Chương 120

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cơm cơm..." Nhị hoàng tử vừa cười ha ha vừa phun nước bọt phì phèo nhìn nàng nói. Hạ Uyển Chi mỉm cười lấy khăn lau nước bọt văng khắp mặt hắn.

"Là phụ hoàng, không phải cơm cơm, nghe mẫu phi nói, kêu phụ -- hoàng..."

"Hô hô..."

"Là phụ -- hoàng..."

Nhị hoàng tử bẹp miệng nhỏ một cái: "Phụ -- hoàng..." Nàng nghe hắn nói thì vô cùng vui vẻ, hôn lên đôi má phúng phính "Đợi lát nữa phụ hoàng tới Sách Nhi gọi phụ hoàng được không?"

Nhị hoàng tử gật gật đầu, dẩu cái miệng nhỏ, mân mê châu chấu được bện tinh xảo, chơi vô cùng vui vẻ.

Tắm rửa cho hắn sạch sẽ xong, Hạ Uyển Chi đứng dậy xoa xoa eo "Hoàng Thượng cho người lại đây truyền lời chưa?"

"Vẫn chưa có." Hạ Bích cầm giày vải mang vào chân Nhị hoàng tử, nói.

Nàng gật gật đầu, gọi bà vú ôm Nhị hoàng tử dạy hắn đi. Hiện giờ bụng nàng đã bắt đầu to ra, cúi đầu khom lưng đều phải chú ý hơn, không dám tự mình dạy hắn tập đi.

Hai chân Nhị hoàng tử rất rắn chắc, được bà vú nâng có thể đi một hồi lâu. Chỉ là buông hắn ra thì phỏng chừng sẽ lập tức té ngã, nhưng Hạ Uyển Chi vẫn muốn bà vú thử buông ra vài lần để hắn thật sự tự mình bước đi.

Nhị hoàng tử run rẩy đi được vài bước liền lười biếng ngồi dưới đất tự mình chơi không thèm đi tiếp nữa, nàng dở khóc dở cười, gọi Hạ Đồng bưng cháo bột tới đút cho hắn ăn.

Cháo bột còn chưa ăn xong, cung nhân tới truyền lời, nói: "Nô tài thỉnh an Uyển Quý Phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an. Hoàng Thượng truyền lời nói bữa tối sẽ không tới, dặn dò nương nương không cần chờ dùng bữa."

Hạ Bích hỏi "Không biết Hoàng Thượng dùng bữa tối ở đâu?"

Ở trong hậu cung này người dùng hương liệu không ít trên người hắn có mùi hương cũng không co gi kỳ quái kỳ quái chính là hắn trở về không bao lâu Lâm Huệ cũng trở lại mà nàng nhớ rõ Lâm Huệ thích nhất la hương hoa qu

Ở trong hậu cung này người dùng hương liệu không ít, trên người hắn có mùi hương cũng không có gì kỳ quái, kỳ quái chính là hắn trở về không bao lâu Lâm Huệ cũng trở lại, mà nàng nhớ rõ Lâm Huệ thích nhất là hương hoa quế. Cái này không thể không làm nàng hoài nghi, hỏi thăm mới biết được bọn họ gặp mặt ở Ngự Hoa Viên.

"Nô tỳ vô năng." Hạ Bích hổ thẹn.

Ánh mắt Hạ Uyển Chi trầm xuống, cũng không nói gì.

Tối hôm qua nghe nói Hoàng Thượng sẽ qua thăm mình, Lâm Huệ cẩn thận suy nghĩ nên làm như thế nào giữ chân hắn. Sáng sớm đã bắt đầu chờ mong, lại không nghĩ tới bữa tối hắn sẽ tới đây, đó là điều mà cầu còn không được.

Sớm rửa mặt chải đầu ổn thỏa bởi vì Hoàng Thượng muốn dùng bữa ở Đức Hỉ Cung, ngự thiện phòng chuẩn bị đồ ăn rất phong phú, căn bản không cần nàng nhọc lòng.

Khi Lâm Huệ mở cái hộp gấm trên bàn trang điểm ra, Thái Vi sai người hầu lui hết ra ngoài, nhìn đồ vật mờ ám trong đó"Nương nương, không có ân sủng của Hoàng Thượng thì cái gì cũng không có, nương nương không thể ngồi chờ chết, bỏ lỡ cơ hội này sẽ hối hận."

Lâm Huệ cắn cắn môi, nói "Chờ Hoàng Thượng tới thì bỏ thêm một ít vào lò huân hương, hành động bí mật một chút, đừng để bị phát hiện." Đôi tay có chút run rẩy.

Thái Vi tiếp nhận gật gật đầu, đột nhiên cảm thấy thứ đồ không đến một lạng này lại nặng trĩu khiến người ta thở dốc.

Trời chiều ngã về tây, khi Tề Diệp tới Đức Hỉ Cung, Lâm Huệ đặc biệt mặc một cái váy mới, tóc vấn không dám cẩu thả, cài trâm ngọc hắn ban thưởng, dịu dàng khéo léo hành lễ: "Thần thiếp cung nghênh thánh giá."

"Đứng lên đi!" Tề Diệp đưa tay đỡ từ xa một phen, ngồi xuống giường nệm. Lâm Huệ vắt khăn mặt hầu hạ hắn rửa mặt lau tay, lại pha một ly trà cho hắn.

Tề Diệp uống một hớp, không phải trà hắn thích, uống một hớp lập tức để xuống. Lâm Huệ nói"Đồ ăn đã được chuẩn bị tốt, Hoàng Thượng dùng bữa đi thôi!"

Hai người yên lặng ăn bữa tối, rất nhanh cung nhân dọn dẹp chén đĩa. Thái Vi cầm lọ hương bỏ thêm huân hương vào lò, nàng bất động thanh sắc nhìn thoáng quab"Đã một quãng thời gian Hoàng Thượng không lại đây, tần thiếp cho người chuẩn bị nước ấm, không bằng để thần thiếp bấm huyệt chân giải trừ mệt mỏi cho Hoàng Thượng?"

Tề Diệp suy nghĩ một chút gật đầu. Cung nữ nhanh chóng bưng nước ấm tiến vào, nàng thử thử độ nóng, lại bỏ thêm một gáo nước lạnh. Đầu xuân đôi tay bị nứt da đã lành, dù như thế, một đôi tay ngọc thon dài của nàng cũng bị lưu lại dấu vết...

Tề Diệp thoải mái nhắm mắt lại, lòng bàn chân vừa đau vừa dễ chịu. Hắn lười biếng dựa vào giường nệm hưởng thụ nàng xoa bóp.

Nửa buổi, Lâm Huệ mệt đến mức mồ hôi đầy đầu, người đang chợp mắt thiếu chút nữa đã ngủ say, nghe thấy nàng ôn nhu nói "Hoàng Thượng, xong rồi!"

"Ừ!" Tề Diệp lên tiếng mở mắt ra, ánh mắt nhìn lướt qua mặt nàng, nhìn nàng rũ mi mắt, nhan sắc thanh lệ, hắn bưng nước trà uống một hớp. Hương vị trà xác thật không tốt, nhưng lại có thể ngăn chận chút xốn xang trong lòng.

Lâm Huệ nửa quỳ trên mặt đất mang vớ cho hắn. Thái Vi bưng điểm tâm lên, nàng cầm lấy đặt lên bàn trà, nói: "Hoàng Thượng nếm thử xem, đây là thần thiếp đặc biệt chuẩn bị cho Hoàng Thượng." Giọng nói dịu dàng như nước, ánh mắt lưu luyến thâm tình.

Hắn nhìn mà trong lòng nóng lên, ma xui quỷ khiến thế nào lại vươn tay nâng cằm nàng. Nhìn bộ dáng nàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, hắn nhẹ nhàng vỗ về cằm nàng, biểu tình bình tĩnh, lại nhìn thấy nàng có chút giật mình.

Lâm Huệ mím mím môi, nắm lấy tay hắn để ở trên mặt, vẻ mặt lấy lòng nói: "Đêm nay Hoàng Thượng ở lại nhé? Đã lâu thần thiếp không được hầu hạ Hoàng Thượng."

Nhìn Nhị hoàng tử ngáp hai cái, nàng phân phó bà vú ôm Nhị hoàng tử đi xuống nghỉ ngơi. Bà vú gật gật đầu, rời đi cùng hai cũng nữ khác. Chân nàng giật giật, cảm thấy có chút bủn rủn.

Hạ Bích thấy vậy, sai cung nhân chuẩn bị nước ấm cho nàng ngâm chân mát xa. Nhìn sắc trời dần dần tối, nàng hỏi "Hiện tại Hoàng Thượng đang ở đâu?"

"Còn ở Đức Hỉ Cung."

Hạ Uyển Chi nhíu mày, lập tức không nói nữa.

Không bao lâu cung nhân tới truyền lời, nói: "Nương nương, đêm nay Hoàng Thượng nghỉ ở Đức Hỉ Cung, Hoàng Thượng sai nô tài tới nói một tiếng, để nương nương sớm đi nghỉ ngơi."

Nghe vậy, sắc mặt Hạ Uyển Chi không đổi, phất phất tay ý bảo cung nhân lui xuống. Không bao lâu sau, trong phòng truyền đến tiếng đồ vật bị quăng vỡ. Cung nữ canh cửa liếc mắt nhìn nhau, im như ve sầu mùa đông, đứng đó không dám tạo ra chút tiếng động nào.

Hạ Bích quỳ trên mặt đất, nhặt lên từng chút từng chút mảnh nhỏ cùng với điểm tâm bị nàng quăng ra. Dọn dẹp xong, nàng giao cho cung nữ, trấn an nói "Nương nương bớt giận."

"Lui xuống đi!" Dù biết hắn không phải chỉ có một mình nàng, nhưng nghe thấy hắn ngủ lại Đức Hỉ Cung, trong lòng nàng vẫn cực kỳ không thoải mái, chua xót đến mức làm người phẫn nộ.

Trong phòng chỉ còn lại có mình nàng. Sống mũi cay cay, nàng không phản ứng gì để mặc nước mắt bất chợt trào ra, khiến cho nàng ngẩn ngơ. Lau sạch nước mắt trên mặt, nàng đẩy cửa sổ ra nhìn trăng tròn trên cao. Ánh trăng sáng tỏ, đêm lạnh như nước, gió nhẹ thổi vào mặt. Nàng hít vào một hơi thật sâu, áp xuống không vui trong lòng, nghe chuông gió bằng vỏ sò phát ra tiếng vang leng keng, tâm tình dần dần bình phục.

"Hoàng Thượng nghỉ ở Đức Hỉ Cung." Quế Tú ma ma dịch dịch chăn cho Thái Hậu, nói.

"Vậy sao?" Thái Hậu cười khẽ một tiếng "Nếu Lâm Sung Dung được sủng ái, cái hậu cung này có thể sẽ náo nhiệt đây. Từ thân như tỷ muội lại biến thành kẻ thù, thật là càng làm cho người ta có hứng thú."

"Nương nương nói phải, từ khi Lâm Sung Dung sảy thai, quan hệ của hai bọn họ trở nên căng thẳng. Nghe nói Uyển Quý Phi ngầm làm không ít việc để Lâm Sung Dung chịu khổ!"

"Nữ nhân! Một khi vào cung, liền không còn như dĩ vãng." Thái Hậu cười một chút, nhắm mắt lại.

Quế Tú ma ma không nhiều lời, buông màn giường, thổi tắt ánh nến, tay chân nhẹ nhàng rời đi.

"Nương nương, Lâm Sung Dung tới thỉnh an."

Hạ Uyển Chi mới vừa đứng dậy, Hạ Bích liền tiến vào truyền lời. Thần sắc không đổi, nàng mặc đồ xong, thong thả ung dung chải chuốt. Trên mặt nàng không có chút son phấn nào, nhìn vô cùng thanh nhã.

Nàng đi ra ngoài liền thấy Lâm Huệ ngồi một bên. Trên người nàng ta mặc một cung trang màu hồng đào, trên đầu mang theo trâm ngọc, mắt ngọc mày ngài, nhã nhặn đoan trang.

Thấy nàng ra tới, nàng ta vội vàng đứng dậy hành lễ "Thần thiếp thỉnh an Uyển Quý Phi, nương nương vạn phúc kim an."

"Đứng lên đi!" Nàng không để tâm nói, ánh mắt quét một vòng trên mặt nàng ta, cuối cùng dừng ở trên vạt cổ áo. Trên da thịt tuyết trắng có một cái dấu vết xanh tím đỏ sậm như ẩn như hiện trên cổ nàng ta, như đâm vào mắt nàng. Đột nhiên trong lòng trào lên phẫn nộ, lại bị nàng kìm nén áp xuống. Chỉ vừa mới vào mùa hè, nàng ta liền ăn mặc mỏng tang, vạt áo mở ra, vừa vặn để lộ dấu vết trên cổ. Nếu là nàng, dấu vết ái muội như thế che đậy còn không kịp, làm sao còn cố ý để lộ ra.

Hành động của nàng ta, nàng hiểu rõ. Chính là muốn mình tức giận, nàng cười nó: "Cơ thể Lâm Sung Dung gần đây có tốt hơn?"

"Nhờ phúc nương nương, thần thiếp đã khá hơn nhiều." Thấy biểu tình nàng nhàn nhạt, nàng ta cố ý xoa xoa vạt áo để lộ ra dấu vết rõ hơn, hôm nay nàng đặc biệt chọn một bộ cung trang mát mẻ.

"Vậy là tốt rồi! Dù sao hài tử cũng không thể có có, nếu thương tâm cũng không thể làm gì, vẫn là cơ thể mình quan trọng hơn." Nhìn sắc mặt nàng ta biến đổi, Hạ Uyển Chi đắc ý cười: "Lâm Sung Dung nói có phải hay không?"

Nàng ta âm thầm siết nắm tay: "Quý phi nương nương nói phải. Dù bi thương ra sao cũng không thể để hung thủ vui vẻ được, coi như là tại tần thiếp phúc mỏng mà thôi."

"Như vậy Lâm Sung Dung xem như tích thiện tích đức!" Nàng lại cười nói.

Lâm Sung Dung âm thầm cắn môi, trả lời "Thần thiếp ghi nhớ." Tích thiện tích đức, chỉ sợ người cần nhất là ngươi đó!

Lâm Huệ mang theo Thái Vi ra khỏi Chiêu Hoa Cung, gương mặt lập tức thay đổi, âm trầm đến mức có chút dọa người. Nhìn đoàn người từ rất xa đi tới, nàng thu liễm cảm xúc, làm ra thái độ nhẹ nhàng.

Lệ Phi đi tới, liếc mắt qua nàng một cái. Lâm Huệ cúi người hành lễ, ánh mắt dạo qua một vòng trên người Lệ Phi.

Lệ Phi cười nói: "Thật là đáng giá chúc mừng, nghe nói tối hôm qua Hoàng Thượng tới chỗ Lâm Sung Dung?"

"Hoàng Thượng ưu ái mà thôi!" Lâm Huệ nhàn nhạt đáp lại một câu.

Lệ Phi cười cười, nói: "Quả thật rất ưu ái." Một tháng Hoàng Thượng hiếm lắm mới đi trong cung khác ngồi, ngủ lại thì càng ít hơn nữa, chưa từng nghĩ là nàng ta còn có thể giữ Hoàng Thượng lại, sao có thể không phải ưu ái đây.

Người đang cười đảo ánh mắt qua cổ Lâm Huệ, dừng một chút, tiến lên kéo kéo cổ áo nàng, nói: "Nếu không muốn chọc Uyển Quý Phi không vui, có vài thứ vẫn nên che đi mới tốt. Lâm Sung Dung đừng quên đau khổ trước kia phải chịu, cái hậu cung này chính là Uyển Quý Phi định đoạt."

"Thần thiếp cẩn tuân Lệ Phi nương nương dạy dỗ." Nàng xoa xoa cổ, lôi kéo vạt áo che lấp một chút, biểu tình nhàn nhạt hành lễ lui xuống.

"Làm ra vẻ, chỉ là được ân sủng mà thôi, gà mái không đẻ được trứng thì có gì đáng giá khoe khoang. Dù được sủng ái cũng chỉ là lẻ loi một mình mà thôi, không có Hoàng Thượng ân sủng, xem ngươi dựa vào ai?" Lệ Phi khinh thường hừ hừ hai tiếng đi vào Chiêu Hoa Cung.

Bữa trưa Tề Diệp dùng ở Chiêu Hoa Cung, nàng vẫn nhiệt tình đối đãi như trước, nhìn không ra một chút không vui. Mà hắn cũng giống như thường lui tới, không nói cái gì. Nhưng thật ra Hạ Uyển Chi nghe nói hắn cho người tặng không ít đồ vật đi Đức Hỉ Cung. Chỉ là ngủ lại một đêm, hiện tại Lâm Huệ thật đúng là cá mặn xoay người.

Mấy ngày sau hắn cũng không đi Đức Hỉ Cung nữa, Hạ Uyển Chi không nói cái gì, phảng phất như chưa phát sinh chuyện gì.

Theo tháng càng tăng, phản ứng mang thai cũng nhiều hơn, bụng cũng hiện rõ hơn. Nhị hoàng tử bắt đầu học đi, học nói chuyện, nhảy nhót, cực kì hoạt bát.

Trời sáng khí trong, trời trong nắng ấm, khó có khi Tề Diệp không lâm triều, nàng liền nói đi Phóng Ưng Đài thả diều, hắn gật đầu đồng ý, ôm Nhị hoàng tử đi tới Phóng Ưng Đài. Trên đài rất trống trải, nàng ngồi ở trong đình nhìn Tề Diệp đùa với Nhị hoàng tử. Nhìn bộ dáng hắn vô cùng kiên nhẫn, nàng cười cười, cầm lấy hạch đào Hạ Bích lột, xem bọn hoh thả diều. Nghe tiếng Nhị hoàng tử cười đùa vui mừng nhảy nhót, nàng xoa xoa bụng phồng lên, rất là thỏa mãn.

Dù ở tại Tử Quế Hiên, chỉ cần ngẩng đầu vẫn có thể thấy con diều bay cao ở giữa mây trắng trời xanh, chỉ ngửa đầu là có thể nhìn thấy.

Nàng nhíu nhíu mày, dò hỏi "Ai đang thả diều?"

"Nghe nói là Hoàng Thượng, Uyển Quý Phi và Nhị hoàng tử thả diều ở Phóng Ưng Đài. Mấy người Lệ Phi nương nương đều đi qua, nương nương muốn đi qua nhìn một chút không?"

"Có cái gì hiếm lạ mà tụ tập nhiều người như vậy, Hoàng Thượng nhìn tới sao? Không cần tham gia náo nhiệt." Quý Tiệp Dư khinh thường hừ một tiếng, quay đầu nhìn Tam hoàng tử ở trong lòng ngực bà vú chơi trống bỏi, càng nghĩ càng giận, tiến lên đoạt trống bỏi trong tay Tam hoàng tử.

Tam hoàng tử sửng sốt, nhìn khuôn mặt âm trầm của Quý Tiệp Dư, hoảng hốt một chút, đột nhiên bẹp miệng oa oa khóc lớn. Nàng vốn đang không vui, thấy thế càng thêm tức giận: "Chỉ biết khóc, đồ cái thứ vô dụng..."

"Nương nương bớt giận, hà tất so đo cùng một hài tử?" Mộc Hương tiến lên trấn an, quăng một ánh mắt cho bà vú, bà vú vội vàng che chở Tam hoàng tử rời đi, sợ đi chậm chút bị trách phạt.

"Hừ!" Quý Tiệp dư không vui hừ một tiếng đi vào phòng. Mộc Hương thở dài đi theo đuôi, nói: "Nương nương hẳn nên đối xử tốt với Tam hoàng tử hơn một chút, rốt cuộc hắn là cốt nhục của Hoàng Thượng, là hoàng tử, nương nương cũng không thể để người khác nắm được nhược điểm."

"Hắn là thứ gì ngươi và ta biết rõ. Tam hoàng tử? Hắn không phải!" Tam hoàng tử của nàng sớm đã không còn, chỉ là dã chủng ôm từ ngoài cung vào, cũng không phải là cốt nhục hoàng gia.

"Nương nương!" Mộc hương suýt một tiếng "Tai vách mạch rừng, nếu bị người nghe được, chính là tội lớn."

Quý Tiệp Dư thu liễm một chút, hừ hai tiếng không nhiều lời nữa. Nàng cũng muốn xem như nhi tử ruột mà đối đãi, nhưng chính là làm không được. Huống chi Hoàng Thượng cũng không để ý hắn, một thứ không thể làm gì, nàng cần gì phải trân trọng?

Ngồi trong chốc lát, Hạ Uyển Chi lấy khăn tay lau mồ hôi choTề Diệp. Hắn hơi hơi cúi đầu, khóe miệng mỉm cười nhìn nàng, hỏi: "Có mệt mỏi không?"

"Chưa mệt!"

Lau mồ hôi cho hắn xong, lại đến phiên Nhị hoàng tử. Hắn vui vẻ, một đôi mắt mắt to tròn linh động, cái miệng nhỏ tươi cười, lộ ra hàm răng trắng tinh: "Mẫu phi!"

"Ngoan!" Một câu mẫu phi làm nàng cảm thấy đủ không thôi, lại còn là một thân mềm mềm mại mại, làm lòng người run lên. Được nàng dạy dỗ mỗi ngày, Nhị hoàng tử đã có thể gọi người rất rõ ràng.

"Gọi phụ hoàng." Tề Diệp nghe được rất hào hứng, thò lại gần nói.

Nhị hoàng tử nhìn nhìn con diều trong tay hắn, lại nhìn mẫu phi, được ánh mắt cổ vũ của nàng, Nhị hoàng tử non nớt mềm mại nói: "Phụ hoàng!"

Tề Diệp vui vẻ đến mức ôm hắn lên, tung lên trên cao hai lần, chọc Nhị hoàng tử cười ha ha. Hạ Uyển Chi nhìn mà trong lòng run sợ, ánh mắt theo hắn đi lên rơi xuống, đôi tay duỗi hờ để ngừa vạn nhất.

Lâm Huệ bước lên bậc thang, nghe thấy tiếng cười thì ngẩng đầu, liền thấy Tề Diệp ôm Nhị hoàng tử, tay Hạ Uyển Chi xoa xoa trên mặt, vén sợi tóc bên miệng ra sau mang tai.

Hạ Uyển Chi thấy nàng, lông mày hơi hơi nâng lên, chớp chớp mắt, nói: "Hoàng Thượng, hình như có gì đó bay vào mắt thần thiếp."

Nghe vậy, Tề Diệp không nghi ngờ gì, giao Nhị hoàng tử cho Hạ Bích, ôm nàng mặt cúi đầu thổi thổi: "Đừng nhúc nhích, mở mắt ra trẫm thổi một chút là ổn thôi." Dáng vẻ khẩn trương quan tâm, mặc cho ai nhìn đều sẽ ghen tị, huống chi là Lâm Huệ.

Bước chân khựng lại, Lâm Huệ hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Hạ Uyển Chi nhìn thấy, khóe miệng chứa ý cười, còn chưa cười ra, lại nghe thấy hắn quan tâm hỏi: "Hiện tại như thế nào?"

Nàng chớp chớp mắt, cười nói: "Khá hơn nhiều, Hoàng Thượng thật lợi hại."

Tề Diệp mỉm cười không nói, rất hưởng thụ gật gật đầu, nhẹ nhàng xoa xoa bụng nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net