Chương 45: Vương gia mỗi ngày đều giả vờ không yêu ta (13)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời Yên cảm thấy Lục Cảnh Nhiên thế giới này là loại người, lúc hắn vân đạm phong khinh, cái gì với hắn mà nói cũng rất Phật hệ —— đều được, tùy ngươi, không sao cả; nhưng một khi hắn động tâm tư thì có thể quậy toàn bộ thiên hạ đều đến long trời lở đất.

Cho nên lúc Lục Cảnh Nhiên nói ra Lục Cảnh Hành không đảm đương nổi hoàng đế, Thời Yên liền biết Lục Cảnh Hành xong đời.

Có điều cái này liên quan gì đến cô? Hiện tại cô để ý nhất là hôn sự của cô và Lục Cảnh Nhiên.

Trải qua trận vừa rồi, Hồ Hải đã không ngăn cản được mình và Lục Cảnh Nhiên đi cùng một chỗ, Thời Yên đánh bạo, trực tiếp kéo Lục Cảnh Nhiên về viện của mình.

Đối cái này Hồ Hải chỉ hứ một tiếng từ trong lỗ mũi, sai huynh đệ thủ hạ đi chuẩn bị tiệc tối chiêu đãi khách nhân.

Thời Yên lôi kéo Lục Cảnh Nhiên trở lại viện, có vài phần vui sướng mà nhìn hắn: "Chàng còn nhớ nơi này không? Năm đó chàng bị trói lên, ta đưa chàng tới nơi này."

Thời Yên từ nhỏ vẫn luôn ở viện này, sau khi Lục Cảnh Nhiên đi vào, tất nhiên là có vài phần ấn tượng, hắn nhìn về phía cây đại thụ ngoài cửa sổ của Thời Yên, đi đến dưới tán cây.

Ngoài cửa sổ của Thời Yên có một cây lê, mỗi năm đều nở hoa, cùng Thời Yên lớn lên. Lục Cảnh Nhiên nhìn cây lê đã lớn cao hơn hắn, cong khóe miệng thành một nụ cười: "Còn nhớ Lê Hoa viện trong vương phủ không?"

Thời Yên gật gật đầu, nói: "Sao không nhớ chứ, vương gia yêu thích không thôi, cũng không muốn tới phòng ta ngủ."

Lục Cảnh Nhiên cười một tiếng, nhẹ nhàng cầm lấy cánh hoa lê rơi trên đỉnh đầu cô: "Kỳ thật ta cũng không yêu thích cây lê lắm, cây lê, cây ly, tựa hồ tượng trưng cho biệt ly. Chỉ là, ta luôn không quên được, năm ấy khi mở mắt, xuyên qua cửa sổ của nàng thấy cây lê này."

Thời Yên ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn nam nhân đeo mặt nạ trước mặt: "Cho nên, chàng xây Lê Hoa viện, trồng nhiều cây lê là đang nhìn vật nhớ ta sao?"

Lục Cảnh Nhiên bởi vì câu "nhìn vật nhớ ta" của nàng cười thành tiếng, hắn hơi hơi cong lưng, chống lên trán cô nói: "Ừ, là đang nhớ nàng."

Hắn vốn tưởng rằng, kiếp này sẽ không có cơ hội nhìn thấy Thời Yên nữa, đem cái này trở thành một tia niệm tưởng đẹp nhất trong lòng, không nghĩ tới trời xui đất khiến, Thời Yên lại gả vào vương phủ.

Hắn vốn không tin duyên phận, nhưng hiện tại, hắn cảm thấy duyên phận đại khái là thứ tốt đẹp nhất trên đời này.

Môi đỏ chúm chím của Thời Yên ở trước mặt mình, Lục Cảnh Nhiên không nhẫn nại nữa, mở miệng nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi mềm mại của nàng. Thời Yên cũng không trốn, tùy ý đầu lưỡi của hắn chơi đùa trong khoang miệng mình, cuối cùng triền miên cùng cô.

"Khụ khụ!" Hồ Hải không biết khi nào đi vào viện, ho khan hai tiếng với hai người không thể tách rời dưới cây lê. Lục Cảnh Nhiên không nỡ buông đôi môi Thời Yên, nhìn về phía Hồ Hải đứng ở một bên.

Hồ Hải dựng mày trách cứ hắn: "Ban ngày ban mặt làm cái gì đấy! Còn chưa thành thân đâu, ngươi không chế cho ta!"

Lục Cảnh Nhiên lui một bước hướng bên cạnh, nói với Hồ Hải: "Nhạc phụ giáo huấn phải, là tiểu tế đường đột."

Đã nói còn chưa phải nhạc phụ! Hồ Hải rất muốn quát hắn, nhưng xem bộ dáng hắn đứng dưới cây lê đẹp như họa, lại nhịn xuống: "Thôi thôi, ai kêu Tiểu Mỹ Lệ nhà chúng ta thích ngươi chứ. Ta tới đây là muốn hỏi một chút, buổi tối các ngươi muốn ăn gì không, ta phân phó hạ nhân đi làm."

Lục Cảnh Nhiên nói: "Nương tử thích ăn cái gì, ta liền thích ăn cái đó."

Hồ Hải: "......"

Hiện tại người trẻ tuổi nói chuyện yêu đương không nguyên tắc như vậy sao! Hơn nữa đã nói còn chưa phải nương tử của ngươi!

Đối với Lục Cảnh Nhiên luôn miệng chiếm tiện nghi, Hồ Hải không quá vừa lòng, nhưng ngẫm lại, hắn hiện tại cũng cũng chỉ có thể miệng chiếm chút tiện nghi.

Thời Yên lại nhớ rõ khẩu vị của Lục Cảnh Nhiên, báo món ăn hắn thích cho Hồ Hải. Lục Cảnh Nhiên đứng ở một bên, hướng về phía cô cười.

"......" Thời Yên có chút không chịu nổi, bộ dáng này của hắn thật sự khiến người ta phạm tội.

"Còn nữa, về chuyện hôn lễ, các ngươi chuẩn bị khi nào làm?"

Lục Cảnh Nhiên nói: "Cái này trước không vội."

Hồ Hải vừa nghe, mày lại dựng lên: "Như thế nào, ngươi lại không muốn cưới nữ nhi của ta phải không?"

"Đương nhiên không phải, tiểu tế nằm mơ cũng muốn cưới nàng." Lục Cảnh Nhiên sợ Thời Yên cũng hiểu lầm, vội vàng giải thích, "Chỉ là chuyện nghênh thú nàng lớn như vậy, ta cần chuẩn bị."

Hồ Hải nói: "Ngươi muốn chuẩn bị cái gì?" Xem hắn cũng bị vương gia đuổi giết đến sơn trại, hắn cũng không trông cậy vào hắn lấy ra sính lễ gì. Sơn trại bọn họ cũng không nhiều quy củ như vậy, chỉ cần Tiểu Mỹ Lệ thích, hắn cũng không chê tiểu tế nghèo này.

Lục Cảnh Nhiên nói: "Ta đã sai Khương tổng quản đi làm, ít ngày nữa hẳn là là có thể chuẩn bị xong."

Sau khi mấy người Lục Cảnh Hành xuống núi, Khương tổng quản phụng mệnh lệnh Lục Cảnh Nhiên xuống núi chuẩn bị công việc hôn lễ. Làm tổng quản vương phủ nhiều năm như vậy, năng lực và hiệu suất làm việc của hắn là không thể nghi ngờ, chuyện Lục Cảnh Nhiên giao phó, hắn trước tiên hai ngày hoàn thành nhiệm vụ.

Muốn nói gần đây Long Thành có đại bát quái các bá tánh nói chuyện say sưa gì, vậy cái thứ nhất phải kể chuyện vương gia hưu thê. Chuyện này người phủ thượng thư tự nhiên cũng biết, Thời Thành Tế còn vì thế đã nổi nóng rất lớn, còn Liễu thị thì đau lòng nữ nhi của mình, than sao vận mệnh của cô éo le như vậy.

Thời Uyển lại có vài phần mừng thầm, Thời Yên gả vào vương phủ, nàng mặt ngoài làm bộ không có gì, nhưng trong lòng vẫn luôn ghen ghét, hiện tại vương gia hưu cô, trong lòng nàng lập tức thoải mái. Chẳng qua mới vừa thoải mái không bao lâu, ngày hôm sau liền truyền ra tin tức vương gia mang theo đại đội nhân mã lên núi xin vương phi trở về, khiến người khiếp sợ nhất chính là, vương phi thế nhưng còn cự tuyệt!

Trong Thời Uyển vừa đố vừa hận, cảm thấy Thời Yên thật là không biết tốt xấu, tất cả mọi người đều đang suy đoán lý đó vương phi cự tuyệt vương gia, lại một tin tức kinh thiên ở Long Thành nổ tung hoa.

Không biết là quan to hiển quý nơi nào tới mang sính lễ tới phủ thượng thư, nói ít ngày nữa sẽ thành hôn với Thời Yên. Ngày sính lễ đưa tới, đội ngũ mênh mông cuồn cuộn, dẫn tới bá tánh Long Thành trực tiếp líu lưỡi.

Cảnh tượng này, nghênh thú Hoàng Hậu cũng chỉ như thế!

Cái này Thời Uyển rốt cuộc không bình tĩnh được, những sinh lễ đưa tới này sắp chất đống nhà họ họ không hết! Theo sính lễ đưa tới còn có một phong thư của vị tiểu tế thần bí này, là viết cho Liễu thị. Nội dung thư không dài, chỉ là bảo bà không cần lo lắng cho Thời Yên, nói hắn chắc chắn chiếu cố cô thật tốt, có cơ hội sẽ mang cô trở về thăm.

Liễu thị chưa thấy qua vị tiểu tế này, không biết chi tiết đối phương cũng không biết nhân phẩm hắn như thế nào, nhưng thấy được hắn nguyện ý vì cưới Thời Yên đưa nhiều sính lễ như vậy, thiết nghĩ sẽ không bạc đãi với cô.

Liễu thị lúc này mới an tâm.

Động tĩnh dưới chân núi lớn như vậy, trên núi Hắc Báo trại cũng nhận được tin tức, Thời Yên nhìn Khương tổng quản còn mang một đống sính lễ về Hắc Báo trại, vội vàng đi tìm Lục Cảnh Nhiên: "Tướng công! Chàng không phải đi cướp quốc khố chứ!"

Lục Cảnh Nhiên nhìn bộ dáng kinh ngạc của cô, khẽ bật cười: "Mấy cái này đều là tiền của ta, không liên quan đến quốc khố."

"Nhưng mà, chàng từ đâu có nhiều tiền như vậy?"

"Một phần là cha nuôi để lại cho ta, một phần là làm ăn buôn bán kiếm được." Lục Cảnh Nhiên nói, "Cha nuôi ta vốn của cải giàu có, tiến cung làm thị vệ chỉ là vì mẫu thân ta, chẳng qua......"

Chuyện đời trước có quá nhiều tiếc nuối, Lục Cảnh Nhiên không nói quá nhiều với Thời Yên, trực tiếp nhảy qua đoạn này: "Ngoài tài sản cha nuôi để lại cho ta, nhiều năm như vậy, cũng vẫn luôn có người giúp ta xử lý việc làm ăn, chẳng qua ai cũng không biết lão bản là ta thôi. Bản thân ta không tốn tâm tư gì trên đó, nhưng thủ hạ đều rất có năng lực, ta bảo Khương tổng quản đi tra, mới phát hiện vừa không cẩn thận, tiền đã nhiều như vậy."

Thời Yên: "......"

A, đó thật là quá không cẩn thận. :)

"Hà Chí Quốc cũng tra được một ít chuyện của cha nuôi ta, biết hắn có chút tài sản, liền muốn mượn số tiền này chiêu binh mãi mã, hoàn thành đại sự của bọn họ. Sau khi dưỡng phụ chết, bọn họ từ chỗ ta nói bóng nói gió, bảo ta lấy tiền ra. Ta cho bọn họ một chút số lẻ, bọn họ liền tin là thật, từ đây không phiền ta nữa."

"......" Thời Yên trầm mặc một hồi lâu, mới mở miệng nói, "Vậy ngươi hiện tại gióng trống khua chiêng đưa sính lễ như vậy, bọn họ nhất định biết bị lừa."

Lục Cảnh Nhiên cười cười, nói: "Biết thì làm sao? Chỉ sợ bọn họ hiện tại không có tâm tư bận tâm chuyện của chúng ta." Hắn nói, cúi người dựa sát vào Thời Yên, hơi thở khe khẽ phả lên làn da cô.

"Hiện tại chúng ta chỉ cần quan tâm hôn sự của chúng ta."

Hắn nói rất nhẹ, câu chữ như gãi ngứa trong lòng Thời Yên.

Lục Cảnh Nhiên nhìn cô cười cười, đi vào trong phòng lấy tay nải, đưa cho Thời Yên: "Cái này cũng cho nàng."

Thời Yên nhìn hắn một cái, tò mò tiếp nhận tay nải, mở ra nhìn xem: "Ấy, đây hình như là trang sức Thời Uyển đeo trên người."

"Ừ, đây là sính lễ đưa đến phủ thượng thư cưới nàng vào cửa, không nghĩ tới Thời Thành Tế lại giữ lại, tất cả đều cho Thời Uyển."

Thời Yên hơi sửng sốt, nhớ tới một chuyện có chút xa xăm: "Lúc trước phủ thượng thư mất trộm, là chàng làm?"

Sự tình bị giáp mặt vạch trần, Lục Cảnh Nhiên vẫn mặt không đỏ tim không đập: "Ta lấy lại đồ của mình, có gì không thể?"

"......" được thôi, ở chỗ vương gia không gọi là trộm, gọi là lấy, "Vậy vì sao lúc trước chàng không đưa cho ta?"

Vẻ mặt bình thản của Lục Cảnh Nhiên rốt cuộc có chút không được tự nhiên, hắn ho nhẹ một tiếng, nói với cô: "Lúc trước không phải vẫn luôn giả vờ không thích nàng sao."

Thời Yên không nhịn được mỉm cười, ôm lấy cổ hắn, hôn một cái lên mặt hắn: "Về sau không cần giả vờ, yêu ta thì phải biểu hiện ra ngoài!"

Lục Cảnh Nhiên ôm eo cô, nhìn nụ cười như như tắm mình trong gió xuân của cô, khóe miệng cũng gợi lên một nụ cười: "Ừ, ta sẽ hảo hảo yêu nàng."

Thời Yên chớp chớp mắt, sao cảm thấy, những lời này có chút...... dơ bẩn?

Sau khi đưa sính lễ, toàn bộ sơn trại đều vội vàng bố trí hiện trường hôn lễ, hỉ phục của Lục Cảnh Nhiên và Thời Yên đã chế tạo gấp gáp xong, Thời Yên ngồi trong khuê phòng, lại một lần thay hỉ bào vì Lục Cảnh Nhiên.

Lần này không giống lần trước, đêm động phòng hoa chúc lần này cô sẽ không phòng không gối chiếc, tướng công của cô còn sốt ruột hơn cả cô.

Hai người ở giờ lành đã lạy thiên địa, cảm tạ phụ mẫu, Lục Cảnh Nhiên ở bên ngoài xã giao không bao lâu, liền một mình quay trở về tân phòng.

Thời Yên nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, xốc khăn voan đỏ lên. Lục Cảnh Nhiên hơi sửng sốt, sủng nịch lại bất đắc dĩ mà cười nói: "Sao nàng lại tự mình xốc lên?"

Thời Yên nói: "Dù sao cũng không phải lần đầu tiên, không cần chú ý như vậy."

Lục Cảnh Nhiên cười đi đến bên người cô ngồi xuống, Thời Yên tiến đến trước mặt hắn, nhìn hắn nói: "Ta tháo mặt nạ xuống giúp chàng."

"Được."

Thời Yên nâng tay, chậm rãi tháo mặt nạ trên mặt Lục Cảnh Nhiên xuống, lộ ra gương mặt nàng thích nhất của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net