Chương 67: Mary Sue phiền não (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xương cốt Thời Yên đương nhiên không gãy, trên thực tế lúc trước truyền ra có nữ sinh gãy hai cái xương sườn cũng chỉ là lời đồn nghe nhầm đồn bậy.

Lục Cảnh Nhiên là huấn luyện viên chuyên nghiệp, ra tay nắm được nặng nhẹ, anh không có khả năng quẳng ngã gãy xương sườn của học sinh, huống chi còn là học sinh nữ.

Anh ngồi xổm bên cạnh Thời Yên nhìn cô một lúc, cúi đầu hỏi cô: "Em còn chuẩn bị nằm bao lâu?"

Thời Yên: "......" Có thể có nằm bao lâu thì bấy lâu.

Lục Cảnh Nhiên nhìn cô ăn vạ trên cái đệm không chuẩn bị đứng lên, dứt khoát cũng không để ý cô nữa, đứng lên nói với học viên: "Tôi lại phân tích giải thích động tác một lần cho mọi người."

Chờ Thời Yên rốt cuộc nằm thoải mái, chương trình học buổi sáng cũng kết thúc, Lục Cảnh Nhiên nhìn cô bò dậy, đi qua nói với cô: "Lần sau đi học còn lười biếng như vậy thì không cần tới."

Thời Yên: "......"

Hôm nay cô chạy vòng lại nhảy cóc cuối cùng còn bị quẳng ngã một trận, như vậy còn gọi là lười biếng sao!!

Cô nhìn Lục Cảnh Nhiên, miễn cưỡng cười vui: "Vâng ạ, huấn luyện viên Lục, em đi về trước."

Thời Yên đổi lại quần áo của mình ở phòng thay đồ, rồi hoạt động thân thể tàn tạ của mình, bắt xe trở về ký túc xá. Đoan Mộc Du Du và Thư Niệm Chân đang ở phòng khách nấu lẩu, thấy Thời Yên trở về, lập tức "bụp" kéo ra một dải lụa rực rỡ, thét to nói: "Chúc mừng bạn học Mỹ Lệ còn sống trở về từ lớp học của huấn luyện viên Lục!"

Thời Yên: "......"

Cô vươn hai tay, nói với họ: "Hai cậu mau tới đỡ mình, mình đi không nổi."

Đoan Mộc Du Du và Thư Niệm Chân đi lên, mỗi người đỡ một bên cánh tay cô, đỡ cô như đỡ lão Phật gia đến sô pha.

"Cảm giác thế nào?" Thư Niệm Chân hỏi.

Thời Yên nói: "Cảm giác, còn sống thật tốt."

Đoan Mộc Du Du cười khúc khích, đưa cái bát cho Thời Yên: "Nào nào nào, ăn gì đã, cảm nhận cuộc sống tốt đẹp."

Thời Yên thật sự đói bụng, vốn dĩ nói trở về phải tắm cái đã, hiện tại cũng chỉ muốn ăn miếng cơm. Nguyên liệu nấu lẩu là hai người Đoan Mộc Du Du mua ở ngoài trường ngày hôm qua, hương vị cũng không tệ lắm, ba người không chút văn nhã ăn xong một nồi, lại bắt đầu nấu nồi thứ hai.

Trong lúc chờ, Thời Yên nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt của Diệp Nhu: "Cậu ta ở bên trong hả?"

Thư Niệm Chân nhún vai: "Cậu quan tâm cậu ta làm gì? Cậu không nói mình còn tưởng rằng ký túc xá chúng ta chỉ có ba người."

"Nào nào nào, uống rượu, đừng đề cập đến mấy người mất hứng." Đoan Mộc Du Du rót cho mỗi người một ly rượu vang đỏ, nâng ly nói: "Nào, cạn ly!"

"Cạn ly!"

Thời Yên nếm một ngụm rượu vang đỏ trong ly, vừa lòng nhướn đuôi lông mày: "Rượu vang đỏ này ngon đấy, cậu lấy đâu đấy?"

Đoan Mộc Du Du nói: "Chính là cái chai cậu đặt trên bàn."

Thời Yên: "......"

Tuy rằng ba người các cô có thứ gì đều ăn cùng nhau, nhưng cái này cũng quá không coi mình là người ngoài rồi. Mắng thì mắng, Thời Yên cũng không để trong lòng, cô lại uống một ngụm rượu vang đỏ, cảm thán: "Đồ Trác tổng đưa có khác."

Đoan Mộc Du Du nói: "Đương nhiên rồi, đây chính là rượu vang năm Khang Hi, cả thế giới không tìm được mấy chai."

"Phụt, khụ khụ!" Thời Yên bị rượu trong miệng làm sặc, hoảng sợ nhìn cô ấy, "Năm gì cơ?"

"Năm Khang Hi." Đoan Mộc Du Du kỳ quái liếc nhìn cô một cái.

Thời Yên: "............"

Rượu vang đỏ năm Khang Hi có phải tương đương với Sprite năm 82? Uống vào thật sự sẽ không chết người chứ!

Không biết có phải tác dụng tâm lý, Thời Yên lập tức cảm thấy bụng mình bắt đầu đau.

Rất mau, Đoan Mộc Du Du và Thư Niệm Chân cũng lần lượt đau bụng, chứng minh Thời Yên cũng không phải tác dụng tâm lý.

Đoan Mộc Du Du đã đau lăn lộn trên đất, Thời Yên kiên cường lấy điện thoại, gọi điện thoại cấp cứu.

Xe cứu thương trường học rất có hiệu suất, nhân viên y tế vội vàng nâng các cô lên cáng, dùng xe cứu thương chở đi.

Tiếng xe cứu thương vang vọng toàn trường, chuyện này lập tức thành đề tài nóng nhất diễn đàn trường, đẩy Thời Yên và Trác tổng gặp lén trong siêu xe xuống dưới.

【 Giật gân! Ký túc xá Thời Mỹ Lệ ngộ độc thức ăn tập thể! Xe cứu thương chạy tới hiện trường nâng toàn bộ ba người đi! 】

"Oa, đáng sợ như vậy sao!"

"Ăn gì thế??? Có phải trường học nên phụ trách?"

"Lúc ấy tôi ở bệnh viện, không phải ngộ độc thức ăn, là viêm dạ dày cấp tính."

"Viêm dạ dày cấp tính tập thể cũng quá đáng sợ......"

"Không phải, ký túc xá không phải có bốn người sao? [ buồn cười ]"

"Nói như vậy, hình như thật sự chỉ có Diệp Nhu không sao, để tôi suy luận âm mưu một chút [ đẩy mắt kính ]"

Trên diễn đàn thảo luận đến hô mưa gọi gió, ba đương sự đang nằm ở bệnh viện truyền nước.

"A, quả nhiên không nên ăn đồ bình dân......"

"Đúng vậy, lần sau không bao giờ ăn lẩu!"

Đoan Mộc Du Du và Thư Niệm Chân cậu một lời mình một câu, nhận định là ăn lẩu có vấn đề, Thời Yên yên lặng giật khóe miệng, rõ ràng là rượu vang đỏ năm Khang Hi càng có vấn đề! Các cậu rốt cuộc nghĩ như thế nào!

Lục Cảnh Nhiên nghe nói phòng Thời Yên nằm viện tập thể, quan tâm xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, anh cảm thấy mình cần phải đi thăm một chút. Lúc đi đến cửa bệnh viên, anh thấy Diệp Nhu một mình ngồi trên ghế, bả vai run run, như đang khóc.

Lục Cảnh Nhiên hơi hơi mím môi, đi qua cô ta, Diệp Nhu tựa như gắn rada trên người, anh vừa tới thì ngẩng đầu gọi anh: "Huấn luyện viên Lục......"

Lúc nói chuyện, nước mắt Diệp Nhu còn không ngừng rơi xuống, Lục Cảnh Nhiên đành dừng bước, hỏi cô ta: "Sao cô một mình ngồi đây?"

Diệp Nhu lau nước mắt, thút tha thút thít nói: "Em muốn đi thăm ba người Mỹ Lệ, nhưng họ đều không muốn gặp em, có thể cũng giống người trên diễn đàn cảm thấy là em động tay động chân trên đồ ăn của bọn họ."

Nói tới đây, nước mắt Diệp Nhu lại ngăn không được tuôn ra: "Em không có việc gì là bởi vì em căn bản không ăn, ba người họ ăn cái gì, trước nay đều không gọi em."

Lục Cảnh Nhiên nghe xong câu chuyện của cô ta, sắc mặt như thường nói: "Tôi vào thăm họ thay cô."

Diệp Nhu thấy anh nói xong đã muốn đi, vừa định đứng dậy ngăn anh, có một chiếc xe chạy cực nhanh đến bệnh viện.

Vỏ ngoài màu vàng chói loá vô cùng huênh hoang.

Kỹ thuật người lái xe rất tốt, tốc độ nhanh như vậy có thể trực tiếp vẫy đuôi một cái, vững vàng đừng lại vị trí đỗ xe. Tiếp đó cửa xe bị đẩy ra, một người đàn ông nhuộm tóc bạc đeo kính râm từ trong xe đi xuống.

Ngay lúc anh ta bước chân xuống, bên ngoài bệnh viện liền truyền đến tiếng hút không khí, anh ta phảng phất giống như không phát hiện mà khóa xe, bước chân chạy nhanh đến phòng bệnh.

Diệp Nhu sửng sốt trong chốc lát, mới ngẩng đầu hỏi Lục Cảnh Nhiên bên cạnh: "Vừa rồi người kia, là đại minh tinh Tô Thừa Duyệt sao?"

Lục Cảnh Nhiên không trả lời, ánh mắt ám trầm nhìn chằm chằm bóng dáng anh ta một hồi, xoay người rời đi.

Phòng bệnh, Thời Yên đang nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên cửa phòng bị người đẩy ra, tiếng một người đàn ông nôn nóng truyền đến: "Trời ạ, Mỹ Lệ của anh, em làm sao vậy!"

Thời Yên: "......"

Cô có thể làm bộ không nghe thấy không?

Thời Yên tiếp tục nhắm mắt, làm bộ ngủ rồi, Đoan Mộc Du Du và Thư Niệm Chân thấy người đàn ông đi vào, vui sướng oa lên: "Tô Thừa Duyệt! Người thật của anh còn đẹp hơn trên TV!"

Tô Thừa Duyệt tháo kính râm trên mặt xuống, cười với hai cô: "Cảm ơn, hai em và Mỹ Lệ ở cùng một phòng bệnh?"

Đoan Mộc Du Du nói: "Đúng vậy, một mình nhàm chán lắm!"

Tô Thừa Duyệt gật đầu, đi đến trước giường bệnh Thời Yên, nhìn cô khẽ gọi: "Mỹ Lệ, Tô Thừa Duyệt của em tới."

Thời Yên: "......"

Vì sao mấy người đàn ông này, một người buồn nôn hơn một người.

Cho dù nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được ánh mắt lửa nóng của Tô Thừa Duyệt, Thời Yên không đỡ được mở mắt ra, sau đó bị người trước mắt dọa sợ: "Sao anh biến đầu tóc thành như vậy?"

Tô Thừa Duyệt thấy cô tỉnh lại, rốt cuộc yên tâm, anh lắc đầu mình, nhìn cô nói: "Đẹp không? Nhuộm lúc đóng phim, hôm nay anh mới từ nước ngoài trở về, vừa xuống máy bay thì nghe thấy chuyện em nằm viện, sợ tới mức anh lập tức chạy qua!"

"...... Ồ, cảm ơn anh, tôi chỉ ăn đau bụng thôi, đã không sao rồi." Thời Yên vội vàng đuổi người, "Anh mới vừa về nước, khẳng định còn có rất nhiều việc phải xử lý, anh đi làm việc đi."

Lời tiễn khách của Thời Yên nghe vào trong tai Tô Thừa Duyệt lại thành lời âu yếm: "Mỹ Lệ, sao em tốt như vậy, mình đã nằm viện còn suy nghĩ cho anh."

Thời Yên: "......"

Người anh em, khi còn nhỏ đọc hiểu sợ là không đạt tiêu chuẩn đúng không.

"Em yên tâm đi, những công việc đó đều không quan trọng bằng em, hiện tại anh chỉ muốn ở đây với em."

"......" Thời Yên trầm mặc một lúc, hỏi anh, "Người quản lý của anh đâu?"

Tô Thừa Duyệt ngẩn ra một chút, hơi có vẻ nôn nóng nhìn cô: "Em cũng nghe nói scandal của anh và người quản lý? Những cái đó đều là phóng viên viết linh tinh, căn bản là từ không thành có! Anh thích chỉ mình em."

Thời Yên: "......"

Không phải, tôi chỉ là muốn người quản lý của anh kéo anh đi làm việc mà thôi.

Thấy Thời Yên không nói lời nào, Tô Thừa Duyệt cho rằng cô vẫn không tin mình, tiếp tục giải thích: "Mỹ Lệ, em yên tâm đi, anh đã đề nghị đổi người quản lý với công ty. Em nhất định phải tin tưởng anh, tuy rằng mỗi ngày anh đều tiếp xúc rất nhiều người đẹp, nhưng anh đối với em sẽ không thay đổi! Nếu nói em là Matsushima Nanako, vậy bọn họ đều chỉ là Leshan Bobo Chicken."

Thời Yên: "............"

Phép so sánh này, tươi mát thoát tục biết bao.

Đoan Mộc Du Du ở bên kia tò mò hỏi: "Leshan Bobo Chicken là cái gì thế?"

Tô Thừa Duyệt quay đầu lại nói với cô nàng: "Một loại ăn vặt địa phương, lúc trước lúc đóng phim anh ăn qua một lần."

"Hả, ngon không!"

"......" Thời Yên nhìn cô nàng, "Vừa rồi cậu còn nói, cậu không bao giờ ăn đồ bình dân."

Đoan Mộc Du Du bĩu môi: "Mình chỉ hỏi một chút, đã nói muốn ăn đâu."

Tô Thừa Duyệt còn muốn nói gì đó với Thời Yên, điện thoại nhét trong túi quần vang lên, anh đi đến ngoài phòng bệnh nhận điện thoại, sau khi trở lại, sắc mặt không được tốt lắm: "Mỹ Lệ, bên công ty muốn anh trở về một chuyến, lúc sau anh lại đến thăm em."

Thời Yên cầu mà không được, vội nói: "Mau đi đi mau đi đi, không cần vì tôi mà chậm trễ công việc."

Tô Thừa Duyệt cảm động không thôi, lại nói một lần: "Mỹ Lệ, em thật tốt."

Thời Yên: "......"

Không, cả người cô đều không tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net