Chương 104

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ trong miệng Hạ Bích, Hạ Uyển Chi biết được Triệu tu nghi tự vẫn ở lãnh cung.

Nàng nghe xong cũng không có nhiều cảm xúc, ngược lại cảm thấy Lệ phi này làm việc rất lưu loát, cũng rất giảo hoạt. Trước kia không động thủ, đẩy Hoàng Thượng đến chỗ nàng ta một đêm, nàng ta mới bắt đầu thể hiện quyết tâm.

Kỳ thật nếu nàng ta không giảo hoạt, làm sao có thể sinh hạ Nhị công chúa. Lúc ấy Thục phi cũng không phải dễ đối phó, nàng ta có thể hạ thủ đoạn dưới mí mắt Thục phi, sinh ra Nhị công chúa.

Mặc dù giữ người như vậy ở bên người là một mầm họa, nhưng cũng không phải không có chỗ tốt, ít nhất bây giờ nàng ta biết nghe lời. Nếu không nghe lời, nàng cũng sẽ không giữ lại để nàng ta cắn mình một cái. Có một vết xe đổ của Thục phi, nàng cũng không dễ lừa dối như thế.

Triệu tu nghi đã là lãnh phi. Cho dù tự vẫn, vì nhìn đến mặt mũi của Hoàng gia nên tang lễ của nàng ta được làm long trọng. Dù sao tang lễ không phải cho người chết xem, mà là cho người sống xem, cũng không thể làm mất mặt Hoàng gia.

Hạ Uyển Chi phân phó Hạ Bích đi thu xếp tang lễ của Triệu tu nghi. Triệu tu nghi không xứng đáng để nàng tự mình ra tay xử lý, chỉ có thể cho Hạ Bích để mắt thay nàng. Dù sao nàng ta đã hại chết Hạ Hoa.

Triệu tu nghi chết căn bản không tạo nổi gợn sóng nào ở hậu cung. 

Nhưng mấy ngày sau hậu cung lại không còn yên ả nữa. Nguyên nhân là đêm trước hôm trùng cửu, Tề Diệp đi Thọ Ninh cung dùng bữa tối. Thái Hậu đợi mấy ngày không thấy hắn ra mặt cho Hạ Uyển Chi, cho rằng chuyện như vậy đã qua, không khỏi đắc ý, cảm thấy Uyển quý phi ở trong lòng Hoàng Thượng cũng chỉ có vậy. Ít nhất nàng ta bị thua thiệt trong tay bà, Hoàng Thượng cũng chỉ mắt nhắm mắt mở mà thôi.

Lại không nghĩ rằng sau khi ăn xong Tề Diệp nhìn Triệu Tĩnh Di, nói “Ngày mai chính là trùng cửu, Tĩnh Di đã ở hậu cung mấy ngày này, chỉ sợ Triệu đại nhân sẽ thương nhớ. Trẫm thấy gần đây khí sắc Thái Hậu đã khá hơn nhiều, đây đều là công lao của Tĩnh Di. Nhưng dù sao hoàng cung cũng không nên ở lâu. Ngày mai trẫm cho người đưa Tĩnh Di trở về!”

Nghe hắn mở miệng gọi một tiếng Tĩnh Di, lại nghe hắn nói muốn đưa mình về, Triệu Tĩnh Di nhìn về phía Thái Hậu cầu cứu.

Thái hậu nói “Khó được Tĩnh Di tiến cung một chuyến. Bên cạnh ai gia cả người nói chuyện cũng không có, cũng may nàng tiến cung, bầu bạn với ai gia.”

“Thái Hậu nói như vậy trẫm thật là áy náy, bận triều sự không có thời gian trò chuyện cùng Thái Hậu. Đều là trẫm không phải.”

“Hoàng Thượng nói quá lời. Hoàng Thượng là vua của một nước, đương nhiên cần lấy triều chính làm trọng.” Thái Hậu trấn an.

“Thái Hậu nói đúng.” Tề Diệp gật đầu, nói “Chỉ là trong cung cũng có quy củ trong cung. Nếu Thái Hậu thấy không có người nói chuyện, có thể gọi bọn Uyển quý phi các nàng đến bồi Thái Hậu. Dù sao đây là hậu cung, Thái Hậu thân cận Tĩnh Di cũng dễ hiểu. Nhưng Tĩnh Di dù sao cũng là thần nữ, tiếp tục ở lại hậu cung khó tránh khỏi người khác dị nghị. Trẫm cũng là suy nghĩ cho Tĩnh Di.”Triệu Tĩnh Di vừa nghe, thần sắc cứng đờ, nhìn về phía Thái Hậu, hơi luống cuống. Nàng biết rõ Hoàng Thượng đây là muốn đuổi nàng ra khỏi cung. Nàng làm cho người ta chán ghét sao?

“Hoàng Thượng trăm công ngàn việc còn có thể nghĩ tới chuyện này làm ai gia hơi bất ngờ. Nhưng Hoàng Thượng nói đúng.” Nghe Thái Hậu thừa nhận, Triệu Tĩnh Di âm thầm kéo y phục Thái Hậu. Thái Hậu giả vờ không biết, nói “Dù sao Tĩnh Di là thần nữ, quả thật có chút không thích hợp. Hơn nữa nàng cũng là tiểu thư khuê các, cần phải cẩn thận một chút. Nhưng Hoàng Thượng nghĩ cho nàng như thế, ai gia rất vui mừng.”

Tề Diệp gật đầu. Triệu Tĩnh Di khẽ cắn môi, chứa chan tình cảm nhìn hắn, tựa như nói không muốn rời đi.

Tề Diệp làm bộ không nhìn thấy, nói “Nếu Thái Hậu cũng đã đồng ý, ngày mai trẫm sẽ cho người đưa Tĩnh Di xuất cung. Ngày khác Thái Hậu nhớ nàng lại đón tiến cung cũng không phải là không thể.”

“Ừ! Hoàng Thượng nói đúng lắm. Dù sao sau này sẽ là người một nhà, trễ một chút, sớm một chút cũng không là gì. Hơn nữa, Tĩnh Di còn nhỏ, Hoàng Thượng vì nàng suy nghĩ chu toàn, đó là phúc khí của nàng.”

Tề Diệp nghe được khẽ nhíu mày, cũng không lên tiếng phản bác. Thái Hậu đã hiểu ý tứ của hắn, đây là đang dò xét hắn. Hắn dứt khoát làm bộ không nghe thấy.

Hắn vừa rời đi, Triệu Tĩnh Di liền quỳ trên mặt đất, nói “Thái Hậu cô cô, Tĩnh Di không thể rời xa Thái Hậu cô. Tĩnh Di muốn cả đời phụng dưỡng Thái Hậu cô.”

“Đứa nhỏ ngốc, ai gia cũng không muốn xa ngươi. Nhưng Hoàng Thượng nói cũng đúng. Suy nghĩ cho thanh danh của ngươi, hay là trước tiên trở về đi, chờ thời cơ chín muồi ai gia lại cho gọi ngươi vào cung. Trong khoảng thời gian này học quy củ cho tốt.” Hoàng Thượng cũng không tỏ thái độ, điều này làm Thái Hậu hơi khó xử.

“Vâng! Tĩnh Di ghi nhớ!” Nàng biết, Hoàng Thượng sẽ không vô duyên vô cớ như thế. Nhất định là lần đó Thái Hậu trừng phạt nữ nhân kia, hôm nay hắn mới khai đao với mình. Uyển quý phi, đúng là ngươi đã dùng thủ đoạn, đừng tưởng rằng có ân sủng Hoàng Thượng mà đắc ý. Không người nào đắc ý được mãi. Thanh xuân qua mau, chờ ta tiến cung, nhìn ngươi còn được sủng ái không.

Đối với mỹ mạo của mình Triệu Tĩnh Di luôn rất tự tin. Nàng nghĩ, chỉ cần nàng trưởng thành một chút, còn có ai có thể không đổ gục trước một nụ cười, một cái nhăn mày của nàng?

Sáng sớm ngày hôm sau, một chiếc xe ngựa từ Thọ Ninh cung lăn bánh rời khỏi hoàng cung, đi thẳng đến Triệu phủ.

Ngày Trùng cửu đều ngắm hoa cúc, lên núi thả diều. So với năm ngoái phải cố hết sức, lần này Hạ Uyển Chi nhẹ nhàng hơn nhiều. Nàng được Hạ Bích nâng đỡ, một đường thưởng thức cảnh đẹp Thúy Hoa Sơn.

Hạ Bích nói “Sáng nay Triệu tiểu thư đã xuất cung.”

“Ừ!” Hạ Uyển Chi gật đầu, nói “mấy ngày nữa Hoàng Thượng sẽ cử hành săn bắn mua thu. Đến lúc đó nhất định sẽ có ban thưởng. Bản phi nghe nói Văn gia Đại công tử vừa gặp đã thương Triệu Tĩnh Di. Ngày mai ngươi xuất cung hỏi thăm xem có tin đồn như vậy hay không.””Vâng!” Hạ Bích gật đầu.

Một đám người tầng tầng lớp lớp, dọc theo con đường đá xanh uốn lượn mà đi lên. Ở Thúy Hoa Sơn, lá đỏ nhuộm đỏ cả nửa ngọn núi. Giữa sườn núi bày trà bánh và trái cây làm chỗ nghỉ ngơi. Thái Hậu đi mệt nên ở trong đình nghỉ ngơi. Những người khác cũng đi theo nghỉ ngơi. Trong đình chỉ có bốn người ngồi, Tề Diệp, Thái Hậu, nàng, còn có Lệ phi. Những phi tần khác ngồi ở bàn đặt ngoài trời. Cũng may cuối thu mát mẻ, ánh mặt trời không nóng bức, gió nhẹ mơn man, ngược lại làm cho người ta thoải mái, buồn ngủ.

Hạ Bích bên cạnh từ ngoài cung trở lại, mang về không ít tin tức. Vị Văn công tử kia cũng không phải người xuất chúng gì, ngược lại toàn lời đồn đãi bình luận không tốt. Hắn ta là con một nhà giàu nổi danh ở Kim Lăng, ỷ có cha là trọng thần triều đình, ở thành Kim Lăng xem như một Bá Vương.

Đương nhiên, người như vậy khẳng định trong đầu chứa không phải óc mà là rơm rạ. Cũng là vì như thế, mới có thể nhìn trúng nàng ta.

Tề Diệp giỏi cưỡi ngựa bắn cung, hàng năm đều sẽ săn bắn. Năm nay cũng sẽ không ngoại lệ. Năm ngoái bởi vì chuyện của nàng, săn bắn tạm thời hủy bỏ. Về sau cũng không có cơ hội cử hành. Năm nay chắc chắn sẽ không phát sinh chuyện như vậy nữa. Hôm nay ai dám dùng một mồi lửa thiêu Chiêu Hoa cung của nàng?

Sau bữa tối Hạ Uyển Chi chủ động nói đến chuyện săn bắn. Tề Diệp nói “Trẫm nhìn gần đây liên tục mát mẻ, đúng là thời cơ săn bắn tốt nhất, ngày mai trẫm sẽ lập tức phân phó xuống dưới chuẩn bị. Bận rộn hơn nửa năm rồi, trẫm nghĩ nên săn bắn vui vẻ một phen.”

“Hoàng Thượng cưỡi ngựa bắn cung xuất chúng, nhất định có thể đứng thứ nhất.” Hạ Uyển Chi mỉm cười ca ngợi.

“Uyển Nhi thật thức thời!” Được nữ nhân mình yêu mến khen ngợi, lòng hư vinh của Tề Diệp lập tức tăng vọt, ôm nàng vào trong ngực, cúi đầu hôn một cái lên mặt nàng. Hắn thích nàng, nhẹ nhàng mà khoan khoái. Ngược lại không giống những nữ nhân khác, trên mặt một tầng lại một tầng son phấn, cười một cái, trên mặt rớt một tầng bột phấn. Hắn thấy cũng có chút buồn nôn, chớ đừng nói chi là thân cận.

“Thần thiếp nói là lời nói thật. Nhưng nếu Hoàng Thượng có thể cho thần thiếp thấy sự uy vũ, bất phàm, oai hùng của Hoàng Thượng thì tốt hơn!”

“Muốn đi sao?” Tề Diệp cười, nắm lấy cằm của nàng, vẻ mặt sung sướng. Nàng mỉm cười gật đầu, vẻ mặt nhẹ nhàng “Có thể, nhưng phải xem Uyển Nhi làm thế nào để thuyết phục trẫm.”

“Hoàng Thượng cũng biết khi dễ thần thiếp.”

Hạ Uyển Chi khẽ cắn môi, trợn mắt, hờn dỗi uyển chuyển, mặt mày đưa tình, một cái nhăn mày một nụ cười đều mang theo phong tình. Thấy vậy Tề Diệp yết hầu lên xuống, đi tới gần, cọ xát cổ nàng, nói “Trẫm khi dễ Uyển Nhi, như thế nào?”

“Đã như vậy, thần thiếp sẽ...” Đuôi mày khẽ nhếch, ánh mắt đưa tình, khẽ cắn môi, mị hoặc nhu tình không nói thành lời. Bàn tay nhỏ bé không xương theo cổ hắn trượt xuống, vuốt ve vài vòng trước ngực hắn rồi chậm rãi trườn xuống. Sóng mắt lưu chuyển. Không đợi hắn kịp phản ứng, thân thể mảnh khảnh ghé sát. Bàn tay nhỏ bé cách áo bào nắm lấy vật kia của hắn.Toàn thân Tề Diệp cứng đờ, theo động tác của nàng nuốt một ngụm nước bọt. Hơi thở ấm áp phả vào cổ, cằm hắn, như có như không cắn cằm của hắn. Ở dưới cổ lưu lại ba dấu vết ẩm ướt.

Nhìn hầu kết của hắn lúc lên lúc xuống, Hạ Uyển Chi lè lưỡi liếm liếm. Bộ phận bên dưới bỗng nhiên đứng thẳng. Nàng đắc ý cười khẽ, chọc cho Tề Diệp mặt nóng lên. Không đợi nàng mở miệng, hắn liền xoay người, áp nàng lên giường, tiếng nói trầm thấp “Xem ra Uyển Nhi rất có bản lãnh, lại dám chê cười trẫm. Xem đêm nay trẫm thu thập ngươi thế nào!”

“Đến đi! Thần thiếp không sợ!” Khiêu khích nhướn mi, nàng ha ha cười. Vật trên tay mỗi lúc một lớn. Nhìn toàn thân hắn run lên, nàng cười càng thêm vui vẻ.

Tề Diệp nhìn chằm chằm nữ nhân không biết tốt xấu dưới thân, lập tức bị chọc tức. Hắn thầm nghĩ đêm nay cho dù nàng khóc cầu xin tha thứ cũng sẽ không bỏ qua cho nàng, để nàng biết kết cục việc chê cười vua một nước.

Kết cục của Hạ Uyển Chi chính là sáng sớm ngày hôm sau tỉnh dậy, cổ họng khàn khàn, xương sống thắt lưng mềm nhũn, toàn thân vô lực, giẫm trên mặt đất như đạp lên bông mềm. Hạ Bích thấy vậy, lo lắng không thôi, lập tức không cho nàng xuống giường, nằm trên giường nghỉ ngơi.

Nghỉ ngơi này là nghỉ ngơi hai ngày mới tỉnh lại, bị Tề Diệp chê cười đến dở khóc dở cười, chỉ có thể nhu nhược làm nũng. Tề Diệp cười ha ha, nắm lấy cằm của nàng hôn môi đến thở không ra hơi mới buông nàng ra.

Rồi sau đó, những nữ nhân khác liếc mắt nhìn chằm chằm Chiêu Hoa cung, hận không thể một mồi lửa thiêu cháy.

Hạ Uyển Chi muốn đi săn bắn, tiếc rằng nàng không biết cưỡi ngựa. Mà nàng rất hào hứng với việc này, lại muốn học. Tề Diệp vung tay lên, cho người tốt nhất đến dạy bảo nàng.

Kể từ đó, mỗi ngày Hạ Uyển Chi đều dành ra thời gian đến chuồng ngựa học cưỡi ngựa. Săn bắn được định vào ngày hai mươi tháng chín. Còn có mấy ngày nữa, mặc dù đã không còn kịp, nhưng chỉ có thể từ từ học.

Mỗi ngày nàng đi chuồng ngựa học, chỉ ngồi lên lưng ngựa, dắt ngựa đi vài vòng quanh chuồng. Mặc dù như thế, xương sống thắt lưng, chân nàng đều đau, hai chân run lên.

Mấy ngày nay, nàng đều kiên trì học tập. Hôm nay nàng đã bắt đầu học lên xuống ngựa. Đợi nàng lên xuống mấy lần, sau khi ngồi vững vàng, nhìn người cách đó không xa, không khỏi cười một tiếng, đạp vào bàn đạp, xoay người xuống ngựa.

Nhìn động tác của nàng xem như lưu loát, đuôi lông mày Tề Diệp nhếch lên, có chút ngoài ý muốn.

Mọi người hành lễ, nàng cười hỏi “Tại sao Hoàng Thượng cũng tới?”

“Trẫm đến nhìn một chút xem Uyển Nhi học tập thế nào. Hôm nay nhìn nàng lên xuống ngựa có vẻ đã tốn không ít công phu!” Hắn mỉm cười, lấy khăn tay ra, lau mồ hôi trên trán cho nàng. Có lẽ bởi vì vận động, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ au như hoa đào, đặc biệt xinh đẹp.

“Tạ Hoàng Thượng tán dương!” Hạ Uyển Chi cũng không khiêm tốn, mỉm cười hành lễ.

Thẳng thắn làm cho Tề Diệp dở khóc dở cười, kéo nàng đến bên cạnh tuấn mã, vỗ lưng ngựa, nói “Có đồng ý cùng trẫm phi ngựa một lần?””Vinh hạnh vô cùng!” Hạ Uyển Chi cũng không cự tuyệt, mỉm cười hành lễ. Rất nhanh yên cương của tuấn mã được mang đến. Thấy hắn đặt xuống, con ngựa tung vó trước, kêu ré lên, tựa hồ rất phấn khích.

Tề Diệp vỗ cổ con ngựa, vuốt ve trong chốc lát, rồi tiếp nhận roi ngựa, phi thân lên ngựa. Sau khi hắn ngồi vững vàng, nhìn xuống từ trên cao, duỗi tay về phía nàng. Hạ Uyển Chi không chút do dự, đưa tay bắt lấy tay của hắn. Nàng được hắn dùng lực kéo lên, rất nhanh đã ngồi ở trước người hắn. Phía sau là lồng ngực rắn chắc rộng lớn của hắn, làm nàng cảm thấy an tâm.

Tề Diệp hét lên một tiếng, thúc ngựa rời đi. Tuấn mã được tự do, tung vó phi nhanh. Mặc dù hơi lắc lư, nhưng nàng rất thích, liều mạng dựa vào ngực hắn, cất tiếng cười to.

Trên lầu cao cách đó không xa, Lâm Huệ nhìn hai thân ảnh trên ngựa, trong lòng chua xót, trong nháy mắt, hốc mắt ướt át.

Thái Vi nhìn thân ảnh phía xa, lại nhìn chủ tử nhà mình, nói “Nương nương, nơi này gió lớn. Thân thể nương nương tôn quý. Hay là trở về đi, nếu cảm lạnh thì không tốt.”

“Ừ!” Có lẽ nàng không nên ra ngoài, càng không nên nhìn một màn này. So sánh với nàng ta, cuộc sống của mình quả thực như địa ngục. Hạ Uyển Chi, sao ngươi có thể nhẫn tâm như thế? Hại người khác thê thảm, còn có thể yên tâm, thoải mái. Sao ngươi nhẫn tâm làm vậy?

“Hoàng Thượng, thần thiếp nghe nói mấy ngày nữa Hoàng Thượng muốn đi biệt viện Hoàng gia săn bắn?” Quý tiệp dư nghĩ tới nếu đi săn bắn, nàng sẽ có cơ hội đến gần hắn. Hơn nữa, nàng cưỡi ngựa không tệ, từ nhỏ có học qua. Hắn thích cưỡi ngựa bắn cung, nàng có thể dùng kĩ thuật cưỡi ngựa khiến hắn chú ý.

Tề Diệp nhìn nàng ta không nói. Quý tiệp dư lại nói “Từ nhỏ tần thiếp đã thích cưỡi ngựa bắn cung. Không biết Hoàng Thượng có thể cho tần thiếp thấy phong thái Hoàng Thượng không?”

“Tam hoàng tuổi còn nhỏ, chỉ sợ không cách xa được Quý tiệp dư.”

Quý tiệp dư nghe vậy lập tức lộ ra vẻ mặt thất vọng, nhìn hắn muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể yên lặng lui ra. Lúc này nàng không muốn làm chuyện gì khiến hắn không vui. Về sau còn nhiều thời gian, nàng vẫn còn cơ hội.

Chuẩn bị tốt mấy ngày nay, hai mươi tháng chín Hạ Uyển Chi mang theo Hạ Bích cùng xuất cung. Hạ Đồng thì ở lại trong cung, chăm sóc Nhị hoàng tử. Nếu có thể, nàng muốn mang theo Nhị hoàng tử đi. Chỉ tiếc Nhị hoàng tử còn nhỏ tuổi, không thể lặn lội đường xa.

Ngồi trong xe ngựa, Lệ phi nịnh nọt rót cho nàng một chén trà, nói “Nương nương yên tâm, trong cung có người săn sóc. Nhị hoàng tử sẽ không có chuyện gì.”

Hạ Uyển Chi gật đầu không nói nhiều, chỉ là trong lòng nàng vẫn rất lo lắng. Lúc xe ngựa lên đường, nàng thiếu chút nữa cho dừng lại, không muốn đi nữa. Cuối cùng vẫn đè xuống cái ý nghĩ này, ngoan ngoãn ngồi trong xe ngựa.

Kể từ khi tiến cung, đây là lần đầu tiên nàng xuất cung. Màn xe buông thõng xuống che tất cả tầm mắt, căn bản không biết cảnh tượng bên ngoài ra sao. Dù sao cũng là cung phi, nàng không thể vén rèm xe lên nhìn xung quanh, như vậy quá thất lễ.

Khu săn bắn của Hoàng gia ở rất xa. Sáng sớm xuất phát, lúc này là buổi trưa, tạm dừng nghỉ ngơi ở trạm dịch một lát. Hạ Uyển Chi hơi mệt mỏi, xe ngựa lắc lư làm nàng có chút chịu không nổi, bữa trưa không ăn được nhiều lắm. Tề Diệp nghe nói nàng không thoải mái, cau mày nói “Nếu không chịu nổi, trẫm cho người đưa ngươi về cung, được không?”

“Không cần, thần thiếp nào có yếu ớt như vậy, nghỉ ngơi một chút là tốt thôi. Hoàng Thượng đừng lo lắng.” Khó được đi ra ngoài một chuyến, không nên làm hắn mất hứng.

Ở trạm dịch nghỉ ngơi một lát rồi lên đường. Tề Diệp lo lắng cho nàng, cho cả đoàn đi chậm lại. Vốn là nửa buổi chiều có thể đến nông trường Hoàng gia, nhưng khi trời chiều đã ngã về tây bọn họ mới tới nơi.

Cung điện xây dựng ở nông trường Hoàng ra, so ra kém Hoàng thành, nhưng cũng khí phái phi phàm. Nàng đã cho người truyền lời quét dọn sạch sẽ từ trước. Bọn họ đi đến, có thể vào ở ngay. Bởi vì Hoàng Thượng săn bắn, xung quanh nông trường Hoàng Gia cấm vệ nghiêm ngặt, không để cho người khác đến gần.

Bôn ba một ngày, Hạ Uyển Chi dùng bữa qua loa, sau đó tắm rửa. Nông trường Hoàng gia xây dựa vào núi, non xanh nước biếc, hơn nữa còn có vài cái ôn tuyền. Cho dù không phải thu săn, nếu rảnh rỗi, tiên đế cũng sẽ mang theo tần phi được sủng ái đến đây du ngoạn. Về phần Tề Diệp, từ khi hắn đăng cơ tới nay, mùa đông cũng không tới đây du ngoạn.

Nước ấm vừa vặn, cởi bỏ hết quần áo, nàng thoải mái thở ra. Nàng dựa lưng vào đá cẩm thạch, cầm mặt nạ che trên trán, thoải mái ngủ thiếp đi.

Không biết ngủ bao lâu, cảm giác nước lan tràn đến cổ, nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra thì bắt gặp một đôi con ngươi đang mỉm cười. Mặt nạ từ trên trán rơi xuống, nàng kinh ngạc “Hoàng Thượng!”

Tề Diệp cười với nàng. Đưa lưng về phía nàng, hắn nói “Chà lưng cho trẫm”

Hai người đã nhìn thấy cơ thể nhau nhiều lần, nhưng nàng vẫn có chút không được tự nhiên, mở to mắt, ấp úng gật đầu, cầm lấy dụng cụ tắm. Không biết bị nóng, hay do khẩn trương, mặt nàng đỏ au au, sắc môi dụ người.

Nàng nghiêm túc chà lưng cho hắn. Nhìn từng vết móng tay mờ mờ trên lưng hắn, mặt nóng lên, không dám lại dùng lực. Trái chà xát, phải chà xát chà xát, trên chà xát, dưới chà xát chà xát chà xát. Cho đến khi cả lưng bị nàng chà đỏ, lúc này mới dừng tay. Nhìn người nằm trên đá cẩm thạch, nàng ôn nhu vuốt ve bả vai hắn.

Tề Diệp thoải mái thở dài, ngẩng đầu nhìn nàng một cái. Đôi mắt nhu thuận duyên dáng cụp xuống, gương mặt như cánh hoa, bộ ngực sữa lộ ra một nửa, như ẩn như hiện, làm hắn lập tức cảm thấy tâm tình sôi sục.

Hạ Uyển Chi còn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn đè xuống nền đá cẩm thạch, hôn từ cổ xuống. Nàng cảm giác mình như tan chảy thành một vũng nước, dung nhập vào nước nóng trong hồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net