Chương 127

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Uyển Chi nghe nói Thái Hậu hào phóng như vậy không khỏi cười lạnh một tiếng, phân phó vài người lưu ý hành động bên chỗ của bà ta, để tránh bà ta ngầm giở trò.

Nàng không cảm thấy Thái Hậu là người dễ nói chuyện. Bà là người lúc nào cũng có ý nghĩ đem vị trí Hoàng Hậu để lại cho người mình tín nhiệm, tốt nhất là cô nương Triệu gia.

Tâm tư của Tề Diệp, hắn không nói, nàng cũng làm bộ không biết, nhưng nếu hắn có ý muốn lập nàng làm Hậu, nàng vẫn thật vui vẻ.

Tề Diệp dự định cho nàng một bất ngờ lớn, ngồi ở mép giường nhìn nàng bưng một chén canh gà uống vào. Thấy nàng uống được phân nửa mới nói "Vào ngày đầy tháng của Tứ hoàng tử trẫm quyết định lập Hậu."

Nàng ra vẻ kinh ngạc "Lập Hậu?"

"Ừ!" Hắn cười hỏi "Uyển Nhi cảm thấy trong hậu cung này ai thích hợp làm Hoàng Hậu?"

Hạ Uyển Chi nhìn ánh mắt hắn chợt lóe ánh sáng lấp lánh, kích động "Hoàng Thượng yêu thích, thần thiếp thẹn không dám nhận."

"Trẫm còn chưa nói là ai, Uyển Nhi làm sao biết được chính là mình?" Hắn gõ nhẹ trán nàng. Nhìn nàng tươi cười hớn hở rồi lại vẻ mặt thất vọng, cười "Trẫm đùa thôi, ở trong lòng trẫm, không có một ai thích hợp với ngôi vị Hoàng Hậu hơn Uyển Nhi."

"Hoàng Thượng, thần thiếp không phải nằm mơ chứ?" Nàng kinh ngạc nói "Hoàng Thượng mau nhéo thần thiếp một cái đi."

Hắn tất nhiên sẽ không nhéo nàng, nhưng lại tiến sát tới gần môi nàng cắn một cái. Một cỗ mùi hương của canh gà thoang thoảng sót lại, hắn cười hỏi: "Hiện tại còn cảm thấy như đang nằm mơ sao?"

Nàng lắc đầu, vươn tay ôm lấy cổ hắn: "Hoàng Thượng, thần thiếp không biết nên nói gì, thần thiếp sau này sẽ điều dưỡng thân thể thật tốt, sinh nhiều hài tử, sẽ không cô phụ tấm lòng của Hoàng Thượng."

"Ừm!" Tề Diệp vừa lòng lên tiếng, ngửi mùi hương trên người nàng, cảm thấy vừa lòng thoả ý không gì sánh bằng.

Ở cữ quả là một việc hành hạ người, tuy rằng phải tĩnh dưỡng nhưng Hạ Uyển Chi vẫn biết rõ mọi chuyện lớn nhỏ trong hậu cung. Tỷ như chuyện nô tài của Thái Hậu lén chuyển lời cho người của Tư Thiên Giám. Dù không tận tai nghe thấy nhưng nàng cũng có thể đoán được, hẳn là Thái Hậu sai người của Tư Thiên Giám giở trò bịp bợm, khiến nàng không thể trở thành Hoàng Hậu. Chỉ cần nói rằng bát tự không hợp hay đại loại thế thì con đường trở thành Hoàng Hậu của nàng sẽ không có hy vọng.

Nàng tất nhiên sẽ không để cho Thái Hậu thành công. Để đi được đến hôm nay, cơ sở ngầm của nàng đã trải rộng khấp hoàng cung, tất nhiên Thọ Ninh cung cũng có không ít.

Ngày đó, nàng sai người đưa đến Tư Thiên Giám một phong thư. Tư Thiên Giám có chút nghi hoặc mở ra, phát hiện một chữ cũng không có, cả bức thư chỉ là một tờ giấy trắng tinh. Hắn cầm tờ giấy lật trái lật phải, chắc chắn rằng đây là một tờ giấy trắng, lúc đó mới bắt đầu suy đoán ý tứ của vị Uyển Quý phi thịnh sủng hơn người này.

Mới buổi sáng người của Thái hậu đã đến phân phó cho hắn làm chút chuyện, đương nhiên chuyện này có liên quan đến Uyển Quý Phi. Hiện giờ Uyển Quý Phi lại cho người đưa tới một tờ giấy trắng, làm hắn không thể không chột dạ, suy đoán có phải Uyển quý phi đã biết chuyện gì hay không?

Một tháng trôi qua thật nhanh. Ngày đầy tháng của Tứ Hoàng tử, Hạ Uyển Chi tắm rửa một phen, mặc lên người bộ cung trang mới được đưa đến. Nàng tĩnh dưỡng một tháng, cả người thoạt nhìn châu tròn ngọc sáng. So với mấy người Lâm Huệ dáng người thon thả thướt tha thì nàng mượt mà hơn nhiều.

Nhưng nàng không để bụng, ít nhất nàng có Tứ hoàng tử, dáng người mập chút cũng được, tốt hơn các nàng dáng người thon thả mà muốn sinh hoàng tự cũng đâu có làm được. Nàng ở cữ một tháng này Tề Diệp cũng chỉ đến cung của vài vị Tiệp dư ngồi một lát, cũng không sủng hạnh các nàng. Điều này làm cho nàng thật vui vẻ.

Đã đầy tháng nên Tứ hoàng tử thoạt nhìn trắng trắng mềm mềm thật đáng yêu, càng khiến người ta yêu thích. Tiểu bánh bao lớn lên càng có nhiều nét giống với Tề Diệp, đến độ ngay cả Thái hậu lâu lâu mới đến thăm một chút cũng không kìm được ngạc nhiên. Tuy rằng bà đối với Tứ hoàng tử, hoặc là nói đối với hoàng tử Hạ Uyển Chi sinh hạ cũng không có biểu hiện yêu thương, nhưng lại đem An Nhiên công chúa dạy dỗ rất khá.

Nàng thỉnh an Thái hậu xong, quy củ ngồi xuống, tiếp nhận Tứ hoàng tử trong lòng bà vú. Thấy hắn đã ngủ liền dùng áo choàng bọc hắn lại để tránh hắn bị cảm lạnh. Tháng mười một trời đã rất lạnh, đến mức thở ra một hơi cũng biến thành sương trắng.

Nàng nhìn lướt qua Lâm Huệ cùng Quý Tiệp dư đang ngồi một bên, biểu tình nhàn nhạt thu hồi ánh mắt.

Sau khi Tề Diệp nói xong mấy lời liền cho khai tiệc. Các đại thần mỉm cười chúc mừng hắn rồi chúc mừng Tứ hoàng tử. Tiếp đến ca tụng Hạ Uyển Chi, nàng mỉm cười gật đầu nhận lấy lời khen ngợi của bọn họ.

Thời điểm tặng lễ vật, nàng vẫn sai Hạ Bích nhận lấy. Tuy rằng nàng không phải người tham lam nhưng hiện giờ ở vị trí này của nàng, đạo lí đối nhân xử thế thông thường là không thể không có.

Yến hội bắt đầu, cung nhân nối đuôi nhau ra vào từ hai sườn của Triều Hoa các. Nàng ôm Tứ hoàng tử, Nhị hoàng tử ngồi ở bên cạnh nàng xem ca múa.

Hắn xem một lát cứ đến đoạn hay liền kéo kéo váy áo nàng, ý bảo nàng cũng nhìn xem. Hai người cùng ghé vào nhau vừa nói vừa cười.

Nhị hoàng tử ngồi được một lát liền không an tĩnh nổi nữa. Hắn lập tức trượt xuống ghế dựa, tung ta tung tăng chạy tới chủ vị, lôi kéo long bào của phụ hoàng, nãi thanh nãi khí nói: "Phụ hoàng, ôm một cái."

Tề Diệp cười đem hắn ôm lên, để cho hắn ngồi ở trên đùi, nhóm văn võ đại thần nhìn thấy trong lòng liền rõ ràng.

Thời thế hiện giờ, vị ở Chiêu Hoa Cung này thật sự không thể khinh thường.

Thức ăn tinh xảo ngon miệng, phong phú dị thường nhưng nàng ăn không nhiều lắm, cả đêm đều ồn ào náo nhiệt. Cũng không thể nghi ngờ rằng nàng là tiêu điểm của mọi sự chú ý.

Khi yến hội đã ổn định, Tề Diệp nói "Hôm nay không chỉ là ngày đầy tháng của Tứ hoàng tử, trẫm còn có một chuyện trọng đại muốn thông báo..."

Mọi người nghe vậy, ai nấy tâm tư cũng đều trăm ngàn biến chuyển. Tề Diệp nói tiếp "Đất nước không thể một ngày không có Hoàng Đế, hậu cung không thể một ngày không có chủ nhân, Uyển Quý Phi tài đức vẹn toàn, đoan trang nho nhã, nhân hậu rộng lượng, trẫm vô cùng hài lòng, nay quyết định sắc phong Uyển Quý Phi làm Hoàng Hậu. Tư Thiên Giám đâu?"

Lời còn chưa dứt, tâm tư của mọi người đều thay đổi. Lâm Huệ, Quý Tiệp dư nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hạ Uyển Chi, tức khắc cảm thấy ghen ghét tràn đầy lồng ngực.

"Vi thần có mặt!" Tư Thiên Giám từ trong đám người đi ra, nhanh chóng tiến lên: "Xin Hoàng Thượng phân phó!"

"Định ra một ngày đại hỉ để tiến hành đại lễ sắc phong."

"Thần tuân mệnh!" Tư Thiên Giám gật gật đầu, liếc mắt nhìn Thái Hậu một cái, nói: "Vi thần nhất định sẽ quan sát hiện tượng thiên văn thật cẩn thận."

"Tốt!" Tề Diệp vừa lòng gật gật đầu.

Thái Hậu cười khẽ một tiếng chờ xem kịch vui.

"Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Hậu nương nương!"

Dù có không cam lòng, nhưng Hoàng Thượng đã mở miệng, bọn họ cũng không dám phản đối, rốt cuộc hậu cung vẫn là nàng ta lớn nhất. Đắc tội Uyển Quý Phi được sủng ái nhất, bọn họ cũng đâu có ngu xuẩn như vậy.

Lâm Huệ ngồi một lát liền tìm một cái lý do rời đi.

Bên ngoài trời thật lạnh, hô hấp thôi cũng làm nàng lạnh đến cả người không nhịn được phát run. Thấy Thái Vi đi theo, nàng lại bước nhanh vài bước, nhìn chung quanh không có bóng người liền bắt đầu vội vàng chạy. Cũng không biết chạy bao lâu, nàng ngồi bệt xuống một nơi âm u nào đó, che miệng khóc thút thít.

Thái Vi thở dốc theo sau, nhìn chủ tử của nàng ngồi trên mặt đất khóc thút thít, nhất thời không biết nên nói gì, chỉ có thể đứng an tĩnh một bên.

Không biết đứng bao lâu, Thái Vi nghe thấy phía sau có động tĩnh, quay đầu lại liền thấy Khang Ninh Vương, lập tức sửng sốt một chút, hành lễ nói: "Nô tỳ gặp qua Khang Ninh Vương."

Nghe được tiếng Thải Vi thỉnh an, Lâm Huệ giật mình, lau vội nước mắt trên mặt. Nhìn thấy người đang cầm theo đèn lồng đi tới, biểu tình phức tạp, nàng đứng dậy nói: "Thái Vi, đi đem áo choàng của ta tới đây."

"Nương nương..." Thái Vi có chút lo lắng, nhìn Khang Ninh Vương, lại nhìn chủ tử của nàng.

"Đi đi!" Nàng nhàn nhạt nói, tiếng nói mang theo một chút khàn, có lẽ là do khóc lâu.

Thái Vi chần chừ một chút, gật gật đầu, nói "Vâng, nô tỳ đi ngay."

Dù không yên tâm nhưng chủ tử đã giao phó nàng không thể không nghe theo.

Thái Vi vừa đi, Khang Ninh Vương liền tiến lên, giơ tay muốn lau đi nước mắt trên mặt nàng, nàng nghiêng đầu về một bên tránh đi. Khang Ninh Vương cũng không bực bội, cười một chút "Chẳng qua là lập Hậu mà thôi, Uyển Quý Phi được sủng ái, lại có hai vị hoàng tử, lập Hậu là chuyện sớm hay muộn, hà tất nàng phải thương tâm?"

"Hừ, nói thì dễ nghe lắm, vốn tưởng rằng Khang Ninh Vương có bản lĩnh lớn thế nào, hoá ra chỉ là công phu ngoài miệng." Lâm Huệ cười lạnh "Ta sẽ không bao giờ tin tưởng Khang Ninh Vương, dù sao đây cũng là hậu cung, Khang Ninh Vương vẫn là không nên đi loạn."

"Đa tạ Lâm Sung Dung chỉ điểm, có bản lĩnh hay không tự ta biết. Nếu Lâm Sung Dung không tin, đêm nay có thể khoanh tay đứng nhìn. Đương nhiên, nếu như có công cứu giá, chỉ sợ sẽ có bất ngờ không thể tưởng được."

Dứt lời, không đợi Lâm Huệ phản ứng lại, hắn liền sải bước rời đi, ném cho nàng một cái bóng lưng vững vàng.

Lâm Huệ nghĩ không ra ý tứ của hắn, đứng tại chỗ trong chốc lát cũng cất bước rời đi.

So với bên ngoài, Triều Hoa các quả thực chính là lò sưởi, vừa bước vào vào liền có cảm giác ấm áp vây xung quanh. Nàng nhìn thoáng qua Hạ Uyển Chi ở chủ vị đang mỉm cười đút Nhị hoàng tử ăn cơm, biểu tình nhàn nhạt ngồi xuống.

Lúc này vũ cơ trong điện đang ra sức biểu diễn, cung nhân bưng nước trà dâng lên. Lâm Huệ nhìn qua Khang Ninh Vương đang trò chuyện vui vẻ với đám đại thần, lại thấy hắn biểu tình tự nhiên, nàng vẫn không ngừng tự hỏi rốt cuộc ý nghĩa câu nói đó của hắn ra sao.

Không bao lâu sau, Khang Ninh Vương nhìn nàng một cái, ngay lập tức dời ánh mắt ở cách đó không xa. Lâm Huệ theo ánh mắt của hắn nhìn qua, một hồi lâu mới phát hiện, cửa sổ vốn đóng chặt lúc này đã mở ra, mà ngay lúc này một tên thái giám đang giương cung chĩa vào người ngồi trên chủ vị.

Nhớ tới lời nói của hắn trước khi rời đi, Lâm Huệ cả người lạnh lẽo, nàng chạy vọt lên "Hoàng Thượng, cẩn thận!"

Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, liền thấy Lâm Huệ ghé vào trên người Tề Diệp, cùng lúc đó một mũi tên cắm phập vào lưng nàng.

Hạ Uyển Chi kinh ngạc không thôi, Tứ Hoàng tử trong lòng ngực bị dọa sợ, há mồm "oa oa" khóc lớn. Nhị hoàng tử cũng bị dọa sợ, ôm chân nàng khóc thút thít.

Thị vệ lập tức tiến lên bảo vệ Hoàng Thượng. Lâm Huệ nhào vào lồng ngực Tề Diệp, chịu đựng đau nhức trên lưng hỏ "Hoàng Thượng người có bị thương không?"

Tề Diệp ở trên lưng nàng sờ một chút, thấy máu tươi nhuộm đỏ, lập tức thay đổi sắc mặt. Mà thủ phạm đã nuốt độc tự sát trước khi bị bắt.

"Trẫm không có việc gì, Lâm Sung Dung đừng lo lắng, trẫm đã sai người đi truyền ngự y." Lâm Huệ gật gật đầu, nhìn thoáng qua Hạ Uyển Chi cách đó không xa, hừ lạnh một tiếng. Cảm giác đau đến sắc mặt tái nhợt, gắt gao bắt lấy cánh tay hắn. Tề Diệp lúc này tâm tình phức tạp.

Hai đứa nhỏ bị doạ sợ, Hạ Uyển Chi không thể đến xem xét bên kia được, đành phải mang chúng hồi cung để trấn an. Cả hai đứa đều phải dỗ một hồi lâu mới an tĩnh lại. Sau khi Tứ hoàng tử bú sữa rồi ngủ, nàng mới ôm Nhị hoàng tử vỗ về trong chốc lát, đợi hắn ngủ rồi mới hỏi chuyện.

Hạ Bích nói "Lâm Sung Dung không bị thương chỗ yếu hại, ngự y nói chỉ cần tĩnh dưỡng mấy tháng là khỏi. Chỉ là mất máu quá nhiều, chỉ sợ là phải điều dưỡng lâu mới tốt."

"Nhưng đã điều tra xong tiểu thái giám kia là người của ai chưa?" Thị vệ trông coi nghiêm ngặt thế nhưng còn có người đột nhập được, thật đúng là chuyện cười lớn.

"Nô tỳ đã hỏi thăm qua, hắn là thái giám vừa tiến cung không lâu, không có người nhà, chỉ còn lại có một mình hắn. Lại không ai nghĩ hắn còn nhỏ tuổi đã có tài bắn cung. Nghe kể rằng hắn vốn trầm mặc ít lời, người cùng hắn nói chuyện qua cũng không nhiều. Nô tỳ vô năng, chỉ nghe được có như vậy."

"Nói cách khác, không tra xét được gì về hắn?" Hạ Uyển Chi nhướng mày.

Hạ Bích áy náy cúi đầu "Nô tỳ vô năng."

"Thôi, chuyện khác Hoàng Thượng tự nhiên sẽ xử trí, Hoàng Thượng làm việc là tốt nhất, chỉ là lời lãi cho Lâm Huệ. Trải qua sự tình lần này, chỉ sợ Hoàng Thượng sẽ không vắng vẻ nàng ta nữa. Nếu đó là thủ đoạn tranh sủng của nàng ta, ta cũng chỉ có thể nói nàng ta đã hao phí nhiều tâm tư."

"Ý của nương nương là Lâm Sung Dung tự an bài thích khách?" Hạ Bích kinh ngạc ra tiếng. 

Hạ Uyển Chi cười lạnh "Có phải nàng an bài hay không ta không rõ ràng lắm. Tuy nhiên trước mắt bao người, ai cũng chưa nhìn thấy, vì sao chỉ có một mình nàng thấy. Hơn nữa, còn quên mình nhào lên cứu giá. Nàng ta chính là người sợ đau nhất, thế nhưng lại chắn mũi tên."

"Một khi đã như vậy, nương nương sao không nói cho Hoàng Thượng, miễn cho nàng ở trước mặt Hoàng Thượng tranh công."

"Không có bằng chứng, ta đi nói chỉ sợ sẽ làm cho Hoàng Thượng không vui, cảm thấy bổn cung ghen ghét đố kị, một phi tần nho nhỏ cũng không chấp nhận được."

Nàng cười lạnh "Nếu nàng chịu được khổ, vậy bổn cung liền chống mắt xem nàng còn có những chiêu gì."

Hậu chiêu gì đó Lâm Huệ không biết, tuy nhiên nàng cảm giác được cơn đau. Chỉ là khi nhìn đến người ngồi ở bên cạnh, nàng biết, dù đau đớn nhưng rất đáng giá. Ít nhất hắn cũng đã đến bên mình, trong mắt hắn sẽ không còn chỉ có một nữ nhân.

Ngự y rửa tay xong bắt đầu rút mũi tên, nàng cắn chặt khăn tay để tránh cắn trúng đầu lưỡi của mình. Một khắc khi mũi tên rút ra, nàng đau đến mồ hôi đầy đầu hét lớn, toàn thân run rẩy, cái cảm giác đau đớn xé da cắt thịt này lần đầu tiên nàng cảm nhận được.

Lúc ngự y đem thuốc bột rắc lên miệng vết thương, nàng rốt cuộc không nhịn được hôn mê bất tỉnh.

Lúc Hạ Uyển Chi đang chuẩn bị đi Đức Sang Cung xem xét lại nghe người bẩm báo Tề Diệp trở lại, liền đứng ở cửa chờ.

Tề Diệp nhìn thấy nàng liền cười: "Đừng lo lắng, trẫm không có việc gì!"

"Lâm Sung Dung đâu?" Nàng quan sát biểu tình của hắn, khẽ hỏi.

"Không cần lo lắng, ngự y nói nàng chỉ bị ngoại thương, vẫn chưa tổn thương đến gân cốt. Chỉ là mất máu quá nhiều, cần điều dưỡng tốt là có thể hồi phục. Hôm nay nếu không có nàng ấy, chỉ sợ hiện giờ người nằm trên giường chính là trẫm."

"Nếu là thần thiếp thấy, cũng sẽ nhào lên cản tên cho Hoàng Thượng. Chỉ trách thần thiếp không lưu ý, khiến cho Hoàng Thượng bị kinh hách."

"Nói bậy, trẫm muốn ngươi điều dưỡng thật tốt. Bên ngoài lạnh lẽo, trở về lại nói, tay ngươi thực lạnh."

Hai người bước vào phòng, hắn hỏi: "Hai đứa nhỏ thế nào?"

"Đã ngủ rồi, có chút kinh hãi nhưng hiện tại đã khá hơn nhiều." Nàng nói đúng sự thật.

Hắn gật gật đầu "Bọn hắn không bị sao liền tốt. Lần này may mắn có Lâm Sung Dung, trẫm nghĩ nàng ấy có công cứu giá, chờ ngày mai liền ban thưởng nàng ấy, Uyển Nhi cảm thấy thế nào?"

"Đương nhiên phải ban thưởng, rốt cuộc cũng là nàng ta cứu Hoàng Thượng." Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng nàng quả thật ngàn vạn không muốn. Nhưng nếu nàng phản đối thì lại quá mức máu lạnh vô tình.

"Ừ, tựa như năm đó Uyển Nhi cứu trẫm. Lúc đó trẫm nghĩ trên đời này sao lại có một cô nương ngốc đến vậy." Vỗ về khuôn mặt nàng, Tề Diệp cười cười.

Nàng cười một chút, cũng không nhiều lời. Năm đó nàng không phải là vì cứu hắn. Nhưng nếu hắn đã cảm thấy là cứu, vậy thì cứu cũng tốt.

"Hoàng Thượng định ban thưởng Lâm Sung Dung thế nào?" Nàng hỏi.

"Sắc phong, rốt cuộc nàng ấy tiến cung cũng đã lâu, cũng coi như tận tâm tận lực hầu hạ bên người trẫm, hôm nay lại cứu giá có công, một phân vị phi không quá."

"Phi vị?" Hắn gật gật đầu, nàng nghĩ nghĩ "Được Hoàng Thượng ban thưởng, Lâm Sung Dung biết được sẽ thật cao hứng."

"Ừ!" Hắn cười gật đầu "Trẫm đã nghĩ rồi, ban cho nàng ấy chữ Huệ, là Huệ Phi, Uyển Nhi cảm thấy thế nào?"

"Huệ Phi?" Tâm nàng nhói một lên một chút, ngay sau đó ý vị không rõ, cười nói "Do Hoàng Thượng làm chủ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net