Chương 4: Tổng giám đốc ma cà rồng thân yêu (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây là cái gì?" Lục Cảnh Nhiên nhìn la bàn cô cầm trong tay, ngữ khí mang theo sự ghét bỏ.

Thời Yên nói: "Đây là la bàn, dùng để đo phong thuỷ!"

"......" Lục Cảnh Nhiên không hỏi lại cô vì sao phải đo phong thuỷ, trực tiếp xoay người rời đi. Thời Yên đi theo phía sau anh, dáng vẻ cường điệu nói: "Lục tổng, ngài chọn toà nhà tốt đấy, trước có sân phơi, sau có chỗ dựa, phong thuỷ bảo địa."

Lục Cảnh Nhiên vờ không nghe thấy, chỉ lo đi con đường của mình. Quản gia mở cửa cho bọn họ, cố ý vô tình mà nhìn Thời Yên một cái, nhưng không hỏi gì.

"Đây là thiết kế sư tổng giám đốc mời đến." Kiều Vũ chủ động giải thích với quản gia một câu, quản gia cúi người với họ, mời bọn họ vào nhà.

Biệt thự của Lục Cảnh Nhiên trang hoàng rất tráng lệ huy hoàng, không gian cùng diện tích đều rất lớn, Thời Yên giơ la bàn, dạo qua một vòng phòng khách tầng một, đi trở về cạnh Lục Cảnh Nhiên: "Lục tổng, ngài định sửa chữa?"

"Ừ." Lục Cảnh Nhiên hơi hơi gật đầu, "Không cần đổi nhiều, một số chỗ trang trí tôi không quá vừa lòng, muốn sửa một chút."

"Được, không thành vấn đề, yên tâm giao cho tôi đi, tôi rất chuyên nghiệp."

Lục Cảnh Nhiên nhìn la bàn trong tay cô, hừ một tiếng không lên tiếng.

Thời Yên ngược lại thật sự biểu hiện ra vài phần chuyên nghiệp: "Ngài không hài lòng ở đâu? Ngài mang tôi đi nhìn xem, nói ý tưởng của ngài, tôi đo lường rồi đề ra phương án cho ngài, được không?"

"Ừ." Lục Cảnh Nhiên đồng ý, dẫn Thời Yên đi lên tầng. Dọc theo đường đi Thời Yên cầm la bàn đổi tới đổi lui, còn không quên giải thích với Lục Cảnh Nhiên: "Lục tổng, phong thuỷ căn nhà này của ngài rất tốt, hơn nữa dọc theo đường đi tới đây tôi cũng xem qua, bố cục toàn bộ khu biệt thự này đều có chú ý. Chẳng qua khi trang hoàng căn nhà, còn có chút chi tiết cần chú ý."

"Ví như?"

Thời Yên chậm rãi đi đến trước mặt Lục Cảnh Nhiên, chỉ vào hành lang phía trước nói: "Ví như nói hành lang này, quá sâu, hơn nữa đối diện phòng ngủ, không tốt lắm, tốt nhất nghĩ cách sửa hành lang ngắn lại, nếu không thêm một huyền quan che trước cửa phòng ngủ, ngăn cách hành lang."

"Còn có kiểu như thế?"

"Đúng vậy, trước đó thiết kế sư không nói với ngài sao? Còn có trần hành lang không thể làm thành cái có hình thức như quan tài, hiện tại ngài cần sửa cái này một chút."

Lục Cảnh Nhiên nhìn cô nói đạo lý rõ ràng, lại không nhịn được đánh giá cô vài lần: "Rốt cuộc cô học thiết kế nhà cửa, hay là phong thuỷ thuật số?"

Thời Yên khụ một tiếng, nghiêm mặt nói: "Lục tổng, kiến trúc sư chúng tôi gọi cái này là—— Hoàn cảnh cư trú học."

Lục Cảnh Nhiên không tiếng động mà nhếch môi, nhìn Thời Yên nói: "Tầng hầm ngầm tôi cũng muốn sửa một chút, cô đi với tôi."

"Được." Thời Yên nhảy nhót đi theo Lục Cảnh Nhiên tới tầng hầm ngầm, vốn tưởng rằng tầng hầm ngầm của loại biệt thự này đều là hầm rượu hoặc là nơi thư giãn, nhưng của Lục Cảnh Nhiên lại không phải.

Tầng hầm ngầm của anh trang hoàng tráng lệ huy hoàng như bên trên, có sô pha, có giá rượu, thậm chí có lò sưởi nhỏ trong tường, nhưng bắt mắt nhất, không thể nghi ngờ là một cái quan tài kiểu phương Tây bày ở giữa.

Thời Yên: "............"

Hiện tại chạy còn kịp không?

"Ngày thường tôi đều ngủ ở nơi này, cô xem giúp tôi, phong thuỷ nơi này thế nào?" Lục Cảnh Nhiên không biết khi nào đi tới trước mặt Thời Yên, gập ngón tay nhẹ nhàng gõ xuống quan tài phía trước.

"......Hức." Thời Yên khẩn trương đến nấc một cái, cười gượng lùi sau hai bước, "Lục tổng ngài biết nói đùa thật đấy, phong thuỷ nơi này rất tốt."

Lục Cảnh Nhiên quay đầu đi, tóc mái đen trên trán buông xuống che khuất, làm người ta không nhìn rõ thần sắc giờ phút này của anh: "Cô biết tôi không nói đùa mà."

"......" Thời Yên cảm thấy bản thân thật vô dụng, vào lúc sinh tử tồn vong này, cô lại bị choáng ngợp bởi Lục Cảnh Nhiên.

"Quả nhiên cô còn nhớ rõ." Lục Cảnh Nhiên bỗng nhiên lại gần Thời Yên, hô hấp sạch sẽ phả lên làn da cô, lạnh lẽo, "Rõ ràng tôi đã xoá trí nhớ của cô."

"Hức." Thời Yên bắt đầu không khống chế được nấc cục, cả người cô đều rụt về sau, sau đó cảm nhận được tuyệt vọng. Tuy rằng Lục Cảnh Nhiên không giống người đàn ông khống chế cô lần trước, nhưng ở trước mặt anh, cô không có bất kì cơ hội chạy trốn.

"Lục tổng anh đang, hức, nói cái gì, tôi, hức, thật sự nghe không hiểu, hức."

Lục Cảnh Nhiên im lặng nhìn về phía cô, Thời Yên cảm thấy đầu nặng xuống, cơn buồn ngủ quen thuộc lại lần nữa bao phủ cô.

Khi tỉnh lại, cô ngủ trên sô pha ở tầng hầm ngầm, Lục Cảnh Nhiên ngồi đối diện cô. Vào lúc cô mở mắt, hệ thống tri kỷ giúp cô khôi phục ký ức bị Lục Cảnh Nhiên xoá.

Thời Yên: "......"

Vào thời điểm không cần giúp cô nhớ lại đâu nhỉ?

"Tỉnh rồi?" Lục Cảnh Nhiên ngước mắt nhìn cô, nhẹ nhàng quơ quơ chất lỏng màu đỏ trong tay, sau đó ngửa đầu uống một ngụm.

Thời Yên: "......"

Không, anh đang uống cái gì???

Trong không khí có mùi máu tươi nhàn nhạt, Thời Yên theo bản năng sờ cổ mình.

Hành động này làm Lục Cảnh Nhiên khó được cười một tiếng, anh buông ly rượu trong tay, nhìn người đối diện: "Rốt cuộc cô là ai? Vì sao năng lực của tôi không có hiệu quả với cô?"

Nhìn phản ứng vừa rồi của cô là biết, lần thứ hai anh xoá ký ức của cô, vẫn kết thúc thất bại.

Sau một lúc lâu mà Thời Yên vẫn không mở miệng, kiên nhẫn của Lục Cảnh Nhiên mất hơn phân nửa: "Đừng tưởng rằng không nói lời nào thì có thể lừa dối vượt qua."

"......" Thời Yên quyết định bất cứ giá nào, dù sao cũng không thể gạt được anh, có nói dối không biết thân phận của anh cũng không có ý nghĩa, nhưng chuyện hệ thống, khẳng định không thể nói, "Lục tổng, tôi thật sự không rõ ràng lắm, có, có phải ma pháp của anh quá thời hạn?"

Lục Cảnh Nhiên nhìn cô không nói lời nào, Thời Yên lại hơi muốn nấc.

"Nếu cô đã biết thân phận của tôi, vậy tôi không thể để cô rời đi như vậy." Lục Cảnh Nhiên đứng lên, ngay sau đó, xuất hiện trước mặt Thời Yên, anh hơi hé miệng, lộ hai cái răng nanh của anh, "Cô biết chúng tôi xử lý loại tình huống này như thế nào không?"

Anh cách rất gần, dùng một tư thế mạng tính xâm lược khoá Thời Yên giữa hai tay mình. Thời Yên giống như con mồi không có chỗ trốn, dưới bức bách của anh, rốt cuộc vẫn không nhịn được, nấc cục: "Lục, Lục tổng, anh đừng hút máu tôi, tôi có bệnh truyền nhiễm, toàn nhờ vào Bản Lam Căn giữ mạng."

Bản lam căn: tên vị thuốc Bắc

Khóe miệng Lục Cảnh Nhiên mím lại, nhìn Thời Yên co rúm thành một cục: "Giá chứ thập trong túi cô vô dụng với tôi, tỏi và cọc gỗ cũng vô dụng."

Thời Yên: "......"

Cái tay lén duỗi vào túi xách của cô lại yên lặng thu về.

Lục Cảnh Nhiên thấy cô thành thật, hỏi: "Cô tiếp cận tôi có mục đích gì?"

Thời Yên tủi thân nói: "Tôi thật sự không có mục đích gì, tôi chỉ rất thuần khiết muốn yêu đương với ngài!"

Lục Cảnh Nhiên nhìn cô một lát, mở miệng nói: "Tôi không yêu đương."

Lại là câu này.

Thời Yên nói: "Đừng võ đoán như vậy, trước kia tôi cũng nói tôi không ăn trứng gà, hiện tại tôi cũng ăn......"

Lục Cảnh Nhiên cong môi, hỏi cô: "Vì sao muốn yêu đương với tôi?"

"......Đương nhiên là bởi vì thích anh rồi."

"Thích tôi cái gì?"

"Anh đẹp trai, lại có tiền, thử hỏi ai không thích chứ?"

Lục Cảnh Nhiên tự hỏi trong chốc lát, bình luận: "Nông cạn."

"......" Thời Yên mím môi, "Loài người chúng tôi nghìn vạn năm qua chính là nông cạn như vậy đấy."

Lục Cảnh Nhiên gật gật đầu: "Điểm này thật sự không sai."

Thời Yên: "......"

Không bảo anh khẳng định!

Lục Cảnh Nhiên hỏi xong, cuối cùng rút ra khoảng cách, nâng tay trái sửa cổ tay áo: "Được rồi, cô đi đi."

Cốt truyện đột nhiên chuyển gấp, Thời Yên nhất thời không phản ứng lại: "Anh cứ thả tôi đi như vậy?"

Lục Cảnh Nhiên nói: "Bằng không thì sao? Tôi không phải máu ai cũng hút."

"......" Được thôi, tóm lại kết cục là tốt.

Thời Yên từ trên sô pha đứng dậy, Lục Cảnh Nhiên lại gọi cô lại: "Gượm đã."

Trái tim nhỏ của Thời Yên nhảy dựng, nhìn anh nói: "Lục tổng, ngài nhất ngôn cửu đỉnh, không phải là muốn đổi ý đấy chứ?"

Lục Cảnh Nhiên nói: "Không đâu, nhưng nếu cô nói chuyện của tôi ra......"

"Yên tâm đi Lục tổng!" Thời Yên không đợi anh nói xong, vội vàng tỏ lòng trung thành, "Tôi tuyệt đối sẽ giữ kín như bưng, hơn nữa loại chuyện này, nói ra cũng sẽ không có ai tin đâu!"

Lục Cảnh Nhiên cười gằn một tiếng: "Vậy là tốt rồi. Kiều Vũ, đưa cô ta trở về."

Anh vừa dứt lời, Kiều Vũ bất ngờ xuất hiện ở trước mặt Thời Yên, anh vươn tay với Thời Yên, hơi hơi khom lưng: "Mời, Thời tiểu thư."

"Ha ha ha ha." Thời Yên cười xoà vội cầm lấy túi của mình, đi theo Kiều Vũ ra ngoài. Trên một mặt tường ở tầng hầm treo vài bức tranh sơn dầu, khi Thời Yên đi qua tò mò nhìn, phát hiện người vẽ bên trên tựa hồ đều là Lục Cảnh Nhiên: "Mấy cái này đều là Lục tổng sao?"

Lục Cảnh Nhiên ngồi xuống sô pha, lại cầm ly rượu lên: "Phải."

Đuôi lông mày Thời Yên giật giật, lại nhìn tranh sơn dầu trên tường. Người được vẽ bên trên đều cùng khuôn mặt, nhưng quần áo quốc gia khác nhau thời gian khác nhau, cũng có tên khác nhau —— Leopold Wayne Cecil, Richardson Evelyn, Mark Hall, Goto Hiroki......

"Anh rốt cuộc có bao nhiêu cái tên?"

Lục Cảnh Nhiên nói: "Nhiều như thẻ đen của tôi."

Thời Yên: "......"

OJBK.

Cô quay đầu lại, nhìn Lục Cảnh Nhiên dựa vào trên sô pha: "Tôi có thể mạo muội hỏi một chút, năm nay ngài bao nhiêu tuổi không?"

Lục Cảnh Nhiên nói: "Tám chín trăm tuổi gì đó, không nhớ rõ."

Mí mắt Thời Yên nhảy lên, Lục Cảnh Nhiên nhìn cô, cười như không cười hỏi: "Hiện tại còn muốn yêu đương với tôi không?"

Anh ngồi ở chỗ kia, mặt mày lạnh lùng bởi vì ý cười như có như không kia mà nhiễm chút khói lửa nhân gian. Thời Yên nói tự đáy lòng: "......Muốn."

Lục Cảnh Nhiên khẽ chế giễu cong môi: "Thật là không đâm tường nam không quay đầu lại."

Thời Yên nói: "Tôi không muốn đâm tường nam, tôi chỉ muốn đâm vào ngực anh."

"......" Nếu lời đường mật có giấy chứng nhận, cô hẳn là đã cấp 10. "Kiều Vũ, tiễn khách."

Lục Cảnh Nhiên lại lần nữa ra lệnh đuổi khách, lần này Thời Yên vô cùng thức thời mà đi theo Kiều Vũ rời đi, quản gia chờ bọn họ rời đi, đi đến cạnh Lục Cảnh Nhiên, thu dọn bộ đồ ăn anh đã dùng. Lục Cảnh Nhiên đặt ly rượu lên bàn ăn, cầm lấy khăn lông lau miệng.

Quản gia chờ ở một bên, lơ đãng nói: "Tiên sinh, ngài không chỉ có tám chín trăm tuổi đâu."

"......" Lục Cảnh Nhiên thả khăn lông lại chỗ cũ, nhìn ông một cái, "Lão Ngụy, hôm nay ông nói hơi nhiều rồi đấy."

Quản gia cúi người càng thấp, vừa lúc giấu đi ý cười bên khóe miệng: "Xin lỗi tiên sinh, là tôi đường đột."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net