Chương 145: Học trưởng u buồn (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng bọn họ vẫn không tới nhà hàng kia, trực tiếp về nhà. Hôm nay dạo bên ngoài một vòng, Thời Yên định về tắm rửa nghỉ ngơi, kết quả còn chưa đi xa, Lục Cảnh Nhiên đã gọi cô lại: "Có yêu cầu xin kết nối."

"......" Thời Yên giật giật khóe miệng, "Vậy anh nhận đi."

Lục Cảnh Nhiên thần sắc ngưng trọng nói: "Bên trên hiện là mẹ anh."

Thời Yên: "......"

Nay đã khác xưa, Lục Cảnh Nhiên mất trí nhớ, đối mặt với người mẹ đột nhiên gọi điện đường dài tinh tế tới, sẽ hoảng loạn là tự nhiên.

"Đừng sợ, dũng cảm nhận đi! Em về phòng trước!" Cô nói xong định đi, Lục Cảnh Nhiên túm chặt cổ áo cô, nhận yêu cầu trò chuyện.

Trên màn hình đầu cuối chiếu ra hình ảnh không gian ba chiều, hình ảnh là một người phụ nữ tóc vàng xinh đẹp, có vài phần giống Lục Cảnh Nhiên: "Cảnh Nhiên, trong khoảng thời gian này con sống tốt không?"

Lục Cảnh Nhiên hơi nhíu mày, đáp: "Không tốt lắm, thậm chí con không biết người là ai."

Thời Yên: "......"

Vừa lên đã nói thắng vậy sao!

Người phụ nữ sửng sốt một chút, mới hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Lục Cảnh Nhiên nói: "Con cũng không nhớ rõ, sau khi con tỉnh lại thì mất trí nhớ. Là em họ đã cứu con." Anh nói rồi kéo Thời Yên đến trong phạm vi màn hình.

Thời Yên tránh cũng không thể tránh, đành phải căng da đầu nói: "Chào dì ạ, con là Mỹ Lệ."

Người phụ nữ nhìn cô khẽ gật đầu: "Mỹ Lệ à, đã lớn như vậy rồi ư, trong khoảng thời gian này sống có quen không?"

"Khá tốt ạ, anh họ rất chăm sóc con."

"Vậy là tốt rồi." Người phụ nữ lại đánh giá cô, "Sao con không giống trong ấn tượng của dì lắm nhỉ?"

Thời Yên ha ha cười hai tiếng: "Con gái mười tám thay đổi lớn, có phải con xinh hơn không ạ?"

"Đúng thật." Người phụ nữ cười cười, hỏi cô, "Anh họ con là sao?"

"À thì...... Con cũng không rõ ràng lắm, sau khi anh ấy ngã rồi tỉnh lại không còn nhớ gì hết." Nói tới đây, cô lại bổ sung một câu, "Có điều hình như gần đây anh ấy đang hồi phục kí ức, anh nhớ rõ chuyện bị lừa phi thuyền lúc còn nhỏ."

Lục Cảnh Nhiên: "......"

Thời Yên nhắc tới chuyện này, sắc mặt mẹ Lục Cảnh Nhiên cũng không tốt lắm, chuyện này không chỉ còn mới mẻ trong kí ức của Lục Cảnh Nhiên, bà và bố Lục Cảnh Nhiên cũng nhớ rõ ràng. Bởi vì không có phi thuyền, bọn họ không thể không từ bỏ kế hoạch du lịch, trực tiếp quay trở về hành tinh Suva, sau đó tìm được phi thuyền ở hành tinh Emma, nhưng tới bây giờ cũng không có tin tức của tên trộm.

"Cảnh Nhiên, có phải thí nghiệm của con xuất hiện vấn đề gì không?" Mẹ Lục Cảnh Nhiên thay đổi đề tài, "Lúc trước mẹ nghe con nói đến con đang làm một thí nghiệm về trí nhớ."

Lục Cảnh Nhiên ngẩn người, nói: "Con không nhớ rõ." Sau khi anh mất trí nhớ, ở trong phòng của mình tìm được không ít tài liệu về thí nghiệm anh đã và đang tiến hành, nhưng duy chỉ không có thứ liên quan đến trí nhớ này.

"Nếu là thí nghiệm có vấn đề, vậy chắc một thời gian là có thể khôi phục, bởi vì những loại thuốc đó đều có thời hạn. Mẹ với bố con khoảng một tháng nữa mới trở về, chăm sóc tốt bản thân và em họ con đấy."

"Dạ."

"Năm nay cuộc thi ở Tiaivo cũng cố lên, tuy rằng con tạm thời mất trí nhớ, nhưng mẹ tin con có thể ứng phó."

"Dạ, nhất định rồi, chúc mẹ và bố du lịch tinh tế vui vẻ."

Mẹ Lục Cảnh Nhiên nhướng mày: "Cái này con nhớ rõ?"

"Mấy cái linh tinh thì nhớ một ít." Hai ngày nay trí nhớ của anh xác thật có dấu hiệu khôi phục, "Thay con hỏi thăm bố ạ."

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi kết thúc, cái tay Lục Cảnh Nhiên kéo Thời Yên cuối cùng cũng buông lỏng ra. Thời Yên ho khan hai tiếng, hỏi anh: "Anh muốn tham gia Tiaivo sao?"

"Đương nhiên, anh chỉ mất đi kí ức có liên quan đến mình, tri thức và thường thức anh đều nhớ rõ."

"À." Thời Yên lên tiếng, "Em còn chưa xem cuộc thi Tiaivo, nghe nói rất gay cấn?"

Lục Cảnh Nhiên nói: "Không gay cấn, mỗi năm đều là anh thắng."

Thời Yên: "......"

Không phải anh mới than gia hai năm sao!

Mỗi năm tháng đầu tiên sau khai giảng, học viện Tiaivo đều sẽ tổ chức cuộc thi Tiaivo, do mỗi hệ tổ chức riêng, nội dung cuộc thi do giáo viên mỗi hệ tự định, nhưng cần phải liên quan đến ngành học. Bởi vì ngoài hệ chiến đấu, cuộc thi hệ khác thiên về nghiên cứu khoa học, cho nên hàng năm đáng xem nhất chính là cuộc thi của hệ chiến đấu -- "cuộc thi Tiaivo" trong miệng mọi người gần như trở thành danh từ để chỉ cuộc thi của hệ chiến đấu.

Nguyên nhân hệ chiến đấu được chú ý, ngoài thi đấu vốn kích thích thị giác, còn bởi vì mỗi năm sinh viên thắng lợi đều được mới tham dự vũ hội hoàng gia. Bởi vì thi đấu lấy hệ làm đơn vị, chẳng phân biệt niên khoá, cho nên sinh viên khoá trên tự nhiên là có ưu thế. Người thắng những năm qua đều thuộc về học trưởng khóa trên, nhưng từ sau khi Lục Cảnh Nhiên tới, mọi thứ đều thay đổi.

Tính tổng hợp của anh cực cao, mặc kệ là chỉ huy, thể năng, cơ giáp, tinh hạm, hay đấu tay đôi, anh đều lấy ưu thế tuyệt đối chiến thắng học trưởng khoá trên, trở thành sinh viên năm nhất đầu tiên đạt được quán quân kể từ khi học viện Tiaivo thành lập -- ngay cả nguyên soái đế quốc đương nhiệm Simon, cũng là đến năm hai mới nhận được vinh hạnh đặc biệt này.

Khó trách công chúa Cheryl cũng đơn phương hứa hẹn định ước với anh.

"Vậy anh cố lên nha, em về phòng tắm." Thời Yên nói xong thì trở về phòng. Cô đi rồi, Lục Cảnh Nhiên gieo hạt giống hôm nay mua của cô bé vào vườn thí nghiệm, về phần hạt giống cây trồng mua với giá cao, anh định hiểu rõ quyển sách hướng dẫn kia rồi mới trồng.

Cuối tuần đảo mắt đã đi qua, một tuần mới bắt đầu, trường học bắt đầu tạo thêm nhiệt cho cuộc thì Tiaivo. Thời Yên là sinh viên trao đổi, không thể tham gia, xem mọi người báo danh rất tích cực, cô đặc biệt hỏi thăm một chút, lần trước hệ thực vật bọn họ ai lấy được vòng nguyệt quế.

"Là Đàm Tuấn Dương đó, không ngờ phải không." Khi Cheryl nói lời này còn lén nhìn Đàm Tuấn Dương một cái, "Kỳ thật năm nhất suýt nữa thì cậu ấy được quán quân, một giáo sư bỏ phiếu cuối cùng bởi vì cậu ấy là người Trái đất mới bỏ phiếu cho học trưởng. Nhưng cuộc thi năm trước, sản phẩm cậu ấy làm mọi người không thể không bỏ phiếu cho cậu ấy."

Đàm Tuấn Dương là sinh viên ưu tú hệ thực vậy, nếu không phải bởi vì cuộc thi của hệ thực vây không đáng chú ý, mà cậu ta lại là người Trái đất, ở trong trường học sức ảnh hưởng của cậu ta khẳng định sẽ không thua Lục Cảnh Nhiên.

Nghĩ đến Lục Cảnh Nhiên, mặt Cheryl lại hơi phiếm hồng: "Mình nghe nói thân thể Lục học trưởng không tốt lắm, đã quên một vài việc, thi đấu lần này không thành vấn đề chứ?"

Thời Yên nói: "Anh ấy tự tin lắm, chúng ta chờ xem anh ấy xấu mặt đi!"

Cheryl: "......"

Nhưng mà Lục Cảnh Nhiên không cho Thời Yên cơ hội này, sau khi cuộc thi bắt đầu, Lục Cảnh Nhiên một đường tiến vào trận chung kết, toàn bộ trường học đều điên cuồng vì anh.

Thời Yên nhìn Lục Cảnh Nhiên từ trên tinh hạm mô phỏng xuống, vốn dĩ định lên đưa nước cho anh, kết quả một tổ ong sinh viên nữ chạy lên, tranh nhau đưa nước cho anh. Lục Cảnh Nhiên rất lạnh lùng, nước của ai cũng không nhận, Thời Yên nghĩ thầm, may mắn Cheryl là công chúa nên rụt rè, không đi lên đưa nước, nếu không thật xấu hổ.

Lục Cảnh Nhiên chen từng chút qua đám sinh viên nữ, Đàm Tuấn Dương xem xong thi đấu, đi đến bên cạnh nói chuyện với Thời Yên, hai mắt lại không nhìn cô: "Cô còn định kéo dài tới khi nào?"

Thời Yên hơi nắm chặt chai nước, thấp giọng nói: "Tôi chưa tìm được đồ."

"Vậy đừng tìm, cái này không phải mục đích của chúng ta, thời gian cho cô đã không còn nhiều lắm."

"Không cần cậu tới dạy tôi làm như thế nào, còn nữa, ở trường học đừng tìm tôi nói chuyện."

Đàm Tuấn Dương nở nụ cười hiếm có: "Chúng ta là bạn cùng lớp, tôi nói chuyện với cô đâu có lạ."

"Rất lạ." Thời Yên nói như chém đinh chặt sắt, "Trong lớp không có bạn nào nói chuyện với cậu!"

Đàm Tuấn Dương: "......"

Cậu ta rời đi trước khi Lục Cảnh Nhiên đi tới, Thời Yên phát hiện, chỉ huy một trận tinh chiến không làm anh chảy một giọt mồ hôi, thoát khỏi đám sinh viên nữ đó lại làm trên trán anh chảy ra mồ hôi mỏng. Cô cười nói: "Trái đất có câu ngạn ngữ, khó nhất tiêu thụ mỹ nhân ân, chính là nói tình huống của anh."

Lục Cảnh Nhiên nhìn cô một cái: "Em rất thích Trái đất?"

"Em thích lẩu Trái đất, đáng tiếc không cơ hội ăn." Cô đưa nước cho anh, "Anh muốn uống nước không?"

"Ừm." Lục Cảnh Nhiên nhận nước, ngửa đầu uống một ngụm, ánh mắt lơ đãng đảo qua hướng Đám Tuấn Dương rời đi, "Cái người lúc nãy đứng bên cạnh em là bạn học của em?"

"Ừ, cậu ta tên Đàm Tuấn Dương."

Lục Cảnh Nhiên gật đầu: "Anh nghe nói cậu ta là người Trái đất."

"Đúng vậy, cho nên ở trong lớp cậu ta không được hoan nghênh."

"......" Lục Cảnh Nhiên im lặng trong chớp mắt, mới hỏi, "Cậu ta tìm em có chuyện gì?"

"Không có việc gì, chỉ là nói chuyện phiếm, chắc là thấy em là sinh viên trao đổi nên dễ ở chung hơn các bạn khác."

Lục Cảnh Nhiên "ừ" một tiếng, không phát biểu ý kiến, loa phát thanh trường học lại bắt đầu tuyên bố trận thi đấu tiếp theo, Lục Cảnh Nhiên lại sắp lên sân khấu: "Anh phải đi thi đấu, cảm ơn nước của em."

Anh trả nước cho Thời Yên, đi vào khu đợi lên sân khấu, Thời Yên không tiếp tục xem thi đấu, dù sao nhìn hai trấn đấu đầu cô đã biết, Lục Cảnh Nhiên nói không sai, thi đấu không gay cấn, đều là anh thắng.

Cuộc thì Tiaivo oanh oanh liệt liệt tiến hành rồi một vòng, cuối cùng dưới sự nhiệt tình của thầy trò trong trường mà hạ màn. Không có gì bất ngờ xảy ra, đứng đầu hệ chiến đấu năm nay vẫn là Lục Cảnh Nhiên, các học trưởng bại bởi anh tuy rằng trong lòng không phục, nhưng cũng chỉ có thể nhịn.

Không nhịn cũng không có biện pháp, đánh thì đánh không lại.

Trên đại hội trao thưởng, mỗi một người đứng đầu đều lên sân khấu, hiệu trưởng tự mình trao cúp và giấy chứng nhận cho bọn họ, Lục Cảnh Nhiên ngoài nhận được cúp và giấy chứng nhận, còn nhận được một thư mời vũ hội hoàng gia, là công chúa Cheryl tự mình lên sân khấu đưa cho anh.

Đối mặt công chúa, tác phong của Lục Cảnh Nhiên vẫn lạnh lùng, thậm chí không cười một chút với người ta, Thời Yên thật sự là rất lo lắng tiền đồ tương lai của anh.

Cuộc thi kết thúc, cuối tuần hoàng thất tổ chức vũ hội theo lệ. Vì tham gia vũ hội, Lục Cảnh Nhiên đặc biệt thay lễ phục long trọng, tóc cũng chải vuốt hơn thường ngày. Thời Yên thấy anh đi ra, không khỏi huýt sáo với anh, thuận tay nhấn mở chức năng chụp ảnh của đầu cuối, chụp cho anh một tấm: "Anh trưng diện vào rất đẹp trai."

Lục Cảnh Nhiên nhìn cô nói: "Chẳng lẽ ngày thường anh không đẹp trai sao?"

"...... Đẹp trai mỗi cái một vẻ."

Lục Cảnh Nhiên vừa lòng.

"Lúc anh mặc cơ giáp chiến đấu cũng rất đẹp trai."

Lục Cảnh Nhiên cảnh giác nhìn cô: "Dù em nói thật, anh cũng không thể mang em đi vũ hội."

Thời Yên: "......"

Lục Cảnh Nhiên có phải theo cô học hư? Hiện tại cũng biết quanh co lòng vòng khen bản thân mình rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net