Chương 19: Ảnh đế siêu thích viết thư tình (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông chủ như thế nào cũng không nghĩ ra, vì sao Thời Yên ăn quả cân quyết tâm muốn từ chức, làm sao giữ lại cũng chưa dùng. Thời Yên đi rất tiêu sái, một tháng lương cũng không cần.

Tổn thất một tháng lương, cô đương nhiên đau lòng, nhưng trong ấn tượng của cô, chính là ngày hôm sau ở công ty cô bị Lương Huệ Hân bắt gặp. Cô có thể lựa chọn ngày mai xin nghỉ, không tới công ty, nhưng Lương Huệ Hân xuất hiện ở chỗ này một lần, nói không chừng sẽ xuất hiện lần thứ hai, Thời Yên suy nghĩ mãi, cảm thấy suy nghĩ vì an toàn, vẫn nên trực tiếp từ chức tương đối ổn thỏa.

Về đến nhà, cô nằm dài trên sô pha một lát, tự hỏi đối sách sau này. Đúng rồi, hệ thống còn có một Thương thành tích phân, bên trong nói không chừng có đạo cụ có thể sử dụng được khác.

Cô mở Thương thành tích phân ra, xem xét thương phẩm bên trong. Thương phẩm đại khái chia làm hai loại, phân biệt là loại cơ sở và loại đặc thù. Loại cơ sở chủ yếu là dùng để cải tạo bản thân, tỷ như có thể đề cao mỹ mạo, trí tuệ, khí chất, khả năng vũ lực của mình, mỗi cái tăng lên một chút, tiêu hao 10 tích phân. Loại đặc thù là một ít đạo cụ thường trú, trước mắt chỉ có hai cái ——

Đọc nội dùng 10 chương tiểu thuyết, 500 tích phân một lần; gia tăng độ hảo cảm của nam chính đối với bản thân, 100 tích phân 1 điểm.

Cái trước, tương đương với biết trước tương lai, là bàn tay vàng khá lớn, nhưng giá bán dắt đỏ; cái sau...... cái sau cô càng muốn chửi được không! Khi độ hảo cảm của nam chính đổi thành tích phân, là một đổi một, hiện tại dùng tích phân để mua sắm độ hảo cảm của nam chủ, lại cần tiêu phí một trăm lần tích phân!

Ha ha, kinh doanh thật dễ làm.

Cô nhìn 35 điểm tích phân còn dư lại của mình, đóng cửa Thương thành. Cô vẫn là tay làm hàm nhai thôi.

Vừa mới chuẩn bị đứng dậy nấu cơm tối, di động liền chấn động một chút, cô cầm lấy di động xem xem, là Thời Xảo gửi WeChat, hỏi cô có ở nhà không. Địa chỉ của Thời Yên Thời Xảo cũng biết, nhưng xuất phát từ các phương diện suy xét, cô ấy rất ít sẽ tìm đến cô. Lần này cô ấy liên hệ Thời Yên, là bởi vì chồng cô ấy Trương đại công tử, ngoại tình.

Tuy rằng hai người là liên hôn thương nghiệp, nhưng cũng vợ chồng nhiều năm như vậy, Trương Trác Việt làm như vậy, cô ấy vô cùng tức giận.

Thời Yên lúc này cũng nhớ ra, hôm nay Thời Xảo xác thật tới đi tìm cô, ăn tối với cô.

Giống trong ấn tượng của Thời Yên, Thời Xảo mang rượu và thịt nướng tới, một bộ không say không về. Đời trước, Thời Yên nói với Thời Xảo uống rượu hại thân, lấy hết rượu của cô ấy đi, lấy đồ uống trong tủ lạnh ra. Đời này, Thời Yên không lấy đồ uống, cô cảm thấy là người trưởng thành, phải uống sảng khoái!

Hai chị em lâu không gặp, một bên uống rượu một bên ăn thịt nướng, uống mấy chai rượu, mặt Thời Xảo cũng hồng nhuận lên.

"Trương Trác Việt là cái thá gì! Chị gả cho anh ta chính là đang làm từ thiện, anh ta lại dám ngoại tình!" Thời Xảo ôm chai rượu nấc ợ một cái, "Hơn nữa chị còn nghe nói, người phụ nữ kia mang thai, 'thằng cháu' kia không dám ly hôn với chị, nhưng tiểu tiện nhân bên ngoài kia, anh cũng tính toán nuôi."

"Cho nên nói đàn ông đều là đại móng heo, chị nên ly hôn với anh ta, làm anh ta người không rời nhà!"

Thời Xảo cười một tiếng, dù cô ấy uống đến có chút say, cũng biết đây là không được: "Thời gia và Trương gia cũng sẽ không đồng ý, hiện tại hai nhà còn có rất nhiều hạng mục đang hợp tác, sao có thể vì chút việc nhỏ này xé rách mặt."

"Đây đâu phải việc nhỏ!" Thời Yên cầm lấy chai rượu, ừng ực ừng ực uống mấy ngụm, "Em nói cho mấy người, cách làm này của mấy người ngay từ đầu chính là sai! Kinh doanh cũng đâu cần lấy hôn nhân để đổi, mấy người đây là muốn chạy lối tắt thôi!"

Thời Xảo dựa vào bàn, cười ngây ngô nhìn cô: "Lúc trước khi chị kết hôn, hình như em cũng nói như vậy. Hai chị em mình, ợ, tất cả mọi người đều cảm thấy chị khá mạnh mẽ, nhưng em còn cứng cổ hơn chị." Cô không biết phải cãi lời toàn bộ gia đình, kiên trì kết hôn với Lục Cảnh Nhiên cần bao nhiêu dũng khí.

Thời Yên cầm lấy chai rượu, cạn ly với cô ấy: "Đừng nghĩ nữa, không phải một người đàn ông thôi sao, chị biết trên đời này có bao nhiêu đàn ông không? 3,55 tỷ! Chị xinh đẹp lại có khả năng như vậy, còn sợ không tìm được đàn ông ư?"

"Nói đúng! Nào, cạn ly!

Lại một ly nữa vào bụng, sắc mặt Thời Xảo càng đỏ: "A Yên này, chị nói với em nhớ, trong nhà gần đây kỳ thật cũng có chút mềm mỏng rồi. Mấy năm nay Lục Cảnh Nhiên phát triển cũng tốt, em cũng không có khả năng mãi ở 'nước ngoài đào tạo sâu', sau đợt này, ợ, mang theo Lục Cảnh Nhiên tới gặp bọn họ, nói mấy lời tốt đẹp, hẳn là có thể về nhà."

Thời Yên mỉm cười, nói với cô ấy: "Giờ em đang ở nhà."

Thời Xảo sửng sốt một chút, tầm mắt có chút mông lung mà nhìn về phía ảnh cưới treo trên tường, trai tài gái sắc, giai ngẫu thiên thành. Cô ấy cười một tiếng, uống ly rượu: "Nói rất đúng."

Tuy Thời Xảo tung hoành thương trường, nhưng tửu lượng của cô ấy không tốt như Thời Yên, Thời Yên nhìn Thời Xảo say khướt, chỉ có thể giúp cô ấy gọi taxi. Đưa Thời Xảo an toàn lên xe, cô mới chạy lên nhà. Mới vừa mở cửa thì nghe thấy điện thoại của mình kêu không ngừng.

Tiếng chuông này là tiếng chuông dùng riêng cho Lục Cảnh Nhiên, Thời Yên vội vàng chạy qua, nhận điện thoại. Vào lúc điện thoại được kết nối, Lục Cảnh Nhiên không nhịn được hỏi: "Vợ à, em đi đâu thế? Sao lâu vậy mới nghe điện thoại?"

Thời Yên nói: "Tối nay chị tới nhà, em vừa mới đưa chị ấy xuống dưới, quên cầm điện thoại."

"À." Lục Cảnh Nhiên lên tiếng, lại buồn nôn mà mở miệng, "Vợ, anh nhớ em."

"......" Thời Yên có chút cạn lời, "Không phải sáng nay anh mới đi à?"

"Vậy cũng nhớ em, sao nào, em không nhớ anh ư?"

"...... Nhớ, ợ."

Lục Cảnh Nhiên nhăn mày: "Em uống rượu?"

Thời Yên ngoan ngoãn nói: "Đúng vậy, hôm nay tâm trạng chị không tốt, nên uống với chị ấy một ít."

"Thời Xảo? Chị ấy làm sao?"

"Trương Trác Việt ngoại tình, tiểu tam còn mang thai." Thời Yên nói tới đây, cũng có chút tức, "Đàn ông các anh quả nhiên đều không phải thứ tốt, nếu về sau anh cũng ngoại tình, em mới sẽ không giống chị, em sẽ đánh gãy chân chó của bọn anh!"

Lục Cảnh Nhiên cười một tiếng, cảm thấy vợ tức giận cũng rất đáng yêu: "Anh sẽ không, bởi vì toàn thế giới anh chỉ thích mình vợ thôi."

"......" Thua thua, làm chuyện bậy bạ quả nhiên sẽ bị đáp trả mà.

"Được rồi, uống rượu đêm nay phải đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi làm."

Anh nói tới đây, Thời Yên mới nhớ tới chuyện mình từ chức còn chưa nói với anh: "Chồng à, em có chuyện này muốn nói với anh."

"Cái gì?" Nghe giọng điệu này của cô, như thể lại làm chuyện xấu gì đó.

Thời Yên vô cùng đáng thương nói: "Em thất nghiệp, hu hu hu."

Lục Cảnh Nhiên sửng sốt, hỏi cô: "Sao lại thế? Ông chủ các em bắt nạt em?"

"Không có, là em tự từ chức, ờ...... Em cảm thấy anh ta quá keo kiệt, không tăng lương cho em."

Nghe được Thời Yên không phải bị bắt nạt, Lục Cảnh Nhiên an tâm, về phần từ chức, anh còn ước thế nữa là. Anh khụ một tiếng, giả mù sa mưa an ủi cô: "Công việc này không làm cũng thế, vợ thông minh như vậy, không lo không tìm được công việc tốt hơn."

Thời Yên chớp chớp mắt, cảm thấy lời này rất giống lời cô an ủi Thời Xảo ban nãy.

"Nếu từ chức thì ở nhà nghỉ ngơi một thời gian đi, sau tìm việc cũng không muộn."

Thời Yên gật gật đầu: "Vâng! Em cũng nghĩ như vậy!"

Cô thật sự có chút sợ ra cửa bị Lương Huệ Hân gặp được, vẫn là ngồi lì ở nhà an toàn nhất.

Lục Cảnh Nhiên bỗng nhiên yên lặng một lát, thử tính mà mở miệng hỏi cô: "Nếu em cảm thấy nằm lì ở nhà nhàm chán, nếu không, đến đoàn phim tìm anh?"

Lục Cảnh Nhiên nói như vậy đương nhiên là có tư tâm, bộ phim này quay ít nhất cũng phải bốn tháng, bốn tháng không gặp vợ, ngẫm lại đều khiến người ta nổi điên. Nhưng anh không trông cậy Thời Yên thật sự sẽ đáp ứng, đoàn phim đông người nhiều mắt, cô khẳng định sẽ có rất nhiều băn khoăn.

Thời Yên nghiêm túc suy nghĩ đề nghị này, so với một mình ở nhà đương nhiên là tới đoàn phim tìm Lục Cảnh Nhiên tốt hơn, sau khi cô xuyên đến thế giới này cũng chưa gặp anh nữa. Hơn nữa căn cứ ký ức đời trước, Lục Cảnh Nhiên chính là ở đoàn phim lúc treo dây cáp xảy ra chuyện, cô vốn dĩ cũng phải tìm lý do qua đó, bắt được kẻ làm hại bọn họ.

"Được, em đi tìm anh." Thời Yên mở miệng đồng ý.

Lục Cảnh Nhiên cho rằng mình nghe lầm, không xác định mà hỏi lại một lần: "Em đáp ứng hả?"

"Phải đó, chẳng lẽ anh muốn đổi ý?"

"Anh mới sẽ không." Tâm Lục Cảnh Nhiên nở hoa, vợ muốn tới đoàn phim tìm anh! "Chừng nào em tới đây? Anh bảo Đàm Ninh đi đón em."

Đàm Ninh chính là người đại diện của anh, cũng là người phụ trách studio Ninh Tĩnh Trí Viễn. Anh ấy và Lục Cảnh Nhiên là bạn tốt quen biết nhiều năm, cũng biết chuyện Lục Cảnh Nhiên và Thời Yên kết hôn.

Thời Yên nghĩ ngợi, nói với anh: "Chắc ngày kia, mai em thu thập một chút." Ngày mai là ngày cô gặp Lương Huệ Hân, cô vẫn là khỏi ra cửa mới tốt.

Lục Cảnh Nhiên nói: "Được, anh bảo Đàm Ninh đi sắp xếp." Cuối cùng, lại cố ý hạ giọng, dùng giọng gợi cảm nói với cô: "Chờ em."

Thời Yên: "......"

Đêm khuya chịu không nổi!

Sau khi cắt đứt điện thoại, Thời Yên tâm trạng kích động đi tắm rửa, khi thấy dấu vết trên người mình còn chưa biến mất, tâm trạng càng kích động.

Ngày hôm sau, cô ngủ đến hơn 10 giờ mới tỉnh, tủ lạnh còn thừa chút đồ ăn, hôm nay dùng mấy cái này tạm chấp nhận đối phó. Ban ngày nhàn ở nhà không có việc gì, cô xem hết mấy bộ phim Lục Cảnh Nhiên đóng một lần.

Lục Cảnh Nhiên đẹp trai, cho dù dưới sự đặc tả (quay gần) của camera, cũng hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ, Thời Yên vốn là nghĩ toàn bộ hành trình liếm nhan, nhưng bất tri bất giác, đã bị diễn xuất của Lục Cảnh Nhiên cuốn vào. Đây là bộ phim điện ảnh Lục Cảnh Nhiên lên ngôi ảnh đế, ở bên trong anh sắm vai một cảnh sát nằm vùng, kết cục vì đuổi bắt tội phạm mà hy sinh.

Thời Yên xem đến cuối cùng, thế nhưng khóc lên, lúc nam chính chết, bộ phim cũng không có quá nhiều hiệu ứng, tỷ như mở âm nhạc đặc biệt lừa tình gì đó, nhưng chỉ nhìn nam chính chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên một nụ cười, lại mang cho người ta chấn động vô cùng mãnh liệt.

Ảnh đế này Lục Cảnh Nhiên lấy được danh xứng với thật, không trách fan của anh mỗi ngày ở trên mạng tung hô anh, thật sự, cô cũng muốn tung hô anh.

Lúc Thời Yên đang cảm thán kỹ thuật diễn của Lục Cảnh Nhiên, trong một câu lạc bộ xa hoa nơi nội thành, mấy người trẻ tuổi đang uống rượu tụ hội.

"Lị Lị, nghe nói anh cô làm phụ nữ bên ngoài lớn bụng?"

Trương Lị Lị bị hỏi chuyện ưu nhã mà trợn trắng mắt, thật là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền nghìn dặm: "Chuyện anh tôi tôi không quản được."

Người nọ lại hèn mọn hỏi: "Vậy chị dâu cô thì sao? Chị ta nhìn qua không dễ chọc đâu."

Thời Xảo sao? Chị ta xác thật không dễ chọc, nhưng hôn sự này liên lụy việc làm ăn của  hai nhà, chị ta có thể làm sao bây giờ? "Lại không thể ly hôn, không dễ chọc cũng chỉ có thể nhịn. Tối hôm qua chị ta uống đến say không còn biết gì trở về, còn nhắc mãi 'A Yên chúng ta tiếp tục uống'."

Lương Huệ Hân vẫn luôn không nói chuyện thần sắc vừa động: "A Yên? Là Thời Yên sao? Cô ta không phải ra nước ngoài sao, đã nhiều năm cũng không có tin tức của cô ta."

Trương Lị Lị nói: "Đúng vậy, khẳng định là chị ta uống nhiều, ở trong mộng uống rượu với Thời Yên rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net