Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Nô tài thỉnh an Thục phi nương nương, nương nương kim an!”

“Chuyện gì quan trọng lại có thể khiến Quang Thuận công công đặc biệt đi một chuyến thế này, có chuyện gì phân phó tiểu thái giám truyền một câu là được.” Trước đó Thục phi đối với Quang Thuận không phải vẻ mặt ôn hoà như vậy, nhưng bây giờ không giống ngày xưa. Trước kia, dù hắn là hồng nhân bên cạnh Hoàng Thượng cũng phải nhìn sắc mặt người chủ tử này là nàng. Hôm nay quả thật không có mặt mũi nào nhận mình là người được sủng nhất.

Hiện tại dù là trên triều đình hay hậu cung, cao thấp đều biết được sủng ái nhất chính là vị ở Hỉ Lai điện kia, chỉ vừa nghĩ thôi đã khiến nàng tức đến tím gan.

Ngẫm lại, trong lòng Thục phi không thể không oán hận Hạ Uyển Chi vài phần, nếu không phải nàng ta dùng thủ đoạn dụ dỗ mê hoặc Hoàng Thượng, nàng sẽ không thất sủng, đến độ Hoàng Thượng mười ngày nửa tháng mới đến chỗ nàng một lần, ngày ngày lui tới Hỉ Lai điện.

“Đây vốn là trách nhiệm của nô tài, chuyện Hoàng Thượng phân phó, nô tài đương nhiên muốn làm tận sức.” Quang Thuận công công mỉm cười. Mặc kệ hắn biết điều gì, rõ cái gì, đối với chủ tử hắn luôn là vẻ mặt ôn hoà, bởi hắn biết rõ thời thế thay đổi, không thể đắc tội với bất kỳ ai, chẳng may lúc nào đó nàng ta lại Đông Sơn tái khởi tìm hắn hỏi tội thì sao?

“Vậy công công có chuyện gì không?” Vô sự không đăng điện tam bảo, huống chi hắn lại thân là Đại tổng quản trong cung.

“Hoàng Thượng muốn Thục phi nương nương đi ngọc Long Điện một chuyến.” Quang Thuận bẩm rõ.
“Chỉ một mình bản phi, hay Hạ chiêu nghi đã ở đó?” Thục phi có chút thụ sủng nhược kinh, nàng đã rất lâu không được Hoàng Thượng tuyên triệu, nghe nói tối hôm qua Hạ chiêu nghi bị sợ hãi, Hoàng Thượng không chừng đau lòng, bận bịu dỗ dành, nếu nàng tới không phải là tự làm mình ngột ngạt sao?

“Chỉ một người Thục phi nương nương.” Quang Thuận nói “Nương nương chuẩn bị một chút rồi đi qua, chớ để Hoàng Thượng đợi lâu!”

“ Được!” Thục phi mỉm cười gật đầu “Mộc Hương, mau tới đây trang điểm cho bổn phi.” Thục phi gọi một tiếng, không nghe thấy đáp, Thục phi quay đầu lại, không nhìn thấy Mộc Hương liền nhíu mày “Mộc Hương đâu?”

“Hồi bẩm nương nương, Mộc Hương đã đi ra ngoài.” Cung nữ đáp lời.

Thục phi có chút mất hứng, nhìn thoáng qua Quang Thuận, không nên để Hoàng Thượng chờ lâu, liền gọi tiểu cung nữ trang điểm thay quần áo cho nàng, mặc vào một thân cung trang màu hồng lựu nàng thích nhất. Lại mang thêm vài cái trâm cài tóc, lúc này mới mang theo tiểu cung nữ đi ngọc Long Điện, lúc ra đến cửa còn dặn dò tiểu cung nữ nếu Mộc Hương trở lại, bảo nàng đến Ngọc Long điện hầu hạ.

Đức Sang cung cách Ngọc Long điện một quãng, Thục phi ra đến cửa vừa vặn lúc Lâm Huệ từ bên ngoài trở lại, hai người đối mặt nhau, Lâm Huệ chủ động hành lễ, Thục phi đắc ý vuốt tóc, kiêu ngạo rời đi.

“Vị phía trước kia không phải Quang Thuận công công sao?” Lâm Huệ hơi không chắc chắn hỏi.

“Đúng vậy, nhìn giống như là đi Ngọc Long điện, Hoàng Thượng cho triệu Thục phi?” Thái Vi khẽ nhíu mày.

“Hừ, lúc trở về khẳng định lại muốn gây chuyện!” Lâm Huệ trào phúng cười một tiếng, không nói thêm lời nào lập tức trở về, Thục phi thích khoe khoang như vậy, nàng nhất định lại không được thanh tịnh. 

Chính bởi vì Hạ Uyển Chi được sủng ái đoạt mất danh tiếng của Thục phi, Thục phi không ít lần gây khó dễ cho nàng - tỷ muội giót của Hạ Uyển Chi, khiến Lâm Huệ cảm thấy rất ủy khuất.

Suốt đường đi tâm tình Thục phi rất tốt, nhưng vẫn nhịn không được hỏi thăm Quang Thuận “Vì sao Hoàng Thượng cho truyền bản phi, có phải có chuyện gì không?”

“Nô tài không biết, nương nương tới thì biết!” Quang Thuận công công vẻ mặt ôn hoà cười.

“Hoàng Thượng hôm nay tâm tình thế nào?” Thục phi hỏi không được nên có chút lo sợ, lại bởi vì có thể gặp Hoàng Thượng, trong lòng vẫn rất cao hứng, móc ra một túi bạc kín đáo đưa cho Quang Thuận.

“Nô tài thấy tâm tình không tệ!” Quang Thuận ước lượng bạc, cười nói.

Tâm tình tốt là tốt rồi! Thục phi cười, không hề lo lắng, nghĩ thầm đợi lát nữa sẽ thể hiện nhớ nhung đối với Hoàng Thượng, hy vọng có thể được đoạt lại sủng ái.

Đến Ngọc Long điện, Quang Thuận bẩm báo “Hoàng Thượng, Thục phi nương nương đến rồi!”

Bên trong truyền đến âm thanh nhàn nhạt “Để cho nàng vào đi!”
Quang Thuận đẩy cửa ra, Thục phi cất bước đi vào, trên mặt hiện ra nụ cười tươi tắn, Quang Thuận nhìn nàng ta, cười lạnh một cái.

“Thần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng Thượng thánh an!” Thục phi ánh mắt thâm tình, thanh âm ôn nhu uyển chuyển.

“Đứng lên đi!” Mặt Tề Diệp không chút thay đổi nhìn nàng một cái, Thục phi vốn cười với hắn, thấy hắn như thế, nàng có chút cảm giác như mặt nóng dán mông lạnh.

“Tạ Hoàng Thượng ân điển!” Thục phi mỉm cười như cũ “Không biết Hoàng Thượng gọi thần thiếp đến có gì phân phó?”

“Thục phi, những năm nay trẫm đối với ngươi thế nào?” Tề Diệp nghiêm nghị hỏi.

Thục phi vẻ mặt mờ mịt, nhất thời không hiểu dụng ý của hắn. Hai người đối mặt hồi lâu, Thục phi cúi đầu “Rất tốt!” Nếu như có thể đối với nàng như trước kia, vậy thì tốt quá.

“Thục phi cảm thấy Hạ chiêu nghi thế nào?” Tề Diệp nhìn chằm chằm nàng hỏi.

Thục phi vừa nghe tên Hạ chiêu nghi không biết từ đâu tới một cỗ phiền chán, nhưng vẫn cố nén lại “Hoàng Thượng thích thì thần thiếp cũng thích, thần thiếp cảm thấy Hạ chiêu nghi cũng không tệ.” Nàng không ngốc, sẽ không nói bậy vào lúc này, nàng rõ ràng hiện tại nàng ta là tâm can bảo bối của Hoàng Thượng.

“Thục phi thật sự nghĩ như vậy?” Khẽ nhíu mày, nếu như hắn không nhìn lầm, ánh mắt của nàng có vẻ không thích Hạ chiêu nghi, thậm chí có chút ít... Phiền chán.

“Vâng!” Thục phi buồn bực, không muốn nói nhiều về Hạ chiêu nghi, nói “Hoàng Thượng, hoa quế ở Quế viên nở rồi, mùi thơm động lòng người, nếu Hoàng Thượng không bận rộn chính sự, không bằng thần thiếp cùng Hoàng Thượng đi Quế viên một chút?”

“Cái này để sau đi!” Tề Diệp nói “Hôm nay Trẫm gọi Thục phi đến là có chuyện muốn hỏi ngươi.”

Trước kia hắn đều dùng ái phi để xưng hô với nàng, lúc này lại gọi Thục phi, Thục phi nghe được tỏ vẻ không vui, khẽ nhíu mày “Hoàng Thượng có chuyện gì cứ hỏi, thần thiếp nhất định không nửa điểm dối trá.”

“Vậy là tốt rồi!” Tề Diệp nâng tay, cửa phòng bị đẩy ra, Quang Thuận công công tiến đến, vài người đi theo phía sau, trong đó một người máu chảy đầm đìa thiếu chút nữa không nhìn ra khuôn mặt là Mộc Hương bị áp giải đi vào.

Mộc Hương đi theo Thục phi nhiều năm, cho dù nàng ta hóa thành tro cũng nhận ra. Nhìn nàng ta vết thương chồng chất, Thục phi kinh hãi “Hoàng Thượng, đây là chuyện gì? Mộc Hương là tỳ nữ của thần thiếp, nàng phạm tội lớn gì mà phải dùng tới đại hình?”

“Thục phi cho rằng trẫm sẽ tùy tiện dùng hình?” Tề Diệp hừ một tiếng, ném chén trà, mảnh vỡ văng tới bên chân Thục phi, dọa nàng thiếu chút nữa nhảy dựng.

“Hoàng Thượng, nếu Mộc Hương làm sai điều gì, đều là thần thiếp không biết dạy bảo, mong rằng Hoàng Thượng tha nàng một mạng, trách phạt thần thiếp.” Thục phi nói nhỏ, cầu tình thay Mộc Hương.

Mộc Hương nghe vậy nước mắt chậm rãi rơi xuống.

“Thục phi, nếu ngươi đối với Hạ chiêu nghi cũng có phần thiện tâm này, trẫm đã không cần trách phạt ngươi?” Tề Diệp nói “Trẫm đã biết, tối qua là ngươi thiết kế định hãm hại Hạ chiêu nghi, sai tên kép võ làm bẩn trong sạch của nàng ấy.”

“Cái gì?” Thục phi cảm giác tai mình nghe nhầm, kinh hãi “Hoàng Thượng, thần thiếp chưa bao giờ làm vậy.”

“Còn dám cứng miệng!” Tề Diệp tức giận nói “Ngươi cho rằng trẫm còn có thể tin ngươi, nếu không phải trẫm vừa vặn đi qua, Hạ chiêu nghi và cả đứa nhỏ trong bụng nàng ấy đều bị ngươi hại chết!”
“Hoàng Thượng, thần thiếp bị oan, đến nay thần thiếp cũng không biết tối hôm qua phát sinh chuyện gì, thần thiếp thật sự không làm, tối qua thần thiếp đang nghe hí kịch, xem ảo thuật, căn bản không rời khỏi ngự hoa viên.” Thục phi cuống quýt phân trần, nàng không hề làm gì tổn thương Hạ chiêu nghi, mặc dù nàng ta đúng là rất đáng hận.

“Còn ngụy biện!” Tề Diệp chỉ vào Mộc Hương vết thương chằng chịt nói “Nàng ta đã khai, ngươi còn liều chết không nhận, có phải muốn trẫm dùng hình phải không?”

Thục phi không dám tin nhìn về phía Mộc Hương, Mộc Hương lệ rơi đầy mặt lắc đầu, trong miệng bị nhét miếng vải, nàng ta căn bản không phát ra được thanh âm nào.

Thục phi thu hồi ánh mắt, mặt xám như tro “Hoàng Thượng, thần thiếp không làm, có người vu oan giá họa cho thần thiếp.”

Thì ra không phải bị sợ hãi mà là bị thương, Hạ chiêu nghi này, nàng ta rốt cuộc bị bao nhiêu cừu hận, một lần lại một lần, nhiều người muốn đưa nàng ta vào chỗ chết như vậy.

“Ngươi cho rằng trẫm còn có thể tin lời nói một phía của ngươi?” Tề Diệp giận dữ “Thục phi, trẫm đối với ngươi không tệ, vì sao lòng dạ ngươi ác độc đến vậy, muốn thương tổn hoàng nhi của trẫm, tổn thương Hạ chiêu nghi, ngươi có biết nàng ấy nếu có gì bất trắc thì chính là một thi hai mệnh?”

“Hoàng Thượng, thần thiếp không có!” Thục phi quỳ trên mặt đất nói “Hoàng Thượng, cho dù thần thiếp không thích Hạ chiêu nghi đoạt danh tiếng của thần thiếp, được Hoàng Thượng sủng ái, thần thiếp cũng sẽ không độc ác đến mức ra tay với người đang mang thai.”

“Hừ! Trẫm không muốn nghe!” Tề Diệp phất tay “Vương chiêu viện, Trịnh tu viện đều không từ thủ đoạn nào ra tay độc ác, trẫm cho là có tấm gương của các nàng, các ngươi sẽ an phận một chút, đến cùng các ngươi còn làm càn như thế.”

“Người đâu, Thục phi đức hạnh không đủ, không xứng phi vị, nay thu hồi danh hiệu Thục phi, biếm làm cung nữ lãnh cung...”

“Hoàng Thượng, thần thiếp oan uổng!” Thục phi kinh hãi, tiến lên ôm chân Tề Diệp cầu khẩn “Hoàng Thượng, thần thiếp chưa từng làm, thần thiếp không có.”

Mộc Hương giãy giụa định tiến lên, hai mắt đỏ bừng, ư ư lên tiếng.

“Thục phi, trẫm cho ngươi một cơ hội, ngươi nói có phải ngươi làm hay không?” Tề Diệp nhàn nhạt hỏi.

Thục phi lệ rơi đầy mặt ngửa đầu “Hoàng Thượng, thần thiếp đúng là không thích Hạ chiêu nghi, nhưng không vì thế mà hãm hại sau lưng nàng ta, nếu Hoàng Thượng không tin, thần thiếp tình nguyện...” Thục phi buông tay ra đứng dậy, nhìn thẳng vào hắn “Hoàng Thượng, thần thiếp tình nguyện... Lấy cái chết chứng minh!” Lời còn chưa dứt, nàng tựa như mũi tên xông ra ngoài.

Tề Diệp kịp thời phản ứng nhưng chỉ kịp bắt lấy một mảnh vạt áo, ngay sau đó truyền đến tiếng va chạm, Thục phi mềm nhũn ngã xuống, máu tươi từ trán chảy ra, ánh mắt nhìn Tề Diệp, khẽ cười một tiếng “Hoàng Thượng, thần thiếp bị oan...”

“Thục phi...” miếng vải trên tay rơi xuống, Tề Diệp kinh ngạc lên tiếng, sau một khắc tiến lên, ôm nàng đặt lên gường, cầm lấy khăn tay đặt lên chỗ trán không ngừng chảy máu “Gọi ngự y, mau gọi ngự y!”

“Vâng!” Quang Thuận gật đầu, vội ra ngoài phân phó xuống.

“Nương nương, xảy ra chuyện lớn!” Hạ Hoa vội vã chạy về, Hạ Uyển Chi đang vẽ tranh, trên tờ giấy trắng là một cây hoa quế xanh mướt, điểm thêm một vài đóa hoa vàng nhạt, bị Hạ Họa gọi như vậy, tay run một chút, mực rơi lên tờ giấy, một bức tranh hoàn mỹ cứ như vậy bị phá hủy.

Hạ Uyển Chi không vui nhíu mày “Đã nói qua bao nhiêu lần, không cho phép thất thố như vậy, chẳng lẽ còn muốn đích thân ta dạy bảo ngươi sao?”

“Nô tỳ biết sai, nô tỳ không dám nữa, mong rằng nương nương tha thứ!” Hạ Hoa rụt cổ một cái, vẻ mặt nhận sai.

“Hừ! Lần sau không được làm vậy nữa.” Tiếc hận nhìn thoáng qua bức tranh, nàng hỏi “Nói đi. Rốt cuộc xảy ra đại sự gì?”

“Nô tỳ nghe nói Ngọc Long điện đã xảy ra chuyện, không biết vì nguyên nhân gì, Thục phi nương nương đụng đầu vào cột bị thương, Hoàng Thượng gọi ngự y đến chữa trị, nghe tiểu cung nữ nói chảy rất nhiều máu.”” Có hỏi thăm được tin tức nào khác không?” Hạ Uyển Chi nhíu mày.

“Nô tỳ còn nghe nói Mộc Hương bên cạnh Thục phi nương nương bị Quang Thuận công công dụng hình, người đầy vết thương, mà Hoàng Thượng có vẻ đã khiển trách Thục phi nặng nề.”

“ Hiện tại Thục phi thế nào?” Bút lông vẽ vài nét, một bức họa lập tức hoàn toàn thay đổi, là Thục phi chỉ đạo sao?

“Nghe nói đang hôn mê!” Hạ Hoa nói chi tiết.

“Được rồi!” Hạ Uyển Chi phân phó “Để ý thật kĩ, một khi có tin tức hãy lập tức bẩm báo.”

“Vâng!” Hạ Hoa hành lễ lui xuống.

Hạ Bích nói “Có phải Hoàng Thượng tra ra là Thục phi không, Thục phi rõ bị phát hiện, xấu hổ nên tự vẫn?”

“Nếu thật là như vậy, Thục phi chết cũng coi như bỏ qua, nếu không có việc gì, hừ, vậy hãy chờ nhận lấy sự phẫn nộ của ta đi!” Ném bút lông xuống, Hạ Uyển Chi nghiêng đầu vào phòng, không cần phải nhiều lời nữa.

Hạ Bích phân phó cung nữ thu thập xong, theo đuôi đi vào an ủi. 

Rất nhanh chuyện Thục phi bị thương đã truyền ra cả hậu cung. Chuyện Tề Diệp kinh hoảng sai người gọi ngự y đến Ngọc Long điện, tự nhiên càng bị chú ý.
Không bao lâu, Đức phi nương nương cũng biết, đồng thời biết rõ Thục phi không đáng ngại, chỉ là bị thương đầu mà thôi, nàng có chút tiếc hận, vì sao nàng ta vẫn còn sống.

Hoàng hậu không ngờ mấy ngày nay trong cung nhiều chuyện thú vị như vậy. Từng chuyện từng chuyện phát sinh, mỗi sự kiện đều có liên hệ đến Hạ chiêu nghi. Nàng ta đúng thực là họa thủy. Người như vậy làm sao có thể lưu bên cạnh hoàng thượng?

Nguyệt Quế bưng thức ăn đến, hoàng hậu tâm tình tốt nên ăn nhiều hơn chút. Lúc ngửi mùi cá, dạ dày liền cuộn một cái, liên tục khoát tay cho nguyệt quế bưng xuống. 

“Nương nương không thoải mái?” Nguyệt Quế kinh hãi, hỏi “Có cần thỉnh ngự y đi đến nhìn một chút không ạ?”

“Không cần, không phải bệnh nặng gì, chỉ là không thích mùi cá này mà thôi, bưng xuống đi!” Hoàng hậu nhíu mày, nhìn cá cũng thấy khó chịu, trong dạ dày một hồi sôi trào.

Nguyệt Quế phân phó người bưng xuống, lại bắt đầu gắp thức ăn cho nàng. Hoàng Hậu thích ăn thức ăn nhừ, nhìn cả bàn thức ăn, thức ăn vị chua nàng ăn được nhiều hơn chút, hoàng hậu bỗng nhiên hoảng hốt “Nhanh đi thỉnh Lưu ngự y đến, nói bản cung không thoải mái.”

“Vâng!” Nguyệt quế gật đầu, vội vã đi xuống phân phó.

Theo bản năng, hoàng hậu vuốt ve bụng, trên mặt hiện ra vui vẻ, không nén được bật cười.

Ngự y băng bó miệng vết thương cho Thục phi. Không bao lâu Thục phi tỉnh lại, nhìn xung quanh xa lạ, có chút hoảng hốt, định đứng dậy, trên đầu đau nhói, nàng hít mạnh một hơi, cung nữ nhắc nhở “Nương nương không thể được, hay là nương nương nằm nghỉ ngơi đi, ngự y nói nương nương cần tĩnh dưỡng.”

“Đây là đâu?” Nhận ra cung nữ của mình, Thục phi hỏi.

“Là Ngọc Long điện thưa nương nương!” Kỳ thật không cần cung nữ trả lời nàng cũng nhận ra, mặc dù không thường xuyên đến, nhưng cũng không phải là lần đầu tiên.

“Hoàng Thượng đâu?” Thục phi nhớ tới chuyện lúc trước, phân phó cung nữ cầm gương cho nàng soi mặt của mình. Cung nữ vâng lời, lại phân phó cung nữ khác đi báo cho Hoàng Thượng một tiếng, nói Thục phi nương nương đã tỉnh.

Thục phi nhìn trên đầu quấn đầy băng gạc, trên trán một chút máu đỏ thẫm từ băng gạc chảy ra, sắc mặt tái nhợt, cả người thoạt nhìn rất suy yếu.

Rất nhanh Tề Diệp đã đẩy cửa tiến vào. Thục phi trông thấy hắn, trong nháy mắt hốc mắt ướt át, vẻ mặt u oán, giãy giụa đứng dậy hành lễ, Tề Diệp sinh lòng áy náy, biết chuyện không phải nàng làm, người nam nhân kia đã chết rồi, thừa dịp thái giám không chú ý, sợ tội tự sát.

Mà Thục phi cũng đã chứng minh sự trong sạch của nàng, Tề Diệp không ngốc, trong chốc lát khi nàng đụng đầu kia, trong mắt không có nửa điểm lừa gạt.

“Hoàng Thượng, thần thiếp bị oan!” Thục phi nhìn người đang đến gần, nước mắt chảy dài nói.

Tề Diệp tiến lên đỡ vai của nàng, đỡ nàng nằm xuống “Việc này về sau không nên nhắc lại nữa, trẫm trách nhầm ngươi, về sau sẽ bù đắp cho ngươi!”

“Hoàng thượng tin tưởng thần thiếp trong sạch rồi?” Thục phi vội vàng hỏi.

“Là trẫm hồ đồ!” Tề Diệp xụ mặt xuống xin lỗi.

“Thần thiếp thật cao hứng, Hoàng Thượng tin tưởng thần thiếp trong sạch!” Thục phi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, cầm lấy tay hắn nói “Hoàng Thượng, mặc dù thần thiếp ghen ghét Hạ chiêu nghi, nhưng thần thiếp sẽ không làm chuyện thương thiên hại lý, thần thiếp chỉ hy vọng khi Hoàng Thượng sủng ái Hạ chiêu nghi, có thể liếc đến thần thiếp, thần thiếp đã thoả mãn rồi.”

“Đừng nói nhiều, thân thể ngươi còn suy yếu.” Tề Diệp kéo chăn mền đắp lên cho nàng vuốt ve tay nàng “Ngủ đi! Trẫm sẽ đền bù cho ngươi.”

“Vâng!” Thục phi nháy mắt mấy cái “Đa tạ Hoàng Thượng ân điển.” Thục phi vừa lòng thỏa mãn ngủ, khóe miệng hiện nét cười, lần này nàng làm đúng rồi. Hoàng Thượng sẽ bởi vì chuyện này mà áy náy với nàng. Hắn cũng đã nói sẽ bù đắp. Nếu không chiếm được tâm của hắn, để cho hắn áy náy với mình cũng tốt.

Thục phi không ngốc, sẽ không thật sự dùng mạng của mình để chứng minh trong sạch. Khi đó nàng trăm miệng cũng khó biện giải. Mắt thấy sẽ bị biếm lãnh cung, nàng không thể để cho người hãm hại mình đắc ý, bởi vậy mới ra hạ sách này.

Không ngờ nàng thật sự làm được, mặc dù đụng đầu thật sự rất đau. Đúng là không vào hang cọp sao bắt được cọp con, nàng vẫn là Thục phi, không bị biếm lãnh cung.

Về phần là ai hãm hại nàng, nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ đó.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net