Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Uyển Chi thay đổi một bộ cung trang, tỉ mỉ ăn mặc một phen. Bởi vì là sinh nhật hoàng hậu, nàng mặc một bộ cung trang màu tím nhạt, màu sắc không tính là nổi bật. Sinh nhật hoàng hậu, nàng cũng không có ý muốn đoạt nổi bật của hoàng hậu. 

Châu thoa cũng là tuân theo cấp bậc tiệp dư này của nàng, không cài đầy châu ngọc.

Lúc đi ngự hoa viên đối mặt với Vương chiêu viện, nhớ tới nàng ta cùng Vương phu nhân đối thoại, Hạ Uyển Chi cười cười “Vương chiêu viện hôm nay ăn mặc thật tinh mỹ, tần thiếp thiếu chút nữa là không nhận ra được!”

Vương chiêu viện nghe được trong lòng cao hứng, nhịn không được đắc ý sờ sờ kim thoa mẹ mình cho chuẩn bị “Hạ tiệp dư có nhãn lực tốt. Hôm nay tần thiếp đúng là mất không ít bạc. Một thân này từ trên xuống dưới, là đủ bạc cho vài gia đình xài cả đời. Ngược lại Hạ tiệp dư nhìn đơn giản quá!”

“Tần thiếp chỉ là một tiệp dư, sao có thể so với Vương chiêu viện đeo vàng đội bạc.” Hạ Uyển Chi mỉm cười trả lời một câu.

Vương chiêu viện trong lòng càng thêm đắc ý. Nàng đã nói trong hậu cung được sủng ái nhất cho dù không phải mình, cũng không thể nào là nàng ta. Cũng chỉ là dùng thủ đoạn dụ dỗ mê hoặc Hoàng Thượng đi chỗ nàng ta dùng bữa mấy lần, có cái gì mà hâm mộ. Chỉ cần có thể sinh hạ hoàng tử, mới chân chính là có bản lãnh.

Vương chiêu viện nhìn canh giờ không còn sớm, nhân tiện nói “Hạ tiệp dư tự biết là tốt, đừng tưởng rằng đi theo Đức phi thì có thể bay lên ngọn cây?”

“Đa tạ vương chiêu viện nhắc nhở!” Hạ Uyển Chi cười nhạt trả lời một câu, nhìn thân ảnh đi xa, nghiêng đầu nói với Hạ Bích “Xong chưa?”

“Nương nương yên tâm, nô tỳ đã sắp xếp xong xuôi.”

Hạ Uyển Chi gật gật đầu, bước chân nhẹ nhàng chậm chạp đi về hướng ngự hoa viên.

Không cần nhiều lời cũng biết đêm nay yến hội cực kì náo nhiệt. Hạ Uyển Chi đi không sớm. Đức phi đã đến, Thục phi còn chưa tới, nàng ta hiện tại xem như được giải trừ cấm túc, có thể tùy ý đi loạn. Đương nhiên xuất cung sợ là không được. 

Hạ Uyển Chi ngồi xuống vị trí của mình, rất nhanh liền có tỳ nữ dâng trà. Mỗi lần cung yến, chén trà thứ nhất phần lớn là trà hạnh nhân, pha rất đặc. 

Hạ Uyển Chi nhìn Vương chiêu viện cách đó không xa vô tri vô giác uống vào, nàng nhịn không được cười một chút, nhất thời không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn, để cho nàng ta chịu chút đau khổ làm trò cười vậy. 

Nàng bưng trà hạnh nhân uống một ngụm, tâm tình thật tốt.

Không bao lâu Thục phi một bộ cung trang hồng lựu đến. Đây chính là lần đầu tiên nàng ta lộ diện trước mặt mọi người sau khi được giải trừ cấm túc, tất nhiên muốn bày ra bộ dáng thật tốt lấy lại khí thế.Chỉ tiếc có một hai người không có ánh mắt. Ví dụ như Vương chiêu dung, trên người nàng ta cũng mặc một bộ cung trang hồng lựu, chỉ là so sánh với Thục phi thêu, cung trang nàng ta thêu hoa cỏ, phối hợp với châu ngọc, nhìn Vương chiêu viện có vẻ không phóng khoáng. 

Thục phi cũng nhìn thấy Vương chiêu viện, nhìn hai bộ y phục màu sắc tương tự, Thục phi cười cười không rõ ý tứ gì với nàng ta, nghiêng đầu nói với Mộc Hương “Không phải bản phi đã nói, ở trong cung này không muốn nhìn thấy y phục màu hồng lựu trên người ai ngoài trừ bản phi. Chẳng lẽ ngươi không để lời bản phi nói ở trong lòng?”

“Nương nương minh giám, nô tỳ ngay cả có bốn lá gan cũng không dám không nghe lời nương nương nói. Nô tỳ đã phân phó Nội Vụ phủ, bọn họ dù có gan lớn như trời cũng không dám không nghe nương nương phân phó.” Mộc Hương nói “Nhìn quần áo Vương chiêu viện, không giống như là xuất phát từ tay nghề của cung nhân. Nghe nói hôm nay nàng ta gặp Vương phu nhân, buổi trưa cũng không phải là mặc bộ quần áo này. Nói không chừng là từ ngoài cung mang vào.”

“Thấy rõ ràng?” Thục phi nghe, ánh mắt chợt lóe, nhịn cười không được.

“Xin cho nô tỳ cẩn thận nhìn một chút!” Mộc Hương không dám xác định, liền lấy cớ đi vòng qua bên cạnh Vương chiêu viện, quan sát quần áo trên người nàng ta một phen, xác định không phải là xuất từ tú phường trong cung, lúc này mới yên tâm trở về phục mệnh.

Hạ Uyển Chi nhìn động tĩnh của Thục phi bên kia, lại nhìn một chút Vương chiêu viện chẳng hay biết gì, nhịn không được trong lòng buồn cười. Xem ra Vương chiêu viện lại gây phiền toái. 

Thục phi ngồi xuống không lâu thì đế hậu, thái hậu liền xuất hiện. Nhất thời cả ngự hoa viên mọi người đứng dậy hành lễ. Hoàng hậu mỉm cười nói vài câu đường hoàng rồi cho tất cả mọi người ngồi xuống. Vũ cơ nhẹ nhàng bước chân lên thảm đỏ, bắt đầu nhảy múa.

Văn võ bá quan cùng hô lên cung chúc sinh nhật hoàng hậu rồi rối rít đưa lễ vật lên. 

Hoàng hậu mỉm cười nhận lấy lễ vật, một lúc sau cung yến liền bắt đầu. Các cung nhân như nối đuôi nhau đi ra. Thức ăn phong phú tinh xảo từng món từng món bưng lên, hương thơm bốn phía.

Động đũa không lâu, Hạ Uyển Chi liền phát hiện Vương chiêu viện bắt đầu đứng ngồi không yên. Chờ trong chốc lát nàng ta liền rời tiệc mà đi. Hạ Uyển Chi cùng Hạ Bích liếc mắt nhìn nhau, hai người đều đoán được là thế nào, cũng nhịn không được nhìn nhau cười một tiếng.

Để tránh bị người phát hiện, nàng đưa tay áo uống trà, che kín nửa gương mặt cười nham nhở. 

Vương chiêu viện rời đi không bao lâu thì trở lại, thoạt nhìn cũng không có gì không ổn. Chỉ là không bao lâu nàng ta lại đứng dậy ly khai. Cứ như thế mấy lần, đợi khi nàng ta trở về lần nữa, thoạt nhìn sắc mặt có chút tái nhợt.

Hạ Uyển Chi hảo tâm hỏi “Vương chiêu viện không có sao chứ?”

“Không có việc gì!” Vương chiêu viện vịt chết còn cứng mỏ trả lời một câu, nói chuyện có chút gằn giọng. Nàng ta cảm thấy bụng lại bắt đầu đau, liền đứng dậy rời đi. Đinh Hương đỡ nàng ta đi về hướng nhà xí.Hạ Uyển Chi nhìn nhịn không được cười một tiếng, đột nhiên cảm thấy hôm nay tâm tình thật tốt.

Cho đến khi yến hội náo nhiệt kết thúc, Vương chiêu viện mới cảm thấy được giải thoát, nhìn Tề Diệp cùng hoàng hậu rời đi, nàng đã mềm nhùn chân, để Đinh Hương dắt díu đi về nghỉ. Phân phó người đi thỉnh ngự y nhìn một chút cho nàng. Nàng nhất định bị bệnh, hoặc là ăn hư bụng, nếu không làm sao cứ muốn chạy đi nhà xí đây.

Hạ Uyển Chi nhìn Thục phi theo đuôi Vương chiêu viện rời đi, phân phó Trúc Thanh đi về trước chuẩn bị nước nóng. Nàng muốn đi từ từ trở về. Trúc Thanh vừa ly khai, nàng liền mang theo Hạ Bích theo sau!
Vương chiêu viện được Đinh Hương cùng một cung nữ khác đỡ, tiểu thái giám ở phía trước đốt đèn lồng. Nàng đi không bao xa đã bị Thục phi gọi lại, Vương chiêu viện ngại thân phận hai người, miễn cưỡng đứng thẳng người hành lễ.

Thục phi cười tủm tỉm nhìn chằm chằm nàng nói “Nhìn Vương chiêu viện hình như khí sắc không tốt a? Như thế nào, có phải bị bệnh không?”

“Đa tạ Thục phi nương nương quan tâm, tần thiếp quả thật có chút thân thể khó chịu. Nếu không có gì phân phó, tần thiếp xin được cáo lui trước!” Nói chuyện, Vương chiêu viện đều cảm thấy bụng vang lên ọc ọc, mơ hồ có chút đau đớn. Nàng biết rõ đây là nàng lại muốn đi nhà xí. 

Thục phi đang lo tìm không được cớ thích hợp để dạy dỗ nàng một trận. Hôm nay vừa vặn gặp được, sao lại dễ dàng bỏ lỡ?

“Chậm đã, bản phi còn chưa có cho ngươi đi, ai cho ngươi lá gan không đợi bản phi lên tiếng đã đi?” Thục phi cất giọng nói “Vương chiêu viện thật đúng là to gan lớn mật, ngay cả quy củ trong cung cũng không tuân thủ sao?”

Vương chiêu viện biết rõ Thục phi khó đối phó, chỉ đành phải nói “Là tần thiếp thất lễ, không biết Thục phi nương nương có gì phân phó?”

“Không có phân phó Vương chiêu viện liền không tuân thủ cung quy sao?” Thục phi nhặt xương trong trứng chim, vờn quanh Vương chiêu viện một vòng, vẻ mặt ngạo mạn, cố ý kéo nơi này nơi kia trên người nàng. Chỉ hơi giật nhẹ, Vương chiêu viện nhíu nhíu mày, âm thầm ôm bụng, hy vọng có thể nhanh rời đi.

“Nhìn bộ cung trang này đúng là lạ mắt hết sức, không biết Vương chiêu viện từ đâu lấy được?” Thục phi cố ý dùng sức lôi kéo tà áo, kéo đến Vương chiêu viện thiếu chút nữa nhào vào trên người nàng.

“Chỉ là một bộ quần áo mà thôi, chẳng lẽ hoàng cung lại không cho người làm y phục sao?” Vương chiêu viện có chút giận, gạt tay của Thục phi tức giận nói “Thục phi nương nương nếu là không có việc gì, tần thiếp xin được cáo lui trước.”

“Có thể thì có thể. Nhưng thứ bản phi thích thì không muốn cùng người khác chia xẻ. Chỉ cần là quần áo hồng lựu, ngoại trừ bản phi bên ra, những người khác thức thời tốt nhất không nên mặc lên người. Vương chiêu viện hôm nay mặc bộ quần áo này bản phi rất không thích!””Hừ, Thục phi cũng quản quá nhiều chuyện. Người khác mặc y phục màu gì còn phải đến hỏi Thục phi sao?”

“Đương nhiên, dựa vào bản phi là Thục phi, ngươi cũng chỉ là một cái chiêu viện mà thôi, bản phi liền có năng lực quản ngươi. Không phục cũng không có biện pháp. Nếu đã nhắc nhở mà ngươi còn không nghe, vậy cũng không có cách nào khác!” Thục phi vuốt ve búi tóc, nói “Mộc Hương, lột y phục của nàng ta xuống!”

“Vâng!” Mộc Hương vẫn chờ chủ tử nhà mình nói những lời này, mặt lạnh tiến lên. Đinh Hương ngăn cản ở bên cạnh, rất nhanh bị tiểu thái giám Thục phi mang đến kéo ra. Vương chiêu viện muốn tránh thoát khỏi bị Mộc Hương bắt lấy. Thay vì nói là cởi quần áo, không bằng nói là đang khi dễ người. Mộc Hương bắt được chỗ nào nhéo chỗ ấy, ra tay vừa độc vừa nặng, đau đến mức Vương chiêu viện hấp khí. 

Không bao lâu quần áo trên người Vương chiêu viện bị lột xuống, hai người giãy giụa một lúc đầu tóc cũng mất trật tự không ít. Mộc Hương đem y phục vứt trên mặt đất, ngay trước mặt Vương chiêu viện đạp mấy cước, còn phun một bãi nước miếng “Vương chiêu viện lần sau cần có chút nhãn lực. Không nên đắc tội Thục phi nương nương, phải đi hỏi thăm một chút xem Thục phi nương nương yêu thích cái gì.”

“Các ngươi khinh người quá đáng, ta sẽ nói cho Hoàng Thượng, các ngươi...” Lời còn chưa dứt, đã phát ra hai tiếng “phụt phụt“.

Mộc Hương bị mùi thúi hun đến lui về phía sau hai bước, ghét bỏ nhìn Vương chiêu viện “Thật sự là thất lễ, chiêu viện nương nương thật thúi lắm!”

Thục phi níu lấy khăn tay bịt mũi, ghét bỏ “Thật sự là mất mặt, Vương chiêu viện nếu muốn làm ra việc thất lễ như vậy với Hoàng Thượng, chỉ sợ Hoàng Thượng sẽ không còn đi tìm Vương chiêu viện nữa, sẽ là chờ bị biếm lãnh cung đi!”

Dứt lời Thục phi vẻ mặt đắc ý lại buồn cười thong thả ung dung dẫn người rời đi.

Vương chiêu viện thẹn đến mức muốn chui xuống đất. Bên tai nóng lên, quần áo bị lột xuống vứt trên mặt đất, mà nàng chỉ mặc quần áo trong, đứng đó lung lay sắp đổ. Hiện tại ngay cả tâm muốn chết nàng cũng có. Mới vừa rồi không phải âm thanh xì hơi, mà là nàng nhất thời kích động làm dơ quần, một thân mùi cứt. 

Thục phi vừa đi, Hạ Uyển Chi ở trong bóng tối xem kịch vui mang theo Hạ Bích đi ra ngoài, cố làm ra vẻ kinh ngạc nói “Ai nha, Vương chiêu viện như thế nào cũng ở đây...” Lời còn chưa dứt, nàng giật mình “Chiêu viện nương nương sao lại chỉ mặc quần áo trong?”

Vương chiêu viện oán hận trừng mắt liếc nàng, tiếp nhận y phục Mộc Hương cởi xuống khoác lên người.

Hạ Uyển Chi nhéo nhéo mũi cố làm ra vẻ kinh hô “Ai nha mau đi thôi, chiêu viện nương nương có ngửi thấy một mùi cứt thúi hay không?”

Tiếng nói vừa dứt, Vương chiêu viện sầm khuôn mặt “Không cần ngươi trông nom, đừng ở chỗ này làm một bộ xem kịch vui. Sớm muộn có ngày sẽ khiến ngươi chống mắt lên nhìn!” Dứt lời, cũng không quan tâm y phục trên mặt đất, được Đinh Hương nâng đỡ hạ, từng bước thum thủm rời đi.Hạ Uyển Chi bịt mũi, cùng Hạ Bích nhìn nhau cười một tiếng, lập tức cảm thấy sảng khoái vô cùng.

Buổi tối Tề Diệp ngủ lại tại Phượng Nghi cung, hoàng hậu ân cần chuẩn bị nước nóng, hầu hạ Tề Diệp tắm rửa thay quần áo. Ngón tay như có như không chạy trên thân hắn, mơn trớn nơi nhạy cảm trên người hắn.

Tề Diệp buổi tối uống rượu, hào hứng không tệ, lại ngâm trong nước nóng, nhìn hoàng hậu vạt áo rộng mở, hơi nước làm cảnh sắc càng thêm kiều diễm, thân thể hắn dần dần hưng phấn lên, theo tư thế khom lưng của nàng, tay từ tà áo đưa đi vào. 

Hoàng hậu kinh hô một tiếng che ngực, vừa vặn đè nặng tay của hắn, thẹn thùng một tiếng “Hoàng Thượng...”

Tề Diệp cười, bóp một chút trên bộ ngực mềm mại của nàng rồi thu tay lại, để nàng hầu hạ chính mình tắm rửa. Vừa đến trên giường liền áp hoàng hậu ở dưới thân. Hoàng hậu cười duyên một tiếng, hai tay leo lên cổ của hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Ngày thứ hai, Vương chiêu viện thân thể khó chịu nằm ở trên giường, cũng không đi thỉnh an hoàng hậu. Đức phi cùng Hạ Uyển Chi đi Phượng Nghi cung, hoàng hậu sắc mặt hồng nhuận dặn dò vài câu liền cho các nàng tản đi.

Hạ Uyển Chi liền đi Đức Sang cung thăm Lâm Huệ một chút. Nàng ta vẫn còn đang nuôi thân thể, căn bản không thể ra cửa.

Lâm Huệ trông thấy nàng đến thì cười cười, nói “Tối hôm qua đã gặp Hạ phu nhân rồi?”

“Gặp, chỉ là nói mấy câu mà thôi. Cũng nhìn thấy mẹ ngươi. Bà nghe nói thân thể ngươi khó chịu, nhờ ta đem cái này giao cho ngươi.” Hạ Bích lấy ra một cái hộp gấm, Lâm Huệ tiếp nhận đến mở ra, là một chút cẩu kỷ A Giao, dùng để bổ dưỡng thân thể. 

Lâm Huệ có chút thương cảm cười cười “Trước kia muốn rời nhà, bây giờ rời đi lại muốn trở về. Lòng người thật đúng là kỳ quái đồ.” Không đợi Hạ Uyển Chi mở miệng, nàng hỏi “Mẹ ta khỏe không?”

“Nhìn bá mẫu khí sắc không tệ, chỉ là có chút bận tâm ngươi. Ngươi vẫn nên dưỡng thân thể cho tốt, có chuyện gì cũng chờ thân mình khỏe rồi nói sau.”

Lâm Huệ gật gật đầu. Hạ Uyển Chi lại ngồi trong chốc lát rồi mới đứng dậy rời đi. Hạ Uyển Chi vừa đi, Lâm Huệ mở ra cái hộp gấm kia lần nữa. Ở phía dưới nảy ra một cái hốc tối, bên trong có một phong thư, cùng một cái phù bình an. Nàng mang phù bình an lên trên người.

Mở thư ra nhìn, chữ viết rất quen thuộc, là bút tích mẹ nàng, ngoại trừ dặn nàng nuôi thân thể, ngược lại cũng không nói gì đặc biệt. Lâm Huệ cũng biết cứ nhất mực đắm chìm trong thống khổ mất đi hài tử căn bản không đáng. Nếu không phải chính mình không cẩn thận, cũng sẽ không mất hài tử. Nhưng trong lòng nàng vẫn có chút sợ hãi. Đêm đó nàng xác thực nhìn thấy quỷ, nhưng các nàng cũng không tin, cho rằng mình gặp ác mộng. 

Sắp đến buổi trưa, Hạ Hoa mang theo một tin tức trở lại, nói là Hà Chiêu dung không biết đã sinh cái bệnh gì, trên người mọc rất nhiều nốt, đã bất tỉnh nhân sự. Ngự y nhìn qua nói không được tốt.

Hạ Uyển Chi không có để ý, ngã bệnh là rất bình thường, cũng không có gì đáng giá ngạc nhiên. 

Chỉ là không nghĩ tới sau buổi trưa, Hạ Hoa hỏi thăm tin tức trở lại, nói chỉ sợ là bệnh đậu mùa. Cung nhân cũng không dám đến bên cạnh Hà Chiêu dung hầu hạ. 

Bệnh đậu mùa cũng không phải là bệnh nhỏ, trị không hết chính là người chết. Cái này cũng không coi vào đâu, khiến cho người ta sợ hãi chính là sẽ lây bệnh. Một người mắc, chỉ cần tiếp xúc một người khác thì sợ là cũng sẽ truyền sang.

Không bao lâu chuyện Hà Chiêu dung bị bệnh đậu mùa rất nhanh liền truyền đi khiến cả hậu cung sôi sục. Hoàng Thượng, thái hậu đều bị kinh động, sai ngự y đi xem một chút.

Lý ngự y nói là nhìn có chút giống bệnh đậu mùa, không khỏi giật mình một phen, quyết định cách ly ra. Lý ngự y đề nghị nhân lúc còn chưa khuếch tán ra, cho Hà Chiêu dung đi biệt cung dưỡng bệnh.

Tề Diệp chần chờ không có quyết định, dù sao chuyện đi biệt cung không phải dễ dàng như vậy. Nói như thế nào nàng ta cũng là cung phi, không thể đơn độc rời cung.

Hoàng hậu, thái hậu biết tin ngược lại rất nguyện ý cho Hà Chiêu dung rời đi. Thái hậu nói nàng ta ở lại trong cung không chừng là một mối họa, không bằng rời đi thật xa, trong cung mọi người cũng không cần thấp thỏm lo âu. 

Được hoàng hậu, thái hậu khuyên bảo, Tề Diệp chỉ là thoáng suy tư một lát, liền cho Quang Thuận công công đi xuống chuẩn bị. Phàm là người cùng Hà Chiêu dung tiếp xúc qua đều đi theo đến biệt cung. Lý ngự y tất nhiên cũng không ngoại lệ, cùng đi theo đến biệt cung.

Ngồi trên xe ngựa xuất cung, Hà Chiêu dung bất chấp trên người nhột muốn phát cuồng, nghĩ tới sắp được rời khỏi hậu cung nơi thị phi kia, nàng liền khẩn trương đến hai tay đều phát run. Vì đứa bé này, nàng đúng là chịu không ít khổ đau. Ngay cả chuyện làm bộ bị bệnh đậu mùa cũng làm được, có thể tưởng tượng đứa bé này đối với nàng mà nói là trọng yếu cỡ nào. Nàng tình nguyện liều mạng một lần, cũng không muốn lại bị hoàng hậu ức hiếp. 

Hà Chiêu dung vừa đi, cả hậu cung bắt đầu tổng vệ sinh. Đốt ngải diệp hun mỗi góc cung điện. Y phục đệm chăn đều giặt qua một lần, dùng ngải diệp hun một lần. Cung nhân cũng không dám tùy tiện qua lại lung tung, sợ lây dính cái đồ không sạch sẽ. Nhất thời trên dưới hoàng cung lòng người bàng hoàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net