Chương 76: Mary Sue phiền não (13)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảng 1 rưỡi chiều Thời Yên gọi điện thoại báo cảnh sát, hiện tại đã sắp bốn giờ, trung gian hơn hai tiếng đã xảy ra cái gì, Lục Cảnh Nhiên căn bản không dám nghĩ thêm.

Chờ mỗi một giây hồi âm đều là dày vò, lần này hơn mười phút đối phương mới gọi lại: "Tiên sinh, chỉ có thể tra được chuyện này có liên quan đến Vương thị, Thời tiểu thư ở đâu còn phải tốn một ít thời gian."

Lục Cảnh Nhiên mím chặt môi, trầm mặc một lát sau mới mở miệng: "Bây giờ Vương Kỳ Vĩ ở đâu?"

"Anh ta cùng Trác Dụ Bân tham gia hội nghị cấp cao ở nước ngoài, phải ngày mai mới về nước."

Ánh mắt Lục Cảnh Nhiên trầm trầm: "Phái máy bay trực thăng tới trường học đón tôi, mặt khác sắp xếp video hội nghị cho tôi, tôi muốn nói chuyện với Vương Kỳ Vĩ."

"Rõ."

Cúp máy, Lục Cảnh Nhiên về ký túc xá giáo sư thay một bộ tây trang, bầu trời trường học truyền đến tiếng gầm rú thật lớn. Tất cả học sinh đều tò mò nhìn máy bay trực thăng xoay trên không trung, ngược lại không phải tò mò máy bay trực thăng, mà là người có thể lái máy bay trực thăng đến trường bọn họ, vậy khẳng định không phải thân phận bình thường.

Lục Cảnh Nhiên đi đến sân thể dục, giơ tay nới lỏng cà vạt cổ áo, máy bay trực thăng chậm rãi hạ xuống bên cạnh anh, gió thổi tóc anh tung bay. Lục Cảnh Nhiên sải bước chân bước lên cabin, máy bay trực thăng dưới cái nhìn chăm chú của mọi người chậm rãi bay lên trên rời đi.

"Oa, vừa rồi người kia là huấn luyện viên Lục sao?"

"Đúng vậy, đây là tình huống như thế nào? Trước đó nhà mình nói lái máy bay trực thăng tiến vào đều bị trường học từ chối, huấn luyện viên Lục rốt cuộc có địa vị gì?"

"Ha ha ha ha mình biết anh ấy trông đẹp trai, khẳng định không phải một chàng trai đơn giản lương một năm 1 tỷ!"

Chương Hướng Bạch nhìn máy bay trực thăng đi xa từ cửa sổ ký túc cũng nhăn mày. Tất cả học sinh trong trường đều không phú thì quý, nhưng trường học chưa bật đèn xanh cho bất kỳ một người nào để bọn họ lái máy bay trực thăng đến trường học, Lục Cảnh Nhiên lại làm được.

Nghỉ hè năm nay, trường học đột nhiên mở một lóp võ thuật, Chương Hướng Bạch đã cảm thấy rất kỳ quái, lúc ấy anh tìm người điều tra vị thầy giáo võ thuật mới tới này, nhưng không tra được bất kỳ manh mối gì.

Như vậy chỉ có hai khả năng, hoặc là anh thật sự quá bình thường, không có chỗ đáng điều tra, hoặc là...... bối cảnh của anh sâu hơn bọn họ quá nhiều, bằng thực lực bọn họ hiện có, căn bản không tra ra cái gì.

Hiện tại xem ra, trực giác của anh quả nhiên không sai, Lục Cảnh Nhiên này, tuyệt đối không phải một huấn luyện viên võ thuật đơn giản.

"Thiếu chủ." Thanh Tuyền đi đến cửa phòng anh, gõ cửa, "Vừa mới nhận được tin tức, tiểu thư bị người ta bắt cóc."

Sắc mặt Chương Hướng Bạch biến đổi, quay đầu nhìn cô: "Sao lại thế này? Không phải bảo nó ở nhà không cho phép ra ngoài sao?"

Anh còn chưa tin người nào có bản lĩnh xông vào Chương gia bắt người đi, khẳng định lại là nó lén chạy ra ngoài.

Thanh Tuyền cúi đầu, có vẻ sợ thấy lời nói kế tiếp sẽ khiến Chương Hướng Bạch lộ ra vẻ mặt gì: "Trưa tiểu thư đi gặp Thời Mỹ Lệ tiểu thư."

Nói xong câu này, cho dù cô cúi đầu, cũng cảm giác được hàn ý từ người đối diện phát ra: "Thời Mỹ Lệ thì sao?"

"...... Thời tiểu thư cũng bị bắt đi."

Dù đối mặt Chương Hướng Bạch áp suất thấp không ít lần, nhưng Thanh Tuyền hiện tại vẫn cảm thấy có chút thở không nổi. Cô không chờ Chương Hướng Bạch mở miệng, chủ động nói: "Thuộc hạ đã phái người đi điều tra, nhưng trước mắt còn chưa nhận được tin tức gì."

Chương Hướng Bạch nắm tay vang ken kẹt, anh nghĩ anh hiểu vì sao Lục Cảnh Nhiên vẫn luôn giả chàng trai nghèo, đột nhiên trở nên khoa trương như vậy.

Khẳng định anh biết được tin tức Thời Yên mất tích.

Anh cầm lấy điện thoại, gọi cho Lục Cảnh Nhiên. Số anh gọi là số Lục Cảnh Nhiên lưu trên trang web trường, anh cũng không xác định giờ anh có bắt máy không.

Lục Cảnh Nhiên nghe thấy tiếng điện thoại, tưởng người điều tra có phát hiện, không nghĩ tới lại là một số lạ. Điện thoại này thường xuyên sẽ có học sinh liên hệ anh, anh cũng không thể ai cũng lưu, cho nên nhận được cuộc gọi số lạ là rất bình thường.

Có điều lúc này gọi điện thoại cho anh, có khả năng nhất chỉ có một người: "Chương Hướng Bạch?"

Đầu kia điện thoại Chương Hướng Bạch nghe thấy tên của mình từ trong miệng anh nói ra, cười một tiếng: "Huấn luyện viên Lục quả nhiên không đơn giản."

Bây giờ Lục Cảnh Nhiên không có tâm trạng nói nhăng nói cuội với anh, trực tiếp hỏi: "Anh gọi điện thoại cho tôi là muốn hỏi chuyện Chương Tình Tình?"

Chương Hướng Bạch trầm mặc trong chớp mắt, mới nói: "Anh quả nhiên biết chuyện này, vậy vì sao anh không cho tôi biết? Tình Tình dù sao cũng là em gái tôi."

Lục Cảnh Nhiên lại không cảm thấy chính mình có cái gì sai: "Sau khi nhận được tin tức, người của tôi đã lập tức đi tìm hiểu, nếu cả tôi cũng không tìm thấy họ ở đâu, người của anh càng sẽ không tìm được."

"Cho nên anh cảm thấy không cần thiết phải cho tôi biết phải không?" Chương Hướng Bạch rốt cuộc thu hồi một chút ý cười trong tiếng nói cuối cùng, không chỉ bởi vì anh không thông báo cho mình, cũng bởi vì ngạo mạn bên trong ngôn ngữ của anh, "Trung Nghĩa Đường tôi cũng không phải tùy tiện để người ta nhào nặn."

Lục Cảnh Nhiên cười một tiếng, nói: "Vương gia."

Chương Hướng Bạch híp mắt, Vương gia có thể có lá gan bắt Tình Tình và Thời Mỹ Lệ, chỉ có một.

Điện thoại của Lục Cảnh Nhiên lại có cuộc gọi mới, anh cắt đứt trò chuyện với Chương Hướng Bạch, nhận điện thoại của thủ hạ: "Tra được chưa?"

Đối phương nói: "Vừa mới tra được, người quản lý trước của Tô Thừa Duyệt là em gái Vương Kỳ Vĩ, Vương Ánh Huyên."

"Vương Ánh Huyên?"

"Trong lúc cô ta đảm nhiệm người quản lý của Tô Thừa Duyệt, dùng tên là Lục La Tử Tuyết Mộng Nghiên Nhan ·R· Phấn Gia Tường Vi Tuyết Ý (绿萝紫雪梦妍颜·r·粉嘉蔷薇雪意), tất cả mọi người đều gọi cô ta là chị Nghiên, bởi vì truyền ra scandal với Tô Thừa Duyệt mà bị công ty đuổi việc."

Lục Cảnh Nhiên a một tiếng: "Tô Thừa Duyệt nên đổi công ty, thuê ai mà cũng không nắm rõ ràng sao?"

"Chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra từ Vương Ánh Huyên, chắc rất nhanh sẽ có tin tức."

"Ừ, bên Tô Thừa Duyệt hỏi thăm một chút."

"Vâng."

Vào lúc mọi người tìm Thời Yên và Chương Tình Tình khắp nơi, hai người bọn họ đang ngồi ở trong một phòng hỏng bỏ đi. Bốn phía đều là tường cao, cửa phòng cũng bị một thanh khoá lớn chặn lại, chỉ có một cửa sổ nhỏ hẹp ở mái nhà lộ ra vài tia nắng mặt trời và không khí ngoài phòng.

Tay chân Thời Yên và Chương Tình Tình đều bị trói lại, hai người giãy giụa một lát, dây thừng vẫn không chút sứt mẻ. Thời Yên muốn học phim truyền hình, tìm vật gì đó sắc nhọn cắt đứt dây thừng, nhưng nhìn toàn bộ phòng, không có chất đống bất luận vật phẩm gì, cả một cái ghế cũng không có.

Người trông coi các cô cũng phá lệ thành thật, không hút thuốc lá không uống rượu, lẳng lặng ngồi đối diện nhìn các cô.

...... Thời Yên thật sự muốn tuyệt vọng.

Ở trong không gian ngăn cách với bên ngoài, ngay cả thời gian trôi đi có vẻ cũng trở nên mơ hồ, Thời Yên không biết cô và Chương Tình Tình bị trói vào bao lâu, chỉ có thể thông qua vị trí ánh mặt trời, đại khái phán đoán thời gian.

Rốt cuộc, cửa phòng truyền đến tiếng "đinh linh leng keng", hình như có người đang mở khóa, Thời Yên và Chương Tình Tình đều vô ý thức mà ngồi thẳng, nhìn chằm chằm vào cánh cửa duy nhất.

Cửa bị người đẩy ra từ bên ngoài, một người phụ nữ đi giày cao gót từ bên ngoài đi đến, Thời Yên vừa nhìn thấy cô ta, liền cảm thấy có chút quen mắt: "Cô không phải...... quản lý trước của Tô Thừa Duyệt sao?"

Vương Ánh Huyên gạt tóc cô ta, cười nhạo một tiếng: "Không sai."

Thời Yên nhớ tới biểu tượng mỉm cười Tô Thừa Duyệt gửi cho mình lúc trước, trong lòng khủng hoảng lại gấp bội: "Cô bắt cả Tô Thừa Duyệt?"

Chương Tình Tình vừa nghe lời này, liền khẩn trương đến thiếu chút nữa bật dậy: "Có ý gì? Tô Thừa Duyệt làm sao?"

Vương Ánh Huyên ha hả cười hai tiếng, nói với bọn họ: "Yên tâm đi, anh ta tạm thời không có chuyện gì."

Chương Tình Tình nhìn cô, vẻ mặt hung ác nói: "Cô có chuyện gì thì nhằm vào tôi, đừng động đến Tô Thừa Duyệt!"

Vương Ánh Huyên đi đến bên cạnh cô, trên cao nhìn xuống nhìn cô: "Chương đại tiểu thư, cô cho rằng hiện tại cô có lập trường cò kè mặc cả với tôi sao?"

Thời Yên nhìn cô ta, hỏi: "Vì sao cô muốn bắt chúng tôi? Chỉ bởi vì chuyện cô bị đuổi việc sao?"

"Cái gì gọi là chỉ bởi vì?" Ánh mắt Vương Ánh Huyên đột nhiên trở nên hung ác nham hiểm, "Cô biết tôi thích Tô Thừa Duyệt bao nhiêu không? Vì anh ta tôi mai danh ẩn tích tới bên cạnh anh ta làm người quản lý, mỗi ngày không ngủ không nghỉ chăm sóc anh ta, mà anh ta thì sao? Anh ta thế nhưng thích cô!"

Nói xong câu cuối cùng, ngữ khí của cô ta đã rất điên cuồng: "Tôi nào có điểm nào kém cô? Anh ta lại bởi vì một câu của cô mà đuổi việc tôi! Cô nói cô có nên chết hay không?"

Thời Yên: "......"

Cô thật là bị Tô Thừa Duyệt hại chết.

Cô mím môi, nhìn cô ta nói: "Vậy mắc mớ gì đến Chương Tình Tình? Cô thả cô ấy đi."

"Cô ta?" Vương Ánh Huyên cười một tiếng, nâng cằm Chương Tình Tình nhìn cô ấy, "Cô ta giống tôi, là người đáng thương, sau khi biết cô ta bắt Tô Thừa Duyệt đi, tôi rất kinh ngạc, tựa như một cánh cửa thế giới mới bỗng nhiên mở ra."

"......" Thời Yên yên lặng nhìn Chương Tình Tình bên cạnh, "Hiện tại thấy được cô mang đến bao nhiêu ảnh hưởng xấu cho xã hội chưa?"

"Nhưng cô ta quá không biết cố gắng, còn không đến hai ngày, Tô Thừa Duyệt lại lông tóc vô thương trở lại, cô ta vậy mà chẳng làm cái gì?" Vương Ánh Huyên buông Chương Tình Tình ra, hai tay khoanh trước ngực, kiêu ngạo cười, "Tôi sẽ không thất bại như cô ta, tôi muốn cho cô ta nhìn xem, chuyện cô ta không làm được, tôi làm được như thế nào."

Cô ta nói tới đây, Chương Tình Tình lại kích động: "Cô muốn làm gì anh ấy?"

Vương Ánh Huyên ha ha ha cười to vài tiếng, dừng lại nhìn Thời Yên và Chương Tình Tình: "Hai người muốn biết sao? Tôi có thể cho hai người làm người xem."

Nói xong, cô ta bảo người phía sau giải Thời Yên và Chương Tình Tình tới một phòng khác.

Phòng này với phòng trước của họ quả thực khác nhau như trời với đất, không chỉ có trang trí xa hoa, còn mở điều hòa, vị trí giữa còn một cái giường kingsize.

Thời Yên: "......"

Người phụ nữ điên này muốn làm gì!

Vương Ánh Huyên đi đến trước một tấm màn sân khấu, kéo màn sân khấu "xôn xao" ra. Tô Thừa Duyệt bị cô ta trói trên một cái ghế sau màn sân khấu, đôi mắt còn dùng dải lụa màu đen bịt lại.

Cảm giác được có người tới, Tô Thừa Duyệt hô to lên: "Vương Ánh Huyên cô là kẻ điên, cô tốt nhất mau thả tôi, bằng không cô sẽ hối hận!"

"Suỵt." Vương Ánh Huyên dùng ngón trỏ chặn môi anh, ở trước mặt anh thấp giọng nói, "Em dẫn bạn tới cho anh, anh sẽ rất vui."

Cô ta nói xong, tháo dải lụa đen bịt mắt Tô Thừa Duyệt xuống. Thình lình xuất hiện ánh sáng khiến Tô Thừa Duyệt có chút khó chịu, anh nhắm mắt theo bản năng, nỗ lực thích ứng ánh sáng này.

Sau khi mở mắt, ánh mắt anh đầu tiên thấy Thời Yên bị bắt tới đây, mắt anh nháy mắt sáng một chút, sau đó lại rất nhanh nhuốm tức giận: "Mỹ Lệ, em không sao chứ? Bọn họ có làm gì em không?!"

Thấy Tô Thừa Duyệt chỉ quan tâm một mình Thời Mỹ Lệ, Chương Tình Tình nháy mắt nhói tim. Chuyện lúc trước là cô không đúng, anh chán ghét cô cũng phải, nhưng hiện tại cô cũng bị người ta bắt tới đây, anh lại chỉ thấy được Thời Mỹ Lệ, Chương Tình Tình vẫn rất bi thương.

Vương Ánh Huyên cũng thế, thấy Tô Thừa Duyệt quan tâm Thời Yên như vậy, lập tức lại xù lông: "Thời Mỹ Lệ rốt cuộc có chỗ nào tốt? Khiến các người cứ mê mệt như vậy?? Tô Thừa Duyệt, anh chỉ có thể là của em!"

Đôi mắt được fan hâm một ca tụng là "mũi tên Cupid" của Tô Thừa Duyệt lúc này tràn đầy tức giận: "Tôi cảnh cáo cô đừng chạm vào cô ấy, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cô."

"Ha ha ha được, em trái lại muốn nhìn anh không buông thả cho em như thế nào!" Vương Ánh Huyên nói xong, từ trên giường lấy ra một khẩu súng, "răng rắc" một tiếng, nạp đạn lên nòng, "Hiện tại em giết cô ta ngay trước mặt anh."

Thời Yên thấy họng súng tối om nhắm ngay trán mình, khẩn trương nuốt nước miếng. Cô nhìn Vương Ánh Huyên cảm xúc kích động, cười nói: "Cái kia, cô muốn giết tôi thì giết đi, nhưng có thể đáp ứng một thỉnh cầu cuối cùng của tôi không?"

Vương Ánh Huyên hất cằm: "Cái gì?"

"Trước khi tôi chết, để tôi trang điểm lại chút, được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net