Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai mẹ con tranh chấp cuối cùng vẫn là bởi vì Hạ phu nhân ngất đi mà chấm dứt.

Hạ phu nhân bị tức cấp công tâm, lảo đảo thiếu chút nữa té xỉu. Thật may là Hạ Uyển Chi tay mắt lanh lẹ đỡ nàng, nếu không té xỉu va va chạm chạm còn không biết đả thương chỗ nào.

Xem mẹ nàng tức giận, Hạ Uyển Chi trong lòng áy náy, đỡ Hạ phu nhân đi qua giường êm nghỉ ngơi. Hạ phu nhân cũng là nữ nhân quật cường, hất tay của nàng ra nhân cơ hội dùng lời nói châm chọc “Khỏi giả bộ, không bằng để cho ta tức chết thôi. Cũng đúng tâm nguyện của ngươi, ta chết đi ngươi giữ đạo hiếu ba năm, qua thời điểm vào cung, cũng không cần vào cung!”

Lời của bà làm người ta rất đau lòng. Hạ Uyển Chi cho tới bây giờ chưa từng nghĩ qua như vậy, lập tức hoảng loạn, còn thương tâm, cố chấp đỡ Hạ phu nhân ngồi ở trên giường, nàng giải thích “Nương suy nghĩ nhiều, nữ nhi cũng không nghĩ như vậy. Nữ nhi biết sai rồi, không nên chọc nương tức giận!”

“Hừ!” Hạ phu nhân hừ một tiếng, liếc mắt nhìn nàng “Uổng ta những năm này toàn tâm toàn ý đối với ngươi, đến cùng bất quá là lấy giỏ trúc mà múc nước. Lòng của ngươi so với tảng đá còn cứng rắn hơn. Ngươi đã không muốn tiến cung cũng không cần đi. Tất cả mọi người cùng nhìn Vinh Quốc phủ suy tàn, bị người cười nhạo, bị người chỉ chỏ đi!”

“Nương!” Nàng bất đắc dĩ, kêu một tiếng lại không biết nên nói như thế nào.

Hạ phu nhân thấy thế, làm bộ bộ dáng té xỉu vuốt đầu than thở, khóc lóc kể lể “Ta đời này là tạo cái nghiệt gì. Chịu khổ chịu tội sinh dưỡng mấy người hài tử, lớn nhỏ đều không biết tranh giành. Cho bọn họ hảo ăn hảo uống, đến cuối cùng là đều là bạch nhãn lang, vây cánh cứng cáp liền không quan tâm cha mẹ sống chết ra sao. Thật sự là làm bậy a, làm bậy a. Nuôi nữ nhi như vậy có ích lợi gì a, bất hiếu a, bất hiếu a!”

Ở quốc gia vô cùng chú trọng lễ nghi hiếu đạo, bất hiếu cũng không phải là danh tiếng tốt. Giống như một tòa núi lớn áp xuống, làm cho người ta vạn kiếp bất phục.

Hạ Uyển Chi lập tức bị lời mẹ nàng đâm trúng, nàng cũng không phải là bất hiếu, nhưng đối với người khác chưa chắc không phải là bất hiếu. Nàng sợ hãi, vội vàng nói “Nương, ngươi suy nghĩ nhiều. Nữ nhi vẫn luôn hiểu cha mẹ khổ tâm, như thế nào lại vong ân phụ nghĩa đây!”

“Nói so với hát dễ nghe, ai biết được!” Hạ phu nhân nghi vấn hừ hừ, tiếp tục nói “Người khác nuôi dưỡng nữ nhi nhu thuận nghe lời, săn sóc hiếu tâm, ta đây...” Hạ phu nhân liếc mắt nhìn nàng. Hạ Uyển Chi vẻ mặt áy náy. Bà cũng nghiêm chỉnh lại hừ hừ nhỏ xuống. Dù sao truyền đi thanh danh của hai người cũng không tốt, cũng là phía sau cánh cửa đóng kín nàng mới dám hừ hừ.

“Ngươi nếu như là thực sự hiếu tâm, nên làm cái gì bây giờ còn là thế nào không biết. Ngươi nói hậu cung như lang như hổ, chẳng lẽ ngươi lại không thể bảo hổ lột da?”

Hạ Uyển Chi nghĩ, nàng đến cùng có đúng là nữ nhi của mẹ nàng hay không? Vì cái gì có mẫu thân lòng dạ ác độc như vậy, lại còn muốn nàng bảo hổ lột da?

Chẳng lẽ bà không biết, không cẩn thận ngay cả xương cốt cũng sẽ không còn sao?

Thấy nàng cúi đầu không nói, Hạ phu nhân lập tức tức giận “Uyển Nhi, ngươi thay đổi!”Hạ Uyển Chi kinh hãi, chẳng lẽ nàng thấy điều gì?

Đang lo lắng chỉ nghe thấy Hạ phu nhân nói “Ngươi liên tục tranh cường háo thắng, lúc này sao lại vô dụng như vậy. Ngươi có thể trơ mắt nhìn cảnh kẻ ở viện kia sau khi tiến cung được sủng quan hậu cung, phú quý vô cùng hay sao?”

Nàng nghĩ, nàng đương nhiên không muốn. Nhớ rõ trước kia mẹ nàng chính là ở chỗ này khuyên lơn nàng. Về sau nàng hồi tâm đáp ứng, hơn nữa còn ước mơ muốn tiến cung, bay lên ngọn cây làm Phượng Hoàng.

Khi đó nàng căn bản không biết hậu cung là nơi làm cho người hít thở không thông cỡ nào, mới có thể ước mơ.

Mà bây giờ đã đi vào một lần, đã trải qua ngọt bùi cay đắng, trải qua chua xót. Tâm chết, như thế nào nguyện ý lần nữa đi vào?

Lại đi cái nơi thương tâm kia?

Vậy quá tàn nhẫn, đối với nàng quá tàn nhẫn!

“Tại sao không nói chuyện, ngươi có phải nhất định muốn nhìn mẹ ngươi bị nhà kề khi dễ, trào phúng, ngươi mới cao hứng?”

“Nương, nữ nhi không muốn. Nhưng dù Hạ Vũ tiến cung thì mấy người di nương các nàng lại có thể thế nào. Người là chính thất phu nhân, điểm này chắc là sẽ không thay đổi!”

“Nói như vậy ngươi còn chưa nguyện ý tiến cung?” Rõ ràng ngữ khí của Hạ phu nhân rất không cao hứng, mơ hồ mang theo tức giận.

Nàng cúi đầu, trầm mặc, không nói, biết rõ nói cái gì đều là vô ích.

Thấy thế, Hạ phu nhân tức giận đến toàn thân phát run, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép dùng cả hai tay đánh nàng “Bất hiếu, bất hiếu, ngươi đứa con gái bất hiếu này...
Hạ Uyển Chi cúi đầu, hai tay che mặt, buồn bực không nói, chịu bà đánh chửi. Nếu là đánh một trận có thể làm cho bà hết giận, nàng tình nguyện bị đánh cũng không muốn tiến cung.

Bắt đầu lực đạo không nhẹ, thấy nàng không phản kích, Hạ phu nhân tâm có điều cố kỵ, lực đạo nhẹ rất nhiều, giống như gãi ngứa, trong miệng lại tức giận nói “Ta như thế nào sinh dưỡng ngươi cái nữ nhi vô dụng như vậy. Ngươi cho rằng ngươi không muốn có thể như nguyện sao?”

Hạ phu nhân nói “Tên của ngươi đã trình báo lên, ngươi cho rằng còn có thể vãn hồi. Ngươi nếu muốn vãn hồi liền tức chết mẹ ngươi đi. Ta chết ngươi có thể lấy cớ giữ đạo hiếu, ngươi giết ta đi!”

“Nương, ngươi biết rất rõ nữ nhi sẽ không!” Giết bà, nàng xuống tay được cũng không phải là người.

“Ha ha, lúc này làm cái bộ dáng hiếu thuận gì?” Hạ phu nhân lau lệ “Mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, hôm nay liền đem lời nói ở chỗ này. Không phải là ngươi chết chính là ta chết, nếu không cái cung này, ngươi nhất định tiến vào rồi!”

“Nương...”

Nàng còn nghĩ khuyên mấy câu, Hạ phu nhân bực mình khoát tay “Đi ra ngoài, muốn tức chết ta cứ tiếp tục đứng ở chỗ này. Dù sao đều là nghiệp chướng của ta, nuôi ngươi một đứa con gái bất hiếu như vậy!”

Tiếng nói vừa ra, nàng không muốn rời đi cũng phải ly khai.

Hạ Uyển Chi cảm thấy hai chân nặng trịch, nhìn nhìn mẹ nàng muốn nói lại thôi. Hạ phu nhân nghiêng đầu không nhìn nàng, than thở vỗ trán, vẻ mặt bi thương gần chết. Nàng thu hồi ánh mắt hành lễ “Đều là nữ nhi bất hiếu chọc nương tức giận, kính xin nương đại nhân đại lượng.” Hạ phu nhân hừ hừ. Trong lòng nàng khó chịu, nói “Nương nghỉ ngơi thật tốt, nữ nhi cáo lui!”

Hạ phu nhân tiếp tục than thở, nàng nghe được cước bộ dừng lại, bóp bóp nắm tay, thẳng thắn sống lưng mở cửa đi ra ngoài.

Mấy người Hạ Bích cũng không canh giữ ở cửa, mà là đứng xa xa, có thể nghe thấy các nàng ở bên trong nói chuyện hay không cũng chỉ có mấy người Hạ Bích biết. Nàng thở dài nói với Lạc ma ma thị nữ thiếp thân của Hạ phu nhân nói “Nương thân thể khó chịu, ngươi đi vào chú ý săn sóc. Nương ăn không nhiều lắm, phân phó phòng bếp chuẩn bị chút ít thứ nàng thích ăn đi!”
Lạc ma ma gật gật đầu, tiến vào nhìn xem bàn thức ăn cơ hồ không động qua, trong lòng âm thầm đều biết, biết rõ mẹ con các nàng tranh chấp. Mặc dù tránh được, từ rất xa vẫn có thể mơ hồ nghe thấy những thứ gì.

Hạ Uyển Chi bước chân nặng nề quay lại viện mình. Tâm loạn như ma, căn bản không biết nên làm sao bây giờ.

Hạ Bích yên lặng ở phía trước xách theo đèn lồng, gặp tiểu thư nhà nàng sắc mặt nặng nề, trong lòng có chút bận tâm.

Trở về viện, Hạ Uyển Chi liền không nói một câu, dựa vào giường êm nhìn ánh nến xuất thần. Hạ Bích đứng trong chốc lát, lặng yên không một tiếng động đi ra ngoài, hồi lâu trở lại trên tay nhiều hơn một chén cháo thịt, mở ra vẫn còn hơi ấm nắp nóng hổi bốc lên.

Nghe hương thơm, Hạ Uyển Chi ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Bích khuyên nhủ nói “Tiểu thư buổi tối tựa hồ không có ăn cái gì. Nô tỳ hầm cháo tiểu thư không bằng uống một chút, bóng đêm dài dằng dặc, tiểu thư buổi tối chỉ sợ sẽ đói!”

Nàng hiện tại nào có tâm tư húp cháo. Lời mẹ nàng nói quả thực đánh nàng xuống địa ngục, đầu nàng đau phiền não không thôi còn còn chưa kịp nguôi đây.

Thấy nàng bất động, Hạ Bích tiếp tục khuyên bảo “Tiểu thư cho dù trong lòng không thoải mái cũng không thể lấy thân thể trút giận, nếu là hại thân thể có gì tốt?”

Đúng vậy, khó được sống lại một đời, nàng tại sao có thể bộ dạng thảm hại đày đọa thân thể đây?

“Bày lên đi! Là ngươi có lòng.” Hạ Bích vừa nghe vui mừng tung tăng như chim sẻ để cháo thịt xuống, lại cầm cái muỗng đưa cho nàng. Hạ Uyển Chi uống một ngụm, cảm thấy mùi vị không tệ “Còn nữa không? Tặng một phần qua cho nương đi!”

“Còn có, nô tỳ sẽ đưa đi!” Hạ Bích gật gật đầu, nói nàng có chuyện gì phân phó tỳ nữ khác.

Hạ phu nhân tức giận đến cái gì cũng không muốn ăn, nghe nói Hạ Uyển Chi sai Hạ Bích đưa cháo thịt đến, trong lòng tức giận, thầm nghĩ lúc này nịnh nọt có ích lợi gì, nếu như thực là săn sóc thì đã không cãi lời bà.

Hạ phu nhân nói “Không uống! Trở về nói cho nàng biết, nói ta đây làm nương này vô phúc tiếp nhận!”

Một câu nói nói xong, Hạ Bích tình thế khó xử, may là Lạc ma ma đối với nàng nháy mắt, để nàng rời đi, nàng mới biết phải làm sao “Phu nhân, tiểu thư liên tục nhớ tới phu nhân, nói là cháo thịt mùi vị không tệ, muốn phu nhân uống chút xin bớt giận đây!” “Đi xuống!” Hạ phu nhân không cảm kích, mặt không chút thay đổi nói một câu. Hạ Bích biết rõ nhiều lời làm cho người ta khí chịu, chỉ đành phải bưng cháo rời đi.

Nàng vừa đi, Hạ phu nhân thở dài “Ngươi nói ta đây cái vì ai tốt, toàn tâm toàn ý vì cái Vinh Quốc phủ này, cuối cùng thật là làm không đến, còn bị người ghi hận!”

“Phu nhân nói quá lời, có đại tiểu thư tri kỷ là được! Người nhìn một chút đại tiểu thư quan tâm ra sao, biết rõ phu nhân không có khẩu vị nên đưa cháo đến, kỳ thật đại tiểu thư là hiếu thuận nhất!”

“Hừ! Ta lại là không nhìn ra!” Hạ phu nhân hừ hừ hai tiếng “Còn không phải là tại nàng, ta mới không có khẩu vị như vậy.”

Lạc ma ma là tỳ nữ hồi môn của bà, từ nhỏ liền ở bên người hầu hạ, tất nhiên so với những người khác thân cận, có lời gì nàng cũng chẳng kiêng dè. Lạc ma ma cũng là người có phân tấc, biết cái thời điểm gì nên nói cái lời gì.

Lạc ma ma nói “Đại tiểu thư cũng không phải là hiếu thuận nhất, những năm trước đây phu nhân thân thể không thoải mái, đại tiểu thư liên tục hầu ở bên giường, còn đặc biệt đi cầu phúc thỉnh nguyện. Phu nhân nói cái gì đại tiểu thư đều nhu thuận nghe, nếu là có cái gì không muốn, chỉ sợ là cảm thấy phải rời xa phu nhân, không bỏ được!”

“Thật sự là không bỏ được?” Hạ phu nhân bị nói đến xúc động. Nữ nhi này bà tự nhiên biết rõ nàng hiếu thuận. Nói những thứ đả thương người kia cũng là vì làm cho nàng bỏ đi ý niệm trong đầu, nàng vô luận như thế nào cũng là phải tiến cung.

“Đúng vậy, nếu không cũng sẽ không khiến người đặc biệt đưa cháo đã, còn không phải là quan tâm thân thể của phu nhân.” Lạc ma ma cười cười, nhẹ lời mềm giọng an ủi.

Hạ phu nhân suy nghĩ một chút, nếu như thực là không bỏ được thì tốt rồi. Nếu là nguyên nhân khác, nàng thật đúng là không muốn biết rõ.

Nhớ tới Hạ Uyển Chi nói tới cơn ác mộng kai, Hạ phu nhân để ý, chuẩn bị mười lăm đi miếu tự cúng bái, hi vọng chỉ là cơn ác mộng, không phải trở thành thực tế.

Hạ phu nhân vốn là chờ Hạ lão gia trở lại liền nói với hắn chuyện của nữ nhi, suy nghĩ một chút nàng cũng không muốn cho hắn thêm phiền não nên không nói. Miễn cho bị ghét bỏ hành sự bất lực.

Hạ Bích trở về, nàng đã uống một bát cháo, tỳ nữ lấy cho nàng chén thứ hai nàng lắc đầu ra hiệu nàng ta đi xuống. Trông thấy Hạ Bích xách theo thực hộp trở lại, nàng hỏi “Nương nói như thế nào?”

Hạ Bích cúi đầu không nói.

Hạ Uyển Chi trong lòng hiểu rõ, nói “Nói thật!”

“Phu nhân nói là vô phúc tiếp nhận!” Hạ Bích chần chờ một chút, nhỏ giọng nói.

Nàng nghe xong thần sắc chưa thay đổi, khoát tay áo “Thôi, dọn dẹp một chút đi. Chuẩn bị nước nóng!”

“Vâng!” Hạ Bích vội vàng phân phó đi xuống, lại để cho tỳ nữ thu thập bát đũa, nàng đi phòng trong trải giường chiếu chuẩn bị đổi đồ mới.

Buổi tối Hạ Uyển Chi một đêm khó ngủ. Nàng nghĩ tới làm sao có thể bình an vô sự rời đi, mà Vinh Quốc phủ có thể không chịu tội khi quân?

Suy nghĩ một đêm đều không có đầu mối gì, nàng thở dài, bình minh mới dần dần ngủ thiếp đi. Ngày thứ hai nàng đi thỉnh an, Hạ phu nhân vẻ mặt nhàn nhạt, nàng xem thấy trong lòng có chút khó chịu, lại cũng không nhiều lời. Hai người trầm mặc một hồi, nàng đứng lên nói “Nương nếu là vô sự, nữ nhi đi về trước!”

“Mười lăm cùng ta đi miếu thành hoàng đi!” Lúc nàng hành lễ, Hạ phu nhân nói.

Nàng ngơ ngác một chút, thầm nghĩ đi miếu thành hoàng làm cái gì?

“Vâng!” Cuối cùng vẫn là đáp một tiếng, nàng tìm không ra cớ từ chối, lại nói đi ra một chút cũng là tốt, dù sao nàng thật lâu đã không đi ra ngoài!

“Không có việc gì xem《 nữ tắc 》 《 phụ đức 》 những sách kia nhiều hơn, đối với ngươi mới có lợi!”

“Vâng!” Xem nhiều hơn nữa thì như thế nào, chẳng lẽ có thể không cần tiến cung sao?

Rời đi chủ viện, nàng cảm thấy không khí đều mát mẻ không ít. Hôm nay khí trời tốt, nàng lại buồn ngủ cực kỳ, chuẩn bị trở về đi ngủ bù. Đi đượcvài bước, chạm mặt Hạ Vũ Dung di nương đi tới, đều tự hành lễ. Dung di nương nói “Đại tiểu thư thân thể khá hơn chưa?”

“Đa tạ Dung di nương nhớ tới, đã khá hơn nhiều!” Nói xong lại nhìn một chút Vũ. Hạ Vũ nhàn nhạt cười, nàng không muốn xã giao, nói “Dung di nương cùng Nhị muội đi thỉnh an đi! Ta đi về trước!”

Gật đầu báo cho biết một phen, vẻ mặt tự nhiên rời đi, không có xem nhẹ hai ánh mắt phía sau lưng. Nàng cũng không quan tâm, tự nhiên đi tới, bước chân yêu kiều, váy áo bồng bềnh.

Đợi nàng đi xa, Dung di nương thu hồi ánh mắt, nhìn quanh không người nào, trào phúng nói “Nghe nói đại tiểu thư tối hôm qua cùng phu nhân tranh chấp, tựa hồ huyên náo không vui!”

“A!” Hạ Vũ khiêu mi “Đại tỷ không phải là rất nghe nương sao, làm sao sẽ tranh chấp?”

“Ai biết, lòng người khó dò. Chính là mẹ con cũng có thời điểm không chung một lòng.” Dung di nương cười trên nỗi đau của người khác nói vài câu, ý tứ tự mình nói lại thấy có chút nghĩa khác. Nàng nhìn nhìn Hạ Vũ, nói “Nhị tiểu thư yên tâm, di nương đều là hướng về ngươi!”

“Đây là phải!” Hạ Vũ cười cười, thầm nghĩ, lời nói là nói như thế, ai biết có phải hay không, không phải nói lòng người khó dò sao?

“Dù sao không phải là cái chuyện tốt gì, đây cũng là khiến người khác ngoài ý muốn.” Không muốn nghĩ nhiều hơn nữa, Dung di nương nói sang chuyện khác.

“Có cái gì mà ngoài ý muốn, bất quá là tranh chấp mà thôi, qua không được bao lâu lại hòa hảo. Dù sao cũng là mẹ con, ngược lại đại tỷ có phúc khí, qua tháng hai sẽ phải tiến cung, bay lên ngọn cây.” Hạ Vũ âm thầm hâm mộ, nàng nếu không phải là thứ xuất, có phải hay không là có thể vào cung rồi?

Lão Thiên, thật sự là, không công bằng!

“Di nương biết rõ ngươi cũng muốn tiến cung, nhưng lần này tổng tuyển cử phi tần đều là tiểu thư con vợ cả. Nhị tiểu thư nếu là muốn vào cung cũng không phải là không thể được. Ba năm sau không phải là còn có một lần tuyển tú sao?” Dung di nương biết rõ, nếu không phải từ trong bụng của nàng bò ra ngoài, mà là từ trong bụng chính thất bò ra ngoài, vậy thì bất đồng.

Đáng tiếc, là từ tring bụng nàng người thiếp thất này bò ra tới, cho dù dung mạo khá hơn, cũng chỉ là tiểu thư thứ xuất mà thôi.

“Đợi ba năm, ta đã mười bảy. Đã là gái lỡ thì!” Hạ Vũ tự giễu.

“Nói bậy, tiểu thư nhà Lễ bộ Thượng thư năm nay không phải là mười bảy, vẫn có thể tiến cung. Ngươi khi đó còn chưa đầy mười bảy đâu!” Dung di nương khuyên lơn “Nhị tiểu thư xinh đẹp cùng tài tình, nếu là vào cung, còn không đem các nàng đạp xuống. Nam nhân đều là háo sắc lại có mới nới cũ. Ngươi cho dù muộn ba năm mới tiến cung thì vẫn có thể được cưng chiều!”

“Lời nói là nói như thế, nếu là nương định ra hôn sự, không phải là cái gì cũng bị mất?” Hạ Vũ nhíu mày, vẻ mặt buồn rầu, dung nhan xinh đẹp trong nháy mắt ảm đạm, làm cho người ta phải thương tiếc.

“Yên tâm, có di nương ở đây, sẽ không dễ dàng như vậy!” Dung di nương đã tính trước an ủi.

Hai người nói vài câu, đến chủ viện lúc này mới ngừng miệng, liếc mắt nhìn nhau, hiểu ý cười cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net