Chương 73: Mary Sue phiền não (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người có thể biết mà Thời Yên nói hẳn chính là Chương Hướng Bạch, anh là thiếu chủ Trung Nghĩa Đường, cũng là đàn anh của Thời Yên, càng là người theo đuổi cô.

Trong lòng người quản lý nghĩ như vậy, ngoài miệng lại không hỏi, chỉ ở đầu kia điện thoại cảm ơn cô: "Vậy phiền Thời tiểu thư, có tin tức gì xin cô báo cho tôi trước tiên."

"Được, không thành vấn đề." Thời Yên đáp ứng rồi cúp điện thoại. Người có thể biết mà cô nói, xác thật là Chương Hướng Bạch, nhớ cô tới thế giới này lâu như vậy, hiếm khi Chương Hướng Bạch không tới tìm cô, hiện tại cô phải chủ động đi tìm anh ta.

Bọn họ học tập ở trường quý tộc siêu cao cấp, tuy ký túc xá đều là toà nhà phân phòng riêng, nhưng vẫn chia khu nam nữ. Ký túc xá nam sinh ở một đầu khác, cơ bản là phải đi ngang qua trường học mới có thể đi qua.

Thời Yên dọn dẹp một chút, xách túi ra ngoài. Gọi một chiếc xe trên App Campus, lúc Thời Yên muốn tới ký túc xá nam sinh, tài xế toát ra vẻ hoảng sợ: "Bạn học Mỹ Lệ, trông cháu xinh đẹp như vậy, đi ký túc xá nam sinh không phải tương đương dê vào ổ sói sao! Không được, bác không thể đưa cháu tới nơi nguy hiểm như vậy!"

"......" Thời Yên mím môi, nói, "Như vậy đi, cháu lén cho bác gấp đôi tiền."

Tài xế lời lẽ chính đáng cự tuyệt: "Đây không phải vấn đề tiền nong!"

"Gấp ba."

Tài xế xuất phát.

Vườn trường nhìn qua rất lớn, nhưng ngồi ô tô cũng không mất bao nhiêu thời gian, Thời Yên xuống xe trước ký túc xá nam sinh, nhìn nhìn kiến trúc nối nhau san sát trước mắt.

Trong ấn tượng, đây là lần đầu tiên cô tới ký túc xá nam sinh, ký túc xá nam sinh và nữ sinh đều cùng một kiểu, chỉ là màu sắc không giống nhau. Bên ký túc xá nữ, trên cửa sổ mỗi phòng, cơ hồ đều có thể thấy chậu hoa hoặc đồ chơi khác, bên ký túc xá nam, có thể treo mấy đôi tất đã giặt đã không tồi.

A, nam sinh quý tộc cũng có tính tình tương tự sao.

Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng huýt sáo, một nam sinh đứng trên ban công, cười hì hì gọi cô: "Người đẹp, tìm ai thế?"

Đại khái là bởi vì bên này cơ bản sẽ không có nữ sinh tới, nam sinh vừa gọi, rất nhanh kinh động người khác, lại có vài nam sinh tò mò đi đến trên ban công, gọi Thời Yên: "Đây không phải bạn học Thời Mỹ Lệ sao, sao chạy đến ký túc xá nam bọn mình thế?"

Thời Yên liếc mắt, nói với bọn họ: "Liên quan gì đến mấy người, dù sao không phải tìm các người."

"Vậy cậu nói cậu tìm ai, tụi mình tìm giúp cậu ~"

"Tôi nghĩ cô ấy tới tìm tôi." Một người đàn ông bước ra từ một căn phòng trước mặt, cười nhạt nói.

Tiếng anh nghe rất ôn hòa, không mang theo bất luận tính công kích nào, khóe miệng cũng cong nụ cười, nhưng anh vừa ra, nam sinh vừa rồi còn nhao nhao như chim sẻ lập tức an tĩnh lại.

"Là Chương Hướng Bạch học trưởng à."

"Chuồn chuồn."

Sau khi nhỏ giọng châu đầu ghé tai, các nam dồn dập về phòng mình, còn đóng cửa sổ. Thời Yên xấu hổ giây lát, sau đó gọi Chương Hướng Bạch một tiếng: "Chào học trưởng."

Chương Hướng Bạch cười với cô, hỏi cô: "Tới tìm anh?"

"Ừm...... Có chút chuyện muốn hỏi thăm học trưởng."

Chương Hướng Bạch đi lên bậc thang, kéo cửa ra nói với cô: "Đi vào rồi nói."

Thời Yên do dự một chút, đi vào ký túc xá nam sinh như vậy có chút không ổn lắm...... Nhưng chuyện cô muốn nói với Chương Hướng Bạch lại xác thật không thích hợp nói bên ngoài.

Chương Hướng Bạch nhìn ra sự do dự của cô, nhẹ nhàng cong khóe miệng nói với cô: "Yên tâm, anh sẽ không làm gì em, nếu em thật sự lo lắng, chúng ta nói ở đây cũng được, hoặc là đi quán cà phê."

Thời Yên khụ một tiếng, càng thêm xấu hổ hơn vừa rồi: "Không có, học trưởng nghĩ nhiều, chúng ta đi vào nói đi."

Chương Hướng Bạch cười, ga lăng mở cửa giúp cô, mời cô đi vào trước.

Đi vào ký túc xá Chương Hướng Bạch ở, Thời Yên hoàn toàn đánh vỡ thành kiến đối với ký túc xá nam, trong phòng quét dọn vô cùng sạch sẽ không nói, vậy mà còn trồng cây xanh, còn chăm rất tốt, tất cả đều sinh trưởng bừng bừng sức sống.

Trên ban công, không chỉ treo tất đã giặt sạch, còn treo áo sơ mi trắng thoang thoảng mùi nước xả vải.

...... Đây quả thực là tiêu chuẩn học trưởng trong tiểu thuyết vườn trường.

Chương Hướng Bạch cầm chai nước trái cây cho Thời Yên, ngồi dối diện cô trên sô pha: "Nước trái cây, uống không?"

"Dạ dạ, cảm ơn học trưởng."

Chương Hướng Bạch cười nói: "Không cần khách khí với anh như thế." Nói rồi, anh lại che giấu vài phần ý cười, hơi có vẻ nghiêm túc nói với Thời Yên, "Có điều về sau có chuyện gì, trực tiếp gọi anh tới tìm em là được, đừng một mình chạy tới ký túc xá nam sinh."

"Há, được." Thời Yên lên tiếng, cầm lấy nước trái cây trên bàn, đang muốn mở nắp chai, dùng một chút lực mới phát hiện, nắp chai đã bị mở rồi.

...... Chương học trưởng cũng quá tri kỷ rồi!

Cô lập tức hơi xấu hổ, vội ngẩng đầu lên uống một ngụm nước trái cây. Chương Hướng Bạch ngồi ở đối diện hỏi cô: "Em tìm anh có chuyện gì?"

Thời Yên nói: "Chuyện Tô Thừa Duyệt mất tích, học trưởng nghe nói không?"

Chương Hướng Bạch cười, nhìn cô nói: "Em là cảm thấy, chuyện này là Tình Tình làm?"

Thời Yên có chút ngượng ngùng, dù sao Chương Tình Tình là em gái anh, mình không có chứng cứ gì đã chạy tới hỏi anh. Chương Hướng Bạch ngược lại không để trong lòng, thấy cô ngượng ngùng, còn chủ động trấn an cô: "Tình Tình từ nhỏ bị trong nhà chiều hư, tính cách có một ít bá đạo, có điều bản tính con bé không xấu, em yên tâm, chuyện này nếu thật sự có liên quan đến nó, nó cũng sẽ không làm chuyện có hại đến Tô Thừa Duyệt."

Thời Yên giật giật khóe miệng, có câu không biết nên nói hay không. Cô ngược lại không phải sợ Chương Tình Tình sẽ làm hại đến an toàn của Tô Thừa Duyệt, mà cô lo lắng...... trong sạch của Tô Thừa Duyệt.

Chương Hướng Bạch nói: "Hôm nay vừa vặn anh phải về nhà một chuyến, anh điều tra chuyện này giúp em."

Thời Yên nghe anh nói như vậy, gật đầu: "Được, vậy phiền học trưởng, nếu có tin tức gì mong anh mau chóng nói cho em biết."

Cô nói xong đứng lên, nói với Chương Hướng Bạch: "Vậy em không quấy rầy học trưởng, em đi về trước."

Chương Hướng Bạch đi theo cô đứng lên, nói với cô: "Anh đưa em đi ra ngoài."

"A, không cần."

Chương Hướng Bạch cười, không nghe theo lời cự tuyệt của cô, mà đi tới cửa nói: "Đi thôi, anh đưa em đi ra ngoài."

Thời Yên nghĩ đến những nam sinh ồn ào lúc tới, không cự tuyệt nữa, xách túi đi theo sau Chương Hướng Bạch đi ra ngoài.

Mới vừa đi ra cửa không đến vài bước thì thấy Lục Cảnh Nhiên đứng dưới một gốc cây ở cách đó không xa, nhìn bọn họ.

Thời Yên: "......"

Tình huống này như thế nào?? Đột nhiên "chiến trường khốc liệt"???

Cô sợ tới mức quên cả nói giải thích, Lục Cảnh Nhiên đi ra dưới tàng cây, ánh mắt lãnh đạm đảo qua trên người hai người: "Vì sao em đi ra từ ký túc xá của cậu ta?"

Mấy nam sinh hóng hớt trong ký tức xá thấy Thời Yên tới tìm Chương Hướng Bạch, liền chạy đến đăng bài trên diễn đàn trường, Lục Cảnh Nhiên vừa không cẩn thận, thấy.

Chương Hướng Bạch đi lên trước một bước, có ý tứ bảo vệ Thời Yên, sắc mặt Lục Cảnh Nhiên lập tức lạnh hơn. Chương Hướng Bạch nhìn anh, nở một nụ cười thường trực: "Bạn học Thời Mỹ Lệ tới tìm tôi thương lượng chút chuyện, cái này cũng cần được huấn luyện viên Lục phê chuẩn sao?"

Thời Yên cuối cùng lấy lại tinh thần, lập tức nói tiếp: "Không sai không sai, em tới tìm Chương học trưởng hỏi thăm chuyện Tô Thừa Duyệt mất tích."

Lục Cảnh Nhiên nhìn cô một cái, hỏi cô: "Tô Thừa Duyệt mất tích có liên quan gì đến em?"

"......" Bởi vì Chương Tình Tình do cô khuyến khích. Nhưng trước mặt Chương Hướng Bạch, Thời Yên không dám nói, cô đành phải cười với Chương Hướng Bạch, nói với anh ta: "Học trưởng, nếu huấn luyện viên Lục tới, vậy không phiền anh tiễn em, anh đi làm việc của anh đi."

Chương Hướng Bạch trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn thỏa hiệp nói: "Vậy anh trở về, em nhớ cẩn thận."

"Được được."

Trước khi xoay người, Chương Hướng Bạch lại nhìn Lục Cảnh Nhiên một cái, sau đó mới trở về ký túc xá của mình. Thời Yên thấy anh ta đi rồi, rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô đi đến trước mặt Lục Cảnh Nhiên, cười ha hả nhìn anh nói: "Em thật sự tới tìm anh ta hỏi chuyện Tô Thừa Duyệt mất tích, em hoài nghi là em gái anh ta làm."

Chương Hướng Bạch rời đi, sắc mặt Lục Cảnh Nhiên dịu một ít, nhưng vẫn không vui liếc Thời Yên: "Cho nên thì sao?"

Thời Yên nhích đến gần anh, nhỏ giọng nói: "Là em bảo Chương Tình Tình đi quấn lấy Tô Thừa Duyệt, nhưng em không nghĩ tới cô ấy sẽ bắt cóc anh ta! Nếu Tô Thừa Duyệt có bất trắc gì, em sẽ lương tâm bất an!"

Lục Cảnh Nhiên: "......"

Anh có chút bất đắc dĩ vùi bàn tay vào mái tóc ngắn mềm mại của mình, bực bội xoa nhẹ hai cái, như nghẹn một bụng nhưng lại không tìm thấy chỗ thích hợp phát tiết: "Thôi, anh đưa em về trước."

"Há, được." Thời Yên đuổi kịp anh, cùng anh đi về. Dọc đường đi Lục Cảnh Nhiên cũng không nói gì, như nghĩ đến cái gì, trước khi ngang qua một siêu thị mini, Thời Yên gọi anh lại nói: "Chờ một chút, em đi mua chút đồ."

Cô nói xong đi vào siêu thị, Lục Cảnh Nhiên đứng ở bên ngoài đợi một lát, thấy Thời Yên cầm hai cái kem đi ra. Cô đưa một cái cho mình, cười nói: "Cái này cho anh, giảm nhiệt."

Lục Cảnh Nhiên nhìn ly kem cô giơ lên trước mặt mình, không biết nên nói cái gì cho phải: "Em cho rằng anh còn là trẻ con sao? Tức giận thì dùng kem ly để dỗ?"

"Nhưng không nói là trẻ con mà." Cô lại giơ kem ly trong tay, ý bảo Lục Cảnh Nhiên nhận lấy, "Cái kem ly này rất ngon, em thích nhất hương vị của thương hiệu này nhất."

Lục Cảnh Nhiên không lay chuyển được cô, mở kem ly ra, cắn một miếng. Vị vani mang theo lãnh lẽo tràn ngập giữa môi lưỡi, kem ly thơm nồng lành lạnh trượt vào dạ dày, thật đúng là làm người ta hạ nhiệt độ.

"Thế nào, có phải mát mẻ hơn nhiều!" Thời Yên cũng cắn một miếng kem ly, bởi vì đột nhiên ăn lạnh, hàm răng còn hơi ê buốt. Lục Cảnh Nhiên thấy cô run lên, cảm thấy chút tức giận trong lòng cuối cùng tựa hồ cũng bị cô run lên đánh tan: "Về sau đừng một mình chạy tới ký túc xá nam sinh, càng không cần một mình đi gặp Chương Hướng Bạch."

"Đã biết, huấn luyện viên Lục, bảo đảm sẽ không tái phạm lần thứ hai!" Thời Yên đã nắm rõ tính Lục Cảnh Nhiên, con người anh trông thì lạnh lùng, dường như không để ý đến cái gì, kỳ thật tầm mắt nhỏ như hạt mè, đặc biệt thích ăn dấm.

Lục Cảnh Nhiên lại ăn một miếng kem ly, lông đã được vuốt tương đối: "Tô Thừa Duyệt là Chương Tình Tình bắt cóc sao?"

Thời Yên nói: "Chương Hướng Bạch cũng không nói rõ với em, nhưng em cảm thấy chắc là phải. Người quản lý của Tô Thừa Duyệt gọi điện thoại nói với em, không có bọn bắt cóc liên lạc bọn họ, chứng tỏ không phải vì tiền đúng không?"

Lục Cảnh Nhiên gật đầu, nói: "Chuyện này em không cần nhọc lòng, nếu thật là Chương Tình Tình làm, Chương Hướng Bạch biết nên làm như thế nào."

"Ừm." Thời Yên lên tiếng, trong lòng lại không nhịn được thở dài. Chương Tình Tình này sao lại cực đoan như vậy chứ, thật sự làm chuyện bắt cóc, cô ấy và Tô Thừa Duyệt HE khó khăn không phải lại gia tăng rồi sao! Thật sự không được, có thể cho cô ấy mượn thỏi son Mary Sue, bảo cô ấy đi cường hôn Tô Thừa Duyệt được rồi......

【 Đinh! Hệ thống nhắc nhở, son môi Mary Sue chỉ có bản thân người khiêu chiến sử dụng mới có tác dụng. 】

"......" À, bởi vì những người khác đều không phải Mary Sue sao? :)

"Tới rồi." Lục Cảnh Nhiên dừng lại, nói với Thời Yên đi bên cạnh. Thời Yên sửng sốt một chút, mới phát hiện thật sự đã tới ký túc xá.

Nhanh như vậy sao? Đi đường xa như vậy, cô vậy mà một chút cũng không cảm thấy mệt.

"Em đi trước nhé, ngày mai gặp."

"Ngày mai gặp." Lục Cảnh Nhiên nhìn cô đi xa, lấy điện thoại gọi ra ngoài.

Điện thoại mới vừa vang lên một tiếng, đã có người nhận, đối phương cung kính hỏi: "Tiên sinh, có chuyện gì dặn dò?"

Lục Cảnh Nhiên nói: "Giúp tôi tra Tô Thừa Duyệt ở đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net