Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thục phi ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao mới chịu rời giường, bỏ lỡ chuyến đi thỉnh an Đức Hỉ Cung một canh giờ, ngược lại Mộc Hương đi nói một câu là Thục phi tối hôm qua ngủ không ngon, thân thể có chút khó chịu.

Người ở chỗ này nghe trong lòng đều không thoải mái. Chuyện tối hôm qua Tề Diệp nghỉ ở Đức Sang Cung, hậu cung có người nào không biết? Hôm nay nói là thân thể khó chịu, đây không phải là trần trụi khoe khoang tối hôm qua Hoàng Thượng sủng hạnh nàng ta, thế cho nên nàng ta bị mệt mỏi, buổi sáng dậy không nổi?

Hạ Uyển Chi nhìn các phi tần vẻ mặt quái dị, âm thầm cười cười, ngược lại không cảm thấy có gì phải tức giận. Thục phi còn không phải là muốn là như thế.

Đức phi không nói gì dặn dò vài câu, tiễn mọi người đi trở về. Lúc Hạ Uyển Chi rời đi bị Đức phi gọi lại, dặn dò “Hôm nay Hạ Chiêu Nghi mang thai long chủng, đó là vô cùng trân quý. Cần cái gì cứ mở miệng, công việc hậu cung bản phi quản lý, nên đối với Chiêu Nghi chiếu cố nhiều hơn.”

“Tạ Đức phi nương nương quan tâm, thần thiếp hết thảy đều tốt, tạm thời không thiếu thứ gì.”

“Như thế là tốt rồi, nếu như ngươi cần, nói một tiếng là được!” Đức phi nhìn lướt qua bụng bằng phẳng của nàng, lại dặn dò vài câu đưa nàng trở về.

Hạ Uyển Chi vừa đi, Đức phi nhìn sổ sách mấy quản sự trình lên, nhớ ra cái gì đó hỏi Bội Dung, “Ngươi nói đứa bé của Hạ Chiêu Nghi có thể ra đời không?”

Bội Dung đầu tiên là sững sờ, lập tức nói “Nô tì sao có thể biết được, bất quá thế sự vô thường. Giống như hài tử của Lâm Sung Dung, vốn là yên ổn, không ngờ thoáng cái liền biến mất. Có thể bình an sinh ra hay không, còn phải xem phúc khí của Hạ chiêu nghi.”

Đức phi hài lòng cười cười, nói, “Bản phi nhìn phúc của Hạ Chiêu Nghi cũng không nhiều lắm đâu!”

“Nương nương nhìn người từ trước đến nay đều chuẩn.” Bội Dung mỉm cười vỗ mông ngựa, Đức phi cười cười, tâm tình thật tốt.

Thục phi tắm rửa thay quần áo, ngồi trước gương. Tà áo khẽ rộng mở, nhìn dấu vết nhàn nhạt trước ngực, nàng cười cười, chuẩn bị tìm ra một hai dấu vết ở trên cổ, lại phát hiện trên cổ trắng nõn cũng không có dấu vết khác. Nhưng nàng cũng không thất vọng, chỉ cần tối hôm qua Hoàng Thượng lưu lại thì tốt rồi!

Thục phi vuốt ve bụng, khóe miệng mỉm cười, hỏi Mộc Hương “Trong bụng bản phi có phải đã có long chủng rồi hay không?”

“Vậy thật là đáng mừng!” Mộc Hương nương theo lời của Thục phi chúc mừng, thầm nghĩ còn chưa qua một ngày, ai biết có long chủng hay không. Nói như thế nào cũng phải chờ hơn một tháng!

“Quả thực là chuyện vui!” Thục phi tràn ngập mong đợi trả lời một câu, làm cho Mộc Hương tràn ngập phiền muộn, gài lên cho cái châu thoa nàng thích nhất. 

Thục phi nhìn thoáng qua món súp trên bàn, nhíu nhíu mày “Bưng xuống đi, bản phi không muốn ăn uống nhiều như vậy. Một chút thèm ăn cũng không có!”Mộc Hương không dám trái lệnh, phân phó người bưng xuống, chuẩn bị đem đi bỏ. Quản sự công công nhìn thấy, cho cung nữ đem súp bổ bưng vào phòng của hắn. Chờ hắn trở về sẽ uống, dù sao bỏ đi cũng lãng phí, không bằng để cho hắn lén hưởng.

Tiểu cung nữ không dám đắc tội quản sự công công, len lén giữ lại cho quản sự công công.

Bỏ qua bữa sáng, Thục phi đi Ngọc hồ dạo một chút, tản bộ, ngắm nghía hoa sen. Không bao lâu nữa hoa sen sẽ tàn, hiếm khi nàng có tâm tình tốt như hôm nay. 

Hạ Uyển Chi có chút thèm ăn, từ chỗ Đức phi đi ra ngoài liền dẫn Hạ Bích đi Ngọc hồ. Nhìn nguyên một đám đài sen, sai tiểu thái giám bơi thuyền nhỏ ra hái đài sen. Nàng ngồi ở trong đình chờ, không bao lâu tiểu thái giám ôm một mớ đài sen đi lên. Hạ Bích lột da cho nàng ăn. Hạt sen hương vị ngọt ngào mới mẻ được bỏ tim, ăn vào còn ngon hơn rất nhiều so với táo đỏ. 

Tiểu thái giám hái rất nhiều, Hạ Bích bóc từng cái ra cho nàng ăn. Hạ Uyển Chi ăn hết một đài rất thỏa mãn, nhìn hạt sen tươi mới, suy nghĩ một chút sai Hạ Bích gói lại, nàng chuẩn bị đi ngự thư phòng xem một chút.

Mới đi không có vài bước đã nhìn thấy Thục phi đi tới Hạ Uyển Chi cước bộ không ngừng, chân thành tiến lên.

Thục phi cũng nhìn thấy nàng, đuôi lông mày nhảy lên, giống như gà trống chuẩn bị đá “Ơ, đây không phải là Hạ Chiêu Nghi sao?”

“Thần thiếp thỉnh an Thục phi nương nương!” Hạ Uyển Chi làm bộ không nghe thấy ý tứ cười nhạo trong lời nói của nàng ta, nghiêng người hành lễ.
“Mau đứng dậy đi, bản phi không chịu nổi đại lễ của Hạ Chiêu Nghi!” Nói xong nhìn nhìn bụng bằng phẳng của nàng, nói “Hạ Chiêu Nghi hiện tại đúng là trân quý, phải dưỡng thân thể cho thật tốt, bản phi chờ xem Hạ Chiêu Nghi sinh hạ hoàng tử!”

“Thục phi nói đùa, hoàng tử hay công chúa đều là ý trời, tần thiếp không dám cưỡng cầu, chỉ hy vọng hài tử khỏe mạnh, bình an lớn lên.”

“Vậy thì chúc phúc Hạ Chiêu Nghi!” Thục phi khinh thường cười một tiếng, vuốt ve búi tóc, vẻ mặt khinh mạn bước qua bên cạnh nàng, một bộ chỉ khí tăng lên.

Hạ Uyển Chi nhìn bộ dáng Thục phi mặc cung trang hồng lựu, cười cười như không sao cả.

Hạ Uyển Chi đến ngự thư phòng, mọi người đang nghị sự. Nàng sai Hạ Bích đem bóc vỏ hết mẻ hạt sen, lộ ra thân hạt trắng ngà ngon miệng, đưa cho Quang Thuận công công, đợi lát nữa hắn dâng lên cho Tề Diệp. Không ngờ mọi người đã nghị sự xong, chỉ nghe thấy kẽo kẹt một tiếng, vài vị đại quan từ ngự thư phòng đi ra.

Nàng lui lại mấy bước đứng ở một bên, khẽ cúi thấp đầu. Sau đó nghe tiếng nói chuyện không khỏi ngẩng đầu, Vinh quốc Hầu gia cũng nhìn thấy Hạ Uyển Chi đứng ở một bên, cước bộ dừng lại.

Hai cha con nàng đối mặt, Vịn quốc Hầu gia cười cười đợi người khác đi trước. Hắn nhìn Hạ Uyển Chi rồi liếc qua bên kia, ý bảo hai người đi đến nơi vắng vẻ một chút để nói chuyện.

Vinh quốc Hầu gia nói, “Nương nương gần có đây tốt không?”

“Hết thảy đều tốt, phụ thân không cần lo lắng.” Hạ Uyển Chi nhàn nhạt trả lời một câu. Mấy ngày này không gặp nàng đều tốt, thế nhưng cảm thấy người phụ thân quen thuộc trước mắt này có chút xa lạ.”Vậy là tốt rồi! Mẫu thân của nương nương nghe nói nương nương có hỉ, rất là cao hứng. Nương nương ở hậu cung cái gì cần cứ mở miệng, Vinh Quốc phủ có thể giúp ắt sẽ hết sức tương trợ.”

“Như thế rất tốt! Vinh Quốc phủ hôm nay không được như xưa, mong phụ thân cẩn thận quản lý. Đại ca, Nhị ca bọn họ đã được một chức quan, phụ thân có thể dạy bảo bọn họ nhiều hơn. Không kiêu không ngạo, làm việc cẩn thận, bồi dưỡng ra thật nhiều hậu bối. Vinh Quốc phủ ở triều đình thế lực quá yếu!” Nghĩ tới cảnh cả nhà bị xét nhà, làm nô bộc, nàng liền không thể tiếp nhận.

“Nương nương yên tâm, chỉ cần nương nương sinh hạ hoàng tử, hết thảy đều tốt. Những chuyện khác phụ thân sẽ xử lý!” Vinh quốc Hầu gia nói trấn an.

Hạ Uyển Chi gật gật đầu, hai cha con nàng lại nói vài câu. Dù sao cũng là hoàng cung, bọn họ không thể nhiều lời, rất nhanh Vinh quốc Hầu gia liền rời đi.

Hạ Uyển Chi quay đầu lại đã nhìn thấy Quang Thuận công công đi tới, nói Tề Diệp tuyên nàng đi vào.

Ngự thư phòng không phải là lần đầu tiên nàng tới, chung quanh bố trí đồ vật quý giá, không nhiều nhưng rất quý, mấy năm cũng không có chút thay đổi, đơn giản nhưng trang trọng.

Tiểu thái giám cuốn mành vào lú nàng còn chưa tiến lên cũng đã nâng rèm che lên. Nghe thấy âm thanh thanh thúy, Tề Diệp ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Uyển Chi đi tới, khóe miệng câu lên một nụ cười, hai mắt ôn nhu nhìn qua nàng, đồng thời vươn tay.

Hạ Uyển Chi mỉm cười hành lễ, đặt tay vào giữa bàn tay hắn, bị hắn nắm lấy nhéo nhéo, ôn nhu hỏi “Sao lại tới đây?”

Nàng nhìn thoáng qua hạt sen trong tay Quang Thuận công công nói “Mới vừa đi dạo Ngọc hồ một chút, trông thấy đài sen lớn lên không tệ, liền muốn ăn. Cho nô tài hái xuống, vị cũnh ngon, nghĩ tới Hoàng Thượng có lẽ sẽ thích nên mang tới đây!”

“Phải không?” Tề Diệp có chút cao hứng, nhìn xem Hạ Uyển Chi lột lớp vỏ màu xanh bên ngoài lộ ra lớp thịt hạt màu trắng ngà, lại nhìn nàng cẩn thận loại bỏ tâm sen ở bên trong. Hắn đang muốn vươn tay cầm lấy, nàng rút tay về, đuôi lông mày giương lên, chủ động đút cho hắn ăn.

Tề Diệp mỉm cười cắn hạt sen tươi mới, quả nhiên hương vị ngọt bùi dìu dịu, còn có một mùi thơm ngát nhàn nhạt. Chờ hắn ăn xong phần trong miệng nàng liền đút một hạt nữa. Tề Diệp trong lòng vui mừng cảm động, lôi kéo nàng ngồi ở trên đùi, cái cằm đặt tại trên vai nàng, xem nàng nghiêm túc bóc hạt sen, bóc xong một hạt liền dịu dàng đưa cho hắn ăn.

Quang Thuận cùng Hạ Bích cúi thấp đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn ngực, bộ dáng phảng phất như mình không tồn tại.

Ngón cái nàng bấm mạnh xuống hạt sen, không nghĩ quả này quá cứng, nàng bị đau a một tiếng, nhìn xem ngón tay cùng móng tay đều vểnh lên, móng tay hồng hồng. Tề Diệp nhìn thoáng qua không khỏi đau lòng, lấy hạt sen trong tay nàng đặt lên bàn, thương tiếc nói, “Đừng lột nữa, tổn thương móng tay.” Nói xong không đợi Hạ Uyển Chi kịp phản ứng, môi mềm mại đã ngậm ngón tay cái của nàng, xúc cảm ấm áp, làm cho người nhất thời không biết phản ứng như thế nào. Tề Diệp kéo ngón tay nàng ra, nhìn đầu móng tay mượt mà hiện lên chút đỏ thẫm, lập tức đau lòng không ngớt hỏi “Có đau hay không?”

“Không đau lắm đâu!” Nhìn vào ánh mắt hắn tràn ngập lo lắng, Hạ Uyển Chi cười cười, cầm lấy hạt sen dùng tay trái lột. 

Tề Diệp không nói lời gì đoạt lại, bất đắc dĩ nói “Trẫm đã ăn no, đợi một lát mới ăn nữa!”

“Hoàng Thượng không thích ăn hạt sen sao?” Nàng là cố ý hỏi như vậy, biết rõ hắn chỉ là không muốn làm đả thương tay nàng.

“Trẫm thích, nhưng tay ngươi bị thương trẫm sẽ không ăn nữa.” Nói xong kêu Quang Thuận công công một tiếng, bắt hắn bóc hết hạt sen rồi lại bưng lên. Quang Thuận gật gật đầu, liếc qua Hạ Bích, hai người nhẹ nhàng lui ra ngoài.

“Hôm nay có gì khó chịu hay không?” Tề Diệp ôm nàng, ân cần hỏi.

“Không có, tất cả đều tốt. Hoàng Thượng không cần lo lắng!” Hạ Uyển Chi cười cười, xoay người tựa ở trong ngực hắn, nhếch môi nói “Hoàng Thượng thật thơm a. Là mùi Long Tiên Hương.”

“Ừ!” Tề Diệp gật gật đầu, sau một khắc hắn giống như là nhớ tới cái gì buông lỏng nàng ra, kéo ra một khoảng cách, gọi Quang Thuận.

Quang Thuận công công đem một nửa hạt sen ném cho Hạ Bích, vội vã vào ngự thư phòng “Hoàng Thượng có gì phân phó?”
“Dẹp hương nhang đi, mở cửa sổ ra!”, Quang Thuận gật gật đầu, trong lòng không hiểu, nhưng vẫn là theo lời của hắn mà đi làm.

Hạ Uyển Chi nghi hoặc, “Hoàng Thượng làm sao vậy?”

“Uyển Nhi không nói trẫm còn không biết. Bên trong Long Tiên Hương có xạ hương, đối với người có thai không tốt. Thật may là nhớ ra rồi, nếu không gây thành sai lầm lớn, trẫm liền hối hận!”

Hạ Uyển Chi hoảng hốt, thần sắc xám ngoét, “Cũng may Hoàng Thượng nhớ tới! Thật là may!”

Kỳ thật chỉ cần không trường kỳ mang theo trên người thì sẽ không có nguy hiểm gì lớn. Có điều nhìn bộ dáng hắn khẩn trương, Hạ Uyển Chi biết rõ đứa bé này trong lòng hắn có phân lượng không nhẹ.

Không bao lâu, một đĩa hạt sen đã được bóc tốt bưng lên. Tề Diệp nhìn thoáng qua liền cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Hạ Uyển Chi. Hạ Uyển Chi nhất thời không có kịp phản ứng, còn ngây ngốc hỏi “Hoàng Thượng không ăn sao?”

“Đương nhiên ăn, có điều trẫm không thích chính mình động thủ. Uyển Nhi nói trẫm nên làm như thế nào mới có thể ăn được hạt sen đây?” Tề Diệp như cười như không nhìn nàng mà nói.

Hạ Uyển Chi nhìn ánh mắt hắn sáng trưng, vẻ mặt hơi có chút không được tự nhiên cầm một hạt đưa đến bờ môi hắn.

Tề Diệp ngậm vào trong miệng hạt sen cùng ngón tay của nàng. Hạ Uyển Chi muốn rút tay về, nhưng bị hắn ngậm lấy, đầu lưỡi liếm một chút đầu ngón tay nàng. Một hồi tê tê dại dại từ đầu ngón tay truyền đến, trong nháy mắt lan tràn toàn thân. Sau một khắc nàng kinh hô một tiếng. Tiếng nói bỗng im bặt, đôi môi mềm mại, mang theo mùi thơm ngát của hạt sen truyền đến.Nàng mở mắt ra nhìn người đang nhắm mắt hôn nàng, mặt mày buông lỏng, khuôn mặt ôn nhu. Hạ Uyển Chi nhìn tâm tư phức tạp, trên môi hơi đau. Tề Diệp mở mắt ra xem nàng “Làm sao vậy? Có phải là không thoải mái hay không?”

“Không có.” Nàng lắc lắc đầu, Tề Diệp không tin nhướn mi. Nàng nói “Chẳng qua là cảm thấy Hoàng Thượng gần đây tựa hồ khác lạ.”

“Khác lạ như thế nào?” Tề Diệp hiếu kỳ, truy vấn. Hắn ngược lại không có cảm thấy có cái gì khác.

“Ừ, nếu là thần thiếp nói không đúng, Hoàng Thượng có hay trách phạt người ta không?” Nàng dè dặt hỏi.

“Nói đi, trẫm làm như không nghe thấy là được!” Tề Diệp hào phóng lên tiếng.

Nàng suy nghĩ một chút, nói, “Thần thiếp chẳng qua là cảm thấy Hoàng Thượng đối với tần thiếp thật tốt quá.”
“Chỉ như vậy?” Tề Diệp còn cho là cái đại sự gì.

Hạ Uyển Chi gật gật đầu. Tề Diệp cười ôm nàng, hỏi “Trẫm đối tốt với ngươi không tốt sao?”

“Thần thiếp chỉ là có chút thụ sủng nhược kinh.” Hạ Uyển Chi cúi đầu xuống, không dám nhìn ánh mắt của hắn.

“Có cái gì mà lo lắng, Uyển Nhi là nữ nhân của trẫm. Trẫm thích sủng ái, thích đối tốt với Uyển Nhi, ai dám có ý kiến?”Nắm lấy cằm của nàng để hai người đối mặt, lời nói mang theo một tầng khí phách nghiêm nghị.
Hạ Uyển Chi nghe được thì giật mình, lập tức hai mắt sáng long lanh, ngập nước nhìn qua hắn “Hoàng Thượng, về sau thần thiếp nhất định sẽ càng thêm để tâm, hầu hạ Hoàng Thượng!”

“Ừ! Trẫm nhớ kỹ!” Tề Diệp hôn vài cái trên mặt nàng, tay vuốt ve cái bụng bằng phẳng của nói, “Nếu Uyển Nhi sinh ra cho trẫm một hoàng tử, trẫm sẽ càng cao hứng!”
“Cái này thần thiếp không làm chủ được, phải xem ý của ông trời rồi!” Hạ Uyển Chi thẹn thùng nằm ở trước ngực hắn, âm thanh trầm nhẹ, tiếng nói mềm mại.

“Trẫm nói là hoàng tử chính là hoàng tử.”
Hạ Uyển Chi ở ngự thư phòng thật lâu mới rời đi. Tề Diệp nói muốn ăn trưa tại cung của nàng, nàng trở về liền phân phó Hạ Hà đi ngự thiện phòng chuẩn bị.

Ăn xong bữa trưa Tề Diệp vui vẻ ở lại đây ngủ một giấc. Hạ Uyển Chi ngồi ở bên cạnh thêu hoa. Tề Diệp nói nàng buổi trưa cũng phải nghỉ ngơi một chút, vỗ vỗ vị trí trống bên cạnh bảo nàng qua nằm.

Nàng suy nghĩ một chút, đặt khăn thêu đang dở xuống, mỉm cười đi tới, gối lên cánh tay của hắn chìm vào giấc ngủ.

Không biết ngủ bao lâu, cảm giác người bên cạnh giật giật, nàng buồn ngủ mở mắt nhìn thoáng qua. Tề Diệp nghiêng đầu nhìn nàng vẻ mặt mê mang, bảo nàng lại ngủ thêm một lát. Hắn đã mở miệng, Hạ Uyển Chi liền nằm xuống tiếp tục ngủ.

Khi tỉnh lại, mặt trời chiều đã ngã về tây, Hạ Bích đỡ nàng đứng dậy, nói, “Nương nương ngủ giấc này thật lâu. Nếu không phải ngự y nói nương nương có thai thích ngủ hơn so với trước kia, nô tỳ đã đánh thức nương nương sớm hơn!”

Nàng nghe cũng không lên tiếng. Hạ Bích chải tóc cho nàng, nói “Hoàng Thượng tối nay ở lại Thọ Ninh cung dùng bữa, dặn nương nương tự mình dùng bữa.”

“Ừ! Trong cung không có xảy ra chuyện gì chứ!” Nàng uống một ngụm nước ô mai, vào trong miệng hương vị mát lạnh.

“Không có việc gì, các nương nương đều rất yên tĩnh, cũng không gây ra chuyện gì!”

“Phân phó phòng bếp nấu cơm, không ăn đồ từ ngự thiện phòng, đừng qua tay những người khác!” Hạ Uyển Chi phân phó từng cái, Hạ Bích ghi nhớ kỹ vào trong đầu.

Ước chừng nửa canh giờ, Hạ Bích tự mình xuống bếp chuẩn bị thức ăn. Nàng cẩn thận bưng lên, giống như trước dùng ngân châm thử qua, không có độc, lại để cho Hạ Đồng từng bước từng bước xem qua, xác định không có bỏ thuốc loại thai, lúc này mới yên tâm ăn vào.

Sau khi ăn xong, Hạ Uyển Chi nói với Hạ Đồng “Bắt đầu từ ngày mai ngươi không cần đi Thái y viện. Ở bên cạnh ta tỉ mỉ hầu hạ, ta muốn ngươi che chở đứa bé này bình an sinh ra.”

Hạ Đồng gật gật đầu.

Nàng nói “Về phần những chuyện khác Hạ Bích sẽ xử lý Hạ Đồng, trong khoảng thời gian này vất vả cho ngươi!”

“Nương nương đừng nói như vậy, nô tỳ sẽ không chịu nổi!” Hạ Đồng thẹn thùng đỏ mặt.

Hạ Uyển Chi cười cười, có Hạ Đồng hiểu sơ y thuật ở bên cạnh, nàng muốn nhìn một chút xem các nàng còn ra tay bằng cách nào?

Dùng bữa tối, Tề Diệp cùng thái hậu nói chuyện. Thái hậu uống một ngụm trà, nói “Hôm nay Hạ Chiêu Nghi có thai, thật là một chuyện vui chỉ là Hoàng Thượng cũng không thể độc sủng một người. Hậu cung nhiều người chờ Hoàng Thượng đến như vậy, Hoàng Thượng vẫn năng đi vài vòng một chút mới tốt.”

“Ừ, trẫm hiểu!” Tề Diệp nghe lời đáp một tiếng. Thái Hậu rất hài lòng, lại cùng hắn nói chút ít những thứ khác, rồi tiễn hắn về nghỉ ngơi.

Tề Diệp ở ngự thư phòng xử lý tấu chương, không bao lâu Kính sự phòng cầm lấy khay lục đầu bài đến. Tề Diệp nhìn lướt qua không nhìn thấy thẻ của Hạ Uyển Chi, hỏi “Lục đầu bài của Hạ Chiêu Nghi đâu?”

“Hồi bẩm Hoàng Thượng, dựa theo quy chế, phi tần có hỉ sự không thể treo lục đầu bài. Hôm nay Hạ Chiêu Nghi có hỉ, nô tài liền tạm thời lấu lục đầu bài của Hạ Chiêu Nghi xuống, chờ Hạ Chiêu Nghi thân thể khôi phục lại treo lên.”

“Ừ! Trẫm biết rồi!” Tề Diệp nhìn lướt qua, lật ra thẻ bài của Đức phi.

“Lúc lật thẻ bài Hoàng Thượng nói cái gì?” Đức phi xem sách, cũng không ngẩng đầu.

“ Hồi bẩm Đức phi nương nương, cũng không nói cái gì.” Quản sự nói “Có điều trước khi lật thẻ bài của nương nương thì có hỏi nô tài vì sao không có bài tử của Hạ Chiêu Nghi.”

“A! Ngươi trả lời như thế nào?” Đức phi hứng thú nhướn mi nhìn hắn.
“Nô tài nói thật!” Quản sự chi tiết nói.

“Ừ, không tệ.” Đức phi hài lòng gật đầu, “Lục đầu bài của Thục phi treo lên chưa?”

“Hồi bẩm nương nương, thẻ bài cuat Thục phi không cẩn thận bị nô tài đui mắt nào đó làm vỡ, tạm thời còn chưa làm xong, chỉ sợ nhất thời treo không lên được!”

“Rất tốt, nếu là Hoàng Thượng hỏi cứ nói như vậy.” Đức phi nói “Yên tâm, nếu làm xong chuyện, bản phi sẽ không quên chỗ tốt của ngươi!”

“Nô tài hiểu rõ, nô tài tạ ơn nương nương ưu ái!” Quản sự cảm động đến rơi nước mắt hành lễ.

Đức phi cười cười, nghĩ tới Thục phi trông mong ngóng chờ tới lật bài tử, lại đợi mãi không được Hoàng Thượng chọn nên thất vọng, bộ dáng đó đúng là khiến nàng cảm thấy buồn cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net