Chương 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng hậu nghe Nguyệt Quế nói Thục phi đã quay về rồi, còn mang về một số cách dưỡng bệnh cho Hà Chiêu dung thì cũng không ngạc nhiên lắm. Nghe nói Hà Chiêu dung đã có thai tám tháng thì không biết nên nói cái gì.

Nguyệt Quế đem tất cả điều nàng biết đều nói cho hoàng hậu nghe, hoàng hậu cười lạnh một tiếng “Chỉ sợ không phải người khác động thủ, là sợ Thục phi động thủ! Ngược lại không nghĩ tới, Thục phi còn đích thân đưa nàng ta trở lại, thật đúng là chuyện lạ!”

“Nương nương nói đúng!” Nguyệt Quế nịnh bợ trả lời nàng ta.

Hoàng hậu cười lạnh “Một Hạ chiêu nghi không đủ, hôm nay Hà Chiêu dung cũng có, lại còn tám tháng. Nếu hai người đều sinh hạ hoàng tử, thì hậu cung thật đúng là náo nhiệt!”

“Vậy cũng phải xem các nàng có cái kia phúc sinh hạ hoàng tử hay không. Giữa hậu cung này, cũng chỉ có nương nương có thể sinh hạ hoàng tử.” Vốn là lời khen tặng, nhưng lúc nhìn thấy sắc mặt hoàng hậu không vui, Nguyệt Quế tự trừng phạt tát vào mặt mình “Nô tỳ lỡ miệng, nương nương trách phạt.”

“Ngươi nói không sai, giữa hậu cung này cũng chỉ có bản cung có thể sinh hạ hoàng tử, các nàng đều mơ tưởng đi!” Hoàng hậu nghiến răng nghiến lợi, rất nhanh liền đứng dậy, hất đổ khay trà, theo động tác của nàng, trong tay áo rơi ra một vật gì đó. Nguyệt Quế quá sợ hãi, vội vàng nhặt lên đến giấu đi.

Hoàng hậu sửng sốt một chút, lập tức đưa tay che kín bụng, vào trong phòng, Nguyệt Quế rất nhanh đi vào theo.

Chưa đến ngày thỉnh an hôm sau, tin Hà Chiêu dung mang long chủng đã được truyến khắp hậu cung. Hạ Uyển Chi cũng biết được một ít chuyện từ chỗ Hạ Hoa, cũng không nói thêm cái gì, dù sao Hà Chiêu dung có thai, người nên lo lắng cũng không phải là nàng.

Ngày hôm sau, vừa đúng là mùng một tháng chạp, ngày thường không cần ra cửa thỉnh an, ngày mười lăm là không thể không đi, nếu như không có phân phó đặc biệt khác, đều là đi Thọ Ninh cung. 

Trời vừa mưa, trên mặt đất có chút trơn, trước sau trái phải đều có người đỡ, ngược lại cũng không cần lo lắng trượt chân, nàng mang cái bụng sáu tháng đi Thọ Ninh cung. Trên đường gặp Lâm Huệ, nàng ta cười thỉnh an Hạ Uyển Chi, nói “Uyển tỷ tỷ đã nghe nói chuyện của Hà Chiêu dung chưa?”

“Nghe nói rồi, thật đúng là nên chúc mừng!” Nàng cười cười, vẻ mặt không thay đổi.

Lâm Huệ gật gật đầu “Thực sự rất đáng chúc mừng, nghe nói Hoàng Thượng, thái hậu đều rất cao hứng.”

“Phải không?” Hạ Uyển Chi cố ý hỏi.

“Đúng vậy, thấy sang năm có thể ôm ba tiểu hài tử, thái hậu không phải là hy vọng nhất sao?”

“Vậy cũng đúng, nếu bảo vệ được hài tử của Huệ nhi thì chính là bốn rồi, thái hậu lại càng vui mừng!” Nhìn ánh mắt nàng ta buồn bã, Hạ Uyển Chi cố làm ra vẻ áy náy nói “Xin lỗi, là tỷ tỷ lỡ lời!”

“Không sao cả, đều đã qua, tựa như uyển tỷ tỷ nói vậy, nên nhìn về phía trước.” Nói thì nói như thế, tại trái tim đang nhỏ máu của Lâm Huệ, không phải nàng chưa từng hy vọng hài tử vẫn còn ở trong bụng nàng. Có thể là nàng không có cái phúc phận kia, hôm nay chỉ có thể nhìn người khác ưỡn bụng mà âm thầm ghen ghét. “Nghĩ thông suốt là tốt rồi, ngươi còn trẻ, Hoàng Thượng lại sủng ái, nhất định sẽ lại mang thai.” Hạ Uyển Chi làm bộ an ủi, nhìn vẻ mặt nàng ta khi bị chính mình nhắc tới việc mất đi hài tử kia, nói như thế nào nhỉ, thật đúng là làm người ta cao hứng.

“Ừ! Tỷ tỷ nói đúng!”

Kế tiếp hai người cũng không nói gì nữa, mãi cho đến Thọ Ninh cung, thái hậu, hoàng hậu cũng đã ở đó. Hạ Uyển Chi khẽ đỡ eo hành lễ, ánh mắt nhìn lướt qua cái bụng hơi nhô lên của hoàng hậu, cái thai trong bụng hoàng hậu bốn tháng rồi, chỉ là kém thai của nàng hai tháng mà thôi.

So với của nàng, cái bụng bốn tháng đúng là to hơn chút ít, nguyên nhân đại khái là bởi vì do nàng gầy yếu, đã trải qua mấy tháng, trong bụng thai nhi cũng chịu không ít khổ cực đi, hai tháng này mới được đền bù chút ít.

Sau khi các nàng hành lễ ngồi xuống, liền có phi tần khác tiến đến hành lễ thỉnh an. Sau đó Thục phi khoan thai đi đến, ở trước mặt thái hậu, thu lại chút ít kiêu căng cao ngạo, cung kính hành lễ. Nàng ta ngồi xuống đối diện Hạ Uyển Chi, ánh mắt vô ý quét qua bụng nhô lên của nàng.

Hạ Uyển Chi phát hiện, ngước mắt nhìn lên, khẽ gật đầu đáp lại, lập tức dời ánh mắt đi, không hề phản ứng.

Đến cuối cùng chính là Hà Chiêu dung, mấy tháng không gặp, nàng ta mượt mà hơn rất nhiều. Không chỉ là bụng, còn có khuôn mặt, hiện tại thật sự còn có thể ví như là viên ngọc sáng. Nếu so sánh thì bụng của nàng ta lớn hơn bụng của Hạ Uyển Chi rất nhiều, nhìn nàng ta đỡ eo tiến đến, đi lại vô cùng cẩn thận. 

Đối với ánh mắt khác lạ của Hạ Uyển Chi, Hà Chiêu dung thản nhiên đi vào, trong lòng âm thầm đắc ý. Khi nhìn thấy Thục phi, sự đắc ý này liền tan thành mây khói. Vừa nhìn thấy nàng ta, nàng liền nhớ tới mười tháng sinh nở. Nàng tự mình vất vả mang thai mười tháng, sinh hạ hài tử để rồi bị người khác ôm đi. Cảm giác đó thật làm cho nàng nghĩ đến đã cảm thấy khó chịu.

Hà Chiêu dung hành lễ, ngồi xuống bên cạnh Hạ Uyển Chi. Thái hậu cười nói “Hôm nay thật đúng là ngày đại hỉ, trong cung đã có ba vị quý nhân!”

“Đều là do phúc khí của thái hậu.” Hoàng hậu vuốt ve bụng, cười nói.

Thái hậu đối với lời khen tặng của nàng rất là hài lòng, nói “Đều là Bồ Tát phù hộ, đệ tử về sau sẽ càng thêm một lòng hướng thiện, chỉ hy vọng Bồ Tát có thể phù hộ ba hoàng tử bình an ra đời.”

Mở miệng là một tiếng hoàng tử. Ở hậu cung này, công chúa so ra kém hoàng tử, chính xác mà nói, tại nơi nào cũng đều là trọng nam khinh nữ. 

Có vẻ Thái hậu thật sự rất vui vẻ, hôm nay nói rất nhiều lời, nhiều nhất là vây quanh ba người đang mang thai các nàng, bảo các nàng dưỡng tốt thân thể, dặn dò vô số lần. 

Từ Thọ Ninh cung đi ra, Hạ Uyển Chi đã cảm thấy mệt chết đi được. Nàng hiện tại không thể ngồi lâu, cũng không thể đứng lâu, dù sao như thế nào đều không thoải mái. Nhìn thoáng qua Hà chiêu dung đang cười cười nói nói cùng Thục phi, Hạ Uyển Chi không lộ biểu tình gì, mang người trở về Chiêu Hoa cung.

Trước kia nói là thai của nàng để hoàng hậu che chở, Hạ Uyển Chi đã cảm thấy buồn cười. Nếu thai của nàng thật sự để cho hoàng hậu che chở, cũng không phải là dê vào miệng cọp sao?Buổi trưa Tề Diệp đi đến chỗ Hà Chiêu dung dùng, đồng thời ban thưởng không ít đồ tốt.

Nàng nghe nói xong vẻ mặt cũng không thay đổi, tiếp tục ăn uống. Hà Chiêu dung cũng là nữ nhân của hắn, Hạ Uyển Chi không ngây thơ nghĩ rằng trong lòng hắn chỉ có chính mình mà sẽ buông tha cho hồ nước ngọt ở khắp nơi, rồi chỉ ôm nàng - một gáo nước nhỏ. Vậy cũng sẽ bị chê cười chết mất!

Bữa tối Tề Diệp đến Chiêu Hoa cung, Hạ Uyển Chi bảo Hạ Hà chuẩn bị món hắn thích ăn, lúc dùng bữa nàng tự mình rót một chén rượu nhẹ cho Tề Diệp, nói “Thần thiếp còn chưa chúc mừng Hoàng Thượng lại có thêm chuyện vui!”

Hắn cười tiếp nhận, uống một hơi cạn sạch “Uyển Nhi ghen sao?”

“Có một chút!” Hạ Uyển Chi thành thật trả lời.

Tề Diệp giận quá hóa cười, nói “Uyển Nhi yên tâm, cho dù trẫm có thêm nhiều con trai con gái hơn nữa, so ra vẫn sẽ kém đứa nhỏ trong bụng nàng!”

Hạ Uyển Chi cảm động, ánh mắt lấp lánh nhìn hắn, tiếng nói tràn ngập vui sướng “Hoàng Thượng, thần thiếp có tài đức gì có thể được Hoàng Thượng ưu ái?”

“Trẫm cũng không biết!” Tề Diệp nhéo nhéo mặt của nàng, nói “Tốt lắm, dùng bữa đi, có chuyện gì bữa sau lại nói.”

Nàng gật gật đầu, không hề hỏi nhiều, chuyên tâm dùng bữa, khẩu vị rất tốt, ăn được không ít.

Ngày mồng tám tháng chạp, ngự thiện phòng đã chuẩn bị cháo từ sáng sớm. Hạ Bích đi ngự thiện phòng bưng một ít trở lại. Sau khi Hạ Đồng kiểm tra phát hiện không độc. Tuy vậy, Hạ Uyển Chi cũng không muốn ăn, để cho Hạ Bích ăn cháo mồng 8 tháng chạp, hương vị thơm ngát rất ngon miệng, lại mềm dẻo ngọt ngào. 

Ngày mồng tám tháng chạp hôm đó, đột nhiên buổi chiều tuyết rơi nhiều. Hạ Uyển Chi ở Chiêu Hoa cung cũng không đi ra ngoài qua lại, ngược lại Hạ Bích đi ngự hoa viên dạo một vòng, bẻ hai nhánh hồng mai đem về, còn chưa nở, nhưng có nụ hoa, đem cắm vào trong bình hoa.

Mấy ngày nay Hà Chiêu dung thường trốn tránh trong phòng, sau khi trở lại phòng của mình thì rất ít đi ra ngoài, lúc đi thỉnh an cũng là tùy tiện ứng phó vài câu. Hạ Uyển Chi cho người chút lễ vật qua, chứ không tự mình đưa đến cho nàng ta.

Lúc giữa chiều, nàng ngủ một lát liền dậy, hỏi nô tì khác thì biết được tuyết còn đang rơi, liền choàng áo da lông cực kì ấm áp. Áo da lông đó là do sau hôm bão tuyết Tề Diệp cho người đưa tới, làm từ ba lớp lông cáo màu đỏ, còn có hai cái cầu áo màu tuyết cùng với khăn quàng cổ vây ở trên cổ rất ấm áp.

Tuyết quá trơn, nàng có thai sẽ không mạo hiểm, liền ngồi trên hành lang nhìn, mới thiêm thiếp một lát, tỉnh lại phát hiện mọi thứ đã tích một tầng tuyết trắng thật dày. Ngoại trừ hòn non bộ, nhánh cây, nóc nhà và mấy chỗ không bị tuyết trắng bao, các nơi còn lại đều bao trùm một tầng trắng xóa thật dầy che phủ vạn vật.

Nàng xem tuyết rơi được một lát liền bị Hạ Bích gọi đi vào sưởi ấm, nói là không được để bị cảm lạnh, thân thể sẽ rất khó chịu.

Ngược với Hạ Uyển Chi không ra cổng trước không bước cổng sau, Lâm Huệ đúng là đặc biệt chuẩn bị súp làm ấm dạ dày, mạo hiểm tuyết rơi dày mà đi ngự thư phòng. Tên tiểu thái giám trông thấy nàng đi đến có chút e ngại, nhưng vẫn đi vào thông báo một tiếng. Không lâu sau tiểu thái giám đi ra, Tề Diệp để nàng đi vào. Nàng cố ý không phủi tuyết trên người xuống, trên đầu đầy tuyết đọng. Sau khi nàng tiến vào, Tề Diệp trông thấy trên người nàng rơi xuống một chút tuyết thì nói “Tuyết rơi nặng như thế này lại còn tự thân mang tới, có chuyện gì để cho cung nhân đi một chuyến là được!”

Lâm Huệ vừa phủi tuyết trên người, vừa nói “Dù sao thần thiếp không có bận việc gì, liền làm một chút súp mang đến cho Hoàng Thượng nếm thử. Trời lạnh Hoàng Thượng còn phải vì triều đình ngày đêm vất vả, thần thiếp nhìn mà đau lòng.”

“ Ngươi có lòng!” Tề Diệp nhìn thoáng qua bát súp nóng hổi, không cự tuyệt. Chờ Quang Thuận công công thử độc xong, liền uống vài ngụm. Hắn bị phỏng một chút, hương vị thực ra cũng không tệ lắm, uống vào trong bụng liền rất ấm.

Nhìn hắn uống cạn chén canh nóng, lại ăn thêm hai khối điểm tâm nóng hổi, trong lòng nàng rất vui mừng.

Lúc Lâm Huệ mang theo Thái Vi rời khỏi ngự thư phòng, gặp phải Mộc Hương xách theo hộp cơm đi tới hướng ngự thư phòng. Mộc Hương khẽ hành lễ, ánh mắt rơi vào hộp cơm trên tay Thái Vi, trong lòng nàng đã hiểu rõ.

Lâm Huệ không nói gì, mang theo Thái Vi rời đi. Mộc Hương bảo tiểu thái giám đem hộp cơm đi vào, Quang Thuận công công nói “Hoàng thượng mới vừa dùng điểm tâm, lúc này không thể ăn nữa. Tâm ý của Thục phi nương nương Hoàng Thượng đã nhớ kỹ, điểm tâm thì ngươi mang trở về đi!”

Mộc Hương không nói nhiều, gật gật đầu, xách theo điểm tâm mà lui về.

Ngày thứ hai Lâm Huệ đến phòng bếp nhỏ của Đức Sang cung, nhìn thấy bếp lò lạnh lẽo, phòng bếp không có một chút khói lửa, ngược lại nàng không nói gì, bảo Thái Vi nhóm lửa. Thái Vi tìm củi, phát hiện củi đều bị ướt nên đốt không được.

Không có củi thì nấu thức ăn như thế nào?

Thái Vi nói “Hôm qua còn rất tốt, tại sao hôm nay củi đều ướt hết rồi?” Thái Vi gọi một tên tiểu thái giám đến hỏi thăm, tiểu thái giám ấp úng nói không nên lời, lí nhí không dám nói.

Lâm Huệ nhìn bộ dáng kia của hắn cũng đã hiểu được, nhất định là do Thục phi động tay chân. Hôm qua điểm tâm của Thục phi bị đem trở lại, trong lòng chắc chắn không vui, liền làm ra việc này.

Phòng bếp nhỏ không thể dùng, nàng có thể đi ngự thiện phòng. Lâm Huệ mang theo Thái Vi đi ngự thiện phòng, ai biết ngự thiện phòng ngược lại rất đông đúc. Một thứ cũng không thể dùng, nhìn mấy đồ chưa ai dùng, nàng muốn dùng đều có người nói đợi lát nữa để cho Thục phi làm canh hạt sen, cái kia nói muốn cho Thục phi hầm canh gà, cái kia nói muốn cho Thục phi làm điểm tâm. Tóm lại đều là Thục phi, Lâm Huệ nàng đều không thể dùng được. Nhìn mọi người ở ngự thiện phòng đang chế giễu mình, nàng như bị biến thành con khỉ để chơi đùa. Lâm Huệ nóng mặt, xấu hổ không thôi, lại nhẫn nhịn không phát hỏa, trầm mặt rời khỏi ngự thiện phòng. Thái Vi vội vàng đuổi theo.

Biết rõ hôm nay không làm được súp, Lâm Huệ trong lòng không vui. Nếu nàng được sủng ái giống Hạ chiêu nghi thì không thể bị Thục phi bắt nặt đến như vậy còn không thể cãi lại.

Thái Vi khuyên bảo “Nương nương đừng để ý, chờ nương nương hết khổ, đến lúc đó làm cho Thục phi biết điều cũng chưa muộn!”

“Ngươi cũng biết là hết khổ, khi nào thì ta mới có thể được như vậy!” Lâm Huệ cảm thán, nhịn không được hốc mắt liền ướt.

“Hạ chiêu nghi không phải là hết khổ rồi sao. Lúc vừa mới tiến cung, Hạ chiêu nghi không có một cái gì, hiện tại không phải là ngày đêm được sủng ái sao. Nương nương yên tâm, với tài mạo của nương nương, Hoàng Thượng rất nhanh sẽ yêu thích nương nương.”

“Chỉ hy vọng như thế!” Giẫm lên tuyết, nhìn dấu chân kia, trong lòng nghĩ đến xuất thần.

Buổi chiều, Thục phi tự mình đi ngự thư phòng, làm canh hạt sen mà Tề Diệp thích ăn, còn có bánh táo hạt dẻ. Nhớ lại nàng đang cùng Lâm sung dung kia tranh giành, nàng liền đắc ý, cùng nàng tranh giành tình cảm ư? Còn non lắm! 

Hạ Uyển Chi nghe nói mấy hôm nay Thục phi chịu khó đi đến ngự thư phòng thì chỉ cười cười. Đây là nàng ta đang xun xoe, nhìn trong cung ba người đều có thai. Nàng ta tất nhiên hâm mộ, ghen ghét, oán hận.

Hoa mai nở hoa, nàng lại không thể đi ngự hoa viên thưởng thức. Tề Diệp cho người mang vài bồn hoa đến Chiêu Hoa cung, nàng không cần đi ngự hoa viên cũng có thể trông thấy hoa mai thanh nhã.

Trải qua mấy tháng, Hạ Uyển Chi càng ngày càng cảm thấy khó chịu. Đầu tiên bị chuột rút nhiều lần, bụng nặng trịch, nằm ngủ cũng rất khó khăn. Khi nằm ngủ thỉnh thoảng lại phải xoay người, bụng nàng đã lớn, Tề Diệp lại không thể ở lại chỗ nàng ở mà qua đêm.

Mặc dù một tháng có nửa tháng hắn nghỉ ở Ngọc Long điện, nửa tháng sau, chỗ của Lâm Huệ là chỗ hắn đi nhiều nhất, tiếp sau đó là Thục phi. Các vị phi tần khác thì chỉ đi mỗi chỗ một lần, dù sao hậu cung cũng không tính là nhiều người.

Mùa đông, một ngày trôi qua rất nhanh, đặc biệt khi nàng không có việc gì, đặc biệt khi nàng là người vô cùng thích ngủ. Không cần đi thỉnh an, buổi sáng bị đánh thức để dùng đồ ăn sáng, rồi lại ngủ một hồi. Buổi tối nàng lại ngủ thiếp đi một lát, một ngày cứ như vậy mà qua.

Mười lăm hàng tháng nàng phải đi thỉnh an thái hậu. Sáng sớm nàng liền rời giường, trang điểm ăn mặc một hồi. Tối hôm qua nàng ngủ không ngon lắm, đầu tóc có chút lộn xộn. Hạ Bích liền dùng dầu bôi tóc, bôi một lần, lập tức mái tóc liền mượt mà, suôn mềm.

Lúc nàng đi không sớm cũng không muộn, sau khi hành lễ liền ngồi xuống tại vị trí của mình. Không bao lâu người khác đều đến đông đủ. Thái hậu dặn dò vài câu, hoàng hậu lại nói vài lời, nửa buổi sáng cứ thế liền trôi qua.

Bởi vì gần tới cuối năm, hoàng cung đã bắt đầu bố trí quét dọn, đồ tết chuẩn bị cũng gần đủ rồi. Hàng năm các nơi khác tiến cống lên đều là đồ tốt.

Buổi sáng nàng chỉ uống một chén cháo loãng, sau khi trở về liền đói bụng. Hạ Đồng biết rõ mấy ngày nay sức ăn của nàng là càng ngày càng tăng, đã chuẩn bị cháo thịt trứng muối, hương thơm toả ra bốn phía.

Nàng ăn xong cháo thịt trứng muối, Hạ Đồng hít mũi ở trong phòng tìm kiếm, nàng và Hạ Bích thấy lạ liền hỏi “Tìm cái gì vậy?”

“Mọi người có ngửi thấy mùi thơm không. Trong hương thơm này có chút kì lạ.” Hạ Đồng hít mũi một cái tiếp tục tìm kiếm. Mấy người Hạ Bích cố gắng mà ngửi xem là mùi gì nhưng lại không tài nào đoán ra được, ngược lại là mùi hương cháo thịt thực hấp dẫn.

Hạ Đồng biết là không thể trông cậy vào các nàng, cái mũi của nàng từ trước đến nay đều rất nhạy bén, lần theo hương thơm này, nàng từng bước từng bước tới gần, cuối cùng ghé vào trên tóc Hạ Uyển Chi ngửi một cái “Nương nương dùng dầu bôi tóc?”

Hạ Uyển Chi húp ngụm cháo thịt cuối cùng rồi gật gật đầu Hạ Bích liền rót cho nàng một chén nước mật ong đặt vào trong tay “Đúng vậy, có chuyện gì sao?”

Hạ Đồng có chút nghiêm túc ngửi lại một cái, nói “Nương nương, trong dầu bôi tóc có vẻ đã thêm vật gì đó!”

Nàng nghe xong liền thót tim “Có người dùng thủ đoạn?”

Hạ Đồng cầm lấy dầu bôi tóc trước bàn trang điểm đổ ra một chút ở trên mu bàn tay, vảy tay vài cái, sau đó ngửi từ xa đến gần, nói “Nếu như nô tỳ không ngửi nhầm, thì trong dầu bôi tóc đã bỏ thêm xạ hương. Mùi hương không nhiều, nhưng lại giữ lâu. Những hương thơm kia sau khi phai nhạt, hương xạ hương lại càng thêm nồng 

Chỉ cần hiểu một chút y thuật cũng biết, xạ hương đối với phụ nữ có thai cực kì không tốt. Trong dầu bôi tóc có xạ hương, thật không biết là vô tình hay cố ý.

“Chuẩn bị nước nóng, ta muốn gội đầu!” Thật may là nàng cũng không thường xuyên dùng. Từ trước đến nay nàng không thích cảm giác bôi dầu lên tóc, hôm nay nếu không phải đầu tóc nàng lộn xộn thì cũng sẽ không dùng, càng không nghĩ tới ngay cả dầu bôi tóc cũng không thể coi thường.

“Bảo Hạ Hoa đi điều tra xem cái dầu bôi tóc này là lấu từ đâu, đã trải qua ai tay ở Nội Vụ phủ.”

Hạ Hoa gật gật đầu, cầm dầu bôi tóc đi ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net