt giống này là có thể có tiền chữa bệnh cho mẹ."

Thời Yên cười tủm tỉm nhìn cô bé: "Không cần đâu em gái, bọn chị không mua hạt giống."

Ánh mắt cô bé sáng lấp lánh như chứa đầy nước mắt, thấy Thời Yên không dao động, lại quay đầu nhìn Lục Cảnh Nhiên: "Anh trai cũng không mua ạ?"

Lục Cảnh Nhiên: "......"

Lời từ chối nói không ra.

Thời Yên lôi kéo anh muốn đi, cô bé đi theo bọn họ, còn duỗi tay túm chặt góc áo Lục Cảnh Nhiên: "Hạt giống của em rất rẻ, đều là mẹ em tách ra từ rau quả, anh à......"

Thời Yên giật giật khóe miệng, cô bé này rất có mắt nhìn, biết Lục Cảnh Nhiên là kẻ dễ lừa liền ăn vạ anh. Lục Cảnh Nhiên dừng lại, cúi người nói với cô bé: "Em còn có bao nhiêu hạt giống, anh mua hết."

Thời Yên: "............"

Thời Yên che chặt túi tiền.

Lục Cảnh Nhiên ngẩng đầu nhìn cô.

Cô bé cũng ngẩng đầu nhìn cô.

Thời Yên: "......"

Cô không nhịn được mắng tục trong lòng.

"Cảm ơn anh chị!" Cô bé nhận tiền, vui vẻ rời đi. Lục Cảnh Nhiên cầm túi hạt giống, nghiêng đầu thấy Thời Yên đối diện chính mình cười lạnh.

"......" Anh ho khan một tiếng, mở miệng nói, "Cô bé này nhỏ như vậy, nhìn không giống kẻ lừa đảo."

"Hờ hờ, lúc trước cô bé lừa mất phi thuyền, anh cũng không nhìn ra cô ấy là kẻ lừa đảo."

"......"

"Người Trái đất thích nhất phái trẻ con và người già đi làm chuyện xấu, bởi vì loại người này có thể làm người ta giảm lòng phòng bị, cũng có thể gợi lên lòng đồng tình."

Lục Cảnh Nhiên yên lặng một trận, cố ý dùng lời lẽ chính đáng nói: "Thật quá đáng, sao có thể để trẻ con và người già làm chuyện này!"

"Vì lừa tiền trong túi anh vào túi bọn họ."

"......" Trong lòng Lục Cảnh Nhiên có bóng ma với bé gái, nhưng vừa rồi nhìn thấy ánh mắt đáng thương của cô bé, anh lại cảm thấy mình không nên bởi vì bị một cô bé lừa mà hoài nghi tất cả bé gái.

Thời Yên nói: "Mấy hạt giống này mà nảy mầm coi như em thua."

Lục Cảnh Nhiên lúc này lại bình thường trở lại: "Không sao, dù sao cũng không bao nhiêu tiền, cùng với bị mấy người lúc tới cướp đi, không bằng cho cô bé kia. Hơn nữa lỡ như cô bé thật sự có mẹ đang bị bệnh thì sao?"

Thời Yên cười như không cười nhìn anh: "Có phải sau này anh rất muốn sinh con gái?"

"...... Có gì liên quan à?"

Thời Yên cười cười, nói: "Em cảm thấy chúng ta đừng đi dạo, nếu không không chờ tìm được hạt giống, tiền đã tiêu hết. Em biết mua được hạt giống ở đâu, đi theo em."

Lục Cảnh Nhiên cùng cô rẽ trái rẽ phải, đi tới trước một quán nhỏ khá xa. Cửa hàng ở chợ bán đồ cũ phải trả tiền thuê, đoạn đường nhiều người, tiền thuê cũng càng đắt, vị trí như quán này tiền thuê sẽ khá rẻ, nhưng khách tới cũng sẽ ít đi.

Chủ quán là một người tóc hoa râm, thấy có người tới, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lại tiếp tục sửa chữa đồ vật trên tay. Thời Yên đi lên cười hỏi: "Ông chủ, có hạt giống mới không?"

Ông chủ không lên tiếng đưa một cái túi nhỏ qua. Lục Cảnh Nhiên cúi đầu nhìn, rất giống túi hạt giống cô bé vừa rồi đưa anh, nhưng bên trong chỉ có khoảng mười hạt giống: "Ít như vậy?"

Chủ quán nhìn anh một cái, nói: "Có là đã không tồi, mấy thứ này ở trên Trái đất đều tuyệt chủng, chạy đi đâu tìm hạt giống cho cậu? Đều là lúc tôi tới hành tinh Suva mang theo một ít."

Thời Yên nói với Lục Cảnh Nhiên: "Hạt giống của ông chủ đều là giữ lại từ cây trồng của mình, mấy năm nay cây trồng càng ngày càng ít."

Lục Cảnh Nhiên nhíu mày, điều kiện hành tinh Suva và Trái đất trước sau có khác biệt, mà có thực vật lại rất mẫn cảm, hoàn cảnh hơi khác cái là không sống được. So với cái này, nghiêm trọng hơn chính là thực vật không để lại dấu vết đi theo Trái đất, muốn tìm được hạt giống rất khó khăn.

Anh đang làm thí nghiệm tái tạo lại, chính là hy vọng tái tạo lại được hạt giống thực vật Trái đất, sử dụng dịch dinh dưỡng anh đặc chế, để chúng có thể gieo trồng trên diện tích lớn một lần nữa -- mà không phải như cà chua của Thời Mỹ Lệ, hao hết tâm tư chỉ có hai quả.

Lục Cảnh Nhiên hỏi ông chủ: "Trong đây là những loại gì?"

Ông chủ nói: "Ớt cay, rau hẹ, cà tím, hành."

Thời Yên nghe thế ánh mắt sáng lên: "Quá tuyệt vời, rốt cuộc cũng có ớt cay và hành!"

"Rất đắt." Ông chủ thản nhiên mà nói một câu.

Thời Yên im lặng, hỏi ông: "Có thể quét đầu cuối không? Tiền mặt của chúng tôi khả năng không đủ."

Ông chủ lấy từ trong túi một thiết bị đầu cuối, ném cho bọn họ: "Quét đi."

Thời Yên nghiêng đầu nhìn Lục Cảnh Nhiên.

"......" Lục Cảnh Nhiên im lặng lấy đầu cuối, quét một chút, lập tức nhận được nhắc nhở trừ tiền. Nhìn con số bên trên trên, anh tin lời rất đắt của ông chủ -- giá cả này có thể mua một chiếc xe không quỹ cấp bậc nhập môn.

"Cái này là thật hả? Có thể trồng ra thực vật được sao?" Anh không yên tâm hỏi.

Ông chủ nói: "Tôi chỉ có thể bảo đảm là thật, không thể bảo đảm các cô cậu có thể trồng sống được hay không, dù sao tôi cũng không thể bảo đảm trăm phần trăm trồng sống."

Lục Cảnh Nhiên nghĩ ngợi, hỏi ông: "Trông ông rất có kinh nghiệm gieo trồng, có suy nghĩ làm nghiên cứu phương diện này không? Nếu có thể làm sống lại thực vật Trái đất, đó sẽ là một hành động vĩ đại."

Chủ quán nói: "Không suy nghĩ."

Lục Cảnh Nhiên: "......"

Có đôi khi anh thật sự không hiểu người Trái đất lắm, ông chủ là hẳn là hành tinh Suva...... Không, nói không chừng là người hiểu gieo trồng thực vật Trái đất nhất toàn vũ trụ, nhưng ông lại tình nguyện lãng phí tài hoa của mình.

"Vậy có hướng dẫn gieo trồng không?" Anh hỏi.

Ông chủ lấy một quyển sách viết tay nhỏ trên quầy hàng, đặt ở trước mặt anh: "Có, mua riêng."

Lục Cảnh Nhiên: "......"

Anh quét đầu cuối mua quyển sách này, sau đó cùng Thời Yên rời nơi này. Trên đường, Thời Yên thấy anh không vui vẻ lắm bèn hỏi: "Anh làm sao vậy? Hôm nay siêu may mắn mua được hạt giống ớt cay và hành, sao còn xụ mặt?"

Lục Cảnh Nhiên nhìn cô hỏi: "Chúng ta thật sự không bị chủ quán lừa hả?"

Thời Yên xì một tiếng: "Anh biết khu trung ương có người Trái đất mở một nhà hàng không?"

"Anh biết, nghe nói giá cả rất cao, số lượng lại rất ít, khu trung ương rất nhiều người đều không trả nổi."

Thời Yên nói: "Nhà hàng đó vốn mở ở khu phía Tây, kiếm được nhiều tiền liền chuyển cửa hàng đến khu trung ương. Số lượng ít là bởi vì nguyên liệu nấu ăn rất ít, giá cả cao cũng là vì nguyên liệu nấu ăn rất ít. Nguyên liệu nấu ăn ở đấy đều lấy từ chỗ ông chủ lúc nãy. Ông chủ bán thành phẩm cho nhà hàng kiếm được rất nhiều tiền, bán hạt giống cho anh đương nhiên cũng không thể rẻ. Hơn nữa một vài thứ tốt, ông ấy cũng không muốn lấy hạt giống ra bán, ớt cay và hành là nó đó!"

Lục Cảnh Nhiên nghĩ ngợi, nói: "Lúc trước anh thấy ớt cay và hành trong sách minh hoạ, hai thứ này có vẻ không dễ ăn như những thứ khác."

"...... Ai bảo anh ăn, đây là gia vị, dùng để lấy vị, rất nhiều món đều cần dùng tới! Đặc biệt là ớt cay, nào là lẩu xiên cay mạo thái Malatang, tất cả đều không thể thiếu nó!"

"Lẩu xiên cay mạo thái Malatang?"

"Ừ! Thật là tiếc nuối, em biết anh cũng chưa từng ăn."

"......" Lục Cảnh Nhiên im lặng một lát, mở miệng nói, "Nếu thật sự tốt như vậy, vậy ông ấy càng nên tham dự nghiên cứu của anh, kinh nghiệm gieo trồng của ông ấy cộng thêm kỹ thuật của anh, xác suất phục chế lại thực vật Trái đất càng gia tăng."

Thời Yên nói: "Anh ngốc hả, nếu anh thật sự gieo trồng được thực vật Trái đất trên quy mô lớn, vậy ông ấy còn kiếm tiền thế nào?"

"............" Đây là triết học của người Trái đất ư?

Hai người trở lại khu trung ương, vừa lúc ngang qua nhà hàng Trái đất mà Thời Yên. Lục Cảnh Nhiên nhìn xuống, hỏi Thời Yên: "Em muốn đi thử xem không?"

Thời Yên nói: "Đừng đi, cái nhà hàng này chỉ có thể gạt người ngoài nghề. Bởi vì thiếu rất nhiều gia vị, hơn nữa chủng loại nguyên liệu nấu ăn cũng không nhiều, món ăn bọn họ làm chẳng ra cái gì cả. Nhưng đương nhiên, vẫn ngon hơn đồ hộp và dịch năng lượng của hành tinh Suva, cho nên vẫn có nhiều người có tiền muốn đi ăn."

Lục Cảnh Nhiên nhìn cô: "Em biết rõ thật."

"Vẫn là câu nói kia, đọc sách nhiều."

Lục Cảnh Nhiên im lặng, em họ này không giống với trong tưởng tượng của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net