Chương 125

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau tết Trung Thu, ý thu càng đậm, lá phong trên Thúy Hoa Sơn bắt đầu phiếm đỏ, nhìn từ xa như là một vùng lửa cháy, phong cảnh thật đẹp. Tuy nàng rất muốn đi nhìn một cái, chỉ tiếc mang một cái bụng to, căn bản đi không được mấy bậc thang, ngồi kiệu lại không yên tâm, chỉ có thể đứng ở Chiêu Hoa Cung nhìn từ rất xa.

Tuy nàng rất muốn đi nhìn một cái chỉ tic mang một cái bụng to căn bản đi không được mấy bậc thang ngồi kiệu lại không yên tâm chỉ có thể đứng ở Chiêu Hoa Cung nhìn từ rất xa

Ngọc hồ đã có thể thu hoạch hạt sen, nàng cho các cung nhân đi thuyền nhỏ ra hái lấy. Hạt sen tươi mới vừa ngắt lên liền đưa đến trong cung nàng, ngọt thanh giòn giòn, nàng rất thích ăn, Nhị hoàng tử cũng thích ăn.

Nhìn hạt sen tươi mới, nàng liền sai Hạ Bích gói một ít, nàng chuẩn bị đem đi Ngự thư phòng. Nhị hoàng tử nắm tay nàng, chậm rì rì đi theo, rồi lại nhảy nhót tung tăng, rất là sung sướng.

Trên đường hai mẹ con vừa nói vừa cười, tới Ngự thư phòng vừa lúc hắn đang nghỉ ngơi. Nàng nắm tay Nhị hoàng tử đi vào. Vừa vào cửa Nhị hoàng tử liền buông tay nàng ra, tung ta tung tăng vừa chạy vừa kêu "Phụ hoàng... Phụ hoàng..."

Người đang nhắm mắt dưỡng thần nghe thấy tiếng gọi mềm mại, mở mắt ra liền thấy cậu nhóc đang hưng phấn chạy tới, ánh mắt nhìn lướt qua Hạ Uyển Chi đang mỉm cười, khom lưng kéo Nhị hoàng tử lên ôm vào trong ngực, cười nói "Sao lại đến đây?"

"Hái được chút hạt sen tươi mới, nghĩ Hoàng Thượng sẽ thích nên cầm một chút lại đây." Nàng cười nói.

Tề Diệp nhìn thoáng qua hạt sen Hạ Bích mang tới, trong lòng thật cao hứng, lôi kéo nàng ngồi xuống, dịu dàng sờ sờ bụng nàng, tràn đầy tình cảm "Hôm nay có ổn không?"

"Hoàng Thượng không cần lo lắng, ngự y nói hết thảy đều tốt." Hôm nay ngự y thỉnh mạch, nói nàng đã nghỉ ngơi tốt, nên đi lại nhiều một chút. Nàng chú ý dưỡng thai nên hài tử trưởng thành rất khỏe mạnh.

Nàng lột một hạt sen cho hắn ăn, Nhị hoàng tử nhìn trân trân, cái miệng nhỏ giật giật. Nàng cười một chút lại lột một hạt sen cho Nhị hoàng tử ăn. Hắn thấy vậy khóe miệng nhấp cười, rất là vui vẻ.

Quý Tiệp dư đặc biệt làm bánh hoa quế đưa đi Ngự thư phòng, lại bị cung nhân ngăn đón "Nương nương dừng bước. Uyển Quý Phi đang ở bên trong, nương nương không tiện đi vào."

Quý Tiệp dư vừa nghe sắc mặt trầm xuống, ngay sau đó hỏi "Uyển Quý Phi đi vào đã bao lâu?" Nghe bên trong truyền đến tiếng cười nói vui vẻ, nàng nhíu nhíu mày.

"Đã được một lát." Cung nhân nói.

"Đi vào thông báo một tiếng đi." Nàng không cam lòng đến một chuyến vô ích, vẫn phân phó.

"Cái này chỉ sợ không được, quý phi nương nương nói vào thời điểm người ở đây ai cũng không thể quấy rầy. Quý Tiệp dư vẫn nên đi về trước đi. Ý của Uyển Quý phi, tiểu nhân không dám vi phạm, nương nương đừng làm khó dễ nô tài chúng ta."

Quý Tiệp dư tức giận đến sắc mặt biến đổi, Ngự thư phòng này từ khi nào đến phiên Uyển Quý phi tới can thiệp?

Không màng cung nhân ngăn trở, nàng nhấc chân đi vào. Cung nhân không dám tới gần, nhìn nàng ta đi vào lại không dám kéo ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn người tiến vào trong.

Hạ Uyển Chi đang cười quay đầu lại liền thấy Quý tiệp dư đi tới, tươi cười hơi đổi, cười nhạt nhìn nàng ta tiến lên.

Quý Tiệp dư liếc nhìn Hạ Uyển Chi một cái, hành lễ xong thì tiến lên nói: "Hoàng Thượng, thần thiếp làm..." 

Lời còn chưa dứt, Tề Diệp không vui ngẩng đầu nhìn nàng: "Quý Tiệp dư càng ngày càng không tuân thủ quy củ, trẫm tuyên ngươi vào khi nào?"

"Hoàng Thượng!" Quý Tiệp dư nhất thời không biết nên nói cái gì, ai oán nhìn hắn.

Hạ Uyển Chi nhìn vậy cười khẽ một tiếng, lột một hạt sen cho hắn ăn, tự mình đút đến trong miệng hắn. Hắn lại cũng không ngại, tự nhiên mà há mồm ăn vào. Nhị hoàng tử nhìn, bập bẹ nói: "Mẫu phi, Sách Nhi ăn, Sách Nhi ăn..."

"Được rồi, mẫu phi liền lột một cái cho ngươi." Nàng cười xoa xoa Nhị hoàng tử chơi đến mồ hôi đầy đầu, lột một hạt sen đặt vào trong miệng hắn. Tề Diệp mỉm cười nhìn, chính mình lột một viên cho nàng. Ba người cử chỉ thân mật, hành động không coi ai ra gì làm Quý Tiệp dư xấu hổ đến không biết làm gì, tức giận đến sắc mặt đại biến.

Tề Diệp lột hai viên hạt sen, nhìn Quý Tiệp dư còn đứng ở trước mặt thấy chướng mắt, nhíu mày xua xua tay nói: "Không có việc gì thì Quý Tiệp dư liền trở về đi. Ngày sau không được trẫm phân phó đừng tự tiện tiến vào Ngự thư phòng. Quý Tiệp dư cũng đừng quên thân phận của mình."

"Hoàng Thượng, thần thiếp chỉ muốn đưa chút điểm tâm cho Hoàng Thượng nếm thử. Thần thiếp không có ý gì khác..." Thấy hắn cũng không để ý tới chính mình, còn nữ nhân ở bên cạnh kia cười vô cùng sáng lạn, nàng nhìn mà trong lòng ngột ngạt, mím môi hành lễ rời đi. Khi xoay người, liếc mắt nhìn nàng ta một cái, âm thầm hừ lạnh một tiếng rời đi.

Quý Tiệp dư ra khỏi Ngự thư phòng thì không cần phải ngụy trang, sắc mặt âm trầm, bộ dạng người sống chớ tới gần. Sau khi trở lại Tử Quế hiên, nàng quay đầu liền đoạt lấy hộp đồ ăn quăng mạnh xuống mặt đất. Bánh hoa quế thơm ngào ngạt rơi trên mặt đất, nàng còn chưa hết giận, hung hăng dẫm nát, cũng không sợ làm dơ giày. Mộc Hương nhìn vậy không dám tiến lên, Khang Hỉ cũng không dám lắm miệng.

Thẳng đến khi bánh hoa quế bị nàng hủy thành một mớ hỗn độn, nàng mới cam tâm, thở hổn hển ngồi xuống một bên sinh hờn dỗi. Dù hận nữ nhân kia đến ngứa răng, nàng lại không thể làm gì. Ai bảo nàng ta là đầu quả tim của Hoàng Thượng, hiện giờ cái hậu cung này còn ai có thể so sánh với nàng ta.

Vốn những thứ này đều thuộc về chính mình, đều là nàng ta chặn ngang một chân, đoạt đi ân sủng. Ngẫm lại Quý Tiệp dư liền oán hận không thôi, nếu không có nữ nhân kia, chỉ sợ Hoàng Thượng cũng sẽ không vắng vẻ mình, không thích mình như thế.

Qua tháng tám, thời tiết dần dần rét lạnh. Quần áo mùa đông đã chuẩn bị tốt. Hạ Uyển Chi sai người phát xuống, dùng để chống đỡ giá lạnh. Lá phong ở Thúy Hoa Sơn cũng dần dần rơi rụng, phủ đỏ nửa bên đỉnh núi. Nàng nhìn Thúy Hoa Sơn trở nên trơ trọi theo từng ngày.

Khi hoa cúc nở rộ đã là Tết Trùng Dương, bụng Hạ Uyển Chi cũng lớn hơn rất nhiều, đã sắp đến thời điểm lâm bồn. Tất nhiên là nàng không thể đi theo lên Thúy Hoa Sơn, liền cắm một chút thù du tránh tai ở trên người. Nhị hoàng tử thì để Hạ Bích trông coi đi theo Tề Diệp. Nàng ở Chiêu Hoa Cung chờ, ăn bánh trùng dương, uống chút rượu hoa cúc dịu nhẹ.

Đại khái là đoán được nàng không có khả năng tham dự, các cung phi khác đều tỉ mỉ trang điểm một phen, mặc lên cung trang mình vừa lòng nhất, cài cây trâm mình thích nhất, hy vọng có thể giành được ánh mắt Hoàng Thượng.

Lệ Phi vẫn luôn mang bệnh nên cũng không trang điểm, nàng chỉ muốn lên núi cầu phúc cho An Bình công chúa chết non của mình. Hơn một tháng này nàng đã nghĩ ra rất nhiều, tuy rằng vẫn bi thương không thôi, nhưng nàng hy vọng làm chút gì đó vì An Bình công chúa. Mỗi ngày ôm vật cũ của An Bình công chúa, lấy nước mắt rửa mặt, Lệ Phi biểu tình bi thương, khuôn mặt tiều tụy, sớm đã không còn nhan sắc ngày xưa, mà nàng cũng không để bụng cái nhìn của mọi người nữa.

Quý Tiệp dư vẫn luôn lưu ý hành động của Lệ Phi. Sau khi bước lên Thúy Hoa Sơn, nàng đặc biệt tiếp cận Lệ Phi, nói: "Nhìn Lệ Phi nương nương khí sắc đã khá hơn trước nhiều."

Lệ Phi mặt vô biểu tình nhìn nàng ta, tựa hồ lời nàng ta nói căn bản không khiến nàng có hứng thú.

Quý Tiệp dư thấy nàng trầm mặc, cũng không thèm để ý, cười nói "Nghe nói Lệ Phi thương con thành tật. Lệ Phi thật đúng là yêu thương An Bình công chúa. Chỉ tiếc An Bình công chúa đáng yêu như vậy..." Lệ Phi nghe hai chữ An Bình, trên mặt có thêm chút cảm xúc, phần lớn là bi thương không thôi.

Quý Tiệp dư tiếc hận "Lệ Phi mười tháng hoài thai, vất vả sinh hạ An Bình công chúa, lại không ngờ là không bảo trụ được. Thật đúng là đáng tiếc. Có điều cái này cũng không thể trách Lệ Phi nương nương, nếu không phải Uyển..."

Nàng muốn nói lại thôi, một bộ dáng nói lỡ lời khiến cho Lệ Phi chú ý "Nếu không phải cái gì?"

"Không có gì." Quý Tiệp dư ánh mắt trốn tránh.

Lệ Phi càng thêm nghi hoặc: "Quý Tiệp dư cũng không phải là người nói lời dong dài như vậy, nếu biết cái gì sao không nói thẳng ra?" "Không có gì, Lệ Phi nương nương đa tâm. Có vẻ như Hoàng Thượng đã xuống núi." Quý Tiệp dư chuyển đề tài, nói phải rời đi.

Lệ Phi đã nổi lên lòng nghi ngờ, sao lại dễ dàng để nàng ta đi khỏi, bắt lấy tay áo nàng ta nói: "Nếu Quý Tiệp dư đã biết chuyện, cần gì phải vòng vo chứ?"

Quý Tiệp dư nhìn thoáng qua chung quanh, ý bảo Lệ Phi cùng nàng tránh ra vài bước nói chuyện. Lệ Phi đi theo, hai người đứng ở phía sau một tảng đá xanh. Quý Tiệp dư nói: "Cũng không có sự tình gì. Chính là ngày An Bình công chúa xảy ra chuyện, có người nhìn thấy Hạ Bích kinh hoảng, thất thố rời đi. Sau đó không bao lâu liền truyền đến tin An Bình công chúa chết đuối."

Thấy Lệ Phi sắc mặt đại biến, nàng cười lạnh trong lòng, ngoài miệng lại nói: "Chắc là người khác nhìn lầm rồi. Ta cũng chỉ là nói vậy mà thôi, Lệ Phi coi như không nghe thấy là được."

Sao có thể làm như không nghe thấy, nàng chưa từng nghĩ tới sẽ liên quan đến Uyển Quý Phi. Nàng vẫn luôn không tin là An Bình không cẩn thận chết đuối. Con bé ngoan ngoãn như vậy, mà mình cũng luôn dạy dỗ không nên đi đến nơi có nước. An Bình công chúa rất nghe lời, con bé sẽ không một mình đi đến cạnh ao hồ.

Kết hợp với lời Quý Tiệp dư nói, Lệ Phi sắc mặt đại biến, trong lòng bi phẫn không thôi. Vốn cho rằng nàng ta để mình cùng đi săn thú là chuyện tốt, lại không ngờ chỉ là muốn hại chết An Bình mà thôi.

Nghĩ vậy, Lệ Phi cả người lạnh băng, tràn đầy tức giận.

Quý Tiệp dư nhìn thấy mục đích đã đạt tới, khóe miệng cong lên, cười lạnh một chút xoay người rời đi.

Không biết đứng bao lâu, mãi đến khi Tú Hà gọi vài tiếng, Lệ Phi mới thanh tỉnh lại. Nhìn nàng ánh mắt lạnh lẽo, làm người khác không rét mà run, Tú Hà nói: "Nương nương, làm sao vậy?"

Lệ Phi hít vào một hơi, lau sạch nước mắt trên mặt, âm thanh lạnh lùng nói: "Không có việc gì."

Tú Hà không dám hỏi nhiều, càng không dám hỏi Quý Tiệp dư đã nói gì, chỉ theo sau Lệ Phi rời đi.

Lệ Phi nhìn Nhị hoàng tử được Hoàng Thượng nắm tay dẫn đi, hắn thật đúng là trăm ngàn sủng ái tại một thân a. An Bình công chúa chỉ là một vị công chúa, cũng sẽ không cản trở Nhị hoàng tử, vì sao nàng ta ngoan độc như thế, một cái hài tử cũng không buông tha?

Tựa hồ cảm giác được ánh mắt nàng, Nhị hoàng tử quay đầu nhìn, đôi mắt to hắc bạch phân minh nhìn nàng một cái liền thu hồi, khuôn mặt trắng nõn đáng yêu khiến người ta rất thích. An Bình công chúa có từng khiến người ta căm ghét, vì sao nàng ta lại hạ thủ được?

"Nương nương, Lệ Phi nương nương tới." Cung nữ đứng ở cửa nhẹ giọng nói.

Đang khâu vá quần áo, Hạ Uyển Chi khựng lại, có chút ngạc nhiên ngẩng đầu: "Để nàng ta vào đi." Hạ Bích đỡ nàng đứng dậy. Hạ Đồng cầm đồ thêu đặt ở một bên, sửa sang lại một chút váy áo cho nàng.

Rất nhanh Lệ Phi liền tiến vào, mặt không có biểu tình gì nhìn nàng, trong mắt tựa hồ có cái gì đang bắt đầu khởi động.

"Sao Lệ Phi lại tới? Không đi đến Thúy Hoa Sơn sao?" Nàng vẫn chưa phát hiện cái gì, hỏi.

Lệ Phi lắc đầu, Hạ Uyển Chi bảo nàng ngồi nói chuyện. Hạ Bích pha một chén trà nóng bưng lên, lại bưng chút điểm tâm, bánh trùng dương lên. Có vẻ nàng không thích, ánh mắt dạo một vòng trên mặt Hạ Uyển Chi, cuối cùng dừng ở trên cái bụng sắp lâm bồn.

"A!" Lệ Phi nói: "Nhìn quý phi nương nương có vẻ sắp lâm bồn, nương nương thật đúng là có phúc khí, nghĩ đến có lẽ lại là một vị tiểu hoàng tử."

"Mấy cái này nói trước không tốt, mặc kệ là hoàng tử hay là công chúa, đều là trời cao ban ân." Hạ Uyển Chi cười cười. Nàng đã có Nhị hoàng tử, lần này là nam hay là nữ nàng cũng không để ý, chỉ cần hài tử khoẻ mạnh là đủ rồi.

"Nương nương nói đúng. Chỉ tiếc thần thiếp không có phúc khí kia, giữ không được An Bình công chúa. Gần đây thần thiếp thường hay gặp ác mộng, An Bình nói ở bên tai thần thiếp rằng rất lạnh, rất lạnh. Mỗi khi bừng tỉnh, thần thiếp đều bi thống không thôi. Đứa nhỏ đáng yêu ngoan ngoãn như vậy, sao lại chết đuối cơ chứ?" Khi nàng nói lời này, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Hạ Uyển Chi, hy vọng có thể nhìn ra cái gì từ trên mặt nàng ta.

Hạ Uyển Chi sắc mặt như bình thường, đồng tình nói: "Người chết không thể sống lại, Lệ Phi vẫn là đã hiểu ra một ít. Lệ Phi còn trẻ, về sau sẽ còn có hài tử."

"Liền tính sẽ có hài tử cũng không phải An Bình. Hơn nữa, sự tình về sau ai biết được." Nàng đã không còn được sủng ái, như lần đi ra ngoài săn thú vừa rồi, Hoàng Thượng vẫn chưa chạm vào nàng, càng đừng nói đến lúc bình thường. Hoàng Thượng đã thật lâu không cùng nàng nằm chung giường, muốn hài tử há lại dễ dàng như vậy.

Cho dù có hài tử, hậu cung hiểm ác, có thể sinh hạ hay không còn không biết, làm sao nàng dám hy vọng xa vời đây?

"Nương nương làm mũ đầu hổ (cho con nít đội) cũng thật đẹp, thần thiếp đúng là làm không được." Lệ Phi mỉm cười tiến lên, muốn nhìn một chút đồ nàng thêu.

Hạ Uyển Chi cười cười, nói: "Nào có tốt như vậy, chỉ là tùy tiện thêu mà thôi. Dù sao cũng là chuẩn bị cho hài tử, tự làm luôn là yên tâm hơn chút."

"Còn không phải sao? Hài tử chính là bảo bối trong lòng mẫu thân, nếu không có hài tử thì làm sao sống được. Nếu nương nương biết được, vì sao lại phải hạ độc thủ với An Bình? Con bé còn nhỏ như vậy, chỉ là một hài tử không hiểu chuyện, nương nương sao có thể nhẫn tâm?"

Hạ Uyển Chi nghe mà sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại liền thấy Lệ Phi vung thứ giấu trong tay áo lên, trong tay nàng ta cầm một cái kéo sắc bén đâm về phía nàng.

Hạ Bích, Hạ Đồng cũng phát hiện, vội vàng tiến lên ngăn cản.

Nhưng Lệ Phi đã xông đến, Hạ Uyển Chi thân mình vụng về, tránh né không kịp, cánh tay bị đâm một nhát, nàng đau đến nhíu mày, dùng sức đẩy Lệ Phi. Lệ Phi thấy không đâm trúng chỗ trọng yếu còn bị Hạ Bích cùng Hạ Đồng bắt được, giãy giụa trong chốc lát. Hạ Bích cướp đi kéo của Lệ Phi vứt trên mặt đất, gắt gao bắt lấy nàng ta không cho giãy giụa.

Động tĩnh trong phòng làm cho cung nữ canh giữ bên ngoài chú ý đến, Tú Hà sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, không dám động đậy.

Sự tình rất nhanh liền kinh động Tề Diệp. Hắn vội vàng đi đến, nhìn tay áo nàng nhiễm vết máu, Lâm ngự y còn chưa tới, thấy nàng nhíu mày cắn môi, sắc mặt tái nhợt, trong lòng liền căng thẳng: "Uyển Nhi!"

Nàng nghe thấy thanh âm ngẩng đầu, nhìn hắn hai mắt đẫm lệ: "Hoàng Thượng..."

Hắn bước nhanh tiến lên, muốn xem xét miệng vết thương lại sợ làm nàng bị đau, tức khắc chân tay luống cuống, chỉ biết gạt lệ cho nàng. Hắn còn nhớ rõ năm đó ở ngoài cung nàng cũng bị thương cánh tay, chính là chắn một đao cho mình. Hiện giờ trên cánh tay mơ hồ vẫn còn vết sẹo, không ngờ hôm nay cánh tay này lại lần nữa bị thương. Hắn vừa gạt lệ cho nàng vừa trấn an: "Đừng lo lắng, ngự y lập tức sẽ tới."

"Ừ! Không có việc gì, chỉ bị thương ngoài da mà thôi." Nàng nói: "Hoàng Thượng, không cần trách phạt Lệ Phi, nàng ta không phải cố ý." Lệ Phi thật đúng là to gan, dám thương tổn nàng, còn nói là nàng hại chết An Bình công chúa. Nhưng nàng không có làm cái gì, là An Bình công chúa tự mình xảy ra chuyện, há có thể trách ở trên người nàng. Hôm nay nếu không phải có bọn Hạ Bích, nàng cũng không phải là chịu chút thương tổn trên da thịt thôi đâu.

"Hừ, sao nàng ta lại không cố ý? Đều khiến ngươi bị thương rồi, nếu không phải có người che chở, chẳng phải là đã muốn mệnh của ngươi. Dám thương tổn ngươi, trẫm quyết không tha thứ." Tề Diệp sắc mặt biến đổi, uy nghiêm âm trầm.

Hạ Uyển Chi cúi đầu gạt lệ, mắt lóe tinh quang.

Lâm ngự y tới rất nhanh, đang muốn hành lễ bị Tề Diệp ngăn lại, bảo hắn lập tức xử lý miệng vết thương. Miệng vết thương không nhỏ, đụng vào cánh tay khiến cho nàng đau đến hít mạnh một hơi. Cũng không thể không động vào cánh tay, dù sao cũng phải thoa thuốc và băng bó.

Mà Tề Diệp xem nàng đau đến mặt cũng trắng bệch, không khỏi đau lòng lo lắng, răn dạy Lâm ngự y một trận, ý bảo hắn nhẹ một chút.

Cho dù vô cùng cẩn thận, nàng vẫn đau đến mồ hôi đầy đầu, hắn vội vàng lấy khăn tay lau cho nàng. Miệng hắn vẫn luôn hỏi xem nàng có đau hay không, hỏi đến mức Lâm ngự y cũng mồ hôi đầy đầu, nơm nớp lo sợ.

Băng bó xong, ngự y bắt mạch cho nàng, thai vị và thai khí đều tốt, cũng không có chuyện gì lớn. Có điều nàng vẫn bị sợ hãi, yêu cầu phải nghỉ ngơi cho tốt.

Sau khi ngự y rời đi, Tề Diệp ngồi trong chốc lát, nhìn nàng nằm xuống nghỉ ngơi mới rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net