Chương 175

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hoàng Thượng uống chén trà đi." Hạ Uyển Chi tự mình pha một ly trà cho Tề Diệp, một tay chống cằm, nhìn hắn uống trà, hỏi lấy lòng "Hương vị như thế nào?"

"Uyển Nhi pha trà tất nhiên còn hơn quỳnh tương ngọc dịch." Hắn mỉm cười ca ngợi, trong mắt mang theo ý cười.

Nàng xấu hổ bĩu môi, nghĩ tới cái gì, cười nói với hắn "Hôm nay thần thiếp rất vui!"

"Ồ! Nói thử nghe xem nào." Hắn cười vươn tay xoa xoa mặt nàng, sau đó vén sợi tóc trên má ra sau tai cho nàng.

Nàng biết hắn muốn nghe chính miệng mình nói, nàng ôm lấy hắn từ phía sau, cằm cọ cọ lên cổ hắn "Hoàng Thượng vẫn chưa quên lời đã nói với thần thiếp."

"Trẫm quân tử nhất ngôn, sao lại nuốt lời, ngươi lại dám hoài nghi trẫm." Nói rồi hắn bắt lấy tay nàng, cắn một cái xem như trừng phạt. Hơi thở nóng hầm hập khiến nàng nhịn không được rụt rụt tay, hắn cắn mạnh thêm chút, nàng vội vàng xin khoan dung.

"Hoàng Thượng, thần thiếp biết sai rồi, cầu Hoàng Thượng khoan thứ."

Thanh âm thỏ thẻ, ánh mắt cầu xin, một bộ dáng vô tội đáng thương.

Vốn dĩ là Tề Diệp chọc nàng, nay thấy nàng như thế thì không nhịn được cười, ôm nàng đặt lên trên đùi, cúi đầu hôn lên má nàng một cái "Biết sai rồi thì tốt, về sau không được hoài nghi trẫm nữa."

Nàng gật gật đầu, nhìn vết thương trên mu bàn tay hắn, là vết thương bị rắn cắn lần đó lưu lại, ngự y nói dấu vết đó không tiêu mất được, sẽ ở cùng với hắn cả đời.

Lần này Thái Hậu rất tức giận, Hạ Uyển Chi bị bà gọi qua, Thái Hậu sắc mặt không tốt, đối với nàng càng không khá hơn bao nhiêu, bảo Quế Tú ma ma nhắc đi nhắc lại quy củ cùng chức trách của Hoàng Hậu cho nàng nghe.

Nàng biết ý của Thái Hậu, mặt không cảm xúc lắng nghe, cũng không mở miệng đáp một lời nào, có vẻ như các nàng làm cái gì đều không có quan hệ với nàng. Thái Hậu bị biểu tình không mặn không nhạt, hờ hững của nàng chọc tức đến mức muốn nổ cả tim phổi. Đập vỡ chung trà trước mặt nàng, bảo nàng lăn đi.

Đương nhiên Hạ Uyển Chi sẽ không thật sự lăn đi, chỉ là đối với việc Thái Hậu vũ nhục nàng, nàng nói "Thái Hậu bớt giận, bổn cung sẽ không quấy rầy nữa, chỉ là nếu bổn cung lăn đi chỉ sợ làm mất phượng giá, thứ cho bổn cung không thể đáp ứng."

Thái Hậu trừng mắt nhìn nàng, tức giận không nhẹ.

Nàng làm bộ làm tịch quan tâm nói "Mong Thái Hậu bình tâm, nghe nói khó thở sẽ phát bệnh, có một vị phu nhân đại thần bởi vì khó thở quá độ, sau khi ngã xuống liền không đứng lên được nữa, hiện giờ ăn uống cũng phải ở trên giường, càng đừng nói đến những chuyện khác."

"Đây là Hoàng Hậu đang nguyền rủa ai gia sao?" Thái Hậu nghiến răng nghiến lợi "Ngươi thật to gan!"

"Bổn cung không dám, bổn cung chỉ là quan tâm Thái Hậu mà thôi, nếu Thái Hậu không cảm kích, bổn cung cũng không nói nhiều. Thái Hậu lớn tuổi, có một số việc vẫn nên bớt nhọc lòng mới tốt, bắt chó đi cày chính là xen vào việc người khác, tin rằng Thái Hậu cũng biết điều này."

Dứt lời nàng nhìn thoáng qua Thái Hậu sắc mặt xanh mét, trừng mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống mình, cười cười, mang theo cung nhân thong thả ung dung rời đi.

Mấy ngày sau, Thái Hậu nói là thân mình không khoẻ, ở Thọ Ninh Cung nghỉ ngơi một thời gian. Tề Diệp đi thăm hai lần, mỗi lần trở về trên mặt đều không vui. Hắn không nói nàng cũng biết khẳng định là Thái Hậu nói gì đó khiến hắn không thích, mà hắn cũng cự tuyệt việc Thái Hậu bảo hắn tuyển phi, phế hậu.

Hạ Uyển Chi biết Thái Hậu không thích nàng, nàng cũng không thích Thái Hậu, nhưng cũng không thể cả đời không qua lại với nhau. Vì tẫn hiếu, lâu lâu nàng lại đến Thọ Ninh Cung nhìn xem nhưng Thái Hậu đều cho chặn ngoài cửa, không muốn gặp nàng. Nàng cũng không tức giận, chỉ cần làm tròn bổn phận, sẽ không sợ có người đem ra nói xấu, lấy làm sơ hở của nàng.

Vào đầu hạ, Hạ Uyển Chi đã thay váy mỏng, sự vụ hậu cung tuy nhiều nhưng nghiêm chỉnh có thứ tự, căn bản không cần nàng quá nhọc lòng.

Hạ phu nhân phái người truyền tin nói là muốn vào cung bái kiến nàng. Hạ Uyển Chi biết ý đồ đến của nương, nghĩ nghĩ rồi đồng ý thỉnh cầu của bà.

Hai người gặp mặt hàn huyên vài câu, Hạ phu nhân đột nhiên thở dài nói: "Hôm nay kỳ thật nương tiến cung là có việc muốn cầu Uyển Nhi hỗ trợ."

"Nếu là sự tình của Tần Thanh Nhược, nương không cần nhiều lời." Nàng kiên định nói "Bổn cung sẽ không đồng ý bất luận kẻ nào tiến cung."

Hạ phu nhân sửng sốt, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Nàng an ủi "Nếu nương lo lắng hậu cung sẽ có người tranh sủng, uy hiếp đến địa vị Hạ gia, vậy điểm này người có thể yên tâm. Chỉ cần bổn cung còn ở hậu cung một ngày, Hạ gia sẽ không bao giờ mất đi che chở."

"Chính là..." Hạ phu nhân chần chờ một chút, nói "Chính là người đều sẽ già đi, dung nhan cũng héo úa, làm sao giữ lại được tâm của Hoàng Thượng? Nương cũng là muốn tốt cho Uyển Nhi, Thanh Nhược dung mạo xuất chúng, tri thư đạt lý..."

"Chuyện Hoàng Thượng quyết định dù là bổn cung cũng không dám nói gì. Nếu nương thật sự muốn đưa Thanh Nhược biểu muội tiến cung, vậy tự mình đi nói với Hoàng Thượng đi."

Nàng có chút không vui, Hạ phu nhân đã nhìn ra, ấp úng cười cười, hiểu được sự tình hôm nay không có khả năng tiến triển. Bà biết bà không phải là một mẫu thân tốt, nhưng bà phải vì tiền đồ của Hạ gia mà suy xét.

"Đưa ra ngoài chưa?" Nàng xoa xoa ấn đường, có chút bực bội.

Cung nữ gật đầu "Nô tỳ tận mắt nhìn thấy phu nhân lên xe ngựa, phu nhân đã ra khỏi cung."

"Ừ!" Nàng lên tiếng, nhìn thời gian còn sớm, nàng không có việc gì để làm liền đi thăm Hạ Bích.

Trên người Hạ Bích có thương tích, trong khoảng thời gian này vẫn luôn tĩnh dưỡng. Đối với Hạ Bích trung thành, nàng cảm thấy vui mừng, nhiều lần đều là nàng ngăn cản nguy hiểm cho mình, đối với nàng ấy, Hạ Uyển Chi cũng là cảm thấy như người thân.

Bữa sáng, bọn họ vây quanh một cái bàn dùng bữa, Tiểu Nguyệt Nhi có chút vụng về cầm chiếc đũa gắp đồ ăn. Nàng kiên nhẫn dạy dỗ Tiểu Nguyệt Nhi dùng bữa. Bọn Tiểu Thái Tử đã bắt đầu ăn rất quy củ.

Tiểu Nguyệt Nhi dùng đôi đũa không thuần thục, mới ăn một lát mà đã làm đổ không ít cơm. Nàng nhíu mày nhìn, nhìn đến Tiểu Nguyệt Nhi ném đũa tránh ở phía sau Tề Diệp, sợ hãi nhìn người đang không vui.

Tề Diệp thấy thế sờ sờ đầu Tiểu Nguyệt Nhi trấn an, ôm con bé lên ngồi ở trên đùi, cầm lấy bàn tay trắng nõn múp míp của nó, cẩn thận nghiêm túc dạy dỗ nó dùng đũa ăn cơm.

Nhìn bộ dáng hắn kiên nhẫn dạy dỗ, một lớn một nhỏ thật sự nghiêm túc, nàng cảm thấy rất tốt đẹp.

Ăn một bữa sáng mãi mới kết thúc, Tiểu Nguyệt Nhi ăn no rồi liền cùng hai vị ca ca ra bên ngoài chơi. Đợi lát bọn họ sẽ đi Thượng thư phòng, thời gian ba người có thể chơi ở bên nhau không nhiều lắm, mà con bé cũng phải đi học đọc khẩu hình miệng và chữ viết, nó cũng rất vất vả.

Buổi sáng nàng dạy dỗ Tiểu Nguyệt Nhi nhận thức mấy chữ, Tiểu Nguyệt Nhi nói là muốn đi thả diều, nàng không đáp ứng Tiểu Nguyệt Nhi liền thất thần. Miễn cưỡng kiên trì trong chốc lát nàng liền bất đắc dĩ phải đồng ý dẫn nó đi ra ngoài chơi. Còn chưa có ra cửa liền thấy cung nhân vội vàng mà đến, nàng bảo bà vú mang theo Tiểu Nguyệt Nhi đi chơi, sau đó ý bảo cung nữ nói tiếp.

Cung nữ bẩm báo "Hồi Hoàng Hậu nương nương, Hiền phi không còn nữa."

"Sao lại như vậy?" Nàng nhíu mày, hỏi.

Cung nữ nói "Người phát đồ ăn ở lãnh cung tới nói, buổi sáng khi đi đưa cơm phát hiện đồ ăn hôm qua chưa được động đến, cung nhân không yên tâm vào xem, phát hiện Hiền phi đã treo cổ tự sát."

"Đã biết!" Tuy nàng có chút ngạc nhiên nhưng cũng không có gì ngoài dự kiến. Vào lãnh cung thì đừng mơ tưởng trở ra, chỉ là nàng còn chưa có kịp tới tra tấn, người đã chết rồi, thật không thú vị.

Sau khi Tề Diệp biết cũng chưa nói cái gì, chỉ phân phó Quang Thuận công công dựa theo lễ nghi của phi tần mà mai táng, cũng coi như là cho nàng ta một phần quang vinh.

Đối với cách làm của hắn, nàng không phản đối, rốt cuộc người đã chết, những cái hư danh đó không đáng kể chút nào. Chỉ là còn vấn đề về Lục hoàng tử. Tề Diệp mặc kệ, nàng làm chủ sai cung nhân dọn dẹp một cung điện ở phụ cận lãnh cung, an bài đưa nó qua đó, sai người chuyên tâm chăm sóc, ăn mặc cũng sẽ không bạc đãi, nhưng khẳng định không còn có vinh quang trước kia.

Hiền phi chết, nàng vẫn cho người tra xét một chút, phát hiện có người đã từng trà trộn vào, có điều không cần đoán nàng cũng biết là ai. Mà Hiền phi là thật sự sợ tội thắt cổ tự vẫn, hay là bị mưu sát, sợ là chỉ có nữ nhân kia mới biết được.

Đáp ứng Tiểu Nguyệt Nhi đi thả diều rồi thì không thể nuốt lời. Nhưng thời tiết cũng không tốt, mưa dầm kéo dài, chờ thời tiết sáng sủa thì đã là chín ngày sau.

Tiểu Nguyệt Nhi một tay lôi kéo tay nàng, một tay nắm lấy con diều cao hứng nhảy nhót, cùng nàng đi về phía Phóng Ưng đài.

Phóng Ưng đài có cung nữ đang quét tước, thấy các nàng tới thì vội vàng hành lễ sau đó lui sang một bên. Nàng cùng Tiểu Nguyệt Nhi chơi trong chốc lát rồi ngồi uống trà, nhìn Tiểu Nguyệt Nhi hứng thú dạt dào thả diều, nàng cười cười.

Đột nhiên trước mắt có một người quỳ xuống, cung nhân bị kinh động, đề phòng nhìn kẻ đang quỳ trên đất: "Lớn mật, không muốn sống nữa sao, dám va chạm Hoàng Hậu nương nương."

"Nô tỳ biết sai, nô tỳ có chuyện quan trọng muốn bẩm báo Hoàng Hậu nương nương." Cung nữ cúi đầu, thân mình run nhè nhẹ, tựa hồ rất sợ hãi.

Hạ Uyển Chi nhìn nàng ta một cái, nâng nâng tay: "Chuyện gì?"

Cung nữ ngẩng đầu sợ hãi nhìn nàng một cái, lại nhìn các cung nữ nên cạnh nàng, Hạ Uyển Chi minh bạch ý nàng ta, chỉ để lại một vị cung nữ "Nói đi, có chuyện gì?"

Cung nữ mang biểu tình giãy giụa trong chốc lát, nói "Lương phi cùng Khang Ninh Vương có gian tình!"

Hạ Uyển Chi khiếp sợ.

Cung nữ sợ nàng không tin, nói "Lời nô tỳ nói đều là thật, nô tỳ không dám có nửa câu nói dối." Nàng ta than thở khóc lóc: "Nô tỳ là người bên cạnh Liêm Chiêu dung. Liêm Chiêu dung bị Lương phi hại chết, bởi vì chủ tử nhà nô tỳ vô tình phát hiện Lương phi lén gặp gỡ cùng Khang Ninh Vương, cho nên bị Lương phi thiết kế hại chết."

"Ngay cả Hiền phi cũng đều là Lương phi hại chết, nô tỳ nói vụ gian tình cho Hiền phi, ai biết Hiền phi cũng không phải đối thủ của nàng ta." Nàng nói "Nước thuốc trong tay Hiền phi là Lương phi đưa qua, là nàng ta nói Hoàng Hậu nương nương hạ độc thủ với Hiền phi, Hiền phi là bị lợi dụng."

"Ngươi nói đều là sự thật?" Ngăn chặn phẫn nộ trong lòng, nhìn kỹ người trước mắt, đúng là tâm phúc của Liêm Chiêu dung.

"Nếu nô tỳ có nửa câu nói dối, liền bị thiên lôi đánh chết, vĩnh viễn không siêu sinh!"

"Nếu như thế, bổn cung đã biết!" Nàng cười lạnh, xem ra nàng không thể đợi thêm nữa, bao năm nay nàng vẫn quá mềm lòng với Lâm Huệ, không nghĩ tới nàng ta đã tư thông cùng Khang Ninh Vương. Nói như vậy, khẳng định chuyện hành thích không tránh khỏi có liên quan tới nàng ta.

"Hoàng Hậu làm sao vậy?" Tề Diệp nhìn Hạ Uyển Chi xuất thần, hỏi.

"Thần thiếp không có việc gì." Nàng hoàn hồn, cười cười với hắn, nhìn sắc trời không còn sớm, phân phó cung nhân chuẩn bị đồ ăn, lại bảo bọn họ gọi đám Tiểu Thái Tử tới, rửa tay dùng bữa.

Đại khái là nàng che dấu quá tốt, Tề Diệp vẫn chưa hỏi nhiều, mà là sủng nịch nhìn Tiểu Nguyệt Nhi đã cầm đũa thành thạo dùng bữa, cũng không cần bà vú đút nữa.

Chuyện lớn như vậy Hạ Uyển Chi không có khả năng tin vào lời nói một bên của cung nữ kia. Nàng cho người âm thầm lưu ý động tĩnh của Lâm Huệ cùng Khang Ninh Vương, muốn chứng thực xem giữa bọn họ có phải có gian tình như lời cung nữ kia hay không.

Qua nửa tháng, người theo dõi đã có tin tức, nói là nhận được tin mật từ trong tay một vị tiểu thái giám. Hạ Bích trình lên cho nàng xem, nàng mở trang giấy ra, nhìn nét chữ quen thuộc, cười lạnh một tiếng: "Thì ra là sự thật."

"Nương nương, có muốn nói cho Hoàng Thượng biết hay không?" Hạ Bích đã khỏi hẳn, hiện giờ đã quay lại làm việc, tĩnh dưỡng hơn một tháng, nàng mượt mà hơn không ít.

"Đương nhiên!" Hạ Uyển Chi nhìn lướt qua thư từ, nói: "Nghe nói trong cung có người bắt chước nét chữ rất giống thật?"

"Vâng!" Hạ Bích hiểu rõ, nói: "Nương nương muốn viết cái gì, nô tỳ lập tức cho người sao chép."

Hạ Uyển Chi gật đầu, tự viết mấy câu giao cho Hạ Bích, sai người bắt chước nét chữ của Lâm Huệ, viết một phong thư đưa cho Khang Ninh Vương. Nàng muốn làm cho bọn họ thân bại danh liệt, tội danh rõ ràng.

Khang Ninh Vương nghe nói trong cung đưa tin tới, vẫy vẫy tay bảo vũ cơ lui xuống, lười nhác mở ra xem, cười lạnh một chút. Tờ giấy trong tay bị hắn vò nát vứt trên mặt đất: "Nữ nhân này càng ngày càng không biết tốt xấu, dám sai bảo bổn vương."

Mặc dù như thế, Khang Ninh Vương vẫn kiên nhẫn viết một phong thư cho người đưa trở về. Dù sao nữ nhân kia còn có một chút tác dụng, tạm thời hắn vẫn không thể trở mặt với nàng ta được.

Cung nhân đưa tin cho Khang Ninh Vương đi theo xe ngựa mua sắm vào hoàng cung, lại không đi chỗ Lâm Huệ trước, mà chuyển bước chân, tránh ánh mắt người khác để đi đến Chiêu Hoa Cung.

Hạ Uyển Chi xem thư, cười trào phúng. Khang Ninh Vương nói năng tuỳ tiện, mang theo đùa giỡn nói là rất nhớ Lâm Huệ. Rõ là có gian tình, không cần nói cũng biết.

Có điều lời nói miệng không bằng không chứng, cho dù giữa họ có thư từ lui tới cũng khó mà vạch mặt. Cho nên, nàng muốn trình diễn một màn có cả nhân chứng vật chứng đầy đủ, để xem bọn họ còn giảo biện thế nào.











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net