Chương 57: Hôm nay cũng muốn nỗ lực cứu vớt thế giới (11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một câu đẹp của Lục Cảnh Nhiên chặn Hạ Chanh đến có chút không nên lời. Khi nào anh khó coi cơ chứ??

Thời Yên cũng không nghĩ tới Lục Cảnh Nhiên bởi vì một câu của mình mà nhuộm lại tóc. Cô nhìn mái tóc đen của Lục Cảnh Nhiên, cổ vũ anh: "Ừm, đẹp."

Hạ Chanh: "......"

Lục Cảnh Nhiên đi đến vị trí của mình ngồi xuống, không nói chuyện phiếm với bọn họ nữa, trực tiếp đi vào vấn đề chính: "Chắc hẳn bạo động ban ngày mọi người đều đã nghe thấy, theo tôi hiểu biết, trước mắt tổ công lược chúng ta có ký ức trò chơi, có tôi, Tiểu Hỉ, Thời Mỹ Lệ và Vưu Lý."

Tỉ lệ này kỳ thuật đã rất cao, nhưng Hạ Chanh không có trong đó như cũ tỏ vẻ hết sức bất mãn: "Lần này tôi vậy mà không phải một trong số ít đó, cái này không khoa học."

Lục Cảnh Nhiên nói: "Khả năng hệ thống căn cứ chỉ số IQ để chọn lựa."

Hạ Chanh: "......"

Anh ta biết J đang diss chuyện anh ta trúng thuật mị hoặc, anh ta vốn dĩ muốn phản diss xu hướng giới tính của anh, nhưng nghĩ đến anh đã đến ở cùng Thời Mỹ Lệ......

A, anh còn không phải giống bọn họ, đều là đại móng heo.

"Căn cứ điều tra của chúng tôi, số lượng kẻ phản loạn có ký ức cũng không nhiều, nhưng trong đó có mấy nhân vật tương đối lợi hại. Cái này trước không đề cập tới, chúng ta ở trong trò chơi phải khẩn cấp vá khe hở, thích hợp giảm bớt số người đội tuần tra, gia tăng tốc độ luyện thạch."

Anh lo lắng trong trò chơi liên tục không ổn định, sẽ có càng ngày càng nhiều người có được ký ức, nhiễu loạn trật tự thế giới hiện thực.

Lục Cảnh Nhiên phân công nhiệm vụ, thành viên tổ công lược từng người an bài người đi chấp hành. Thời Yên luyện cả đêm cục đá, buổi sáng tỉnh lại cảm giác người đều là ngốc.

Sau khi mở mắt, theo bản năng, cô sờ bên cạnh gối, không sờ được mắt kính của mình, sửng sốt một chút sau mới nhớ lại, mắt kính của cô đã bị rơi vỡ hôm qua, đã đổi thành áp tròng.

Không có kính cô nhìn tất cả đồ vật đều mơ hồ, cô tìm được kính áp tròng và thuốc nhỏ mắt đặt ở đầu giường tối hôm qua, đeo kính lên.

Lục Cảnh Nhiên nghe được động tĩnh bên này, liền từ trong phòng bếp đi ra, nhìn cô một cái: "Tỉnh?"

"Ừ." Thời Yên quay đầu, thấy anh cầm cái chảo, "Anh đang làm cơm sáng à?"

"Ừm, tôi tỉnh tương đối sớm, nên định làm bữa sáng trước." Anh nhìn cô, mái tóc đen nhiễm vầng sáng nhạt, "Đúng rồi, tôi đã mang đồ của em tới đây rồi, đặt ở sô pha, khoai lang của em tôi cũng mang tới."

Thời Yên ngây người một chút, ngày hôm qua Lục Cảnh Nhiên nói giúp cô lấy quần áo, cô đã cự tuyệt, không nghĩ tới anh không chỉ có giúp mình lấy quần áo, còn mang cả khoai lang cô sợ hỏng.

Trong lòng bỗng nhiên cảm động không thôi, Thời Yên cảm thấy mũi mình hơi ê ẩm: "Lục Cảnh Nhiên, sao anh lại tốt vậy hả."

Lục Cảnh Nhiên không nghĩ tới cô sẽ bỗng nhiên nói như vậy, sửng sốt rồi khẽ cười nói: "Tôi không phải đối với ai cũng tốt như vậy."

Thời Yên bị anh cười khẽ hạ mắt, cô cột tóc đứng lên, vừa đi đến phòng bếp vừa nói: "Em đi luộc khoai lang, khoai lang bà nội em tự trồng ngọt lắm đấy, lại còn bở nữa, rất ngon."

"Không vội, em đi rửa mặt đi, sau đó sửa sang lại quần áo một chút."

"Được." Thời Yên đơn giản rửa mặt rồi ngồi xổm trên sô pha, bắt đầu sửa sang lại đồ đạc của mình. Lục Cảnh Nhiên xách một vali hành lý tới đây, bên trong đều là đồ đạc của cô, bao gồm...... quần áo lót.

Mặt Thời Yên thoáng chốc nóng lên, quần áo lót không được xếp chỉnh tề như quần áo khác, mà lúc cuối ném vội vàng vào trong vali.

Cô có thể tưởng tượng được người ném chúng vào lúc đó luống cuống thế nào.

Mặt anh đại khái còn đỏ hơn mặt cô.

Nghĩ đến đây, cô không nhịn được cười ra tiếng, Lục Cảnh Nhiên vừa lúc rán xong trứng gà, bưng đĩa đi ra. Vốn muốn hỏi cô đang cười gì đó, sau khi thấy đồ vậy trên tay cô, lỗ tai đỏ lên dịch chuyển ánh mắt: "Khụ, cái kia, trứng gà rán xong rồi, mau tới đây ăn đi."

"Vâng." Thời Yên cất kỹ quần áo, chọn mấy củ khoai lang cho vào nồi luộc trước rồi mới rửa sạch tay đi ăn cơm.

Nơi này chỉ có một cái bàn vuông nhỏ, đặt hai cái đĩa và hai cái bát có vẻ chen lấn. Có điều bộ dáng có đôi có cặp nhìn qua ngược lại không kém.

Thời Yên ăn một miếng trứng Lục Cảnh Nhiên tráng, khích lệ anh như ngày hôm qua: "Không tồi nha, ăn rất ngon."

Lục Cảnh Nhiên không khỏi cười nói: "Rán trứng thôi mà, chỉ cần không rán cháy, rất khó thất bại."

"À không, trước kia bố em bỏ rất nhiều muối, mặn đến mức hoài nghi, nhân sinh." Cô một bên ăn trứng Lục Cảnh Nhiên rán, vừa nghĩ khuôn rán trứng mình nhìn thấy trước đây, dùng cái đó hình như có thể tráng ra được trứng có hình dạng khác nhau. Lần sau cô rán cho Lục Cảnh Nhiên một cái hình trái tim.

Lục Cảnh Nhiên thấy cô vùi đầu ăn, bản thân cũng nếm một miếng, hương vị rất bình thường, không có chỗ nào đặc biệt. Có điều được cô khen ngợi vẫn khiến anh không khỏi vui vẻ.

Ăn xong cơm sáng, Thời Yên chủ động dọn bàn ăn, thuận tiện lấy chiếc đũa chọc khoai lang mình đang luộc trong nồi. Khoai lang đã luộc hơi mềm, lấy đũa chọc xuyên qua, cô tắt lửa, cầm đĩa sạch đựng khoai lang.

"Khoai lang ăn được rồi." Lúc cô bưng khoai lang ra, Lục Cảnh Nhiên đã bắt đầu làm việc. Thời Yên có chút đau lòng cho anh, gần đây anh bận quá, dưới hai mắt đã có vết xanh tím.

Cô đặt khoai lang dưới điều hoà cho nguội bớt, sau đó bẻ nửa, đưa qua cho Lục Cảnh Nhiên: "Anh ăn thử đi."

Lục Cảnh Nhiên cầm lấy nửa củ khoai lang trong tay cô, cắn một miếng, thật sự rất ngọt: "Ăn rất ngon."

Thời Yên cười, ăn nửa củ còn lại, Lục Cảnh Nhiên nhìn cô, hỏi: "Trước kia mỗi ngày em đều ăn cái này à? Nếu thật sự không muốn làm cơm, có thể mua cơm ngoài mà."

Thời Yên nói: "Cơm hộp đắt quá, việc làm ăn của hiệu sách, không tốt lắm."

Lục Cảnh Nhiên nghĩ ngợi, hiện tại hiệu sách xác thật không kinh doanh tốt lắm, sách bán chạy nhất là sách phụ đạo các khoa.

Anh ăn hết khoai lang trong tay, đóng máy tính, nói với Thời Yên: "Hôm nay có thể tôi phải ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, chờ lát nữa Tiểu Hỉ sẽ ở với em, nếu có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại cho tôi ngay lập tức."

Anh nói xong đưa cho Thời Yên một cái điện thoại di động, điện thoại vậy mà là Mật Đào loại mới nhất, nhìn qua còn mới tinh.

"Số của tôi đã có trong đó rồi, Mật Đào ID và mật mã đều viết trong bản ghi nhớ, em có thể dùng để chơi game hoặc xem phim."

Thời Yên cầm điện nhìn một lát, ngẩng đầu lên nhìn Lục Cảnh Nhiên: "Đây là điện thoại của anh ư?"

"Không phải, đây là anh xin trong cục, điện thoại và tài khoản đều rất an toàn, không cần lo lắng bị người theo dõi."

"Trong cục phát điện thoại, xịn như vậy sao?"

Lục Cảnh Nhiên lại quay đầu khụ một tiếng, Thời Yên phát hiện, mỗi khi anh cảm thấy xấu hổ hay không biết nên trả lời như thế nào thì sẽ như vậy để giấu.

"Tình huống đội đặc sách không giống, em dùng là được, cái điện thoại này với điện thoại của tôi mở định vị của nhau, lúc nào của có thể tra vị trí của đối phương. Như vậy dù em có nguy hiểm, tôi cũng có thể chạy tới ngay lập tức."

"Được rồi."

"Cảm thấy nhàm chán cũng có thể xem TV." Lục Cảnh Nhiên nói, lấy điều kiểm bật TV lên.

Khoảng thời gian này, kênh tin tức đang phát tin tức buổi sáng, trùng hợp chính là, trên đó đang nói tình huống sự kiện đấu súng tại hiệu sách của Thời Yên.

Lục Cảnh Nhiên thấy trên TV đang nói cái này, cũng dừng lại nhìn xem.

Kỳ thật Thời Yên rất lo lắng tình huống của hiệu sách, dù sao đây là hiệu sách tổ truyền của nhà cô, hơn nữa...... cũng là nguồn thu nhập duy nhất của cô. Có điều thấy Lục Cảnh Nhiên bận như vậy, cô thật sự ngại lấy chuyện của mình quấy rầy anh.

Lúc này thấy hiệu sách nhà mình trong bảng tin, Thời Yên tự nhiên nhìn không chớp mắt, chỉ tiếc tin tức không ghi hình hiệu sách nhiều lắm, chỉ lướt qua vài lần rồi hết.

Hiện tại hiệu sách đã đóng cửa, bên ngoài còn chăng một dải băng cảnh báo, có điều cảnh sát hình như đều rút lui.

Thời Yên ngơ ngác nhìn chằm chằm màn hình TV, trong đầu lướt qua hình ảnh hiệu sách vừa rồi, đột nhiên nhanh trí: "Em biết rồi!"

Cảm xúc của cô hiếm khi kích động, người bật dậy khỏi sô pha, Lục Cảnh Nhiên thấy cô như thế, cũng nghiêm túc theo: "Làm sao vậy?"

Thời Yên bắt lấy tay anh, vội vàng nói: "Hình như em từng thấy, quyển 《 Trên dưới năm nghìn năm 》 ở hiệu sách."

Lục Cảnh Nhiên đầu tiên là sửng sốt, sau đó tự giữ bình tĩnh nói: "Hiệu sách có 《 Trên dưới năm nghìn năm 》 không kỳ quái."

"Không phải 《 Trên dưới năm nghìn năm 》kia, là loại, văn tự cổ đại." Cô nhớ ra rồi, ngày đó có khách hàng mua sách nói cô có thể xem hiểu quyển sách kia thật lợi hại, lúc ấy cô cảm thấy người này rất kỳ quái, bởi vì chữ trong sách ở trong mắt cô chỉ là chữ Hán đơn giản. Hiện tại nhớ lại, nói không chừng đó vốn chính là 《 Trên dưới năm nghìn năm 》bọn họ muốn tìm?

"Quyển sách đó, đặt trên bàn, thu ngân của em."

Lục Cảnh Nhiên trầm ngâm một lát, nhìn cô nói: "Bây giờ tôi tới hiệu sách tìm sách, em ở chỗ này, không được đi đâu sất."

Thời Yên gật đầu: "Được."

Lục Cảnh Nhiên lại gọi điện thoại cho Tiểu Hỉ, xác định cô ấy sắp tới đây, mới sử dụng năng lực bước nhảy không gian, "vèo" biến mất trước mặt Thời Yên.

Thời Yên khẩn trương chờ đợi, cô không chú ý bìa sách quyển đó lắm, cũng không biết rốt cuộc đúng hay không. Chẳng được bao lâu Lục Cảnh đã ôm một chồng sách bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cô.

"Tôi mang hết sách trên bàn tới rồi, tôi phát hiện vài quyển đều là chữ cổ đại giống trong game."

Thời Yên nghe anh nói như vậy, mở hết sách ra, tìm từng quyển một.

"Có không?" Lục Cảnh Nhiên thấy cô dừng lại, gấp không chờ nổi mà mở miệng. Thời Yên lắc đầu, nói: "Đều không phải."

Lục Cảnh Nhiên thần sắc ảm đạm xuống, Thời Yên đứng lên, nói với anh: "Tầng hai hiệu sách, có một gác mái, nhỏ, bên trong cất chứa rất nhiều sách cũ, em cảm thấy, nơi đó nói không chừng sẽ có."

Lục Cảnh Nhiên nói: "Được, tôi đi tìm."

Thời Yên giữ chặt anh, nói: "Em đi với anh, bên trong, sách quá nhiều, một mình anh, tìm không xong."

Lục Cảnh Nhiên suy nghĩ giây lát, gật đầu nói: "Được, có điều gặp được nguy hiểm, tôi sẽ dẫn em rời đi ngay lập tức."

"Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net